Nông Kiều Có Phúc

Chương 380: Chuyển ra ngoài.



Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Mọi người đi phòng nghị sự, chuyện sau khi đều thẩm vấn rõ ràng, chủ yếu Nhị quản sự Ngũ bà tử liên quan phòng bếp đánh hai mươi đại bản bán đi, đánh Khương Nhị quản sự phòng ngoại viện nô tài bắt nạt chủ tử mười đại bản đuổi ra phủ, La đại quản sự chịu trách nhiệm liên quan phòng bếp điều đến nơi khác làm tiểu quản sự. Mấy người này Trần A Phúc sớm liền không quá ưa thích, bọn họ là người La gia bên kia phái tới. Cảm thấy La gia mới là cữu gia thật sự Sở phủ, đối với nàng người đại nãi nãi này đều dương phụng âm vi, huống chi A Lộc là cữu gia người nông thôn.
     
Thời điểm Ngũ bà tử bị kéo xuống còn la hét: "Ta là đại phu nhân phái tới hầu hạ đại gia, ngươi không thể đối với ta dạng này..."
     
Trần A Phúc quát lên: "Lại thêm hai mươi hèo, lại dám xúi giục quan hệ cữu phu nhân với đại gia cùng ta."
     
Mấy người bọn họ đều là tâm phúc đắc lực của Lưu Nhị tổng quản, Lưu Nhị tổng quản sắc mặt xanh mét vẫn không dám cầu tình.
     
Hai người bà tử miệng rách hai cùng hai người bà tử phòng bếp mỗi người đánh hai mươi đại bản, đuổi ra phủ vĩnh viễn không dùng nữa. Tam Toàn và Phong Lan mỗi người đánh mười đại bản, đuổi ra phủ. Hoa Lan tiếp tục đi hầu hạ cữu gia.
     
A Lộc lại tới cầu xin, xử lý nhẹ đối với Tam Toàn và Phong Lan, miễn bị đánh, chỉ đuổi ra ngoài.
     
Còn trừ lương tháng nửa năm phu xe ngựa ngày đó, người khác đều không động. Giết gà dọa khỉ là được, cũng thật là A Lộc không đủ khí thế tự động thưởng bạc đầy tớ.
     
Mặt khác, bởi vì Dương đại tổng quản cùng Lưu Nhị tổng quản quản lý bất lực, mỗi người trừ ba tháng tiền lương. Trần A Phúc lại nặng nề gõ Lưu Nhị tổng quản một phen, hù dọa Lưu Nhị tổng quản càng không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.
     
Trong lúc đó, lão hầu gia cùng Sở Lệnh Tuyên hạ nha môn đều phái người đến nói, để đại nãi nãi toàn quyền xử trí, ý tứ của nàng chính là ý tứ của bọn họ. Để cho có vài người nhớ nhung đi tìm lão hầu gia cùng đại gia cầu xin tha thứ cũng cắt đứt tâm tư.
     
Chuyện làm xong, đã buổi tối. Trần A Phúc và A Lộc tay trong tay từ trong phòng nghị sự đi đến chính viện.
     
A Lộc lúng túng nói: "Tỷ tỷ, đệ muốn đi nhà Tam thúc hoặc là nhà cậu ở." Không đợi Trần A Phúc khuyên can, còn nói: "Tỷ tỷ không phải là thường nói vớ đệ ăn ở phải có chủ kiến sao? Đây là chủ kiến đầu tiên của đệ."
     
Dưới ánh sao, con mắt A Lộc kiên định nhìn nàng, cái miệng nhỏ nhắn mím thành một đường nhỏ.
     
Trần A Phúc khổ sở nói: "Là tỷ tỷ không tốt, trị gia bất lực, cũng không quá hiểu cong cong quẹo quẹo trong tòa đại trạch, ủy khuất đệ đệ. Chuyện đã giải quyết rồi, đệ đệ đừng đi được hay không? Tỷ lại phái một đầy tớ đắc lực cho đệ, không có người nào còn dám đối với đệ như vậy."
     
Nô tài thể diện trong tòa đại trạch thế nhưng thật sự còn có mặt mũi hơn chủ tử! Đại Bảo tất cả không chịu ủy khuất, dĩ nhiên là bởi vì La mụ mụ hầu hạ cậu có bối cảnh cứng rắn, còn biết thái độ làm người.
     
A Lộc lắc đầu nói: "Một ít đầy tớ xem thường đệ, chính là xem thường người nhà mẹ đẻ của tỷ tỷ. Sau này đệ nhất định sẽ càng thêm cố gắng không ngừng, tương lai có tiền đồ. Để cho người nhà chồng của tỷ chứng kiến, nhà mẹ đẻ của tỷ tỷ cũng không thể bị coi thường. Như vậy, bọn họ mới không dám coi thường tỷ tỷ, cuộc sống sau này của tỷ tỷ cũng có thể qua tốt hơn."
     
Người đệ đệ này liên tục hiểu chuyện phải đến làm cho người ta đau lòng, cho tới bây giờ đều là như thế. Còn có, hắn lớn lên, lòng tự trọng cũng càng mạnh.
     
Sự kiện này nháo đến nước này, nhóm ác nô bắt nạt chủ tử là nguyên nhân chính, nàng người chủ mẫu quản gia này không chăm sóc tốt gia đình, lại sơ sẩy đệ đệ, cũng có trách nhiệm. Bỏ qua một bên hai nhân tố bên ngoài, A Lộc cũng có sai, sai còn không nhỏ. Hắn quá thành thật, mặc người gây khó dễ, lại không muốn nói cùng tỷ tỷ. Còn có chính là tự ti, thiếu hụt tự tin, sức lực không đủ, xử lý không thỏa đáng, muốn dùng bạc mua tôn nghiêm. Đây là điển hình nắm bài tốt, lại đánh đến nát bét, là sai lầm trí mạng, nhất định phải uốn nắn.
     
Trần A Phúc vừa khổ sở lại là tự trách, kéo hắn vào trong lòng nói: "A Lộc, là tỷ tỷ không tốt. Bởi vì đệ hiểu chuyện, tỷ tỷ vẫn luôn xem nhẹ đệ."
     
A Lộc nói: "Tỷ tỷ làm đã rất tốt rồi, nhưng ngày mai đệ nhất định phải chuyển đi ra ngoài ở. Chờ về sau, đệ lại đến nhà tỷ tỷ làm khách."
     
Hắn kiên quyết muốn chuyển ra, vô luận Trần A Phúc khuyên như thế nào cũng không được. Hài tử hướng nội lại tự tôn quá đáng, một khi cố chấp lên, chín trâu cũng kéo không trở lại. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
     
Trần A Phúc gật đầu đồng ý. Nghĩ tới, miễn cưỡng khiến hắn không vui ở nơi này, còn không bằng tạm thời trước chuyển ra một đoạn thời gian. Về sau cẩn dành nhiều thời gian trao đổi cùng hắn, để hắn thành lập tự tin. Còn có, nhất định phải phải khích lệ hắn chung đụng nhiều cùng người khác, trao đổi, đặc biệt là hài tử cùng lứa, vòng giao tế của hắn quá đơn giản.
     
Lúc trước, hắn chỉ quyển quanh ở vài khu vườn Lộc Viên, Phúc Viên, Đường Viên, tiếp xúc không phải là người nhà yêu thương hắn, chính là vài hài tử không lớn lắm, còn có chính là đầy tớ. Mình chủ yếu là quản mấy đứa hài tử, Trần Danh và Vương thị đều là người lương thiện đơn giản. Để hắn ra ngoài tiếp xúc cùng mấy người hài tử A Đường, Tiểu Đệ một chút cũng được, về sau lại nghĩ biện pháp khiến hắn cùng Trần Vũ Lam và Tần Mộc cùng lứa học cư xử khéo léo. Giao tế rộng, tầm mắt mới rộng rãi.
     
Đi đến ngã ba cửa, hai người chia tay, cũng nói xong tối mai đưa hắn đi nhà Trần Thực. Thân thể Ngô thị không tốt, Tiểu Muội tuổi lại nhỏ, vẫn là đi nhà Trần Thực ở thì tốt hơn. Về sau, mỗi ngày phủ Tham tướng sẽ phái xe ngựa đưa đón hắn, buổi trưa vẫn đến chính viện ăn cơm, hai tỷ đệ cũng có thể ngày ngày gặp mặt. Thời điểm nghỉ hưu mộc, liền an bài hắn kết giao cùng những hài tử cùng lứa.
     
Trần A Phúc về chính viện, Đại Bảo và Yên Nhi đều ở trên giường gạch trắc phòng chờ nàng. Một đứa ở trên bàn lò viết chữ, một đứa đang dùng khăn làm gì đó.
     
Thấy Trần A Phúc trở về, bọn họ đều đứng dậy đứng ở trên giường.
     
Trần A Phúc đi tới, Đại Bảo trước ôm nàng hôn hai cái, nói: "Mẫu ăn cơm chưa? Đừng đói bụng nương cùng đệ đệ, muội muội, con đau lòng."
     
Trần A Phúc cũng hôn lại cậu hai cái, cười nói: "Ăn rồi."
     
Yên Nhi đã sốt ruột chờ, chen lấn Đại Bảo qua một bên, lại ôm hôn Trần A Phúc, còn chu môi nói: "Mẫu thân sao giờ mới trở về? Tỷ muội nhớ nương nhớ đến cơm cũng chưa ăn ngon."
     
Cô gái nhỏ hiện tại càng ngày càng biết biểu đạt.
     
Trần A Phúc xoa bóp khuôn mặt con bé cười nói: "Ngày mai mẫu thân tự mình xuống bếp làm món tôm bự hoàng kim, tỷ muội ăn nhiều mấy con."
     
Dụ dỗ tiểu hài tử vài câu, đuổi bọn họ đi.
     
Trần A Phúc liền nói với Sở Lệnh Tuyên xử lý chuyện đã xảy ra. Sở Lệnh Tuyên nghe thì rất tức giận, cũng rất tự trách, cảm thấy là mình bình thường quá bận rộn không rảnh bận tâm trong phủ, mới dung túng nô tài, khiến nô tài bắt nạt chủ tử, không để thê tử vào mắt, còn bức cậu em vợ đi.
     
Mắng: "Đám cẩu nô tài quá đáng giận. A Phúc xử lý nhẹ, ta về sau dành thời gian dọn dẹp ra hết thảy người vượt quyền, đánh gần chết bán đi."
     
Trần A Phúc thở dài nói: "Rất nhiều người là lão nhân nhà mẹ đẻ của mẹ chồng phái đến, quan hệ cùng bên kia khẳng định rắc rối phức tạp. Chỉ xử lý vài người quá đáng, như vậy, song phương đều lưu lại tình cảm, nếu như bên kia mất hứng, thiếp cũng có lí do thoái thác. Về sau, thiếp lại tìm tòi tình huống, người thành thật lại chúng ta tiếp tục dùng, người không thành thật cũng không trách được thiếp." ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
     
Nàng không còn gì để trách là, La gia không thích nàng, ngay cả bọn họ thành thân cũng không phái người đến chúc mừng. Lúc trước bọn họ muốn gả thứ nữ La Nhị lão gia cho Sở Lệnh Tuyên làm kế thất, Sở Lệnh Tuyên không đồng ý, lại cưới nàng "Con gái riêng" lớn lên ở nông thôn, nghĩ cũng có thể nghĩ đến người quản gia La gia sẽ tức thành cái dạng gì. Chút chuyện này mặc dù Sở Lệnh Tuyên chưa nói cùng Trần A Phúc, nhưng Trần A Phúc vừa đánh vừa gõ mẹ chồng nàng dâu La mụ mụ, vẫn nghe được một chút phong phanh.
     
La tuần phủ là thân huynh trưởng của Bụi, đã từng trợ giúp Sở Lệnh Tuyên rất nhiều, lại là quan to một phương, còn quản lão cha Trần Thế Anh, về công về tư cũng không thể đắc tội. Trần A Phúc cũng không muốn khiến Sở Lệnh Tuyên kẹp ở giữa khó xử. Cho nên, nàng tiếp nhận nguyên tắc xử sự "Làm việc lưu một đường, về sau dễ gặp nhau".

Hết chương 380.