Nông Môn Y Hương: Hoàng Thúc Thỉnh Tự Trọng

Chương 31: Hoàng Thúc



Tô Tử Triệt buông rèm, nhớ đến dáng vẻ nghịch ngợm mà quật cường của Bạch Đường, khoé miệng khẽ nhoẻn nụ cười.

Nàng rõ ràng biết hắn đang nhìn nàng, vậy mà không tránh không né, lá gan thật sự không nhỏ.

"Chủ tử, lần này chúng ta không chuẩn bị đầy đủ, đã uổng công vô ích."

A Lục thấp giọng nói, vừa cưỡi ngựa vừa đi sát theo xe.

"Cũng không phải là uổng công vô ích."

"Vị danh sĩ kia trước giờ không xuất hiện, Dư gia tuyên bố với bên ngoài là có mười phần nắm chắc sẽ mời được người đến."

"Không nói như vậy, làm sao có thể mời nhiều khách nhân như thế chứ?"

Tô Tử Triệt chưa bao giờ bạc đãi bản thân, bên ngoài xe ngựa cực kỳ giản dị, nhưng bên trong lại được bố trí rất thoải mái, dễ chịu, hắn hơi ngả người về phía sau, tay nắm chặt thành quyền, đặt bên môi khẽ cười.

Bên ngoài có gió, đem rèm xe hé mở hơn phân nửa.

A Lục đã theo hắn nhiều năm, nhìn thấy cử chỉ này, liền hiểu ra đây là lúc tâm tình rất tốt.

Cho nên A Lục có chút mơ hồ, rõ ràng bọn họ vì danh sĩ ẩn cư ở quận Tuân Lăng nhiều năm nay mà đến đây.

Danh sĩ thì không gặp được, chủ tử nhà mình vậy mà vẫn cười.

Chỉ có thể là vì tiểu nha đầu kia.

Thân phận chủ tử thế nào, ở trong kinh đô, có loại mỹ nhân nào chưa từng gặp qua.

Chẳng lẽ là ăn nhiều thịt cá rồi, ngẫu nhiên gặp chút cháo trắng rau xào, thế là cũng thấy vừa miệng?

A Lục mơ màng, toàn bộ nghi hoặc đều hiện lên trên mặt.

Tô Tử Triệt chỉ liếc mắt sang, đã hiểu ngay tâm tư của hắn.

"Thánh chỉ Hoàng Thượng công bố ta sẽ trở lại quận Tuân Lăng, khi nào mới đến?"

A Lục nhanh nhẹn đáp: "Chúng ta đã động tay động chân, hẳn là mười ngày sau mới đến."

"Rất tốt." Tô Tử Triệt gật gù, thân phận Hoàng thúc đương nhiên quý giá, hắn vẫn muốn kéo dài thêm mấy ngày.

Mười ngày cũng đã đủ cho hắn chiếm hết tiên cơ.

"Chủ tử, hay là vị danh sĩ kia cũng lẫn vào bên trong khách nhân, chúng ta lại không biết diện mạo của hắn."

A Lục cẩn thận nói.

"Không đâu, chúng ta đang chờ một vị, ngoại hiệu là Tiêu Dao Tử, nghe nói người này tôn trọng nhất chính là thiên đạo chi đạo, chỉ cần xuất hiện, ắt sẽ quang minh chính đại, tuyệt đối không giấu đầu hở đuôi."

Tô Tử Triệt khi thấy yến hội phô trương của Dư gia, cũng đã cho rằng Tiêu Dao Tử sẽ không xuất hiện.

Một vị danh sĩ, ngay cả bổng lộc chức quan đều không thể đả động, sao có thể bị mấy trò tục tằn này hấp dẫn chứ?

Nếu như, nếu như không phải gặp được tiểu nha đầu kia, có lẽ hắn đã rời đi từ ngày đầu tiên rồi.

"Chủ tử, có câu này, thần không biết có nên hỏi hay không."

A Lục gãi gãi cái ót, trong số những thị vệ bên người, hắn là người thẳng thắn, khó mà giấu giếm điều gì.

"Ngài nói cô nương đó tự xưng là Ngũ Nương sao?"

Tô Tử Triệt lại nhớ tới: "Ta dùng tên giả, thật trùng hợp, nàng ta cũng thế."

"Nàng ta dùng tên giả sao!"

A Lục mở to mắt.

Một nha hoàn đứng trước mặt đương kim hoàng thúc, vậy mà lại dùng tên giả, quả thực không thể tưởng tượng.

"Ngươi không thấy sao? Nàng ấy nhìn thì rất tinh tế, khiêm tốn, kỳ thật luôn căng thẳng và sợ hãi sao?"

Tô Tử Triệt đôi khi cũng lo lắng cho đầu óc của A Lục, thẳng thắn cũng không sao, nhưng hắn suy nghĩ không đủ chiều sâu, điều này không phải lúc nào cũng tốt.

"Chủ tử, chẳng lẽ không phải nàng bị khí thế của ngài doạ sợ hay sao?"

Phải biết là, ngay cả cung nữ bên người Thái Hậu, chỉ cần nhìn thấy vị hoàng thúc trẻ tuổi này, nhẹ thì luống cuống vỡ ly, không thì cũng vô duyên vô cớ té ngã.

Nữ tử trong cung còn như thế, huống chi là nữ tử ở chốn thôn quê.

"A Lục, lúc ngươi phóng hoả, sự tình khi đó thế nào, ngươi nói lần nữa đi."

Ngay từ đầu, Tô Tử Triệt đã cảm thấy nơi này có chút kỳ lạ, song hắn cũng không nghĩ nhiều.

Qua hôm sau, khi hắn trêu đùa nha đầu kia xong, cho nàng rời đi, lại tỉ mỉ suy xét, nhớ tới một vài chi tiết trong bữa tiệc, lập tức hiểu ra, những nha hoàn này đều là nữ tử bên ngoài phủ, cho nên Đại quản sự mới không yên tâm, một tấc cũng không rời, quan sát vô cùng gắt gao.

"Vâng, ở trong yến hội, Dư gia chẳng những mời phường kịch tốt nhất từ bên ngoài, mà ngay cả nha hoàn bưng thức ăn rót rượu đều không phải nha hoàn trong phủ."

"Tổng cộng có bao nhiêu người?"

"Nghe nói là có một khách nhân mang theo toàn bộ ca cơ của phường kịch, đương nhiên Dư gia cũng đổi được lợi ích tương đối tốt, còn những nha hoàn kia tổng cộng là mười sáu người, trong đó có ba người đã bị xử lý, một người thắt cổ tự vẫn."

Tô Tử Triệt cười lạnh, vậy mà có người lại chết vì yến hội hoang đường này.

"Ta chỉ nghe được từ cuộc đối thoại đó, ý tứ đại khái là cô nương tự vẫn kia, nàng hầu hạ một vị khách nhân, hắn ta có ý đồ không đứng đắn, nàng ấy không muốn, nhưng sau khi yến hội kết thúc, lại bị lôi kéo vào phòng vị kia, thất thân. Đến khi trở về, nàng ta suy nghĩ luẩn quẩn, cuối cùng thắt cổ."

Chỉ sợ không riêng mỗi nàng gặp sự tình này, chẳng qua có người chọn cái chết, có người vẫn sống tiếp.

Tên Đại quản sự kia sau khi biết bối cảnh của hắn là từ Tuân Lăng quận phủ, không phải cũng đem nha đầu kia trang điểm như hoa, đưa đến cho hắn sao.

Dư gia đi nước cờ này rất hay, lợi dụng chút nữ tử trẻ tuổi không có bối cảnh làm lợi thế, đổi lại không ít lợi ích.

Nếu lúc ấy hắn thật sự xuống tay với nha đầu kia, sợ là Dư gia cũng chỉ hóng hớt, tuyệt đối sẽ không ngăn cản.

Tô Tử Triệt nhớ đến nha đầu kia, nghĩ tới khả năng nàng có thể sẽ bị đưa đến một vị khách nhân khác, cũng ngay lúc vị kia đang tắm, đột nhiên liền có chút không thoải mái.

"Còn những người khác đều bị mang đi à?"

"Có bốn người bị khách nhân mang đi, có phải là cam tâm tình nguyện hay không thì không rõ, còn lại thì đều được Dư gia thả ra ngoài."

A Lục báo cáo rất rõ ràng, xưa nay chủ tử sai phái, hắn chưa bao giờ dám lơ là.

"Những nữ tử đó ra từ cửa sau, tứ tán trở về, đều không phải đến từ một nơi, nha đầu kia hình như có một tỷ muội, vừa rồi nàng cũng luôn đợi chờ ai đó, sau đó mới cùng nhau rời đi."

Vị tỷ muội kia vừa rồi Tô Tử Triệt cũng có thấy, có điều hắn dồn sự chú ý lên trên nàng, ngược lại cũng không quan tâm người bên cạnh ra sao.

"Hay là chủ tử nghi ngờ, nha đầu kia có liên quan đến danh sĩ Tiêu Dao Tử?"

"Không có chút liên quan nào."

"Vậy tại sao chủ nhân phải mở miệng tạo áp lực, để Dư gia phải thả tất cả các nàng rời đi?"

A Lục khẽ nói, ban đầu tên Đại quản sự kia còn có chút không cam tâm, nếu không phải chủ tử dùng Quận Phủ đại nhân tạo áp lực, không chừng hắn lại còn động tay động chân.

"Chỉ vì nàng ta thôi, mà nàng cũng không biết ân tình của chủ tử."

"Tại sao ta phải cần nàng ấy biết?"

A Lục bị chủ tử vặn vẹo lại.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng không lạ gì, chủ nhân hành xử xưa nay không muốn ai biết, bọn họ cũng không rõ tâm tư chủ nhân.

"Nếu là một người thú vị, cứ giữ đó thôi, về sau có lẽ sẽ thêm chút chuyện vui."

Tô Tử Triệt khẽ cười, chẳng qua Dư gia chỉ có một vị quan tứ phẩm đã cáo lão hồi hương, vậy mà dám hành xử vô pháp vô thiên như vậy, vũng nước ở quận Tuân Lăng này xem ra còn sâu hơn những gì hắn nghĩ.

Cũng tốt, xưa nay hắn thích nhất là khiêu chiến, đến đất phong nhà mình cũng có chút việc làm, không tới nỗi nhàm chán.