Nông Kiều Có Phúc

Chương 393: Vũ Minh Ngọc Châu.



Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Trần lão thái nghe, liền lau khô nước mắt. Bà kéo tay Trần Thực nói: "Nương biết rõ trong ba huynh đệ, con thông minh nhất, cũng tài giỏi nhất. Tình này của con khiến lão đại bọn họ nhớ kỹ. Được, ta liền kêu đại nhi mua lại cái nhà sau phố tây kia, Hồ thị cô nương kia da mặt dày, cách tửu lâu gần quá xác thực không tốt..."
     
Trần Thực nói: "Con không dám hy vọng xa vời bọn họ ký tình, chỉ hy vọng các người về sau không cần lại đề yêu cầu gì. Nương nhớ kỹ, đây là một lần cuối cùng. Con còn có hai đứa con trai, con cũng muốn sống qua ngày."
     
Trần Thực ra phòng, lại trông thấy Trần A Mãn đo đỏ đôi mắt đứng ở ngoài cửa.
     
Trần A Mãn thấy hắn đi, "Hừ" một tiếng, nghiêng đầu đi.
     
Trần Thực vốn là muốn gạt Trương thị, lúc này bị nữ nhi phát hiện, cũng không dám gạt nữa, buổi tối lại nói cùng Trương thị.
     
Trương thị tức giận đến lại khóc một hồi.
     
Trần Thực nói: "Ta cũng là không có cách nào. Nhị ca Nhị tẩu nói phải chờ đợi A Phúc sinh xong hài tử lại hồi hương, bọn họ không mua phòng ốc, có thể đi con rể nhà ở. Nhưng nương và đại ca đại tẩu thì sẽ liên tục ở nhà chúng ta trọ xuống, nương và đại ca cư xử khéo léo, nhưng Hồ thị cái người kia nàng nguyện ý cho bà ta ngày ngày ở tại nhà chúng ta sao? Cầm hai mươi lượng bạc ra, bọn họ mua phòng ở, có thể chuyển ra ngoài. Hơn nữa bọn họ cách xa nhà chúng ta, sẽ không ngày ngày tới nhà tiếp xúc. Ta nói với nương, đây là một lần cuối cùng cho bọn họ tiền, nương cũng đồng ý ..."
     
Trương thị tức không chịu nổi, vẫn lặng lẽ nói cùng Vương thị chuyện Trần Danh bí mật tích góp bạc cho Trần Nghiệp, lại làm Vương thị tức khóc rồi.
     
Vương thị không phải là khóc tiền, bà là khóc Trần Danh bắt đầu có lòng giấu giếm cùng bản thân. Trần Danh tất nhiên là nói khuyên bảo một trận, còn nói đây là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng, về sau sẽ không nữa. Còn bản thân ngay cả phòng ở đều mua cho bọn họ, bọn họ cũng thẹn thùng lại đòi những vật khác.
     
Sau đó, Trần Nghiệp mua lại sân nhỏ sau phố tây. Bởi vì lúc trước nói mua không nổi, Trần Danh tạm thời không mua, nói khuê nữ đã cho mình quá nhiều, hắn thẹn thùng lại đòi bạc với khuê nữ, đợi đến cửa hàng lương thực gom đủ tiền lại mua.
     
Vương thị tức giận cũng không dám nói mấy chuyện phiền lòng này cùng Trần A Phúc nói, khuê nữ bây giờ là thời điểm quan trọng nhất.
     
Vừa tiến vào trung tuần tháng chín, Trần A Phúc và người bên cạnh đều khẩn trương cao độ, còn đón hai bà mụ đến phủ ở. Vương thị ngày ngày chạy tới phủ Tham tướng, Trần phủ cũng phái nha đầu bà tử mỗi ngày đến hỏi hầu một lần.
     
Trần A Phúc cầm một đoạn Lục Diệp Trầm Hương ra, vài ngày sau, sẽ đốt hương. Chờ nó cháy hết, lại sẽ lại cầm một đoạn hương ra.
     
Nhìn như nàng dùng chút Lục Diệp Trầm Hương, kỳ thật nàng là vì dùng này hương áp chế mùi lục tổ yến. Kim Yến Tử cho nàng lục tổ yến lớn cỡ ghèn mắt ba ba, để cho nàng ăn lúc sinh sản, làm nâng cao sức chống cự thân thể.
     
Tấm khăn chứa lục tổ yến liên tục giấu ở trong lòng nàng, để lấy ra dùng bất cứ lúc nào. Ở cổ đại sinh sản khó, đặc biệt là nàng sinh song thai như thế càng khó.
     
Sở Lệnh Tuyên cũng không dám chạy ra ngoài, ngày ngày đúng hạn về nhà. Vốn là có một sự kiện hắn phải đi phía tây Ung Thành một chuyến, đây là chuyện tiểu cữu cữu Vương Thành, hắn chỉ phải để cho Tần Giản giúp hắn đi xử lý. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
     
Tần giản và Sở Lệnh Tuyên từng là giao tình sinh mệnh, cũng thông qua Sở Lệnh Tuyên đến Định Châu phủ nhậm chức, cho nên sự kiện này chỉ có giao cho hắn đi làm mới yên tâm.
     
Như vậy, Trần A Phúc không có bao nhiêu thời gian một mình, ngay cả đi cung phòng đều phải có người đi cùng, có rất ít thời gian tiến vào không gian một chuyến. Trần A Phúc ban ngày còn dễ xua đuổi, đi một chút ở trong hành lang, xem bọn nhỏ chơi đùa, lại nói chuyện cùng bọn người Vương thị, thời gian cũng liền qua. Nhưng buổi tối lại không dễ chịu, nàng không thể nằm thẳng, chỉ có thể nằm nghiêng. Một bên nằm được hơi chút lâu một ít, đã cảm thấy không thoải mái, chân cũng đau nhức, lại muốn xoay người. Một mình lật không được, còn muốn Sở Lệnh Tuyên hỗ trợ. Sở Lệnh Tuyên giúp nàng lật người, lại phải giúp nàng mát xa chân một trận.
     
Nàng ngủ thật là không ngon, một ngày ban đêm đại khái muốn lật vài chục lần, chính mình ngủ không ngon, Sở Lệnh Tuyên cũng ngủ không ngon.
     
Chứng kiến bị h bụng mình đỉnh đến bên giường Sở Lệnh Tuyên, Trần A Phúc nói: "Chàng ở nơi này nghỉ ngơi không tốt, ngày mai thượng nha môn không có tinh thần. Nếu không thì chàng đi phòng bên cạnh ngủ đi, để nha đầu vào đây theo thiếp."
     
Sở Lệnh Tuyên đau lòng sờ bụng lớn của nàng nói: "Ta chỉ là nghỉ ngơi không tốt, nhưng nàng lại phải chịu tội lớn như thế. Ban đầu ta còn vì màng hoài song thai mà cao hứng, bây giờ nhìn lại, vẫn là nên từng bước từng bước sinh thì tốt, nàng cũng dễ chịu hơn một chút."
     
Trước mang thai đầy bảy tháng, Sở Lệnh Tuyên mỗi lần chứng kiến bụng lớn của Trần A Phúc đều cao hứng, đặc biệt là thời điểm chứng kiến máy thai, hắn sờ bọc nhỏ phồng dậy mà cười nheo mắt.
     
Theo bụng càng lúc càng lớn, cái bụng càng ngày càng sáng, lo lắng trong mắt của hắn cũng càng ngày càng đậm.
     
Trần A Phúc thở dài nói: "Hoài mấy đứa chúng ta cũng không làm chủ được, muốn sinh hai đứa cùng nhau, có biện pháp gì." Lại cười nói: "Nhưng mà, thiếp vẫn thích song sinh, mặc dù chịu tội chút, nhưng một cái liền nhiều hai đứa bé, thật tốt nha. Thiếp thích nhiều đứa nhỏ, trong nhà náo nhiệt."
     
Sở Lệnh Tuyên nói: "Nhiều đứa nhỏ thì tốt, ta cũng thích. Nhưng mà nhìn nàng chịu tội, đau lòng."
     
Trong hắc ám, Sở Lệnh Tuyên lại nghe được tiếng Trần A Phúc thầm hừ, hỏi: "Tiểu tử lại động?"
     
"Vâng." Trần A Phúc nhẹ giọng nói. Hiện tại, thai nhi ở trong bụng động tác quá lớn, cũng làm cho nàng khổ không thể tả.
     
Sở Lệnh Tuyên nhẹ khẽ vuốt vuốt cái bọc phồng lên, trước kia hắn sờ nó liền kích động, hiện tại hận không thể ấn bằng nó.
     
Vì phân tán tinh lực cùa Trần A Phúc, Sở Lệnh Tuyên nhẹ giọng nói chuyện cùng nàng, lại nói: "A, ta còn quên nói cho nàng biết, cha gửi thư đến, ông ấy đã đặt tên cho bọn nhỏ rất hay. Nếu là nam hài, hy vọng bọn họ võ học Quan Vũ, văn học Khổng Minh, liền kêu Sở Tư Vũ, Sở Tư Minh. Nếu là nữ hài, nữ hài Sở gia chúng ta cũng như ngọc tựa như châu, liền kêu Sở Hàm Ngọc, Sở Hàm Châu." Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
     
"Tư" là bối phận một đời này Sở gia, mà chữ "Hàm", là lấy tên xuống theo Sở Hàm Yên.
     
Trần A Phúc rất cảm động, Sở Hầu gia thật sự là nam nhân không tệ. Như ngọc tựa như châu, là đang nói cho nàng biết, nữ hài ông ấy cũng thích, cũng là bảo bối... Có một ông nội yêu thương cháu gái thế này, cho dù là sinh nữ hài, nàng cũng không có gánh nặng trong lòng quá lớn.
     
Bắt đầu từ lúc Trần A Phúc mang thai, Sở lão hầu gia liền ngày ngày nhắc tới chắt trai, chắc chắc cho rằng trong bụng Trần A Phúc chính là hoài hai nam hài tử. Chứng kiến bọn hạ nhân làm xiêm y cho hài tử màu sắc tươi đẹp một chút, ông ấy liền sẽ mất hứng nói: "Rõ ràng là nam oa, sao làm xiêm y dạng này. Quá hoa hòe, không đẹp mắt..."
     
Lão gia tử có lẽ không có ý tứ gì khác, nhưng trong lúc vô hình lại làm cho Trần A Phúc cảm thấy áp lực bội phần.
     
Ngày hai mươi chín sau khi nghỉ trưa, Vương thị bởi vì thấy vừa mua tòa nhà nên đi về trước, Trần A Phúc thật vất vả đẩy Lý ma ma cùng Hồng Phỉ đi, cuối cùng tiến vào không gian.
     
Kim Yến Tử chứng kiến Trần A Phúc, hù dọa dùng cánh che mỏ nhọn nhỏ của mình, mắt đậu xanh nhỏ trừng thật lớn, chít chít hét lớn: "Vài ngày không gặp, bụng bụng ma ma lại lớn lên rồi. Trời ơi, lớn đến thật là dọa người nha."
     
Trần A Phúc ngồi ở trên ghế cười nói: "Cục cưng bây giờ có thể nhìn ra là đệ đệ hay là muội muội sao?"

Hết chương 393.