Nông Kiều Có Phúc

Chương 452: Khó mà chấm dứt



Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Ngày hôm sau, Trần A Phúc còn đang ở trong mộng, liền nghe được tiếng nói chuyện của Sở tiểu cô nương cùng Sở Lệnh Tuyên ngoài cửa sổ.
     
Mới đầu giờ Thìn nha. Trần A Phúc bật cười, rời khỏi giường.
     
Hôm nay Đại Bảo bọn họ được nghỉ, nhưng bởi vì Sở Lệnh Tuyên thật lâu không trở về, cậu và Sở Lệnh Trí cũng không ngủ nướng, sớm rời giường sớm tới chỗ này.
     
Mấy người ăn điểm tâm, Đại Bảo nói: "Nghe tiểu cữu cữu tối hôm qua nói, nhà bà ngoại hôm nay muốn thỉnh lưu thủy yến, còn muốn thỉnh gánh hát đến ca diễn, con và Ngũ thúc thúc muốn đi Lộc Viên ăn tiệc."
     
Sở Hàm Yên vội vàng nói: "Mẫu thân, con cũng muốn đi."
     
Đại Bảo quen phóng tùng ở trong thôn, hiện tại cậu lại được giải trừ nguy hiểm. Sở Lệnh Trí lớn lên ở biên quan, tam phu nhân cũng là nuôi thả. Trần A Phúc sẽ không câu thúc bọn họ, lại không để Sở tiểu cô nương đi.
     
Nói: "Yên Nhi đích xác muốn chơi, liền đi bên trong Phúc Viên chơi đi. Chỗ đó cũng có thể nghe được náo nhiệt bên trong Lộc Viên, để dì tiểu muội tìm vài tiểu cô nương đi trong vườn bồi con chơi đùa."
     
Sau khi ăn xong, Sở Lệnh Tuyên lại đi thiền viện tiếp tục khuyên Bụi, Đại Bảo và Sở Lệnh Trí dẫn một nhà Truy Phong chạy tới Lộc Viên. Thời điểm đi ngang qua Phúc Viên, lại chứng kiến Vượng Tài cùng Nguyên Bảo canh giữ ở cửa gọi Truy Phong chúng nó. Nguyên Bảo không thích nhiều người, Vượng Tài đặc biệt tri kỷ mà lĩnh nó đến Phúc Viên chơi. Một nhà Truy Phong vừa nhìn, liền đều tiến vào Phúc Viên.
     
Đại Bảo và Sở Lệnh Trí đi đến Lộc Viên, chứng kiến trừ người giúp làm cơm cùng một nhà Trần Nghiệp ra, những khách nhân khác còn chưa tới. Đại Bảo liền tiếc nuối nói cùng Vương thị mẫu thân không cho muội muội đến.
     
Vương thị mặc bối tử màu tảo thêu hoa, đầu đội trâm dài ngọc bích, dường như bỗng chốc trẻ đi mấy tuổi. Bà cười nói: "Hôm nay nhiều người, trong thôn nam nữ già trẻ đều muốn đến. Yên tỷ muội là thiên kim tiểu thư Hầu phủ gia, không thể để cho người va chạm. Nương con cũng không thuận tiện, không thể tới nơi này. Trở về nói cho nương con, bà ngoại sẽ cho người đưa hai bàn tiệc đi Phúc Viên, thỉnh lão thân gia, cha mẹ con muội muội ăn ở chỗ đó, cũng coi như cùng nhau náo nhiệt theo chúng ta."
     
Đại Bảo cảm thấy là ý kiến hay, lại để cho Tiểu Lộ Tử về nhà tự nói với mẫu thân mình.
     
Đại khái đầu buổi trưa, Bụi kiên trì về Ảnh Tuyết Am. Vô luận Sở Lệnh Tuyên giữ lại như thế nào, về sau Trần A Phúc lại dẫn ba đứa bé lại đây, cùng nhau quỳ xuống với bà, nói nguyện ý ở Đường Viên bồi bà, bà vẫn là khăng khăng đi.
     
Sở Lệnh Tuyên vô cùng hối hận, nếu như mình không thuyết phục mẫu thân đi trong nhà tu hành, mẫu thân còn sẽ ở Đường Viên lâu một hồi đi?
     
Sở Lệnh Tuyên, Trần A Phúc dẫn Sở Hàm Yên cùng hai tiểu ca đưa Bụi ra cửa chính Đường Viên.
     
Hai tiểu ca ngày ngày cùng nhau chơi đùa đùa giỡn với Bụi, mà thời khắc này đúng là thời điểm bọn nó chơi ở Phúc Viên. Bọn nó trước liền không được tự nhiên, nhìn bà nội một người ôm lấy bọn họ, lại hôn hai cái, không tiếp tục cùng nhau chơi đùa với bọn họ, mà là đang ngồi xe ngựa đi, đều khóc lớn lên.
     
Trần Trụ Trì ngồi xe đều đi một đoạn đường, còn có thể nghe được tiếng gào thét hai huynh đệ. Bà cũng chảy nước mắt ra, bà không bỏ được bọn họ, không bỏ được nhi tử, con dâu còn có cháu gái. Nhưng mà bà lại không thể đi am ni cô Sở gia, như vậy, bà tính là cái gì đây? Cũng không thể liên tục để con dâu cháu nội ở tại Đường Viên bồi chính mình, bà không thể ích kỷ dạng này.
     
Bà cảm giác mình rất vô dụng. Trước kia bà không bỏ được chuyện đời, một lòng mong con trai con gái có thể bình an. Nghĩ tới chờ con trai con gái bình an rồi, bà có thể dứt chuyện đời một lòng hướng phật. Nhưng chờ con trai con gái bình an, lại muốn cháu gái bình an, muốna con trai có hậu. Hiện tại cháu gái bình an rồi, con trai cũng có hậu rồi, hai cháu trai lại đáng yêu như thế, bà lại như cũ không thể tĩnh tâm. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
     
Bụi, lúc trước thời điểm đặt pháp danh này, chính là hy vọng mình có thể cắt hết thảy chuyện đời, có thể đã nhiều năm như vậy, bà lại khó có thể dứt...
     
Đưa Bụi đi, mấy người Trần A Phúc đi Phúc Viên, tâm tình đều tương đối thấp. Đặc biệt là Sở tiểu cô nương cùng hai tiểu ca, đều là nước mắt lưng tròng.
     
Lão hầu gia nặng nề thở dài mấy lần, ánh mắt nhìn về phía phương xa, trở nên tĩnh mịch, nói: "Aiz, phải nhanh đi? Như vậy, người một nhà chúng ta mới có thể tụ cùng một chỗ, vĩnh viễn không xa rời nhau."
     
Nói xong, liền đứng dậy đi trêu chọc chim choc dưới hành lang.
     
Chính phòng, Đông Sương, Tây Sương, dưới mỗi hành lang đều treo rất nhiều lồng chim, tổng cộng có năm mươi mấy cái, bên trong chứa chim chóc có gần trăm con, đều là Kim Yến Tử mang về đến. Một ít chim chóc này hình như càng muốn ở nơi này, bình thường có thể ăn no, ngẫu nhiên lại sẽ cùng chim Đại vương đi trong núi thả lỏng gân cốt, ngày trôi qua thích ý cùng vui vẻ.
     
Phúc Viên nghiễm nhiên thành phúc địa của chim nhỏ. Được Trần A Phúc phân phó, Tằng Lão Đầu một người canh giữ ở Phúc Viên lại vắng vẻ, cho nên hắn đối với chim chóc hết sức tốt, không chỉ sẽ dưỡng chim trong lồng chim, chim chóc khác đến kiếm thức ăn, hắn cũng sẽ cho.
     
Trừ Thất Thất cùng Hôi Hôi ra, còn có Gấm nhi mới bắt đầu, Trần A Phúc chỉ mang vài con chim nhỏ đi trong nhà phủ thành dưỡng. Còn lại đều lưu ở Phúc Viên, còn có số ít ở Đường Viên cùng Lộc Viên. Hiện tại dân chúng Đại Thuận Triều gần như đều biết rõ chuyện Vinh Chiêu bị đoàn điểu công kích, nàng không muốn khiến người ta nhìn ra nhà mình cùng chim chóc có quan hệ đặc biệt.
     
Những con chim này biết nhận thức, trừ Tằng Lão Đầu liên tục nuôi nấng chúng nó, chúng nó còn nhận biết một nhà Trần A Phúc, cùng với người Lộc Viên.
     
Thấy lão gia tử đến trêu chọc chúng nó, càng cao hứng, đều có thể mạnh mẽ gọi. Có thể để cho Kim Yến Tử mang vào Phúc Viên, không phải là lớn lên đặc biệt xinh đẹp, chính là tiếng hát đặc biệt uyển chuyển êm tai, cho nên chúng nó kêu lên một chút không cảm thấy om sòm, còn có thể để cho tâm tình người ta khoan khoái lên.
     
Nhưng mà hôm nay, mấy người bọn họ vô luận như thế nào cũng vui không nổi. Trần A Phúc chứng kiến Sở Lệnh Tuyên nhíu chặt lông mày cùng nhếch môi mỏng, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ chồng không đồng ý theo chúng ta về nhà, lại cách xa dạng này, làm sao bây giờ đây?"
     
Sở Lệnh Tuyên thấp giọng nói: "Chỉ đành xây cái am ni cô ở bên ngoài phủ Định Châu, đón mẫu thân đi chỗ đó tu hành."
     
Lúc này, Vương tiểu muội dẫn Trần Đại Nha cùng vài tiểu cô nương hương dân đến Phúc Viên, Trần A Phúc liền để La Mai dẫn Sở Hàm Yên cùng những nữ hài kia đi hậu viện chơi, lại để Lâm mụ mụ cùng Giang mụ mụ cũng ôm hai tiểu ca khóc rống đi qua.
     
Lúc buổi trưa, Lộc Viên đưa tới hai bàn tiệc qua, vài chủ tử một bàn, La quản sự cùng Tằng Lão Đầu một bàn. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
     
Đang ăn, nghe được Lộc Viên bên cạnh càng náo nhiệt, còn có tiếng kêu khóc, Tằng Lão Đầu vội vàng đứng dậy đi Lộc Viên. Không qua bao lâu, hắn trở về nói, là cha phu nhân thân gia mang Vương Tài cùng tiểu thiếp Ngũ thị đến. Nói nhi tử làm quan, hắn muốn đi theo nhi tử đi bổ nhiệm hưởng phúc. Còn nói khuê nữ lên làm cáo mệnh phu nhân, cũng đòi khoản bạc dưỡng lão.
     
Trần Danh sợ lưu thủy yến bị Vương lão hán trộn lẫn, đã để Hồ lão ngũ mang ba người lão nhân đi hậu viện ăn cơm. Nói mặc kệ chuyện gì, đều ăn cơm xong sẽ giải quyết.
     
Trần A Phúc vừa nghe tử lão đầu kia, da đầu liền tê dại. Cũng quá không biết xấu hổ, lúc trước kệ Đinh thị bán con trai vào hố lửa, bán con gái hai lần. Hiện tại con trai làm quan, con gái có tiền đồ, lại muốn cùng đi hưởng phúc, muốn đòi khoản bạc dưỡng lão. Chỉ là, ông ta dù có không biết xấu hổ đi nữa, Vương thị cùng Vương Thành cũng không thể mặc kệ ông ta. Tựa như lão nương Trần Thế Anh, tộc nhân bức bách như vậy, Trần Thế Anh vẫn phải nghĩ biện pháp không để bà ta bị bỏ.