Nông Kiều Có Phúc

Chương 470: Chọn con rể



Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Hai tiểu ca đồng ngôn đồng ngữ thỉnh thoảng chọc cho Bụi mừng rỡ, bà cúi đầu hôn hôn Tiểu Ngọc Nhi, lại nghiêng người hôn hôn bọn họ.
     
Bọn họ thật thông minh, kiên quyết quán triệt nhiệm vụ phụ thân và mẫu thân bố trí cho bọn họ, nhất định phải nịnh bợ tốt bà nội.
     
Mà Sở tiểu cô nương và Trần Đại Bảo thì nhu thuận tựa ở bên cạnh, Trần A Phúc nghe hai đệ đệ nói càn, ha ha cười theo.
     
Buổi chiều, tiểu cữu cữu Vương Thành và Ngô thị dẫn Vương tiểu đệ cùng Vương tiểu muội đến trước nhất. Tiếp theo, Giao gia, Tần gia, Vương gia, nhóm người lớn dẫn bọn nhỏ đều đến, ngay cả Giao tổng binh đều rất nể tình đến rồi.
     
Các nam nhân do Sở Lệnh Kỳ bồi, chiêu đãi ở ngoại viện. Trần A Phúc và Tống thị bồi nữ nhân hài tử ở chính viện.
     
Ăn cơm tối, tiễn những khách nhân xong, Trần A Phúc đưa Tống thị một cái hộp gấm. Nói: "Cảm ơn Nhị đệ muội, những ngày này, nhờ có muội cùng nhị thúc hỗ trợ."
     
Tống thị cười nói: "Đàn ông là huynh đệ, chúng ta là chị em dâu, nên hỗ trợ. Đại tẩu làm sao còn khách khí như thế?"
     
Trần A Phúc cười nói: "Vậy thì không nhất định. Cho dù là huynh đệ ruột, rất nhiều giữa huynh đệ chị em dâu còn phá lẫn nhau nha..." Nàng không nói quá rõ, mẹ chồng Lý thị của muội không phải chính là người như vậy sao.
     
Tống thị cũng hiểu rõ ý tứ Trần A Phúc, hé miệng cười rộ lên. Nàng mở hộp gấm ra vừa nhìn, bên trong nằm một cây trâm cài Kim Luy Ti khảm đá tùng thạch, hai cây trâm chung rượu khảm kim châu lớn, còn là cửa hàng bạc Cát Thái kinh thành đánh chế. Tống thị đánh giá, tất cả đồ trang sức đeo tay của mình cộng lại, so ra đều kém đáng giá như mấy đồ trang sức đeo tay này.
     
Vội nói: "Đại tẩu, mấy đồ trang sức đeo tay này quá đáng giá, muội làm sao không biết xấu hổ... Nếu gia nhà muội biết muội lấy của đại tẩu đồ tốt như thế, sẽ mắng muội "
     
Trần A Phúc cười nói: "Ta đưa muội, muội thu là được, đây là chuyện giữa chị em dâu chúng ta."
     
Tống thị đích xác rất ưa thích mấy thứ đồ trang sức đeo tay này, cười hì hì thu lại, lại nói: "Mượn ánh sáng của đại tẩu, Tằng chưởng quỹ cùng La chưởng quỹ thường xuyên cho muội một ít hàng yêu thích, hiện thời cửa hàng kinh doanh được rất tốt, mở không đến một năm liền kiếm lợi nhuận hơn một trăm lượng bạc."
     
Tống thị mở ra một tiệm vải nhỏ, La chưởng quỹ sẽ cho nàng một chút giá ổn định tơ lụa Giang Nam ra, Tằng chưởng quỹ thì sẽ cho nàng một chút vải bố Cao Ly ngoại truyện đến hoặc là thảm len lông cừu các loại này nọ.
     
Hai chị em dâu nói thật lâu, Sở Lệnh Kỳ đến chính viện gọi người, mới đón mẹ con Tống thị đi.
     
Mười một tháng giêng nha môn mở ấn, buổi trưa mùng mười một nhà Trần Thế Anh chạy trở về từ kinh thành. Bọn họ vừa về đến, liền kêu người cho mang tin Trần A Phúc, kêu nàng mang hài tử đi ăn cơm tối. Thuận tiện sẽ đưa lễ vật của Hầu phủ cùng Thụy Vương phủ, Giang phủ tặng cho bọn họ, còn có thư Sở lão hầu gia mang về. ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* lequydonD^d^l^q^d
     
Trần A Phúc đầu giờ Thân buổi chiều, cảm thấy bọn họ hẳn là thu thập xong, liền vui vẻ dẫn năm đứa bé đi Trần gia.
     
Đi chính viện, lại chứng kiến sắc mặt khó coi của Trần Thế Anh, mắt Giang thị có chút sưng đỏ.
     
Hai vợ chồng tức giận!
     
Giang thị vốn vẫn là nhân nhượng Trần Thế Anh không nguyên tắc, hôm nay là như thế nào rồi?
     
Bọn họ thấy một nhà Trần A Phúc đến, cả hai đều nhấc lên khuôn mặt tươi cười chào hỏi bọn nhỏ. Giang thị lại ôm Tiểu Ngọc Nhi qua, cười nói: "Ai da da, cháu ngoại của bà ngoại nẩy nở một ít rồi, càng giống ông ngoại."
     
Nghe lời Giang thị nói, Trần Thế Anh lại nhìn Tiểu Ngọc Nhi vài lần, trong mắt mới lộ ra vài phân vui vẻ. Truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com. Trang khác chỉ là “copy” không hề xin phép. ChieuNinh tại: diendanlequydon.com
     
Không lâu sau, mấy tỷ đệ Trần Vũ Tình, Trần Vũ Lam, Trần Vũ Hà, Trần Vũ Triều đến. Trần Vũ Triều cũng không cường tráng như Vũ Ca Nhi cùng Minh Ca Nhi, đi đường còn không vững, phải có người lớn dắt. Nhưng mà, đã biết nói không ít lời, còn biết ngâm vài câu thơ.
     
Mấy người nói chuyện một trận, Trần A Phúc thấy Giang thị nháy mắt cùng nàng, liền đi theo Giang thị đi trắc phòng.
     
Thì ra, nhà mẹ đẻ Giang thị nói cho Trần Vũ Tình một gia đình, điều kiện gia đình không tệ, tổ phụ là chính tam phẩm tả đô ngự sử đôn đốc viện, phụ thân cũng là Tri phủ, nhậm chức ở bên Liêu châu kia. Hậu sinh học hành cũng rất tốt, đã khảo trúng tú tài, mùa thu năm nay sẽ kết cục khảo cử nhân. So với Trần Vũ Tình còn non nửa tuổi, năm nay mười bảy tuổi.
     
Trần A Phúc nói: "Nghe điều kiện còn có thể, phụ thân không đồng ý?"
     
Giang thị thở dài một hơi, nói: "Cha con không đồng ý, nói hậu sinh lớn không được đẹp, béo nục béo nịch, không xứng với Tình nhi."
     
Trần A Phúc nở nụ cười, nói: "Cha con lớn lên tuấn tú, cho nên ánh mắt nhìn con rể cũng muốn cao một chút."
     
Giang thị cũng bị trêu chọc cười, chần chừ nói: "Hậu sinh này... aiz, cũng không phải là ánh mắt cha con cao, hậu sinh này còn muốn thấp hơn Tình nhi nửa cái đầu. Ta suy nghĩ, mập lùn thì có làm sao? Chỉ cần hậu sinh tốt, trong nhà tốt, Tình nhi gả đi không chịu khổ là được. Tình nhi đã mười tám tuổi rồi, lại kén chọn nữa, ta sợ..."
     
Các nàng đang nói, Trần Thế Anh đi đến. Nói: "Phùng đại nhân tính tình quái dị, lại trọng quy củ, gả vào nhà hắn, cũng không thấy được Tình nhi liền nhất định trôi qua tốt. Hơn nữa tiểu tử Phùng gia kia cũng quá..." Cảm thấy một nam nhân đánh giá bề ngoài người khác không tốt, hắn ngừng miệng, chỉ ghét bỏ nhíu nhíu mày, lại nói: "Ta, Trần Thế Anh ta làm sao có thể tìm con rể dạng này, còn không bằng tìm tiểu tử bần hàn tuấn tú, đa tài, nhân phẩm tốt. Ta không phải là sinh ra bần hàn sao? Cũng không có để phu nhân và bọn nhỏ chịu ủy khuất."
     
Giang thị nói: "Hàn môn tử đệ phẩm tính cao thượng như lão gia dạng này lại có mấy người? Đó là đốt đèn lồng cũng khó tìm. Ta sợ tìm phải những tiểu tử bần hàn ngày ngày nghĩ tới đồ cưới tức phụ, một nhà vài chục miệng ăn đều muốn dựa vào chút đồ cưới sống qua ngày, vậy cuộc sống sau này của Tình nhi có thể sốt ruột rồi. Nghe nói, dạng người này cũng không ít..."
     
Giang thị làm mẹ nên mạnh, lần đầu tiên ngỗ nghịch trượng phu.
     
Nghe điều kiện hậu sinh Phùng gia, Trần A Phúc cũng không quá thích. Trần Vũ Tình mặc dù tướng mạo chỉ có thể coi là tư sắc trung bình, nhưng tuyệt đối không xấu, dáng người cũng tốt, phối với nam nhân như vậy, quả thực có chút đáng tiếc.
     
Không phải là Trần A Phúc nhất định phải trông mặt mà bắt hình dong, thật sự là song phương không biết, lại không có nền tảng tình cảm, đương nhiên phải xem tướng mạo trước. Lại nghĩ tới Cửu hoàng tử liền sắp lập thái tử, nói không chừng mai kia Hoàng thượng vào triều sẽ liền ban chiếu thư.
     
Nếu như dạng này, không chỉ Sở gia triệt để đứng dậy, Trần Thế Anh cũng nhất định tiền đồ như gấm hoa, còn có mình là trưởng tỷ nuôi dưỡng đệ đệ đồng bào của thái tử lớn lên, ba cái lợi lớn này cũng có thể áp chế qua ảnh hưởng hỏng bét của Triệu lão thái bà cùng Trần Vũ Huy tạo thành đối với tỷ muội Trần gia. Như vậy, hôn sự Trần Vũ Tình hẳn là sẽ không phải quá gian nan, ít nhất không đến mức tìm một mối hôn sự dạng này.
     
Liền nói: "Nương cũng đừng có gấp, chờ một chút. Hậu sinh Phùng gia kia không phải là còn chưa khảo cử nhân sao? Thi đậu cử nhân nói sau. Nếu như hắn ngay cả cử nhân đều thi rớt, béo nục béo nịch lại không bản lĩnh, dạng người này đương nhiên không xứng làm con rể cho cha vừa cao lại tuấn tú lại có bản lĩnh." ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
     
Trần Thế Anh cười to, vốn là muốn nói người kia cho dù khảo trúng cử nhân cũng không được, nhưng nghĩ tới còn có hơn nửa năm, nói không chừng có thể gặp được thích hợp , huống chi động hướng trong triều giống như cực kỳ có lợi phía Cửu hoàng tử. Hắn gật đầu đáp ứng.
     
Giang thị cũng bắt đầu cười, nếu như tiểu tử Phùng gia không khảo trúng cử nhân, trừ gia thế ra, cũng xác thực cái gì cũng kém.
     
Trần Thế Anh giao một phong thư cho Trần A Phúc, nói: "Đây là thư của lão thân gia cho con."

Hết chương 470.