Nông Kiều Có Phúc

Chương 490: Buông bỏ



Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Vừa tiến vào giữa tháng năm, thời tiết liền duy trì nóng bức liên tục, nhiều ngày không mưa, rất nhiều lão nhân cùng hài tử thân thể không tốt đều sinh bệnh, thậm chí còn chết không ít. Vừa vặn Vinh Chiêu mắc bệnh nặng không chỉ không có chết, lại khỏe lên.
     
Trần A Phúc thầm nói, đây chính là người đời trước thích nói gieo họa lưu lại ngàn năm đi.
     
Hiện tại thời gian Sở Hầu gia về Hầu phủ không nhiều, cho dù trở về buổi tối cũng sẽ không ở lại chỗ đó, mà là rất ngoan ngoãn ở yên trong phủ công chúa. Nghe ý ngoài lời của lão hầu gia, Hoàng thượng đã nói rõ đổi ý hứa hẹn trước kia. Lúc trước thời điểm Hoàng thượng để Sở Hầu gia làm phò mã cho Vinh Chiêu, nói chỉ cần một khi Cửu hoàng tử nắm đại quyền, thì lấy tội Vinh Chiêu hãm hại trọng thần triều đình, để xuất gia.
     
Mà bây giờ, không chỉ không để Vinh Chiêu xuất gia, còn biện hộ thay cho nàng ta.
     
Sở Hầu gia phân tích, Hoàng thượng bên ngoài tiếp tục để ông làm phò mã, trên thực tế hoàng thượng là không muốn để cho ông phụ trách quản lý bất luận quyền lực gì.
     
Kể từ sau khi thái tử bị thương, Sở Hầu gia trong bóng tối giúp hắn xử lý gần như tất cả mọi chuyện. Kể cả liên lạc trị thương, bảo vệ thân người, bồi dưỡng các loại thế lực, v.v. Tình cảm của thái tử đối với Sở Hầu gia, có thể nói không chỉ là quân thần. Hơn nữa là cảm kích, kính yêu, thậm chí ỷ lại.
     
Khi đó, Sở Hầu gia mặc dù là phò mã, bên ngoài không có chức vị thực. Nhưng ở dưới sự ủng hộ và cho phép của Hoàng thượng, Sở Hầu gia trong tối tăm nắm giữ cùng phát triển không ít thế lực. Hơn nữa hiện tại Sở Tam lão gia có được quyền lực trong quân, cùng với Sở Lệnh Tuyên trưởng thành chắc nịch.
     
Hoàng thượng, kiêng kỵ rồi.
     
Mấy ngày này, Sở Hầu gia đã nộp ra thế lực tối tăm trên tay. Cũng tỏ thái độ, thân thể ông không tốt, lại chán ghét sinh sống quan trường, cho dù về sau thái tử nhận đại vị, ông cũng không lại đảm nhiệm bất luận chức quan gì. Cho dù là tước vị trên người, cũng sẽ đợi đến khi Sở Lệnh Tuyên đánh trận trở về truyền cho hắn. Về sau Sở gia, liền dựa vào Tam lão gia cùng Sở Lệnh Tuyên.
     
Trần A Phúc cảm thấy Sở Hầu gia là nam nhân chân chính, nên bỏ xuống, liền không chút do dự bỏ xuống. Nam nhân có thể tiêu sái bỏ xuống quyền lực dạng này, thật không có mấy người.
     
Sở Hầu gia mặc dù tuổi không lớn lắm liền lựa chọn về hưu triệt để, ít nhất khiến Hoàng thượng bỏ xuống kiêng kỵ, bảo toàn toàn bộ Sở gia.
     
Nghĩ tới những thứ này, Trần A Phúc vẫn còn có chút đau lòng Sở Hầu gia, rõ ràng là một cực nam nhân có năng lực cùng sức quyến rũ, lại bởi vì trung quân mà làm cho sự nghiệp không thuận, tình yêu không thuận, gia đình không thuận. Đến cuối cùng, Hoàng thượng vẫn không tín nhiệm ông.
     
Hoàng thượng có được sảng khoái, kéo bệnh lâm triều, giáng chức Vương hoàng hậu làm thứ nhân, biếm lãnh cung. Phong Đan Hiền phi làm hoàng hậu
     
Hoàng thượng cái nghề nghiệp này, mặc kệ ai làm lâu, cũng sẽ tâm lý biến thái. Thái tử bây giờ nhìn không sai, ai biết hắn làm hoàng đế làm lâu rồi sẽ không thay đổi? Đáp án đương nhiên là khẳng định.
     
Chẳng qua, cũng có chuyện khiến Trần A Phúc cao hứng. Trần A Lộc khảo trúng tú tài, còn là bẩm sinh, không cần Sở gia hỗ trợ, cũng tiến vào Quốc tử giám. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
     
Trần Vũ Lam cũng là bẩm sinh, chẳng qua Trần Thế Anh không để hắn vào Quốc tử giám, mà là ở nhà do tiên sinh cùng chính mình dạy bảo.
     
Trần A Phúc đã để La Phương mua một nhà ba cổng ở kinh thành cho Trần Danh cùng Vương thị, vừa mới trùng tu xong, để hai người bọn họ rảnh rỗi thì đến kinh thành ở một thời gian ngắn, thăm khuê nữ cùng nhi tử một chút, cùng với cháu ngoại. Bởi vì bây giờ là ngày mùa, bọn họ còn bận rộn ở quê hương.
     
Đầu tháng sáu, phía nam truyền đến tin tức, cuối tháng năm trận chiến đầu, thương vong nửa này nửa kia. Vương gia ở tỉnh Nam Trung kinh doanh vài thập niên, hơn nữa nhiều rừng núi, tấn công đánh nhau đặc biệt không dễ.
     
Còn có chính là Nhị hoàng tử cùng Vương gia là đánh cờ hiệu khởi binh "Thanh Quân Trắc", nói Hoàng thượng bệnh nặng bị Cửu hoàng tử cùng gian thần Sở gia kèm hai bên, mới lập Cửu hoàng tử không đích không trưởng làm thái tử.
     
Trần A Phúc ở ngày thứ hai liền biết tin tức đánh trận phía nam, bởi vì Kim Yến Tử đi chỗ đó chơi một ngày.
     
Hoàng thượng là mười ngày sau biết rõ. Nghe xong giận dữ, kéo bệnh thượng triều, giáng chức Vương hoàng hậu làm thứ nhân, ban thưởng lụa trắng. Lại sắc phong Đan Hiền phi làm hoàng hậu. Cũng lại một lần nữa gọi nhập ngũ hai mươi vạn, phái đi phía nam bình định.
     
Hiện tại hoàng hậu là Đan thị, Cửu hoàng tử là chỗ ra trung cung, là đích. Như vậy, Nhị hoàng tử cùng Vương gia chính là tạo phản không thể nghi ngờ.
     
Mùng mười tháng sáu, đại cát, cử hành đại điển phong sách hoàng hậu. Bởi vì bây giờ là thời kỳ đặc thù, Hoàng thượng lại bệnh nặng, cho nên đại điển sắc phong không có làm náo nhiệt. Chỉ là mệnh phụ kinh thành ở trên tam phẩm tiến cung dập đầu cho Hoàng hậu nương nương, ăn ngưng cung yến.
     
Sở tam phu nhân cùng Trần A Phúc đều đi tham gia. Sớm tinh mơ ra cửa, buổi sáng tiến cung, đội mặt trời chói chang xếp hàng đi dập đầu cho hoàng hậu, đợi thêm ăn bữa cung yến, về nhà đã đầu giờ Thân.
     
Trần A Phúc vừa nóng lại mệt mỏi, tinh thần mỏi mệt kiệt sức. Trong lòng nàng ói mửa như điên cuồng, ở cổ đại, mùa hè cử hành hoạt động tập thể chính là chịu tội. Ngoài phòng đầu đội mặt trời chói chang, trong phòng không có máy điều hoà không khí, còn mùi mồ hôi đầy phòng, hơn nữa mùi vị các loại hương phấn, không trúng nóng cũng có thể huân bất tỉnh. Thật sự có vài lão phụ nhân ngất đi, được hoàng hậu đặc biệt phê đi thiên điện nghỉ ngơi.
     
Nàng mới vừa đến cửa Trúc Hiên, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng cười đùa cảu người cùng tiếng chó sủa, trong đó còn có thanh âm Sở Hầu gia cùng lão hầu gia.
     
Trần A Phúc thầm vui, hia cha con này, hiện tại cũng lấy ngậm kẹo đùa cháu là chuyện vui lớn nhất.
     
Tiến vào sân nhỏ, trông thấy lão hầu gia mang hai tiểu ca cùng động vật gia nháo cùng một chỗ dưới tàng cây, mà Sở Hầu gia là hứng thú tràn trề ôm ngắm Tiểu Ngọc Nhi. Tiểu Ngọc Nhi tiếng ha ha rất lớn, ngay cả Trần A Phúc ở ngoài cửa cũng có thể nghe thấy.
     
Trần A Phúc đi tới khom gối phúc phúc cho lão hầu gia cùng Sở Hầu gia, liền vào phòng rửa mặt. Tiểu Ngọc Nhi thấy mẫu thân không có ôm mình mà trực tiếp vào phòng, ủy khuất đến mở cái miệng ra khóc lên.
     
Sở Hầu gia vội vàng dỗ dành nói: "Cháu gái ngoan không khóc, mẫu thân con không thèm con, ông nội yêu thích con, ông nội rất yêu thích."
     
Trần A Phúc nghe đến thanh âm Sở Hầu gia ở phía sau mà giật giật khóe miệng. Sở Hầu gia hiện tại vì được niềm vui của bọn nhỏ, cái gì cũng dám nói, chuyện gì cũng dám làm. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
     
Sở Hầu gia cách năm, sáu ngày sẽ về Hầu phủ một lần, trừ cùng lão gia hầu mật đàm, chính là mang ba cháu trai cháu gái. Vì nịnh nọt ba đứa bé này, ông chiêu số gì đều dùng tới, thậm chí hạ mình làm ngựa cưỡi.
     
Trần A Phúc tắm rửa xong, một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi ra. Nàng trước ôm Tiểu Ngọc Nhi vào phòng cho uống sữa, lại hôn một chút hai tiểu ca ôm chân nàng không buông. Liền cười nói với phụ tử Sở Hầu gia: "Con mang người đi phòng bếp làm vái món ông nội cùng cha chồng thích ăn, sẽ mời mẫu tử tam thẩm đến, buổi tối ăn bữa cơm rau dưa ở Trúc Hiên."
     
Lão hầu gia cùng Sở Hầu gia đều bày tỏ rất tốt. Hiện tại Sở Hầu gia hồi phủ, gần như cũng sẽ ăn một bữa cơm ở Trúc Hiên.
     
Trần A Phúc đi hậu viện, nghĩ xong thực đơn, để Hoa mụ mụ mang người làm, nàng thì ngồi dưới tàng cây tại hậu viện hóng mát uống trà. Nàng không muốn đi tiền viện, mấy hài tử kia là tặc tinh, vừa thấy mình rảnh rỗi liền sẽ đến bám nàng. Chỉ cần Sở Hầu gia đến tranh hài tử cùng nàng, Trần A Phúc trước đến giờ đều chủ động đầu hàng nhận thua. Theo Trần A Phúc, Sở Hầu gia không có nghề nghiệp gì, cũng tạm thời không có tình yêu, dù sao cũng phải để cháu trai cháu gái an ủi ông một chút đi.
     
Buổi tối, tam phu nhân dẫn Sở Lệnh Trí đến Trúc Hiên. Sở Lệnh Vệ hiện tại đọc sách ở Quốc tử giám, một tuần mới trở về một ngày.
     
Mọi người vô cùng náo nhiệt ăn cơm tối.

Hết chương 490.