Nông Kiều Có Phúc

Chương 540: Ký tình



Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Hôm nay không tảo triều, Hoàng thượng đang theo mười trọng thần nghị sự ở bên trong Kiền Dương điện, phụ tử Sở Nghiễm Triệt cầu kiến.
     
Kể từ sau khi thái tử lên làm Hoàng thượng, Sở Nghiễm Triệt chưa từng chủ động cầu kiến qua mình, lần này phụ tử cùng nhau đến, khẳng định là có chuyện quan trọng.
     
Hoàng thượng vẫn cảm thấy tiên đế và mình rất có lỗi với Sở Nghiễm Triệt. Sở Nghiễm Triệt vì mình, mẫu thân, đệ đệ, thậm chí ba đứa con trai con gái của mình, hy sinh tiền đồ cùng gia đình của ông, ẩn nhẫn vài chục năm, lại bị qua sông rút ván, đang lúc tráng niên liền nhàn phú ở nhà.
     
Từ nhỏ Hoàng thượng có hai cái nguyện vọng, một là leo lên đại vị, hai là báo ân tình Sở Nghiễm Triệt. Nhưng tiên đế lại nói cho hắn biết, quân muốn thần chết, thần không thể không chết, Sở Nghiễm Triệt làm hết thảy, đều là bổn phận hạ thần.
     
Tiên đế còn khuyên bảo Hoàng thượng, năng lực của Sở Nghiễm Triệt quá mạnh mẽ, thế lực tối tăm quá nhiều, Hoàng thượng lại quá mức nể trọng ông, vì để cho ông nhớ kỹ bổn phận của mình, nhất định phải chèn ép ông.
     
Tiên đế sợ sau khi mình chết nhi tử ngỗ nghịch, thậm chí trước khi chết giao phó cùng An vương gia và mấy trọng thần, nếu như Sở Nghiễm Triệt dám làm trái với lời hứa "Không lại làm quan" lúc trước, nhất định phải hiệp trợ Hoàng thượng giết chết ông...
     
Hoàng thượng cực kỳ không tán thành cách làm của tiên đế, không chỉ là hắn ký ân, ký tình, cũng bởi vì "Nghi người thì không dùng người", hắn đầy đủ tin tưởng tính tình Sở Nghiễm Triệt. Nhưng bởi vì di chúc của tiên đế, Hoàng thượng không dám trọng dụng Sở Nghiễm Triệt, còn làm cho Sở Nghiễm Khai từ đi tất cả chức vụ.
     
Còn may người Sở gia không có không lòng thần phục, làm ra nhượng bộ. Bọn họ đánh vài bước cờ kia, không chỉ vòng vèo cứu sống Sở gia, cũng không lại khiến Hoàng thượng khó xử.
     
Hoàng thượng mặc dù không trọng dụng Sở Nghiễm Triệt, nhưng cho Sở Nghiễm Triệt "Kim thư thiết khoán", lấy bảo toàn ông cùng hậu nhân của ông. Đương nhiên, lại sẽ trọng dụng cũng thi ân hậu nhân của ông...
     
Sở Nghiễm Triệt cùng Sở Lệnh Tuyên đi đến trên điện, dập đầu hành lễ cho Hoàng thượng.
     
Hoàng thượng cười nói: "Trẫm thật lâu không thấy Sở lão ái khanh, bình thân."
     
Phụ tử Sở Nghiễm Triệt cũng không có bình thân, Sở Nghiễm Triệt lại dập đầu một cái, nói: "Hoàng thượng, trưởng tôn nữ Hàm Yên của cựu thần bởi vì khi còn bé bị người hãm hại đến si ngốc, mặc dù si bệnh đã khỏi hẳn, nhưng con bé một đoạn trải qua không chịu nổi này lại vĩnh viễn cũng không gạt bỏ được. Cựu thần cảm thấy, vì thể diện hoàng thất cùng Hòa vương gia, Hàm Yên thực không nên trèo cao cửa quý hôn này." ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* lequydonD^d^l^q^d
     
Sở Lệnh Tuyên lại dập đầu nói: "Thần xin thỉnh Hoàng thượng, thu hồi hôn sự của bọn họ, chuẩn cho bọn họ về sau đều tự hôn phối từng người."
     
Hoàng thượng sững sờ, cô nương Sở gia mặc dù không tính là thông tuệ tuyệt đỉnh, nhưng ôn nhu đôn hậu, hiền lương thục đức, có được phong thái thiên nhân, mình và thái hậu đều thích, tiểu thập nhất là thích đến trong tim đi. Lúc trước tiên đế sở dĩ tứ hôn cho bọn họ, chính là ân điển không thể cho Sở Nghiễm Triệt, cho Sở gia nữ.
     
Huống chi tiểu thập nhất cùng cô nương Sở gia là thanh mai trúc mã, tình cảm nặng sâu, Sở gia cũng thật là thích tiểu con rể tiểu thập nhất này.
     
Phụ tử hai người bọn họ hôm nay tới xướng cái tuồng gì vậy?
     
Hắn suy nghĩ một chút, liền có chút hiểu rõ. Hắn ngẫu nhiên sẽ nghe hoàng hậu nói đùa hai câu, nói tiểu thập nhất giống như nay thành con rể rùa vàng người người thích, nếu không có đính hôn trước, Sở gia khẳng định không tranh thủ được tiểu quý con rể này... Lúc trước hắn không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại là hoàng hậu cố ý nói như thế. Người Sở gia sở dĩ muốn từ hôn, có lẽ là có người lấy bệnh trước đó của tiểu cô nương nói chuyện rồi, còn nói ngay trước mặt người ta, nói đến rất không chịu nổi...
     
Hoàng thượng nhìn một chút Sở Nghiễm Triệt quỳ ở phía dưới, một thân thường phục, mới hơn bốn mươi tuổi mà đầu tóc cũng đã hơi bạc. Mẫu thân mình được người này cứu ra từ trong tử lao, mình là được người này nâng đỡ từ nhỏ đến lớn. Hiện tại, mình như nguyện ngồi trên long ỷ, mẫu thân lên làm thái hậu, nhưng ông ấy lại không có gì cả, ngay cả hôn sự của cháu gái có lẽ đều sẽ bị người khác nhớ thương đi...
     
Hoàng thượng tức giận vô cùng, nắm chặt quả đấm đập một cái ở trên tay vịn long ỷ. Hắn nhìn một chút mười vị trọng thần trong điện, giọng điệu bình bình, hỏi: "Ái khanh cớ gì nói ra lời ấy? Chuyện gì xảy ra, nói rõ ràng. Nếu có người đâm bị thóc, chọc bị gạo, để hủy Sở cô nương, trẫm làm chủ cho nàng."
     
Hoàng thượng nói khiến Sở Nghiễm Triệt cảm động. Ông nghẹn ngào nói: "Hoàng thượng, có người nói với tôn nữ của cựu thần, hiện tại người rất nhiều nhà đều đang truyền, nói tôn nữ của cựu thần từng gặp phải si bệnh, không thông minh, nhà ông bà ngoại lại là nhất đảng nghịch vương, không xứng với Hòa vương gia, còn nói chờ Hòa vương gia lớn lên cũng sẽ không vừa ý tôn nữ vụng về nhà thần, mà sẽ tìm cô nương thông minh khác... Không phải chúng thần chấp nhặt cùng tiểu cô nương, bởi vì lời nói này rõ ràng không phải là tiểu cô nương có khả năng nghĩ đến, nhất định là nghe người lớn hoặc là người khác nói. Hoàng thượng, lời này giống như kim châm, kim châm đâm vào trong lòng cựu thần. Cựu thần đau quá, quá khứ tôn nữ của cựu thần chịu qua nhiều khổ như vậy, thiếu chút nữa bị người ta chỉnh chết, bây giờ còn cũng bị người nghị luận sau lưng, làm nhục ở trước mặt... Ô ô ô, cựu thần rất có lỗi với nó, không che chở nó, uổng là tổ phụ."
     
Sở Lệnh Tuyên cũng nghẹn ngào nói: "Là thần người phụ thân này vô dụng, không che chở được ấu nữ..."
     
Sở Nghiễm Triệt dùng tay áo lau nước mắt một cái, lại nói: "Hoàng thượng thánh minh, cửa hôn sự này Sở gia không dám trèo cao, thỉnh cầu Hoàng thượng thu hồi." ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
     
Nói xong, hai phụ tử cùng nhau dập đầu.
     
Hoàng thượng có bao nhiêu thông minh, hắn biết rõ ngày hôm qua Hòa vương phủ mời khách, thỉnh Vinh Tĩnh, Dương Văn Phương cũng cùng đi. Hơn nữa, Dương Thục phi đã không chỉ một lần nói qua với hắn, tiểu thập nhất gì cũng thông minh, Dương Văn Phương thông tuệ như thế nào. Không trách được phụ tử Sở Nghiễm Triệt tiến hoàng cung nháo chuyện này, thì ra là nữ nhân cùng Nhạc gia của mình nhớ thương tiểu thập nhất, cô em vợ còn chạy đến trước mặt người ta đâm bị thóc, chọc bị gạo, làm nhục người ta.
     
Phụ tử Sở gia ngược lại còn lưu lại mặt mũi cho hắn người làm Hoàng thượng này, không có ý tứ nói là Dương gia nữ gây sự.
     
Dương Thục phi, ngày tốt lành còn chưa qua được vài năm, liền toàn bộ đã quên Sở gia đối tốt với nàng ta, thế nhưng dẫn đầu đi cướp cháu rể người ta.
     
Hoàng thượng vừa tức vừa thẹn, nói: "Hai vị ái khanh, trẫm biết rõ, Sở tiểu cô nương sớm đã khỏi bệnh. Nàng lương thiện đáng yêu, ôn nhu đôn hậu, lại thông minh lanh lợi, không chỉ được tiên đế nhìn trúng, trẫm và thái hậu cũng thật là thích. Còn như người đâm bị thóc, chọc bị gạo, trẫm sẽ để thái hậu cùng hoàng hậu hạ ý chỉ dạy dỗ nàng làm người như thế nào. Về sau nếu người nào còn dám ở trước mặt hoặc là sau lưng chửi rủa công kích Hòa vương phi tương lai, chính là bất kính với tiên đế cùng trẫm, còn có thái hậu, tất nhiên nghiêm phạt. Bởi vì việc hôn sự này là tiên đế và trẫm xem trọng, Sở cô nương cũng được thái hậu ngợi khen qua." Lại hoãn khẩu khí nói: "Huống chi, Sở cô nương đã từng si bệnh, Sở lão ái khanh đã từng ủy khuất, đều là bị trẫm liên lụy. Nhị vị ái khanh mau mau đứng lên, về sau không nên nói những loại lời nói ngu xuẩn, trèo cao kia nữa, cô nương Sở gia là một cô nương tốt, cùng tiểu thập nhất là ông trời tác hợp, cực kỳ xứng đôi. Thân gia này của chúng ta, đã định rồi."
     
Sở Nghiễm Triệt và Sở Lệnh Tuyên nghĩ đến Hoàng thượng sẽ xử phạt Dương gia nữ, nhưng không nghĩ tới ngài sẽ nói tình thâm ý trọng như thế. Bọn họ đều bị cảm động, dập đầu khóc không ra tiếng: "Thần, tạ ơn chúa thượng."
     
Đại thần trong điện, liền có nữ quyến trong mấy nhà đang đánh chủ ý Hòa vương gia, cũng nói bậy không ít những lời Sở Hàm Yên không xứng với Hòa vương gia. Nghe Hoàng thượng nói, đều lau lau mồ hôi trên trán, thầm nói về nhà liền để các nữ quyến im lặng.

Hết chương 540.