Nông Kiều Có Phúc

Chương 362: Tiền riêng



Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Sở Hầu gia khó mà nói chính là, đương kim hoàng thượng do dự thiếu quyết đoán, biết là hai nữ nhân kia hại thái tử trước, cũng biết là Nhị hoàng tử hại Cửu hoàng tử, lại lúc nào cũng hạ không được ngoan tay. Cho nên Vương gia cùng Tôn gia ở trong triều kinh doanh nhiều năm như thế, dần dần phát triển an toàn. Hiện tại muốn thu thập hai nhà kia, liền không dễ dàng giống như lúc trước, trừ phi Hoàng thượng hạ nhẫn tâm trị bọn họ trọng tội, nhưng Hoàng thượng lại không muốn cùng nhau phạt nặng hai vị hoàng tử cùng hai nữ nhân nhất thể cùng với bọn họ. Cứ mã do do dự dự kiểu này, nâng đỡ Cửu hoàng tử thượng vị càng khó. Còn may Cửu hoàng tử thông tuệ quả cảm...
     
Tiên đế sở dĩ biết rõ Viên gia không thể nào bán nước vẫn diệt bọn họ, chính là nhìn ra tính tình đương kim yếu đuối, sợ hắn ném giang sơn Lý thị, nghĩ trước dọn sạch chướng ngại giúp hắn. Nhưng mà, tiên đế lại quét sai, trừ khử trung lương, lưu lại gian thần...
     
Mấy người ngoài miệng đều chưa nói, nhưng trong lòng đều hiểu, một ngày chưa đưa vị tiểu tôn thần an an ổn ổn ra ngoài, trên đầu Sở gia liền một ngày treo lấy một thanh kiếm.
     
Đường Viên, khẳng định là địa phương ẩn mật nhất. Nhưng mà, nếu như thân phận của hắn một khi bại lộ, cũng không tiện cho bảo vệ.
     
Thương lượng quyết định xong, Trần Đại Bảo tạm thời đi phủ Tham tướng Định Châu phủ sinh sống. Sở Lệnh Tuyên có thể ngày ngày về nhà, quân đội của hắn đã ở chỗ đó, dễ dàng cho bảo hộ tốt hơn.
     
Nói làm liền làm, ngày mai chuẩn bị, ngày sau lên đường.
     
Cuối cùng Trần A Phúc còn đưa hai viên "Thần dược" cho bọn họ nhìn thoáng qua, mấy nam nhân truyền tay nhìn một lần, vẫn để Trần A Phúc giữ gìn kỹ.
     
Hội nghị kết thúc đã đêm khuya.
     
Sở Lệnh Tuyên giữ Sở Hầu gia ở một đêm, ngày mai lại đi.
     
Sở Hầu gia lắc đầu. Vinh Chiêu lần nữa bị đoàn chim "Công kích", còn ở trong chùa miểu, nhất định sẽ có Ngự sử tố cáo. Nói không chừng ngay cả Vĩnh An Hầu phủ cũng sẽ chịu liên lụy, hắn phải sớm chạy trở về.
     
Hắn ngồi xe ngựa đuổi tới thành ngoài phủ Định Châu, sẽ nghỉ ngơi ở trạm dịch hai canh giờ, ngồi thuyền buổi sớm trở lại kinh thành.
     
Hắn đều đi ra cửa, lão gia tử nói một câu: "Về sau đừng để cho nữ nhân kia lại đi Hầu phủ. Không chỉ khiến người ghét, ngay cả chim cũng không muốn gặp, chúng ta chán ghét."
     
Sở Hầu gia cười đến có chút lúng túng, dừng lại quay đầu nói: "Dạ."
     
Tiễn Sở Hầu gia đi, Sở Lệnh Tuyên liền dắt Trần A Phúc đi đến Yến Hương Các.
     
Ngôi sao trên trời sáng chói vô cùng, gió đêm phơ phất, bóng cây lắc lư. Hai người chậm rãi đi tới, bên cạnh không có một hạ nhân nào.
     
Nói ra hết, biết rõ bước tiếp theo nên làm như thế nào, tâm tình hai người đều thoải mái không ít.
     
Sở Lệnh Tuyên xoa bóp tay nhỏ Trần A Phúc giọng năn nỉ nói: "A Phúc, ta nhịn thật lâu. Hôm nay có thể hay không..." Hắn nhỏ giọng rỉ tai mấy chữ.
     
Trần A Phúc nhẹ giọng cười nói: "Không được."
     
Sở Lệnh Tuyên cười nói: "Được hay không chỉ chốc lát nữa thì nàng sẽ biết ..."
     
Ban đêm yên tĩnh vang lên tiếng hai người cười khẽ, cho dù thanh âm không lớn, cũng tỏ ra đặc biệt đột ngột. Trần A Phúc vội vàng che miệng lại, hai người lại không tiếng động cười rộ lên.
     
Ngày hôm sau rời giường, Sở Lệnh Tuyên lại không ở.
     
Bữa sáng mới vừa mang lên bàn, Trần Đại Bảo liền dẫn một nhà Truy Phong đến. Cậu trước hành lễ cho A Phúc, nói: "Mẫu thân sớm."
     
Tiếng nói vừa dứt, liền chạy lên trước hôn Trần A Phúc hai cái.
     
Trần A Phúc cũng hôn cậu một chút, hai người lên bàn ăn cơm. Trần Đại Bảo và Sở Hàm Yên sau khi trở lại, liền quên phụ thân của phụ thân ra sau ót, cũng không tiếp tục đặt câu hỏi. Trần A Phúc chỉ mong thế, có mấy lời xác thực không thể nói cùng hài tử. ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* lequydonD^d^l^q^d
     
Lúc trước, Trần A Phúc thật sự xem Trần Đại Bảo thành nhi tử của mình, không nỡ rời xa cậu một bước. Nhưng lúc này xem vị tiểu gia này đang nhàn nhã ăn cơm, nàng lần đầu tiên có tâm tư nhanh chóng đưa cậu an toàn ra ngoài.
     
Đại Bảo thấy ánh mắt mẫu thân nhìn cậu có chút không đúng, hỏi: "Mẫu thân, sao người lại nhìn nhi tử như thế đây?"
     
Trần A Phúc trêu ghẹo nói: "Mẫu cảm thấy nhi tử càng lớn càng tuấn tú."
     
Trần Đại Bảo cũng biết rõ thẹn thùng, thẹn thùng nói: "Mấy lời mẫu khen nhi tử này để ở trong lòng là được, không cần nói ra. Để cho người khác nghe được, muốn cười nhạo chúng ta."
     
Trần A Phúc lại nói: "Thái gia gia gần đây thân thể không tốt lắm, cha con muốn cho thái gia gia chuyển đi phủ thành ở, chỗ đó xem bệnh thuận tiện. Nếu thái gia gia đã đi rồi, một nhà chúng ta liền đều đi phủ thành trụ một hồi."
     
Đại Bảo nghe bản thân lần này cũng có thể đi phủ thành, rất là cao hứng. Nhưng cậu là học trò ngoan, lại tiếc nuối nói: "Vậy con liền không thể đi học rồi."
     
Trần A Phúc nói: "Liêu tiên sinh sẽ đi theo chúng ta, hắn dạy con ở bên trong phủ Tham tướng." Lại nói: "Tiểu cữu cữu của con cũng đi."
     
Trần Đại Bảo nghe cực cao hứng, bước chân đi học lại khoan khoái.
     
Trần A Phúc kêu đám người Lý ma ma thu dọn đồ đạc, thời điểm Sở Hàm Yên và Tiểu Lý Hiên đi Phúc Viên chơi, nàng đi Lộc Viên.
     
Trần Danh và Vương thị đều ở đây.
     
Trần A Phúc lấy cớ vẫn là thân thể Sở lão hầu gia không tốt, ở tại phủ thành thuận tiện xem bệnh. Liêu tiên sinh nhất định phải đi theo, như vậy liền để A Lộc cũng đi, hắn cũng ở tại phủ Tham tướng.
     
Vì việc học A Lộc, Trần Danh và Vương thị khẳng định không thể ngăn cản hắn đi, Vương thị vội vàng đi thu dọn đồ đạc cho hắn.
     
Trần Danh cười nói: "Ta và nương con thương lượng xong rồi, về sau chúng ta sẽ mua tòa nhà ở phủ thành. Chỗ đó có chúng ta làm ăn, Tam thúc cùng cậu của con đều ở tại chỗ đó, chúng ta rảnh rỗi liền qua đó ở."
     
Trần A Phúc cười nói: "Như vậy là tốt nhất..."
     
Lại đề nghị bọn họ mua tòa nhà lớn chút, tốt nhất là tam tiến, một lần thích hợp. Nếu như không đủ tiền, nàng có thể thêm.
     
Trần Danh cười nói: "Không cần khuê nữ thêm, cha mẹ hiện tại có tiền."
     
Trần A Phúc không nói thẳng giúp bọn họ mua tòa nhà. Nếu là trước kia, nàng thật có khả năng dùng tiền riêng của mình mua cho bọn họ một cái. Nhưng đoạn thời gian trước nàng nghe nói, Trần Danh dường như đang tồn tiền riêng.
     
Tửu lâu chia lợi nhuận cùng sản lượng trong ruộng đất đều là ghi chép rõ ràng, Trần Danh không thể tự mình trữ xuống. Chủ yếu là tiệm lương thực Trần nhị ở thị trấn, lần trước Trần A Phúc nghe Vương thị trong lúc vô tình nói đã kiếm bao nhiêu tiền, nhưng Trần A Phúc cảm thấy không phải chỉ lợi nhuận một ít như thế.
     
Hơn nữa, kể từ sau khi đưa một nhà Vương Thành đi phủ thành trở về, Trần Danh liền thường xuyên nói cửa hàng bận rộn, muốn ở thị trấn trụ. Vương thị đau lòng hắn, mỗi lần đều cho hắn không ít bạc, khiến hắn trụ khách điếm tốt nhất, ăn được ngon hơn.
     
Nhưng mà, về sau Trần A Phúc nghe nói hắn trụ là khách sạn bình thường nhất, ăn cũng không được tốt lắm.
     
Những cái này Trần A Phúc đều không dám nói cùng Vương thị, sợ ảnh hưởng quan hệ phu thê bọn họ.
     
Nàng suy đoán Trần Danh lợi nhuận tiền riêng không phải là làm chuyện xấu, có khả năng nhất vẫn là muốn giúp đại phòng mua phòng ốc ở phủ thành. Như nhị phòng, tam phòng, kể cả cậu Vương gia đều mua phòng ở ở phủ thành, đại phòng khẳng định lại sẽ tâm lý không cân bằng. Trần Danh là muốn vụng trộm mua cái sân cho đại phòng ở phủ thành, mình mới dám mua tòa nhà ở phủ thành. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
     
Phủ thành phòng ở rất đắc, cho dù là sân nhỏ như hai nhà Vương Thành cùng Trần Thực, đều muốn hơn một trăm lượng bạc...
     
Mặc kệ Trần Danh dùng làm cái gì, tồn tiền riêng tóm lại là không tốt. Của cải hiện tại của đại phòng, vẫn là đủ mua cái sân nhỏ ở phủ thành. Bọn họ không nỡ dùng tiền, Trần Danh lại muốn vụng trộm mua giúp bọn họ.
     
Lão phu nhân vẫn không làm ầm ĩ uổng công đấy sao.
     
Trần A Phúc vừa đau lòng Trần Danh, lại không tán thành Trần Danh làm như thế. Trần Danh trợ giúp đại ca có ân với hắn không có sai, đã giúp nhiều như vậy, ân lớn hơn nữa cũng trả xong. Còn dư lại chính là tình huynh đệ, giúp gấp không giúp nghèo.
     
Nhưng những thứ này đều là Trần A Phúc suy đoán, cũng không thể nói ra rất rõ ràng.

Hết chương 362.