Nông Kiều Có Phúc

Chương 327: Thanh toán xong



Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Hà Lý Chính chỉ Ngô lão thái ngồi dưới đất khóc lớn, nói với vài phụ nhân xem náo nhiệt: "Kéo bà ta dậy đi Ngô gia, thứ mất mặt xấu hổ."
     
Vương Thành cùng Lý ma ma, hai người hộ vệ đi theo Hà Lý Chính cùng đi Ngô gia, đằng sau còn đi theo một đám thôn nhân xem náo nhiệt. Vương tiểu đệ không yên tâm phụ thân, cũng chạy theo.
     
Bên ngoài cuối cùng trầm tĩnh lại.
     
Trần A Phúc nhìn một màn ngoài cửa sổ. Lão Ngô gia chính là sâu hút máu, muốn cho Ngô thị nuôi cả đời. Cho dù chín lượng bạc này trả sạch, sẽ còn dùng danh mục khác khiến bọn họ tiếp tục trả thù lao. Ngô lão thái này còn xấu xa hơn Đinh thị, Đinh thị là ngược đãi con riêng, mà bà ta lại là ngược đãi con gái ruột.
     
Nhìn một chút Ngô thị khóc đến thương tâm, Trần A Phúc khuyên nhủ: "Mợ cũng đừng khóc nữa, vừa rồi hoàng đại phu nói, mợ không thể lại tổn thương mắt, không thể khóc."
     
Ngô thị khóc ròng nói: "Không sợ A Phúc chê cười, thời điểm ta làm cô nương, cha ta nương ta liên tục không muốn cho ta lập gia đình, kêu ta tự chải đầu. Nói ta học thêu nghệ của tổ mẫu, liền sống là người Ngô gia, chết là quỷ Ngô gia. Năm ấy ta mười tám tuổi gặp được quản gia của ta, là ta da mặt thỉnh cầu hắn cưới ta. Ta muốn thoát ly nhà mẹ đẻ, nhưng cha mẹ ta không đáp ứng, ta chính là treo cổ mới hù bọn họ sợ, lại đáp ứng cho một trăm lượng bạc, bọn họ mới nhả ra để ta lập gia đình..."
     
Tổ mẫu Ngô thị trước là nha đầu đại gia đình, có một tay thêu nghệ giỏi. Không biết như thế nào tổ mẫu đắc tội quản gia, bị bẻ gãy cổ tay bán cho tổ phụ Ngô thị.
     
Tổ phụ Ngô thị là một người gù, người ta kêu là Ngô Đà (người gù Ngô), ba mươi mấy tuổi còn không có cưới vợ. Ngoài ý muốn được một tiên nữ như thế làm tức phụ đều vui mừng điên rồi, trừ ban đêm ngày đầu tiên dùng sức mạnh, những thời điểm khác đối với bà đều yêu thương phải phép. Còn lúc nào cũng canh chừng, không cho tức phụ tìm chết. Như vậy qua hơn một tháng, tức phụ hắn thế nhưng đã mang thai. Bởi vì có hài tử, tổ mẫu Ngô thị cảm thấy lại có hy vọng, liền cắt đứt ý niệm tự sát trong đầu, cùng Ngô Đà sống qua ngày.
     
Nhi tử bọn họ chính là phụ thân Ngô thị, được sủng đến hết ăn lại nằm. Ngô phụ lớn lên cưới tức phụ, tức phụ cũng lười, hai người dựa vào lão phụ xuống đất làm ruộng, dựa vào mẫu thân làm việc thêu thùa nuôi sống bọn họ.
     
Cổ tay phải tổ mẫu Ngô thị từng bị thương, mặc dù về sau tốt lên, nhưng đến cùng không linh hoạt, làm việc thêu thùa chỉ có thể bán cho một thêu phường nhỏ kiếm chút đỉnh tiền. Ngô thị lớn đến năm tuổi, tổ mẫu nàng liền tay cầm tay dạy nàng. Ngô thị vốn thông tuệ, không chỉ đều học được tay nghề tổ mẫu, còn có thể phát huy.
     
Lúc Ngô thị mười hai tuổi, tổ phụ tổ mẫu nàng liền lần lượt qua đời, cha mẹ nàng lại sinh ba người đệ đệ, gánh nặng sinh sống người một nhà liền đều đè ở trên người nàng.
     
Thời điểm Ngô thị mười bốn tuổi, việc thêu thùa thế nhưng bán đi Thủy Linh Lung, trong nhà cũng bắt đầu có dư dả, xây nhà mua đất. Ngô thị hiền danh lan xa, hậu sinh tốt mười dặm tám thôn đều đến Ngô gia cầu hôn.
     
Cha mẹ Ngô thị không muốn nữ nhi lập gia đình, nữ nhi đi rồi, cả nhà bọn họ dựa vào ai nuôi sống? Theo nữ nhi tuổi càng lúc càng lớn, bọn họ liền bắt đầu nổi lên ý niệm khiến Ngô thị tự chải đầu trong đầu. Ngô thị biết rõ cha mẹ mình có bao nhiêu ích kỷ nhẫn tâm, cự tuyệt tự chải đầu đồng thời, ngầm vụng trộm tìm hậu sinh hợp tâm ý. (Tự chải đầu: là chải tóc từ kiểu cô nương chưa chồng thành búi tóc phụ nữ có chồng, coi như là đã gả đi để người khác không đến cầu hôn nữa, không phải gả Ngô thị đi.)
     
Ở một lần trên đường về nhà nàng đi viếng mồ mả cho ông bà, gặp phải một kẻ lang thang đùa giỡn nàng, bị Vương Thành đi ngang qua cứu. Vương Thành mặc dù tàn tật, nhưng trong tay có đao, vẫn dọa kẻ lang thang kia chạy.
     
Ngô thị thấy Vương Thành chính trực, người tốt, lại là quân gia cầm quân thưởng, cũng bất chấp hắn là tàn phế cùng lớn tuổi, chủ động thổ lộ...
     
Trần A Phúc nghe mà thổn thức không thôi, xã hội phong kiến vạn ác, nữ nhân số khổ nhiều cỡ nào. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
     
Nhưng mà, Ngô thị không chỉ khéo tay, tâm tư cũng thông thấu, không có khuất phục cha mẹ lạm quyền, cuối cùng gả mình ra ngoài. Nàng so với cậu thành thật thì thông minhhơn nhiều, trong nhà có hiền trợ, mình lại giúp một phen, cuộc sống của một nhà cậu có thể qua nổi.
     
Mình có thể cứu giúp nhất thời, nhưng không thể cứu giúp một đời.
     
Vốn Trần A Phúc là muốn cho một nhà cậu chuẩn bị một chút, ngày kia theo chân bọn họ cùng nhau lên đường đi huyện Thông. Bây giờ nhìn lại, buổi chiều liền đành mang bọn họ trở lại kinh thành. Trong Hầu phủ có một vài tiểu viện trống không, để bọn họ tạm thời ở hai ngày.
     
Liền nói cùng Ngô thị ý tưởng của mình.
     
Ngô thị thở phào một cái, vui vẻ nói: "Được, được, quản gia cuối cùng có thể đoàn tụ cùng tỷ tỷ, ta cuối cùng cũng có thể triệt để thoát khỏi bọn họ ..." Lại lo lắng nói: "Cha ta còn khó dây dưa hơn nương ta, nợ kia có thể thanh toán sao?"
     
Trần A Phúc cười nói: "Cữu nương yên tâm, nhất định có thể thanh toán."
     
Nói giỡn, người Hầu phủ ngay cả tên vô lại cũng xử không được, cầm miếng đậu hủ đâm chết cho rồi. Huống chi, vốn là Ngô gia vô lý.
     
Hoàng đại phu từ trong một gian phòng khác đi tới, nói dược đơn đã mở xong, còn nói Ngô thị bình thường ăn thuốc bổ nào gì tốt, cùng với một chút hạng mục công việc chú ý.
     
Trần A Phúc tạ ơn, kêu người trả phí khám bệnh, lại thưởng thêm hai lượng bạc. Liền để Ngọc Trạc đi cùng lão đại phu về Hồi Xuân Đường bốc thuốc, sau đó đi người môi giới mua một người bà tử. Một nhà cậu tàn tật ốm yếu, phải có một hạ nhân hầu hạ mới được.
     
Trong nồi mùi thịt bay đi ra, Vương tiểu muội thèm ăn đến nuốt nước miếng.
     
Trần A Phúc tựa như lại chứng kiến Đại Bảo thèm ăn thẳng liếm môi hai năm trước, nàng đứng dậy dắt Vương tiểu muội đi phòng bếp nhìn nhìn, trong nồi nước sốt đậu phụ khô cùng gan heo, thịt đầu heo đã nước sốt xong, nàng kêu bà tử vớt ra cắt một chén.
     
Nàng đưa chén nhỏ cho Vương tiểu muội, cười nói: "Ăn đi."
     
Vương tiểu muội cười đến mặt mày cong cong, lớn tiếng nói: "Cảm ơn biểu tỷ." Sau đó nâng chén nhỏ tiến vào đông phòng, nói với Ngô thị: "Nương, ăn thịt thịt, nhiều như thế."
     
Ngô thị cười nói: "Nương không ăn, tiểu muội ăn."
     
Vương tiểu muội đút cho Ngô thị hai miếng thịt rồi, mới tự mình cầm lấy chén nhỏ ăn.
     
Đại khái qua gần nửa canh giờ, Vương Thành cùng mấy người Lý ma ma đầy mặt sắc mặt vui mừng trở về. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
     
Ngô thị căng thẳng hỏi: "Nói xong rồi?"
     
Vương Thành gật gật đầu, cười nói: "Nương bọn nhỏ, chúng ta cùng nhà mẹ đẻ của nàng cuối cùng thanh toán xong rồi, chúng ta không nợ bọn họ một đồng tiền, nàng không cần lại làm việc thêu thùa nữa."
     
Ngô thị nghe xong, lại vui mừng đến phát khóc.
     
Lý ma ma nhỏ giọng nói qua một chút, quả nhiên Ngô lão hán càng khó ứng phó hơn Ngô lão thái, cho dù có Hà Lý Chính áp, vẫn là vừa khóc lại nháo, nói khuê nữ học tay nghề tổ truyền nhà mình, không thể chỉ lo cho nhà chồng không để ý nhà mẹ đẻ...
     
Vẫn là hai người hộ vệ vừa dọa vừa mắng, muốn kéo hắn đi gặp Huyện thái gia, nói hắn không tuân theo lý pháp Đại Thuận Triều, không chỉ phải bị ăn hèo, còn phải ngồi tù, lúc này mới hù dọa lão nhân, lấy ra giấy nợ...
     
Trần A Phúc lại nói ra ý tứ của mình cùng Vương Thành.
     
Vương Thành gật đầu đáp ứng, hắn cũng nhìn ra, chờ Trần A Phúc bọn họ vừa đi, lão Ngô gia khẳng định lại sẽ đến gây chuyện. Hắn không sợ, nhưng hắn sợ thân thể Ngô thị không chịu nổi.
     
Mấy người thương lượng, nếu đây đã là một bữa cơm cuối cùng của nhà bọn họ ở đây, liền mời Lý Chính cùng với những người đã giúp nhà hắn đến uống rượu. thức ăn Trần A Phúc kêu người mang theo cho nhà Vương Thành ăn hai ngày, đủ thỉnh vài bàn khách.
     
Sân nhỏ cũng không giữ, giữ lại cũng sẽ bị Ngô gia không biết xấu hổ chiếm đi. Liền thỉnh Lý Chính giúp đỡ bán, qua trận để hộ vệ đến thu tiền.
     
Thương lượng xong, Vương Thành cùng Vương tiểu đệ phân biệt đi mời người, mấy bà tử lại công việc lu bù lên.
     
Hết chương 327.