Nông Kiều Có Phúc

Chương 467: Hồi phủ



Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Trần A Phúc nghe La Nguyên nói Bụi sẽ hồi phủ ở tạm, lại yên tâm.
     
Nàng suy đoán, những người bịt mặt kia hẳn là Nhị hoàng tử phái tới. Nhị hoàng tử nhất định là chó cùng rứt giậu, mới có thể phái người đi ép buộc Bụi, dùng cái này đến uy hiếp Sở gia đi? Xem ra, Nhị hoàng tử đã bắt đầu động thủ.
     
Bụi trụ ở ngoài thành, lúc nào cũng nguy hiểm.
     
Trần A Phúc nói: "Được, ta biết rõ rồi. La tiểu quản sự còn chưa ăn cơm đi? Đi ngoại viện ăn cơm, lại về nhà nghỉ ngơi một chút."
     
La quản sự gia ở phủ Định Châu cũng có một cái sân.
     
La Nguyên lắc đầu nói: "Tạ đại nãi nãi, tiểu nhân còn muốn lập tức chạy về La gia trang, cha ta còn..."
     
Nghĩ đến còn La quản sự chưa thoát khỏi nguy hiểm, tâm Trần A Phúc lại khẩn trương. Nàng đứng dậy nói: "La tiểu quản sự đợi chút, trước Vô Trí đại sư đã cho ta một ít dược trị ngoại thương, có lẽ hữu dụng với La thúc."
     
Nàng tiến vào phòng ngủ, từ trong ngăn kéo tủ quần áo nhỏ lấy ra một mảnh vụn Yến Trầm Hương, đây là dùng nấu sữa dê cho hai tiểu ca.
     
Nàng giao mảnh gỗ vụn cho La Nguyên nói: "Đây là Vô Trí đại sư cho ta, ngươi đặt nó vào trong dược nấu, có thể dùng nhiều lần." Nàng hy vọng La quản sự có thể khỏe lên, nhưng lục tổ yến quá khan hiếm, chỉ có thể cho ông ấy mảnh gỗ vụn Yến Trầm Hương. Đây cũng không phải là vật phàm, đối với ngoại thương rất có hiệu quả.
     
Một nhà La Nguyên đều biết rõ Trần A Phúc cùng Vô Trí đại sư quan hệ không phải là nông cạn. Hắn kích động tiếp nhận dược, quỳ xuống đụng đầu vài cái cho Trần A Phúc. Nức nở nói: "Cảm ơn đại nãi nãi, không nghĩ tới cha ta còn có phúc khí này, có thể sử dụng được dược Vô Trí đại sư cho."
     
La Nguyên sau khi rời khỏi đây, Trần A Phúc lại để cho Lý ma ma mang người đi thu thập Lạc Mai am.
     
Lạc Mai am bên cạnh tây nam trong phủ, hẻo lánh, thanh tĩnh, trong tiểu viện có mười mấy gốc cây mai. Lúc trước Sở Lệnh Tuyên chính là chuyên môn xây cho Bụi, bên ngoài xem như bình tiểu viện thường, bên trong trên thực tế là chiếu theo am đường nhỏ mà xây dựng.
     
Xây xong, Bụi lại không đến. Trong đó trừ ra có Phật tổ kim ngọc điêu cùng Bồ Tát, còn có gia cụ chuyên môn làm cho mọi người, những gia cụ sinh hoạt khác dùng làm vật trang trí cũng không có.
     
Hiện tại trời đông giá rét, không chỉ phải quét sạch sẽ trong nhà ngoài nhà, còn phải thiêu nóng giường cùng địa long. Mặt khác, lại đi trong khố phòng cầm một ít gia cụ xếp đặt đi vào. Bụi sinh ra ở trong phú quý, ngay cả am ni cô xuất gia đều phải tương đối tinh mỹ, đồ nhất định phải tốt mới được.

Trần A Phúc dặn dò Lý ma ma: "... Gia cụ, bài trí, đệm chăn những vật này, nhất định phải cầm tốt nhất, thiên về trắng trong thuần khiết."
     
Sở Lệnh Kỳ cũng nghe nói La gia trang gặp chuyện không may, hắn tiến đến La gia trang, Tống thị dẫn Văn ca nhi đến Phó tổng binh phủ.
     
Tống thị vừa đến, Trần A Phúc lại giảm đi rất nhiều bận tâm. Nàng hiện tại không thể ra phòng, rất nhiều việc phải do Tống thị xử lý.
     
Cuối giờ Mùi buổi chiều, Bụi mang Sở tiểu cô nương hồi phủ.
     
Trần A Phúc còn chưa hết ở cữ, không thể đi ra ngoài nghênh đón, chỉ đành chờ ở trong phòng phía đông.
     
Tống thị dìu Bụi vào sảnh phòng, Trần A Phúc ra ngoài khom gối hành lễ cho bà.
     
Bụi sắc mặt tái nhợt, mắt đục đỏ ngầu, xiêm y còn có chút hơi nhăn nhíu, vừa đi trong tay còn không ngừng chuyển động lần tràng hạt. Bà đưa tay kia ra kéo tay Trần A Phúc rơi lệ nói: "Đều là bần ni không tốt, cho rằng bần ni là người xuất gia, rời xa trần thế ồn ào náo động, những người kia sẽ không đánh chủ ý tới trên người bần ni. Ai ngờ... Chao ôi, ta hại Tuyên Nhi, La quản sự, còn có mấy đứa bé ngoan kia..."
     
Vì bảo vệ Bụi, không chỉ đám người Sở Lệnh Tuyên cùngL quản sự bị thương, còn chết ba người hộ vệ. Trần A Phúc không biết nên an ủi bà như thế nào, chỉ phải nói: "Mẹ hồi phủ thì tốt rồi, nơi này an toàn, đại gia và con dâu đều yên tâm." Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
     
Sở Hàm Yên chạy qua đến ôm lấy Trần A Phúc liền khóc lên, nói: "Mẫu thân, sợ, sợ, tỷ muội sợ..."
     
Đầu tóc của tiểu cô nương có chút loạn, con mắt sưng đỏ, thân thể còn đang phát run.
     
Trần A Phúc kéo nàng lại tỉ mỉ kiểm tra một vòng, thấy nàng xác thực không có bị thương, mới yên lòng. Ôm nàng ôn nhu an ủi: "Yên Nhi không sợ, về nhà rồi, người xấu không dám tới."
     
Bụi lại nhìn Tiểu Ngọc Nhi hai mắt, đưa một chuỗi tràng hạt tử đàn làm lễ ra mắt, liền được Tống thị lĩnh đi Lạc Mai am.
     
Trần A Phúc kéo tiểu cô nương đi trên giường gạch phía đông phòng, để cho nàng ngồi ở trong lòng bản thân, lau nước mắt cho nàng, nhẹ giọng an ủi, Đại Bảo đã ở một bên kéo tay tiểu cô nương an ủi nàng.
     
Nghe Hoàng ma ma cùng đi thôn trang nói, đại gia tự mình đưa La quản sự đi La gia, cùng đi còn có vài vị đại phu Thiên Kim đường.
     
Bà còn nói, tối hôm qua, đại gia cùng tỷ muội ở tại thượng phòng chính viện. Vừa nghe được tiếng đánh nhau bên ngoài, đại gia bỏ chạy đi dãy nhà sau, đi trước để Hoàng ma ma giấu tỷ muội ở trong một ngăn tủ tây phòng. Người xấu không tiến vào phòng bọn họ ở, chỉ là tiếng thét bên ngoài hù dọa tỷ muội...
     
Đợi đến hai tiểu ca tỉnh lại, Trần A Phúc cũng không để bọn họ đi bồi Bụi. Người chết, nhi tử đầy tớ lại bị thương, Bụi khẳng định khổ sở, không có tâm tư trêu chọc hài tử.
     
Buổi tối, Trần Đại Bảo như cũ ngủ ở buồng lò sưởi, Trần A Phúc thì dẫn tiểu cô nương ngủ ở trên giường lớn. Tiểu cô nương dọa hỏng rồi, liên tục ôm Trần A Phúc không chịu buông tay, ngay cả trong mộng cũng sẽ nói vài lời mê sảng.
     
Sở Lệnh Tuyên rất khuya mới trở về, hắn chứng kiến hai đứa bé đều ngủ ở phòng ngủ, lại quay ra phía đông phòng, kêu nha đầu trực đêm trải lên đệm giường ở trên giường, hắn muốn ngủ ở trong bên này.
     
Trần A Phúc nghe thấy động tĩnh, liền nhẹ nhàng đứng dậy, đi đến phía đông phòng.
     
Trần A Phúc nhìn cánh tay trái hắn băng bó băng vải, sắc mặt xanh lét, đau lòng đến rơi nước mắt. Hỏi: "Chàng thương thế như thế nào? La thúc tỉnh chưa?"
     
Sở Lệnh Tuyên kéo nàng ngồi ở trên giường, thấp giọng nói: "Ta không sao, miệng vết thương không sâu. La thúc đã tỉnh, đại phu nói đã thoát ly nguy hiểm."
     
Trần A Phúc thở phào một cái. Nói: "La thúc cuối cùng khỏe lại. Nếu không, mẹ chồng chắc chắn lại tự trách." Lại hỏi: "Những ngững người kia al2 người của Nhị hoàng tử sao?"
     
Sở Lệnh Tuyên gật đầu nói: "Khẳng định là người của hắn. Những người kia là tử sĩ, trước khi đến đã nuốt độc dược, nếu như không kịp uống giải dược, liền sẽ độc phát bỏ mình. Chúng ta bắt lấy hai nhân chứng sống, đáng tiếc đều chết rồi."
     
Thấy ánh mắt Trần A Phúc dò xét, hắn lại nói: "Nàng còn chưa ra tháng, sợ nàng phí sức, trước đó có một vài việc liền không nói với nàng... Nàng cũng biết rõ, Vương quốc trượng hai năm trước trở về tỉnh Nam Trung dưỡng bệnh..." ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
     
Hai năm trước, thân là thái sư Vương quốc trượng lấy bệnh nặng làm lí do, từ quan hồi nhà cũ ở tỉnh Nam Trung dưỡng bệnh. Sau đó, lục tục có một vài con em Vương gia bị nằm vùng đi trong quân Thiểm Tây cùng Thục Tây.
     
Chút chuyện này Trần A Phúc đều biết rõ, nàng còn chuyên môn điều tra bản đồ Đại Thuận Triều, có chút giống Thiên Triều đời trước, nhưng lại không hoàn toàn giống. Tỉnh Nam Trung có chút giống Vân Nam đời trước, Thục Tây tỉnh Tứ Xuyên, tỉnh Thiểm Tây như Thiểm Tây đời trước. tỉnh Nam Trung là nhà cũ của Vương quốc trượng, cũng là vùng đất trở nên giàu có.
     
Trước đó, Vương gia an bài cắm Dương Khánh ở Thiểm Tây làm tổng binh, nếu như liên hợp lại với Thục Tây, như vậy ba tỉnh này hợp lại thành một phương cắt cứ, nếu như tạo phản, triều đình quả thật không dễ đánh.
     
Bởi vì chuyện của Vương Thành, đã lấy xuống Dương Khánh.

Hết chương 467.