Nông Kiều Có Phúc

Chương 492: Quyên hoa.



Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Trần A Phúc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của tiểu thập nhất một cái, còn có ánh mắt nhỏ thề một lòng cùng mẫu thân, cưỡng chế xúc động muốn hôn cậu một cái. Cười nói: "Biết rõ con hướng về chúng ta, chuyện này để ở trong lòng là được."
     
Tiểu thập nhất chân chó gật đầu, nói: "Chuyện này con cũng chỉ nói một chút cùng nương."
     
Hai bọn họ nói chuyện xong, tiểu thập nhất mới đi giường nhỏ nhìn Tiểu Ngọc Nhi.
     
Tiểu Ngọc Nhi hơn nửa tuổi tuyết ngọc đáng yêu, đã biết ngồi. Con bé mặc áo đuôi ngắn quần ngắn trắng thêu dâu tây đỏ, cổ tay mập cùng trên cổ chân mang hai cái vòng bạc, đỉnh đầu quấn hai nhúm nhỏ. Đầu tóc con bé có hơi vàng, lại có một chút xoắn, nếp xoắn nhỏ tản ra cuốn xuống, như hai đóa hoa cúc nở rộ.
     
Cô bé cực thông minh, còn nhớ rõ "Ca ca" này. Nhìn thấy cậu đến trước giường trêu chọc mình, cái miệng nhỏ liền cười toe toét rộ lên tựa như cánh hoa. Còn vỗ hai tay, kêu "A, a" vài tiếng, bày tỏ hoan nghênh.
     
Tiểu thập nhất vui vẻ nói: "Nha, Tiểu Ngọc Nhi lại mọc ra một cái răng rồi."
     
Sở Hàm Yên cười nói: "Không, lại mọc hai cái răng. Huynh lại cẩn thận nhìn một chút, trên hàm răng dưới của muội muội có phải đã có một chút trắng hay không?"
     
Tiểu thập hơi nắm mặt Tiểu Ngọc Nhi cẩn thận nhìn coi, cười nói: "Ừ, đúng vậy."
     
Tiểu Ngọc Nhi cho rằng "Ca ca" là đang trêu chọc mình, cười đến miệng há hết hết cỡ, khiến tiểu thập nhất thấy rất rõ ràng.
     
Tiểu thập nhất vui mừng hôn khuôn mặt bé một cái, sờ sờ hai túm nhỏ trên đỉnh đầu của bé. Cậu lại nghĩ tới điều gì, mở ra hộp trong đống ở trên giường cậu mang đến cho đệ đệ muội muội, tìm ra hai cái hộp gấm, nói: "Đây là hoa lụa nội vụ phủ làm, lần đó con nhìn thấy Lục muội muội mang đẹp mắt, nghĩ tới Yên muội muội cùng Ngọc muội muội mang khẳng định càng đẹp mắt, liền lấy bốn đóa."
     
Nói xong, lại để cho Hồng Phỉ đeo lên giúp Sở Hàm Yên và Tiểu Ngọc Nhi.
     
Quyên hoa là màu đỏ phi dương làm quyên hoa mẫu đơn, trên mặt điểm xuyết mảnh thủy tinh nhỏ màu tím, tâm hoa là một viên bảo thạch nhỏ màu đỏ, rất là xinh đẹp tinh xảo.
     
Hồng Phỉ đeo lên cho Sở Hàm Yên, quả thật là vô cùng dễ nhìn nha. Tiểu thập nhất hài lòng gật đầu.
     
Hồng Phỉ lại cười nói: "Điện hạ, hoa này hơi lớn, chờ Ngọc tỷ muội lớn chút lại mang đi."
     
Tiểu thập nhất gật đầu, nói: "Vậy tỷ giữ giúp Ngọc muội muội là được. Về sau, chỉ cần ta nhìn thấy thích hợp quyên hoa bọn muội muội mang, liền lấy một ít trở về cho các nàng."
     
Trần A Phúc có chút đỏ mặt, sẵng giọng: "Cái này nhiều không tốt, sao có thể thường xuyên quản xem cô gái người ta mang cái gì, người khác nghe lại chê cười. Lại nói, nhà nương cũng không thiếu đồ trang sức Yên Nhi cùng Ngọc nhi." ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
     
Tiểu thập nhất quật cường nói: "Con mang quyên hoa cho bọn muội muội, là con cho. Nương mua cho các nàng, là nương cho." Lại rất có tâm cơ nói: "Nương yên tâm, con cũng đưa cho Lục muội muội cùng Văn nhi trong cung."
     
Văn nhi là nữ nhi thái tử. Mặc dù Lục công chúa cùng Văn quận chúa đã có rồi, nhưng tiểu thập nhất đưa một phần, là làm ca ca và thúc thúc yêu thương, Lục công chúa cùng lương đễ thái tử Dương thị mẹ đẻ Văn quận chúa cũng nhận tình cậu.
     
Trần A Phúc biết rõ không cho tiểu thập nhất không đưa là không thể nào, chỉ phải nói: "Ngẫu nhiên lấy một ít này loại quyên hoa còn có thể, nhưng đồ trang sức quá mức đáng giá ngàn vạn lần không thể nhận, đừng để cho người ta khó xử."
     
Tiểu thập nhất cho Trần A Phúc một cái ánh mắt nói điều thừa, nói: "Con thông minh như vậy, đương nhiên biết cái gì có thể lấy, cái gì không thể nhận. Nếu thật khiến bọn họ khó xử, con liền ra bạc." Lại ha ha cười nói: "Cung hoa này con cũng ra bạc, chỉ là bọn họ không dám lấy."
     
Trần A Phúc thầm nói, người ta đương nhiên không dám lấy, nội vụ phủ kia chính là nhà mi đấy.
     
Buổi tối, Trần A Phúc mời lão hầu gia cùng mẫu tử tam phu nhân đến Trúc Hiên, mọi người cùng nhau hoan hoan hỉ hỉ ăn sớm cơm tối.
     
Lý thị lại tức giận đến mắng một trận ở trong sân, nói cái gì nữ nhân nông thôn, một khi leo lên chức cao, liền không biết mình họ gì, ngay cả trưởng bối cũng không biết hiếu kính.
     
Sở Lệnh An sau khi hạ nha môn vừa về sân nhỏ liền nghe Thẩm thị nói chuyện mẹ chồng, tức đến không chịu được. Hắn đi sân nhỏ Lý thị, trầm mặt nói: "Nương, quá khứ nương đã triệt để đắc tội người ta, hiện tại nương liền thành thật một chút đi. Nương cho dù không tính vì mình mà suy tính, cũng phải vì con trai và cháu nội mà suy nghĩ nhiều một chút. Nương đắc tội một nhà đại phòng như thế, làm cho quan hệ chúng ta cùng đại bá và Tam thúc càng ngày càng cương, thua thiệt tóm lại là chúng ta. Nương xem Nhị ca Nhị tẩu có bao nhiêu khôn khéo, bọn họ cùng một nhà đại ca thân nhau, không chỉ Nhị ca lên làm Thiên tổng từ ngũ phẩm, nghe nói Nhị tẩu mở cửa hàng làm ăn cũng vô cùng tốt, bọn họ hiện tại ngày sống rất là khá giả. Nhưng nương hết lần này tới lần khác nhận thức không rõ tình thế, còn muốn lớn giọng mắng đại tẩu. Nương tin hay không, lời bây giờ nương nói, không đến nửa canh giờ liền sẽ truyền vào trong tai đại tẩu..."
     
Lý thị trước đó cùng câu nói kế tiếp đều không nghe lọt, duy chỉ có câu nói Sở Lệnh Kỳ cùng Tống thị sống khá giả thì nghe lọt được. Tức giận nói: "Lão nương còn sống đâu, kêu con tiện nhân Tống thị kia về đây hầu hạ ta."
     
Sở Lệnh An lắc đầu nói: "Nương, nhà chúng ta thời điểm nào thì đến phiên nương bới móc rồi hả? Quá khứ nương có thể giày vò lại lăn lộn trong phủ, không chỉ bởi vì khi đó nội viện không có nữ chủ tử khác, cũng bởi vì ông nội và đại bá vì để cho người khác nhìn đến phủ chúng ta bị... người kia chỉnh có bao nhiêu thảm." Hắn không dám nói Vinh Chiêu, chỉ có thể dùng "người kia" thay thế, lại nói: "Cũng liền chưa từng có bao nhiêu trói buộc nương. Nương bị người ta lợi dụng còn không tự biết, nối giáo cho giặc đi theo người kia nháo. Nương, nương tỉnh đi, hiện tại cái người đó đều thành thật rồi, nếu như nương lại tiếp tục lăn lộn như vậy, đừng nói nhi tử không che chở được người."
     
Lý thị nghe xong, mới không tình nguyện im miệng.
     
Mùng năm tháng bảy, Kim Yến Tử chơi một vòng lớn ở phía nam mới bay trở về. Nó nói cho Trần A Phúc, Sở Tam lão gia cùng Sở Lệnh Tuyên hết sức giảo hoạt, đang nghĩ biện pháp khiến người ta bí mật đi sứ một vài man di tỉnh Nam Trung, hứa ra điều kiện mê người, kêu bọn họ không cần tham dự đến song phương trong khi giao chiến. Lại tìm một vài người quen thuộc địa hình dẫn đường, tiêu diệt nhất đảng Nhị hoàng tử khẳng định không thành vấn đề...
     
Trận chiến phía nam đánh náo nhiệt, nhưng kinh thành ca múa mừng cảnh thái bình như cũ. ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* lequydonD^d^l^q^d
     
Mùng mười tháng bảy, An Vương phủ cử hành tiệc hoa sen. Hai ngày trước, thiếp mời đã đưa đến mỗi một đại thế gia danh môn kinh thành, cũng kể cả Vĩnh An Hầu phủ. Trên thiệp còn đặc biệt chú thích, để Sở Thiếu phu nhân nhất định phải mang theo ba tiểu hài tử, vương phi yêu thích tiểu hài tử, đặc biệt là yêu thích lớn một đôi song thai lên giống nhau như đúc.
     
Hàng năm một lần tiệc hoa sen An vương phủ, là một trong những yến hội hoành tráng nhất kinh thành, cũng là yến hội được thiếu nam thiếu nữ hoan nghênh nhất. Lúc này nay, thời tiết đã dần dần chuyển lạnh, hoa sen trong hồ còn đang nở tươi đẹp. Tiếp qua vài ngày, hoa sen liền muốn suy tàn.
     
An vương gia là đệ đệ Hoàng thượng, mặc dù không phải là đồng bào huynh đệ, nhưng tình cảm rất tốt. Ông ấy từ nhỏ liền theo sát khi đó vẫn là đương kim thái tử, giúp đỡ xử lý không ít chuyện. Ông và Vô Trí đại sư cũng có quan hệ cá nhân, hai người ngẫu nhiên sẽ còn cùng một chỗ "Luận thiền".
     
Trần A Phúc thời điểm còn ở quê hương, liền có chỗ xuất hiện cùng với An vương phủ. Kim Yến Tử vì "Yến từng đến nơi này", chuyên môn chạy tới An vương phủ trộm không ít bảo bối.
     
Hết chương 492.