Nông Kiều Có Phúc

Chương 324: Mạo lĩnh



Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Sở Lệnh Tuyên tức giận đến đập một quyền ở trên bàn, mắng: "Cực đáng giận, táng tận thiên lương, loại công trạng này bọn họ cũng dám mạo lĩnh! Lần đó sự kiện ám sát vương tử Uyển quốc đặc biệt nổi danh, ta cũng biết rõ, vì quân ta lấy được thắng lợi cuối cùng nhất đánh hạ nền tảng. Nghe nói đi năm mươi tử sĩ, còn sống trở về chỉ ba người, ngay cả Hoàng thượng đều hạ chỉ ngợi khen... Chuyện này nhất định phải điều tra kỹ, cho cậu một câu trả lời thỏa đáng."
     
Vương Thành vội vàng nói: "Chuyện này đã qua nhiều năm như thế, khẳng định không dễ tra xét. Sở đại nhân chớ nên vì tiểu nhân đi đắc tội người không nên đắc tội, Triệu tướng quân nói người kia hậu trường đặc biệt cứng rắn, chúng ta không thể trêu vào. Ta đã dạng này, cứ như vậy đi."
     
Sở Lệnh Tuyên an ủi: "Không sao, khi đó Tam thúc ta đã ở biên quan, thỉnh ông ấy giúp đỡ tra xét, định có thể tra ra được."
     
Trần A Phúc không thèm quản chuyện có mạo lĩnh quân công hay không, nàng càng không ngừng lau nước mắt, vì Vương Thành lắm tai nạn nửa đời nhấp nhô. Nàng nhìn thấy tay trái cảu Vương Thành, từ ngón trỏ nghiêng xuống nửa bàn tay đều không còn, chỉ còn lại gần nửa bàn tay cùng ngón cái, một đoạn ngón trỏ, giống như thắt lưng cũng có chút rất không thẳng, đau lòng đến không chịu được.
     
Vương thành cười an ủi Trần A Phúc: "A Phúc đừng khổ sở, cùng so với những huynh đệ đã chết đi, cậu đã rất thỏa mãn. Mặc dù tàn phế, nhưng còn làm việc ở trong quân, có quân hưởng để cầm, còn cưới tức phụ sinh con cái. Hiện tại lại tìm  con cùng tỷ tỷ, trời cao đã đối với cậu không tệ." Nói xong, cũng lau nước mắt.
     
Trần A Phúc lại hỏi: "Nghe nói mợ thân thể không tốt, chuyện gì xảy ra?"
     
Vương thành thở dài nói: "Cũng là cậu vô dụng. Thời điểm thành thân, sính lễ cho nhà mẹ đẻ nàng, lại muốn mua phòng ở, kéo không ít thiếu nợ. Nương tiểu đệ ngày đêm vội vàng làm việc thêu thùa, trong tháng ở cữ cũng không nghỉ tốt, liền mang bệnh. Con mắt không tốt, không thể làm việc thêu thùa thời gian dài. Còn đau lưng, không thể đi đường xa, thời điểm nghiêm trọng muốn đỡ tường đi..."
     
Quân thưởng của Vương Thành là mỗi tháng một lượng bạc, ở quê hương cưới người vợ cuộc sống trôi qua còn dư dả. Trước khi thành thân hắn tích góp hai mươi mấy lượng bạc, vốn là nghĩ lại tích góp một ít cầm về tiểu Lý thôn cho một nhà dưỡng phụ, để cho bọn họ nói thân thế của mình. Nhưng gặp được Ngô thị, Ngô thị thanh tú chịu khó, hắn rất vừa ý, liền nghĩ sau khi thành thân lại tiếp tục tích góp tiền, tiền tích góp đủ lại về tiểu Lý thôn.
     
Thành thân trước phải cho nhà mẹ đẻ Ngô thị ba mươi lượng, mua đất cất nhà muốn mười lượng, thành thân phải tiêu dùng, hắn liền mượn ba mươi lượng bạc với mấy huynh đệ, thân mới thành.
     
Ngô thị muốn trả hết tiền cho nhà mẹ đẻ, lại rất băn khoăn trượng phu dùng hết tiền muốn hỏi thăm thân thế, liền liều mình làm việc thêu thùa. Bắt đầu vài năm đầu xác thực kiếm không ít bạc, trả hết cho huynh đệ của Vương Thành, nhà mẹ đẻ Ngô thị cũng trả năm mươi lượng. Nhưng về sau theo thân thể càng ngày càng không tốt, việc thêu thùa càng làm càng chậm, giống như còn chỉ dám làm kiện nhỏ, bạc cũng liền càng kiếm càng ít...
     
Trần A Phúc hỏi: "Còn nợ nhà mợ bao nhiêu tiền?"
     
Vương thành nói: "Tiền vốn đã trả hết, hai mươi mấy hai lợi tức tiền cũng trả hơn phân nửa, còn kém chín lượng bạc."
     
Trần A Phúc nói: "Cậu đừng để cho mợ lại làm việc thêu thùa nữa, chút bạc kia con trả thay cậu mợ. Nhà mẹ đẻ của mợ cũng thật là lòng dạ ác độc, ép mợ nhiều bạc như vậy còn không đủ, còn muốn thu lợi tức, bức nữ nhi kéo thân bệnh trả nợ."
     
Vương thành đỏ mặt nói: "Chao ôi, đều là cậu vô dụng."
     
Sở Lệnh Tuyên không tán thành nói: "Cậu như thế nào sẽ vô dụng? Cậu chính công thần là Đại Thuận Triều ta. Về sau điều tra rõ chuyện rồi, nên trả cậu cũng sẽ trả đủ." Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
     
Thức ăn đã mang lên, ba người ngồi một bàn ăn bữa cơm trưa.
     
Sau khi ăn xong, Sở Lệnh Tuyên ra ngoài. Hắn trước muốn tử nói một tiếng cùng lão gia, hôm nào lại hồi hương, đồng thời còn muốn đi ra ngoài thương lượng đối sách cùng Sở Hầu gia cùng Tam lão gia. Bên ngoài Sở lão hầu gia là gia chủ Sở gia, trong âm thầm Sở Hầu gia mới thật sự là gia chủ Sở gia, đại sự triều đình lão gia tử và Tam lão gia cũng sẽ nghe hắn.
     
Trần A Phúc và Vương Thành ở trong phòng trò chuyện. Hôm nay Vương Thành sẽ ở Sở gia một đêm, sáng mai Trần A Phúc đi theo hắn cùng đi Vương gia Cửu Lí thôn. Lại chuẩn bị một chút, qua hai ngày Vương gia đi theo Trần A Phúc cùng nhau hồi hương đoàn tụ với Vương thị.
     
Nửa đêm, Trần A Phúc đang ngủ được mơ mơ màng màng, nghe thấy thanh âm sột xoạt, Sở Lệnh Tuyên nằm lên giường.
     
Sở Lệnh Tuyên hôn nàng một cái, nói: "A Phúc, tên nàng lấy được hay, nàng chính là phúc tinh của ta."
     
Hắn uống rượu, mùi rượu không nhẹ.
     
Lời này làm Trần A Phúc rõ tỉnh, mở mắt ra hỏi: "Có ý gì, thiếp lại mang phúc gì cho chàng?"
     
Sở Lệnh Tuyên thấp giọng cười nói: "Nàng mang cậu đến Sở gia  - - thật sự là đi mòn giày sắt chẳng tìm được, có được thì chẳng mất công chi..."
     
Nói xong, lại cúi đầu hôn nàng.
     
Trần A Phúc gấp đến không chịu được, ngăn trở miệng hắn nói: "Chàng thật là làm người ta gấp gáp, đến cùng chuyện gì xảy ra, nói đi." Lại uy hiếp nói: "Không nói không cho hôn."
     
Sở Lệnh Tuyên cười rộ lên, nằm xuống nói: "Nghe Tam thúc nói, ba người ám sát trở về, hai người khác không thành vấn đề, có vấn đề khẳng định là Dương Khánh. Trước kia Tam thúc vẫn luôn buồn bực Dương Khánh như thế nào sẽ đích thân tham dự nhiệm vụ nguy hiểm ám sát vương tử Uyển quốc như vậy, còn ám sát thành công chạy trở về. Khi đó Tam thúc trong âm thầm thăm dò một phen, Dương Khánh xác thực tham dự, còn bị trọng thương. Tam thúc ta còn cảm thấy là mình xem thường hắn, lại thì ra hắn cũng là một hán tử."
     
"Dương Khánh là ai?" Trần A Phúc hỏi.
     
"Dương Khánh là một thanh dao nhọn của Vương quốc cữu. Hắn bởi vì ám sát vương tử Uyển quốc có công, lại có Vương gia trợ giúp, sau đó quan lộ đặc biệt thông thuận, từng bước từng bước bò đến vị trí tổng binh Thiểm Tây, Vương gia còn gả nữ nhi nhà mình cho hắn... Đánh trận tránh không được có người mạo lĩnh quân công, nhưng phần lớn là mạo lĩnh công trạng những tướng sĩ tử vong, nhưng hắn lại giẫm đạp bả vai người sống bò lên trên, đích xác đáng giận. Chuyện này nếu như đè xuống thì đè xuống, nếu mở ra, ngồi vững rồi, là tội lớn khi quân... Nếu có thể kéo Dương Khánh xuống, nhất đảng Nhị hoàng tử có thể tổn thất một viên Đại tướng." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
     
Nghe nói người mạo công thế lực cường đại như thế, Trần A Phúc không khỏi lo lắng. Nói: "Bọn họ quyền thế ngập trời, lại qua nhiều năm như vậy, có thể tra ra được không? Những người kia đều làm chứng cớ giả, thẩm tra bọn họ cũng phạm tội lớn, có thể nói thật không? Còn nữa, Dương Khánh sẽ không giết người diệt khẩu?"
     
Sở Lệnh Tuyên nói: "Khẳng định không dễ tra, nhưng chỉ cần làm sẽ có sơ hở. Giữ cậu lưu lại, có lẽ chính là một chiêu Triệu tướng quân tự vệ. Triệu tướng quân là người thông minh, hẳn là còn có chứng cớ khác. Tam thúc kinh doanh ở tây bộ hai mươi năm, chậm rãi tra, sẽ có kết quả."
     
Nói xong, hắn lại đi hôn Trần A Phúc.
     
Trần A Phúc nghe chút chuyện này, tâm tình lại tốt thêm vài phân. Nhưng mùi rượu Sở Lệnh Tuyên đích xác quá nặng, nàng tránh mặt ra bên cạnh, sẵng giọng: "Ai nha, chàng uống bao nhiêu rượu?"
     
Sở Lệnh Tuyên cười nói: "Hôm nay cao hứng, cha, Tam thúc, còn có ta, chúng ta đều n uống hiều hơn vài chén."
     
Trần A Phúc đẩy ra mặt hắn lại đến gần, nửa thật nửa giả nói: "Mùi rượu cảu chàng thật nặng, không cho hôn."
     
Sở Lệnh Tuyên cười vùi đầu ở trong gáy nàng, cười nói: "Được, không hôn miệng là được."
     
Hết chương 324.