Nông Trường Ảo Tưởng

Chương 71



Chưa quá hai ngày sau khi Thiếu Hạo rời đi, anh ta liền gọi điện thoại cho Lục Thanh Tửu, mời cậu đi đến vườn nhà mình chơi, còn cố ý nhắc nhở cậu mang cả nhà đến.

Dựa theo sách cổ ghi lại, Thiếu Hạo thống lĩnh trăm loài chim, nghĩ rằng khu vườn trong miệng anh ta hẳn sẽ là một nơi cực kì thú vị, sau khi được mời, Lục Thanh Tửu thật sự có hơi động lòng, cho nên liền đi hỏi Bạch Nguyệt Hồ có nên đi hay không.

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Cứ đi thôi, nhà anh ta rất đẹp, nếu cậu thích chim, đi ngắm cũng không sao.”

Không chỉ mỗi loài chim, Lục Thanh Tửu thích tất cả những động vật nhỏ có hình dáng xinh đẹp, đương nhiên, nếu có thêm bộ lông mềm thì càng tốt. Nhóc hồ ly trong nhà đã trải qua một mùa đông dài, bộ lông cũng thế mà dài theo, tuy nhìn không hề sang chút nào, nhưng dù sao cũng mang dáng vẻ hồ ly, thế mà vẫn suốt ngày ngây ngốc đi theo hai con heo chạy tới chạy lui.

Nếu Bạch Nguyệt Hồ đã nói có thể đi, Lục Thanh Tửu liền lập kế hoạch cho buổi đi chơi này, giờ đang mùa xuân, thời tiết đẹp như vậy, cứ ở mãi trong nhà thì khá là lãng phí, chi bằng đi ra ngoài chơi nhiều một chút, miễn cho về sau trời nóng lên rồi thì chẳng còn có động lực ra khỏi cửa nữa.

Sau khi Lục Thanh Tửu hỏi Thiếu Hạo địa chỉ, mới biết được hóa ra nhà Thiếu Hạo ở trên thành phố, hơn nữa còn ở đoạn đường đắt tiền nhất.

“Thiếu Hạo rất có tiền nha.” Ngồi trên xe vận tải nhỏ nhà mình, Lục Thanh Tửu lại nhớ tới chiếc siêu xe màu đen đẹp đẽ kia của Thiếu Hạo, “Anh ta kiếm tiền kiểu gì thế?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Anh ta bán chim.”

Lục Thanh Tửu: “Bán chim sao?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Đúng vậy, chim của anh ta con nào con nấy đều cực kỳ thông minh, người mua đều phải cung phụng chúng nó như tổ tông, nếu cậu đối xử với con chim không tốt, hôm nay mua trở về rồi ngày mai sẽ chỉ còn lại cái lồng sắt thôi.” Cứ như thế hình thành một sản nghiệp hoàn chỉnh, Lục Thanh Tửu rất chi là bội phục hiểu biết kinh doanh của Thiếu Hạo.

“Xe của anh ta từ thứ gì biến thành vậy? Cũng là chim sao?” Lục Thanh Tửu có chút tò mò, xe vận tải nhỏ nhà bọn họ cũng có thể biến thành siêu xe mà, tuy rằng tốc độ có hơi chậm, nhưng dáng vẻ đủ đẹp là được rồi.

Bạch Nguyệt Hồ chậm rãi nói: “Không, đó là xe thật.”

Lục Thanh Tửu: “……” Thiếu Hạo thật sự rất có tiền.

Ba người ngồi trên xe vận tải nhỏ tới địa chỉ mà Thiếu Hạo nói, Lục Thanh Tửu dừng xe lại mới phát hiện nơi ở của Thiếu Hạo chính là một tòa biệt thự có vườn hoa rất lớn ngay trung tâm thành phố, ngay từ đầu giá nhà ở chỗ này đã không rẻ, một tòa nhà lớn như vậy Lục Thanh Tửu không dám suy nghĩ xem là bao nhiêu tiền. Thiếu Hạo giàu có thế này, đi mời Bạch Nguyệt Hồ còn mặc cả sức lao động mãi mới bằng lòng thêm được 500 đồng, trời ạ, đây quả thực là tư bản chủ nghĩa bóc lột dân chúng nghèo khổ mà.

Lục Thanh Tửu ấn chuông cửa, một lát sau thì cổng lớn mở ra, một quản gia nam trông có vẻ đã tới tuổi trung niên liền ra tiếp đón bọn họ.

“Tiên sinh đã ở trong vườn hoa chờ các vị.” Quản gia mỉm cười nói, “Mời các vị đi qua bên này, chúng tôi sẽ giúp mọi người đỗ xe.”

Lục Thanh Tửu gật gật đầu, ba người đi theo hướng quản gia chỉ dẫn.

Tòa biệt thự có vườn hoa này vô cùng đẹp đẽ, nhìn là biết đã được chăm sóc tỉ mỉ, khắp nơi đều là hoa lá nở rộ và cỏ cây được cắt tỉa thành nhiều hình dáng, tuy nhiên điều khiến Lục Thanh Tửu kỳ quái chính là, cậu không hề thấy một con chim nào ở trong vườn, cũng không nghe thấy tiếng chim hót.

Ôm sự nghi ngờ như vậy mãi, cuối cùng Lục Thanh Tửu đã thấy được Thiếu Hạo ngồi ở sau vườn hoa.

Bên cạnh Thiếu Hạo là Cửu Phụng, hai ngày trước tinh thần cô gái này còn rất hoạt bát mà giờ thì đã ủ rũ tiu nghỉu nằm trên cỏ, dáng vẻ như muốn tắt thở đến nơi rồi. Thiếu Hạo ngồi trước cái bàn đá, bên trên đã có bốn ly trà đang bốc hơi nóng, thấy ba người bọn họ tới liền quay đầu cười rồi vẫy vẫy tay với bọn họ, ý bảo bọn họ mau tới đây.

“Cửu Phụng làm sao vậy?” Lục Thanh Tửu đặt câu hỏi.

“Ăn phải thứ khó ăn.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Xem ra chỗ thịt U Yến kia khá là dai rồi.”

Lục Thanh Tửu: “……” Cô gái này thảm rồi.

Thiếu Hạo nói: “Mọi người muốn ngồi nghỉ ngơi một lát trước, hay là đi ngắm chim luôn?” Anh ta không đeo khẩu trang, hoa văn trên cằm cực kì nổi bật, mới đầu nhìn sẽ khiến người ta cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng nhìn lâu rồi lại thấy có mỹ cảm như con lai vậy.

“Đi ngắm chim luôn đi.” Lục Thanh Tửu nói, tuy rằng hoa viên cũng rất đẹp, nhưng cậu vẫn thấy hứng thú với chim Thiếu Hạo nuôi hơn.

“Đi thôi.” Thiếu Hạo đứng dậy, đi vào sâu trong hoa viên.

Ba người bọn họ đi theo phía sau, hiển nhiên Bạch Nguyệt Hồ là khách quen của nơi này, hơn nữa mỗi lần tới nơi này cũng không có chuyện gì tốt, cho nên từ đầu tới cuối đều là dáng vẻ không có gì hứng thú, còn Doãn Tầm và Lục Thanh Tửu thì rất có hứng thú ngó nghiêng khắp nơi dọc theo đường đi, ngắm trái ngắm phải.

Thiếu Hạo dẫn bọn họ đi qua một cái đường hầm được làm từ dây leo cây tử đằng, đường hầm rất dài, uốn lượn quanh co, quả thực như đang đi trong mê cung không có điểm dừng vậy. Tuy nhiên lúc Lục Thanh Tửu đi về phía trước càng có cảm giác rõ ràng rằng dường như mình đã rời khỏi vườn hoa ban đầu của Thiếu Hạo, đi thông qua một thế giới khác.

Đi mãi tầm khoảng hơn mười phút, bước chân Thiếu Hạo chậm lại, dây leo tử đằng xung quanh cũng bắt đầu trở nên thưa thớt, Lục Thanh Tửu mơ hồ nghe thấy tiếng chim hót váo von.

“Sắp tới rồi.” Thiếu Hạo cười, nói một tiếng, “Trên người mấy cậu không mang theo tiền mặt chứ?”

“Tiền mặt?” Lục Thanh Tửu nói, “Có mang một ít, làm sao vậy?” Tuy rằng bây giờ đều dùng điện thoại để thanh toán, nhưng cậu vẫn có thói quen mang một ít tiền mặt, nhỡ đâu lúc nào cần dùng.

“Nhiều không?” Thiếu Hạo hỏi.

“Không nhiều lắm.” Lục Thanh Tửu ngơ ngác.

“Không nhiều thì tốt rồi.” Thiếu Hạo cười cười, “Cậu biết không, có đôi khi bọn chim sẽ khá là nhàm chán.” Anh ta vừa nói dứt lời, đưa tay mở tấm rèm dây leo cây tử đằng rũ xuống phía trước lên, mang thế giới của anh ta hiện ra trước mắt Lục Thanh Tửu.

Lục Thanh Tửu nhìn thấy một ngọn núi, cỏ cây trên núi xanh um tùm, rừng cây cao lớn, trong đó còn có vô số những tảng đá, trên tất cả các tảng đá có đủ loại kiểu dáng hoa văn xinh đẹp, nhưng đây vẫn chưa phải là thứ hấp dẫn người ta nhất, thứ hấp dẫn người ta nhất chính là vô số loài chim bay trên núi. Có chim bay trên bầu trời, dang đôi cánh thật lớn, lông chim đủ các màu sắc rực rỡ và những chiếc mào diễm lệ chỉ trong nháy mắt hấp dẫn đôi mắt người ta. Có con chim đang đậu trên bụi cỏ, lông có màu vàng nhạt, trên má có một áng hồng đỏ phơn phớt đáng yêu, quả thực tất cả như tạo nên dáng vẻ một món đồ chơi lông xù ngoan ngoãn. Có con chim có dáng hình thon thả, dáng vẻ khá giống chim hạc, nhưng thân hình lớn hơn so với hạc rất nhiều, cần cổ thon dài hơi hơi uốn lượn, lông chim xen lẫn hai màu trắng đen càng khiến nó như một bức thủy mặc tràn đầy tiên khí.

Đám chim đó thấy Thiếu Hạo đi vào nơi đây, đồng loạt phát ra tiếng hót to véo von, rõ ràng là đang hoan nghênh chủ nhân của mảnh đất này.

“Ăn hết U Yến rồi sao?” Trước khi đi vào, Bạch Nguyệt Hồ hỏi.

“Cũng sương sương, chỉ còn lại một số ít mà thôi.” Thiếu Hạo nói, “Nếu cậu không ngại……”

Bạch Nguyệt Hồ: “Tôi ngại.”

“Haizz.” Thiếu Hạo tỏ vẻ tiếc nuối.

Bốn người đi vào rừng núi, Lục Thanh Tửu đã thấy rõ ràng toàn cảnh ngọn núi này, không thể không nói, ngọn núi này thật sự quá tuyệt đẹp, dưới chân núi có con suối trong trẻo vây quanh, tuy rằng cây cối rậm rạp, nhưng không hề âm u, ánh mặt trời xuyên thấu qua ngọn cây in xuống mặt đất những tia sáng loang lổ, cho người ta cảm giác rất là yên tĩnh. Cỏ dưới chân bọn họ cũng rất khác với cỏ dại bình thường, giống như một tấm thảm lông dày nặng vậy, Lục Thanh Tửu dùng tay ấn lên trên, chỉ cảm thấy rất là mềm mại.

“Đẹp quá đi mất.” Doãn Tầm ngắm hoa cả mắt.

“Tôi đưa mấy cậu lên núi ngắm thử ha.” Thiếu Hạo cười nói, “Bọn chim lớn đều ở hết trên núi.”

Lục Thanh Tửu chờ mong nói: “Được thôi.”

Bạch Nguyệt Hồ nghe vậy lại nhướng mày, nói: “Chim lớn ở đâu cơ?”

“Ở đây hết thôi.” Thiếu Hạo nói, “Chim én vừa trở về…… Có khi, mấy ngày nay còn sợ nhàm chán ấy.”

Lúc mấy người đi lên trên núi, Bạch Nguyệt Hồ nói qua với Lục Thanh Tửu về nhóm chim của Thiếu Hạo, chuyện là vào năm lập quốc, Thiếu Hạo sáng lập một quy chế vô cùng đặc biệt, phong phượng hoàng làm vua của muôn loài chim, dưới trướng là chim én, chim chàng làng, di xanh và chim trĩ vàng(*) chia ra quản lý xuân hạ thu đông, đương nhiên còn có những chim chóc có chức vụ khác, nhưng trong hệ thống này, những loài chim đó có địa vị tối cao.

“Còn có phượng hoàng ư?” Lục Thanh Tửu vừa nghe xong đôi mắt liền sáng lên, “Phượng hoàng đẹp lắm đúng không?”

Bạch Nguyệt Hồ: “Chắc vậy.”

Lục Thanh Tửu nói: “Thế hôm nay có thể thấy được phượng hoàng không?”

“Được chứ.” Thiếu Hạo cười nói, “Nó ở trên đỉnh núi, có khi lúc này đang chơi cùng mấy con chim khác.”

Lục Thanh Tửu nghe vậy thì càng thêm mong đợi, trong tưởng tượng của cậu, lên trên đỉnh núi là có thể thấy cảnh tượng phượng hoàng chơi đùa với những con chim khác, đến rồng còn đẹp như thế, vậy chắc chắn phượng hoàng cũng đẹp y như trong truyền thuyết rồi.

Bạch Nguyệt Hồ đứng bên cạnh môi hơi giật giật, dường như muốn nói gì đó, nhưng thấy dáng vẻ chờ mong này của Lục Thanh Tửu, cuối cùng vẫn quyết định im lặng.

Tuy rằng đường núi có hơi dốc, nhưng cũng may cảnh sắc xung quanh đủ đẹp, Lục Thanh Tửu cũng không cảm thấy quá buồn tẻ. Thiếu Hạo vừa đi, vừa giới thiệu cho Lục Thanh Tửu tên của mấy loài chim chóc xung quanh, bấy giờ Lục Thanh Tửu mới phát hiện ra phần nhiều những con chim to lớn ở nơi này đều là những loài chim có thể nhìn thấy trong thế giới con người, tuy nhiên trong đó còn có một ít loài đã tuyệt chủng, nhưng vẫn có thể thấy bóng dáng chúng nó như trước.

Lãnh địa của Thiếu Hạo, giống như là một chốn đào nguyên đặc biệt dành cho đám chim chóc này vậy.

Cuối cùng đã đến đỉnh núi, hưng phấn trong lòng Lục Thanh Tửu đã lên tới đỉnh điểm, tuy nhiên đúng lúc cậu rẽ qua khúc cua tới một bãi cỏ bao la trống trải, lại nghe thấy mấy âm thanh rất không bình thường.

“Tam Vạn!”(*)

(*) Tên một quân bài mạt chược.

“Chạm!”

“Hồ!”

“Con mẹ nó sao ông đã hồ rồi, có phải ông chơi bẩn không đấy hả!”

“Ái chà, cứ thua mãi thì đừng chơi nữa, tôi là một con chim thành thật ai mà thèm đi chơi bẩn chứ!”

Vẻ mặt của Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm đơ lại ngay tại giờ khắc này, bọn họ thật vất vả lắm mới bò được đến đỉnh núi, thế mà lại thấy được bốn người ngồi quanh bàn đá chơi mạt chược.

Lục Thanh Tửu chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Thiếu Hạo: “Bọn nó đang làm gì đấy?”

Thiếu Hạo: “Chơi mạt chược đó.”

Lục Thanh Tửu mạnh mẽ bình tĩnh lại một chút, nói với bản thân mình rằng kia nhất định không phải sự thật: “Chim lớn mà anh nói đâu……” Lên tới trên đỉnh núi này còn chưa thấy được bóng dáng một con chim nhỏ, càng không cần phải nói tới chim lớn xinh đẹp.

Thiếu Hạo: “Đang chơi mạt chược còn gì.”

Lục Thanh Tửu: “Hả??”

Thiếu Hạo: “Bọn nó là bọn chim lớn đấy.”

Bốn người kia đã nghe thấy bọn họ đang nói chuyện, động tác trên tay ngừng lại, đồng loạt nhìn về hướng bên này. Bấy giờ Lục Thanh Tửu mới để ý màu tóc mấy người bọn họ khá là khác với người thường, có trắng đen xen lẫn, có cả hồng hồng xanh xanh, trong đó đáng chú ý nhất chính là cái đỉnh đầu đầy màu sắc rực rỡ của cô nàng kia.

Lục Thanh Tửu cảm giác rằng ý thức của mình như đang lẫn lộn, tất cả mộng tưởng tan biến trong nháy mắt. Hình như vẻ mặt bị sốc của cậu quá mức rõ ràng, Thiếu Hạo mang giọng điệu an ủi nói: “Hay là để bọn họ biến ra nguyên hình cho cậu xem nhé?”

Lục Thanh Tửu: “Không…… Không cần.”

“Cậu em, tới chơi vài ván không?” Cô nàng có cái đầu đầy màu sắc rực rỡ vẫy tay với Lục Thanh Tửu, thái độ nhiệt liệt gửi lời mời tới cậu.

Cuối cùng bây giờ Lục Thanh Tửu đã hiểu rõ vì sao Thiếu Hạo lại hỏi cậu có mang tiền mặt hay không, con mẹ nó đám chim này vậy mà lại tụ tập ở trên đỉnh núi đánh bạc……

Thiếu Hạo quay đầu nhìn về phía nhóm chim chóc của mình: “Mấy đứa biến trở về nguyên hình đi.” Tuy rằng Lục Thanh Tửu nói không cần, nhưng nhìn dáng vẻ bị sốc tới sắp ngất xỉu của cậu, anh ta vẫn cảm thấy đừng nên tiếp tục k1ch thích cậu nữa thì hơn.

Bốn con chim nghe Thiếu Hạo nói xong, nhìn nhìn nhau, ngay sau đó thật sự biến về nguyên hình, cơ mà nguyên hình của bọn họ lớn hơn rất nhiều so với chim lớn bình thường, gần như cao bằng một người đàn ông trưởng thành.

Không thể không nói, tuy rằng đã thấy cảnh tượng bọn họ chơi mạt chược, nhưng Lục Thanh Tửu vẫn không có liêm sỉ bị nguyên hình của bọn họ hấp dẫn. Bọn chim này có đủ loại dáng vẻ, chim én khôi ngô, chim chàng làng xinh đẹp, chim di xanh thanh tú, chim trĩ vàng duyên dáng —— nếu trước mặt bọn họ không có cái bàn mạt chược kia thì càng tốt, Lục Thanh Tửu có chút đau đớn suy nghĩ.

Sau khi hòa hoãn lại, Lục Thanh Tửu vẫn tiếp nhận sự thật tàn khốc này, hơn nữa còn biết được chuyện khi nhóm chim chóc nhàm chán đều rất thích chơi mạt chược.

“Muốn vào bàn chơi không?” Có vẻ chim trĩ vàng là cô nàng có cái đầu đủ màu nhất, chim mà biết nói ngôn ngữ con người.

“Tôi không mang nhiều tiền lắm.” Lục Thanh Tửu nói.

“Không sao đâu.” Chim én là một người đàn ông, dù là hình người hay là hình chim thì vẫn có vẻ rất lịch sự, “Chúng ta đánh ít thôi.”

Lục Thanh Tửu còn muốn từ chối, nhưng bị bốn con chim chờ mong nhìn chằm chằm, tự dưng có chút không nói nên lời, cậu nói: “Chẳng phải mấy anh đủ bốn người rồi sao?”

“Haizz, tôi không muốn đánh bài với ông chàng làng nữa đâu.” Chim trĩ vàng nói, “Kỹ thuật thằng cha đó gà quá à.”

Chim chàng làng: “……”

Chim én và chim di xanh ngồi bên cạnh tỏ vẻ đồng ý.

Chim chàng làng bị xa lánh lộ ra vẻ mặt đau buồn, nói: “Bọn chó này, lúc rủ tụ tập sao không chê tôi đánh bài kém hả?”

Lục Thanh Tửu nhìn không nổi cảnh bọn họ dùng bộ dạng chim cãi nhau nữa, nhìn lâu có khi lại sinh ra bóng ma tâm lý, vì thế nhanh chóng bảo bọn họ biến về hình người, nói chơi mấy ván cũng được, nhưng mà Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm phải làm sao bây giờ? Hai người này thì không đánh bài, ngồi một bên thì nhàm chán lắm.

“Tôi ngồi cạnh cậu xem.” Bạch Nguyệt Hồ không có hứng thú gì đối với cái vườn chim này, lúc hắn bị Thiếu Hạo bắt tới làm cu li thì đã xem hết cái vườn này từ lâu rồi.

“Tôi có thể dẫn cậu ấy đi dạo xung quanh.” Thiếu Hạo cười nói, “Không cần lo lắng, tôi sẽ không khiến cậu ấy nhàm chán đâu.”

Nói thật thì ngoại hình Thiếu Hạo trông cũng ổn, cười rộ lên nhìn cũng rất hòa nhã, cơ mà sau lưng Doãn Tầm lại chợt lạnh, tự dưng có hơi sợ hãi, nhưng không chờ cậu ta nói lời từ chối, Thiếu Hạo đã đưa tay đặt lên bờ vai của cậu ta, chớp chớp mắt: “Không muốn đi xem sao?”

Doãn Tầm: “Tôi……” Thật ra cậu ta rất muốn đi dạo, nhưng mà……

Lục Thanh Tửu tưởng cậu ta ngại ngùng, liền trấn an nói: “Đi đi, không sao đâu, bọn tôi đánh bài ở bên này, nếu cậu muốn quay lại thì cứ bảo Thiếu Hạo mang cậu về đây.”

Bấy giờ Doãn Tầm mới ừm một tiếng rồi bị Thiếu Hạo dắt đi mất.

Bên này Lục Thanh Tửu chơi mạt chược cùng mấy con chim, Doãn Tầm bên kia thì bị Thiếu Hạo dẫn qua một chỗ khác của khu vườn. Không thể phủ nhận rằng cái vườn chim này quá là đẹp, đối với Doãn Tầm gần như chưa bao giờ ra khỏi thôn Thủy Phủ mà nói là thật sự tràn ngập sức mê hoặc. Thiếu Hạo đi theo phía sau Doãn Tầm, vẫn như lúc trước giới thiệu tên và tập tính các loài chim chóc xung quanh, Doãn Tầm nghe rất hứng thú. Bọn họ vừa đi vừa nói, chậm rãi đi tới một chiếc cầu nhỏ, phía dưới chiếc cầu là nước sông trong vắt, trong nước sông còn có cá chép màu vàng đang bơi lội, bởi vì nước sông quá mức trong suốt, thậm chí nhìn còn cảm thấy những con cá đó giống như đang bơi trong không khí vậy.

“Đẹp quá đi.” Doãn Tầm đã nhớ không rõ đây là lần thứ mấy mình phát ra tiếng ca ngợi tận đáy lòng.

“Thích nơi này không?” Thiếu Hạo nhẹ nhàng dò hỏi.

“Thích chứ.” Doãn Tầm đang muốn xoay người, lại phát hiện Thiếu Hạo đứng ở ngay phía sau mình, khoảng cách giữa hai người cực kì gần, thậm chí cậu ta có thể nhận thấy hơi thở của Thiếu Hạo.

“Á……” Doãn Tầm theo phản xạ có điều kiện muốn lui về phía sau, nhưng phía sau chính là cầu, không thể chuyển động tí tẹo nào hết.

Thiếu Hạo cao hơn Doãn Tầm một cái đầu, lúc này đang hơi rũ con mắt, nhìn Doãn Tầm chăm chú, Doãn Tầm bị anh ta nhìn chằm chằm có hơi sợ hãi, giọng nói cũng căng thẳng hẳn lên: “Thiếu Hạo tiên sinh?”

Thiếu Hạo nói: “Cậu là Sơn Thần đúng chứ?”

Doãn Tầm nói: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Thiếu Hạo cười nói: “Có ai đã từng nói với cậu chưa, cậu rất hấp dẫn người khác?”

Doãn Tầm im lặng một lát, nhỏ giọng nói, “Ý anh là thịt của tôi ngon ấy hả?”

Thiếu Hạo: “……”

Doãn Tầm đã hiểu rõ, có vẻ Thiếu Hạo vừa ý cơ thể nhục linh chi này của mình: “Đừng ăn tôi được không?” Hình như cậu ta lo lắng việc mình từ chối sẽ khiến Thiếu Hạo thẹn quá hóa giận, đắn đo một lát sau, móc từ trong túi ra một con dao trên móc chìa khóa, sau đó chặt một ngón tay của mình xuống.

Vốn Thiếu Hạo chỉ có ý đùa với Doãn Tầm, kết quả lúc nhìn động tác của cậu ta mà đơ cả người, đến tận khi bị Doãn Tầm nhét ngón tay của cậu ta vào miệng mình.

Doãn Tầm: “Vậy…… Nếm thử chút thôi nhé?”

Vẻ mặt Thiếu Hạo nhăn nhó đôi chút.

Doãn Tầm tưởng rằng anh ta không hài lòng, run rẩy chuẩn bị chặt tiếp nửa bàn tay, lại bị Thiếu Hạo tóm cánh tay lại.

Hình như Thiếu Hạo đang nghiến răng nghiến lợi: “Tôi chỉ nói đùa với cậu, cậu làm gì đấy hả?”

Doãn Tầm: “Nói đùa á?”

Thiếu Hạo: “Ừm!” Thật ra anh ta cảm thấy cơ thể làm bằng nhục linh chi này của Doãn Tầm khá là thú vị, chỉ tùy tiện trêu đùa chút thôi, ai ngờ phản ứng của Doãn Tầm quả thực khiến anh ta không biết nên nói gì hơn, đây chính là ngón tay, nói cắt là cắt, cắt ngón tay chưa đủ, còn muốn cắt cả bàn tay, hơn nữa vì sao mà động tác của Doãn Tầm lại thuần thục như vậy, rốt cuộc cậu ta đã trải qua chuyện thế này bao nhiêu lần rồi!

Doãn Tầm cười nhạt, cũng cảm thấy có phải mình đã quá nhạy cảm hay không, dù sao Bạch Nguyệt Hồ vẫn còn trên đỉnh núi, Thiếu Hạo cũng là một vị thần linh chính đạo, hẳn sẽ không đánh mình rồi chặt mình ra ăn đâu ha, cậu ta nói: “Vậy……”

Thiếu Hạo tưởng Doãn Tầm sẽ nói câu gì đó trách cứ mình, ai ngờ tên này còn tỏ ra thẹn thùng nói một câu: “Vậy anh cảm thấy mùi vị của tôi thế nào?”

Thiếu Hạo: “……”

Doãn Tầm: “Bình thường lúc dùng dao mà tôi không cẩn thận cắt vào tay là tiện mồm ăn luôn, cảm thấy có vẻ không tệ lắm đâu, nhưng mà những người khác chưa ăn bao giờ.” Cậu ta thấy vẻ mặt Thiếu Hạo hơi sai sai, nhanh chóng kết thúc chủ đề này, “Tôi ngắm đủ rồi, anh đưa tôi quay về đi.”

Thiếu Hạo rít từ kẽ răng ra một câu: “Không tệ.”

Doãn Tầm: “Cái gì không tệ?”

Thiếu Hạo: “Mùi vị của cậu không tệ.” Tuy rằng không biết rốt cuộc vừa rồi ngón tay của cậu này đã sờ qua thứ gì, nhưng nói thật, thật sự mùi vị của Doãn Tầm khá ngon, vị có chút giống thạch trái cây, nhưng dai hơn thạch trái cây một chút, bên trong còn có cả hương thơm kỳ lạ, lướt qua đầu lưỡi rồi nuốt xuống cảm giác rất là ổn…… Tuy nhiên hiện giờ trọng điểm không phải cái này.

Lần đầu tiên Doãn Tầm được khen như vậy, rất tự hào mà còn có xiu xíu ngại ngùng, nói: “Không tệ đúng không?”

Thiếu Hạo: “Tôi muốn hỏi cậu một vấn đề.”

Doãn Tầm: “Cái gì?”

Thiếu Hạo nói: “Nếu cậu không muốn người khác ăn cậu, vì sao cậu lại muốn cho người khác nếm mùi vị của cậu?” Trước kia anh ta đã từng ăn nhục linh chi, mùi vị rất khác với Doãn Tầm, nếu nhất định phải nói, chắc chắn là mùi vị của Doãn Tầm ngon hơn rất nhiều.

Doãn Tầm nhỏ giọng nói: “Chẳng phải để anh nếm thử xong sau đó sẽ không muốn ăn tôi nữa sao?”

Thiếu Hạo bất đắc dĩ nói: “Nhỡ đâu nếm xong lại cảm thấy mùi vị không tệ rồi càng muốn thì phải làm sao bây giờ?”

Doãn Tầm: “……” Xin lỗi, là do cậu ta quá ngây thơ, đều do xã hội này quá hiểm ác.

Thiếu Hạo thấy sắc mặt Doãn Tầm lại bắt đầu trắng bệch, ngoài sự buồn cười thì phần hơn là chút thương xót kỳ lạ, tuy đám chim chóc bên cạnh anh ta nhìn có vẻ hiền thục, thật ra chẳng có con nào đỡ hơn con nào cả, nói khó nghe là xung quanh anh ta chẳng có con nào ăn chay hết, đến tận bây giờ vẫn chưa từng gặp được kiểu nào như Doãn Tầm, mới đùa có chút mà đã biểu hiện hết ra ngoài.

“Đi thôi, đưa cậu trở về.” Sợ Thiếu Hạo lại trêu tiếp, Doãn Tầm phải nhanh nhanh đi về mách lẻo.

Doãn Tầm thấy Thiếu Hạo thật sự không có ý muốn ăn cậu ta, mới nhẹ nhàng thở phào, tung ta tung tăng đi sát sau mông Thiếu Hạo về phía đỉnh núi.

Lục Thanh Tửu còn không biết Doãn Tầm đã phải trải qua cái gì, đang nhíu mày đánh mạt chược, cậu phát hiện ra mấy con chim này có kỹ thuật chơi mạt chược quá là giỏi, tuy nhiên lúc còn ở công ty cậu cũng thường xuyên bị bọn Chu Miểu Miểu lôi kéo đi đánh bài, cho nên bây giờ vẫn có thể gắng gượng ứng phó, coi như không thua không thắng.

Nhưng mà sau khi đánh được một lúc, Lục Thanh Tửu đã cảm nhận được tính cách mỗi con chim có sự khác biệt rất lớn, có nhã nhặn, có táo bạo, có tinh tế, có cục súc, nhưng thật ra lại khá giống với chủng loại chim của bọn họ. Đơn cử như chim én trước mắt, cực kì lịch sự, đánh bài nhẹ nhàng, thái độ cũng khá là nhã nhặn, tạo nên sự đối lập vô cùng rõ ràng với cậu chim chàng làng đang hấp tấp đi tới đi lui đứng sau mình.

Sau khi cậu đánh vài ván thì thấy Thiếu Hạo đưa Doãn Tầm quay lại, dường như Doãn Tầm sợ hãi gì đó, nhanh chân chạy khỏi chỗ cạnh Thiếu Hạo, về tới bên cạnh mình.

“Làm sao vậy?” Lục Thanh Tửu tưởng Doãn Tầm nhìn thấy thứ gì kinh dị, thuận miệng hỏi.

“Không sao đâu.” Doãn Tầm đút tay vào trong túi, không để Lục Thanh Tửu thấy cái ngón tay chưa kịp mọc ra của mình, ngón tay này mọc ra ít nhất cũng mất một hai giờ.

Lục Thanh Tửu nghi ngờ nói: “Không sao thật chứ?”

“Không sao mà.” Thiếu Hạo cười đi ra sau lưng Doãn Tầm, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Doãn Tầm giống như trước, chỉ là lúc này đây, anh ta không ngạc nhiên chút nào khi cảm giác được thân thể Doãn Tầm hơi cứng đờ, “Tôi chỉ dẫn cậu ấy đi xem mấy con chim dữ thôi.”

“Ồ.” Lục Thanh Tửu nói, “Vậy phải chú ý an toàn.” Dù sao thì thân thể Sơn Thần nhà cậu cực kì yếu ớt, hơn nữa còn là chất liệu đặc biệt, với cả Bạch Nguyệt Hồ vẫn ở đây, cậu cũng không sợ bị Thiếu Hạo làm cái gì.

Thiếu Hạo nhẹ nhàng nói: “Tất nhiên là phải chú ý an toàn, nhỡ đâu không cẩn thận bị chim ăn thì phải làm sao bây giờ, đúng không, Doãn Tầm?”

Doãn Tầm: “…… Ừ ừ.” Cuối cùng bây giờ cậu ta đã ý thức được, bạn bè của Bạch Nguyệt Hồ, hình như đều là những người rất đáng sợ, nếu không đáng sợ, vậy chắc chắn là do người nọ không biểu hiện ra ngoài, ví dụ như nụ cười tươi tắn trước mắt này, nhìn qua thì Bạch Đế Thiếu Hạo có vẻ rất ấm áp, nhưng hiển nhiên không phải người ăn chay gì cả, nghĩ đến đây, Doãn Tầm không khỏi rụt rụt bả vai, yên lặng núp núp vào sát Lục Thanh Tửu.

Nhìn phản ứng của Doãn Tầm, Thiếu Hạo cũng không ngại, chỉ là nụ cười tươi kia, trông vừa dịu dàng lại có chút chói mắt.

==========