Nông Trường Ảo Tưởng

Chương 74



Sau khi Câu Mang rời đi, không lâu sau đã trở lại, lúc trở về trên tay có thêm một nắm hạt giống màu đen, y đưa hạt giống cho Bạch Nguyệt Hồ, đồng thời tỏ vẻ đây là hạt giống của những tròng mắt đó.

Bạch Nguyệt Hồ ra hiệu cho Lục Thanh Tửu nhận lấy hạt giống, sau đó mới trả lại dù đen cho Câu Mang. Cuối cùng Câu Mang đã lấy lại được dù đen của mình, dịu dàng trấn an vu0t ve tán cây dù một lúc lâu, dù kia cũng y như có sinh mệnh vậy, dùng tán dù của mình cọ vào gương mặt Câu Mang, quả thực cứ như là một đôi vì gặp phải trắc trở nên phải xa nhau, lúc này vất vả lắm đôi tình nhân mới gặp lại được nhau.

Lục Thanh Tửu nhận lấy hạt giống, hạt giống này trông cũng không khác mấy với hạt giống bình thường, chỉ là trọng lượng hơi nặng hơn một chút, hơn nữa lớp vỏ có vẻ rất cứng, cậu cẩn thận bỏ hạt giống vào lại trong bao vải, sau đó nghe thấy Bạch Nguyệt Hồ mở miệng nói: “Lễ tế mùa xuân ra sao rồi?”

“Vẫn vậy thôi.” Câu Mang nói, “Năm nay còn chẳng có việc gì làm.”

“Không có việc gì làm?” Dường như Bạch Nguyệt Hồ hơi nghi ngờ về câu nói này.

Câu Mang nói: “Đúng vậy, không có chuyện gì để làm hết.” Giọng điệu y có chút thờ ơ, nhưng câu nói tiếp đó lại hấp dẫn được toàn bộ sự chú ý của Lục Thanh Tửu.

Câu Mang nói: “Đều phải bận rộn đi tìm rồng.”

Rồng? Chính là con rồng đen đã chạy thoát kia ư? Lục Thanh Tửu dựng lỗ tai lên, tuy đôi mắt nhìn hạt giống, nhưng lỗ tai lại cẩn thận nghe cuộc nói chuyện giữa Câu Mang và Bạch Nguyệt Hồ.

“Sao vẫn chưa tìm được?” Bạch Nguyệt Hồ hỏi.

“Tôi cũng không biết.” Câu Mang cất cây dù đi, “Chẳng phải là bởi vì không tìm được, cho nên anh dù đáng yêu của tôi mới phải tới thôn Thủy Phủ xem thử hay sao, ai ngờ bị cậu bắt được, lại còn ăn lâu như vậy.” Y oán trách nói.

Bạch Nguyệt Hồ cười lạnh: “Thôn Thủy Phủ là địa bàn của ai anh không biết chắc? Ai bảo với anh là cần anh tới nơi này xem.”

Dường như trong chuyện này Câu Mang có chút đuối lý, nghe thấy câu này của Bạch Nguyệt Hồ liền không lên tiếng phản đối nữa.

“Tiếp tục tìm đi.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Nếu không tìm thấy, mấy anh đều phải chịu trách nhiệm.”

Câu Mang hừ một tiếng, xoay người định đi, tuy nhiên lúc đi tới sân trước, y nói với Bạch Nguyệt Hồ một câu cuối cùng, y nói: “Gần đây cậu phải cẩn thận một chút, Chúc Dung cũng có thể sẽ qua đây một chuyến, dù sao chưa tìm được con rồng kia, ai cũng không an tâm cả.”

Bạch Nguyệt Hồ không nói gì, nhưng Lục Thanh Tửu để ý khi nghe được cái tên Chúc Dung này, ánh mắt hắn rõ ràng tối tăm xuống, cả khuôn mặt đầy vẻ lạnh lùng.

Câu Mang đi rồi, Lục Thanh Tửu không nhịn được hỏi về chuyện của Chúc Dung.

Chúc Dung (*)là vị thần có thể điều khiển lửa trong truyền thuyết, cũng là thần minh quản lý mùa hè, có thể nói là một vị thần minh được lưu truyền khá là rộng rãi trong dân gian, Lục Thanh Tửu không ngờ mình còn có thể nghe được tên của y, thậm chí có cơ hội nhìn thấy y, trong lòng cực kì tò mò, cũng có chút hưng phấn.

Cơ mà hình như Bạch Nguyệt Hồ lại có ấn tượng không tốt lắm về Chúc Dung, sau khi nghe Câu Mang nói Chúc Dung cũng muốn tới thôn Thủy Phủ, sắc mặt vẫn cứ không dễ nhìn chút nào.

“Vì sao Chúc Dung muốn tới thôn Thủy Phủ?” Lục Thanh Tửu nói, “Anh ta cũng tới để tìm rồng hả?”

Bạch Nguyệt Hồ gật gật đầu.

Lục Thanh Tửu nói: “Vậy vì sao anh lại không vui?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Anh ta là người thi hành hình phạt.”

Lục Thanh Tửu nghe vậy thì đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó đã hiểu rõ người thi hành hình phạt trong miệng Bạch Nguyệt Hồ là có ý nghĩa gì, trước khi con rồng đen kia bị cầm tù, đã bị cắt đứt sừng rồng, móc mắt, cắt đứt đầu lưỡi, Lục Thanh Tửu cảm thấy thật tàn nhẫn đồng thời cũng thắc mắc rốt cuộc là người nào có thể làm ra sự trừng phạt tàn khốc như thế đối với con rồng đó, cậu vốn tưởng rằng người hành hình là người cùng tộc Bạch Nguyệt Hồ, lại không nghĩ rằng vậy mà lại là thần lửa Chúc Dung trong truyền thuyết.

“Con rồng kia…… Chính là do anh ta giam lại hả?” Không biết vì sao, Lục Thanh Tửu nhớ tới ánh mắt dịu dàng khi con rồng kia nhìn cậu ở lần gặp mặt trước, trong lòng có hơi căng thẳng.

“Ừm.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Bọn họ đều nói ông ta đã làm chuyện sai lầm, bản thân ông ta cũng không biện giải gì thêm.” Hắn than nhỏ, “Cho nên liền bị phạt.” Nếu con rồng kia muốn trốn, tất nhiên có thể chạy thoát, nhưng mà ai cũng không hiểu nổi, vì sao ông ta lại thừa nhận tất cả hành vi phạm tội, hơn nữa còn tự nguyện ở lại, chấp nhận sự trừng phạt tàn khốc như vậy. Hai nơi mà Long tộc không muốn bị người ta chạm vào nhất, một là sừng rồng, hai là vảy ngược, nhưng con rồng đen kia lại chịu đựng việc bị cắt đứt sừng rồng, đây là bộ phận mà rất nhiều Long tộc thà chết cũng không muốn mất đi, đây là sự kiêu ngạo đại diện cho thân phận của Long tộc.

Bạch Nguyệt Hồ không rõ, cho nên cũng không có ấn tượng tốt gì đối với người chấp hình, bây giờ nghe Câu Mang nói Chúc Dung muốn tới đây, tất nhiên là tâm trạng không tốt.

Lục Thanh Tửu suy nghĩ một lát, tiếp tục đặt câu hỏi: “Vậy anh ta tới thôn Thủy Phủ, cũng là vì tìm rồng hả?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Đại khái là vậy.”

Lục Thanh Tửu im lặng, cậu muốn nói chút gì đó để an ủi tâm trạng đang sa sút của Bạch Nguyệt Hồ, nhưng lại cảm thấy nói lời gì cũng dư thừa, dù sao tuy rằng cậu không phải rồng, nhưng thấy bộ dạng chật vật của con rồng đen kia, trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái y chang, chẳng cần phải bàn tới rồng đen kia còn là người cùng tộc với Bạch Nguyệt Hồ.

Không biết dùng ngôn ngữ thế nào để an ủi Bạch Nguyệt Hồ, Lục Thanh Tửu định buổi tối sẽ làm một bữa tiệc lớn để an ủi tâm trạng Bạch Nguyệt Hồ một chút.

Cậu nhờ Bạch Nguyệt Hồ giết một con gà, nhét vào trong bụng gà các loại phụ liệu, rồi bỏ vào lò nướng. Gà đã nướng xong ngoài giòn trong mềm, thịt mềm nhiều nước, đến cả xương cốt cũng rất xốp. Gà nhà bọn họ nuôi thật sự quá ngon, không riêng chỉ sức chiến đấu dũng mãnh, ngay cả mùi vị cũng là số một, khi xoay tròn trong lò nướng tỏa ra hương thơm đậm đà, khiến người ta thèm nhỏ dãi. Lục Thanh Tửu còn định tìm thời gian đi lên thị trấn mua ít thỏ về nuôi, ở đây bọn họ có nếp ăn thịt thỏ, thịt thỏ luộc lên, không có một chút mỡ nào, xương cũng ít hơn so với gà, khi đã làm xong, thịt sẽ rất mềm, vị của gan thỏ cũng ngon rất nhiều so với gan bình thường hay ăn, vị dày mà nhẵn, hơn nữa hoàn toàn không có mùi tanh kia của gan.

Cơm nước xong, tâm trạng Bạch Nguyệt Hồ tốt hơn một chút, bảo rằng hạt giống Câu Mang cho có thể trồng rồi.

“Trồng ở đâu đây? Hay trồng ở sân sau nhỉ.” Lục Thanh Tửu nói, “Nếu hạt giống này nở ra tròng mắt mà bị người khác thấy, nhà chúng ta sẽ bị những thôn dân khác coi thành quái vật mất.”

“Được thôi.” Bạch Nguyệt Hồ nghĩ nghĩ, dường như cảm thấy Lục Thanh Tửu nói rất có lý, “Trồng luôn ở bên cạnh giếng nước đi.”

Lục Thanh Tửu gật gật đầu.

Bởi vì nước mọc tóc bán rất chạy, vòng sáng trên cái giếng ở sân sau kia càng ngày càng tỏa sáng, thậm chí ở trong đêm tối cũng rất là loá mắt, đèn đường còn chẳng cần bật nữa, theo lời Doãn Tầm nói thì thậm chí còn giúp nhà bọn họ tiết kiệm không ít tiền điện. Mà theo lời của Bạch Nguyệt Hồ thì có khi qua một thời gian nữa nữ quỷ ở trong giếng đã có thể hiện nguyên hình, biến thành thần. Khiến sau khi Sơn Thần Doãn Tầm nghe xong thì tâm trạng rất chi là phức tạp, cảm thấy mình còn không lợi hại bằng nữ quỷ ở cái sân sau nhà, tuy rằng mọi người đều là thần tiên, nhưng người ta thì lương một năm trăm vạn, còn mình thì ăn cái bánh bao nhỏ thôi cũng phải tính trong túi còn bao nhiêu tiền.

Lục Thanh Tửu vỗ vỗ bả vai cậu ta nhằm an ủi, bày tỏ rằng thứ phải trả giá vì cái nhà này nhiều nhất đúng thật là cái giếng ở sân sau này……

Trồng hạt giống màu đen xuống hố, Lục Thanh Tửu lấp lên phía trên một lớp đất mỏng, tưới tí nước, tuy Bạch Nguyệt Hồ nói là gieo xuống rồi thì không cần phải để ý nữa, nhưng Lục Thanh Tửu vẫn có chút lo lắng liệu chúng nó có thể nảy mầm thật tốt hay không.

“Không thành vấn đề, chẳng phải nhà mình có Đương Khang sao.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Để chúng nó tới sân sau chơi nhiều hơn, chạy chạy trên quanh chỗ đất này ấy, nếu chúng nó không được, còn có tôi mà.”

Danh hiệu tay cừ khôi ruộng vườn này của Bạch Nguyệt Hồ không thể bỏ qua được, cây ăn quả nhà bọn họ mới gieo hồi tháng 3 mà giờ đã chầm chậm lớn lên cao hơn cả mình, thậm chí Lục Thanh Tửu còn nghi ngờ mùa thu này chúng nó sẽ kết quả ra luôn, hoàn toàn không cần chờ tận mấy năm giống như những nhà làm nông khác.

Bạch Nguyệt Hồ, chúa tể hỗ trợ nông nghiệp, tổng tư lệnh làm ruộng.

Theo Bạch Nguyệt Hồ nói, những hạt giống đó được gieo xuống, sẽ mọc lên trái cây có hình dáng là con mắt, hương vị vẫn là vị trái cây, nghe thấy đã biết có vẻ rất ngon, Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm đã từng ăn con mắt đều bắt đầu chờ mong.

Câu Mang đi được mấy ngày, vẫn chưa thấy bóng dáng Chúc Dung mà y nói đâu, Lục Thanh Tửu cũng đã bỏ quên chuyện này ở sau đầu.

Cậu theo phái hành động, nói muốn mua thỏ, ngày hôm sau liền đi lên thị trấn một chuyến, mua mấy em thỏ trắng đáng yêu về, định sẽ nuôi ở bên cạnh ổ gà.

Thỏ con cũng không sợ người lạ, rất nhanh đã đánh nhau loạn xạ với nhóm gà chiến đấu, phạm vi hoạt động đã mở rộng ra toàn bộ sân.

Vốn Lục Thanh Tửu đang muốn nuôi cả ít vịt với ngỗng linh tinh, nhưng mà dòng suối nhỏ cách nhà bọn họ quá xa, không có nước chảy, cũng đâu thể cho bọn vịt bơi lội bên trong cái giếng ở sân sau, cho nên kế hoạch này phải tạm thời trì hoãn lại, nghĩ về sau có cơ hội lại tính.

Thời tiết bắt đầu dần dần nóng lên, mới chỉ thấm thoát, cây cối đã hoàn toàn trút đi sự tiêu điều của mùa đông, trở nên sum suê xanh um.

Mùa xuân vốn là thời điểm đẹp để lên núi hái nấm, thôn Thủy Phủ là dựa vào ăn nhờ núi, tất nhiên các thôn dân sẽ không quên hoạt động có thể tăng thêm thu nhập này. Tuy nhiên năm nay mưa thật sự quá ít, vậy nên cũng ảnh hưởng tới sản lượng nấm, cũng may vào thời điểm cuối tháng tư, rốt cuộc đã có cơn mưa liền mấy ngày.

Doãn Tầm quan tâm nói với Lục Thanh Tửu rằng trên núi mọc không ít nấm, có muốn cùng đi hái một ít xuống để ăn hay không.

Mùi vị của nấm dại rất tươi ngon, bất kể là dùng lửa lớn xào hay là hầm canh đều cực kì ngon, nhưng mà có một vấn đề khá là phiền phức, người bình thường không dễ để phân biệt loại nấm nào có độc, số người mỗi năm phải vào bệnh viện vì ăn nấm đều không ít.

Lục Thanh Tửu rời khỏi thôn Thủy Phủ cũng rất lâu rồi, đối với việc phân biệt nấm này không có một xíu hiểu biết nào, nhưng cũng may bọn họ có Doãn Tầm, Doãn Tầm vỗ ngực nói trên núi này không có nấm nào mà cậu ta không nhận ra.

Lục Thanh Tửu liền xách theo cái giỏ tre cùng Doãn Tầm lên núi hái nấm.

Bạch Nguyệt Hồ rảnh rỗi không có việc gì, cũng vác cái rổ đi theo phía sau. Sau cơn mưa đầu tiên, khắp nơi phía dưới những thân cây ẩm ướt đều có khả năng có nấm dại, đôi khi lật đám lá cây lên là có thể thấy một tảng lớn.

Doãn Tầm rất hiểu biết ngọn núi này, gần như đi tới nơi nào cũng có nấm dại mọc thành cụm, Lục Thanh Tửu đi hái cũng có chút nhận biết, ví dụ như nấm mối gì gì đó, nhưng có loại Lục Thanh Tửu cảm thấy rất xa lạ, thậm chí còn chưa từng nhìn thấy bao giờ.

“Nấm này thật sự có thể ăn sao?” Thấy Doãn Tầm bỏ một cái nấm màu đỏ vào rổ, trên mặt Lục Thanh Tửu lộ vẻ nghi ngờ.

“Được chứ.” Doãn Tầm nói, “Cái này ăn ngon lắm.”

“Thật sự sẽ không sao chứ?” Lục Thanh Tửu nói, “Tôi chính là nhân loại hàng thật giá thật, ăn nấm độc sẽ chết đấy.”

Doãn Tầm: “Không sao mà, nếu thực sự có chuyện thì chẳng phải còn có Bạch Nguyệt Hồ nữa sao.”

Bạch Nguyệt Hồ ngước mắt, ánh mắt bất thiện liếc mắt nhìn Doãn Tầm một cái.

Doãn Tầm nhanh chóng rụt rụt cổ lại.

Nấm hái xong, rửa sạch sẽ, loại có thể trực tiếp ăn luôn buổi tối sẽ dùng để hầm gà, còn loại không thể ăn luôn thì phải phơi ra ngoài nắng đã. Nấm đã phơi khô có thể giảm bớt độc tính, dùng để ăn sẽ khá là an toàn.

Lục Thanh Tửu thấy canh gà hầm gần xong đã gần xong nên thả vào bên trong một mớ nấm tươi, sau đó đóng nắp nồi, chuẩn bị đi vào trong sân hái ít hành lá để cắt nhỏ, ai ngờ cậu mới vừa đi vào sân lại thấy một người xa lạ đang đứng ở giữa sân, đối diện với Bạch Nguyệt Hồ.

Thân hình người nọ cao lớn, có mái tóc dài màu đỏ, nơi giữa mày có một hình xăm ngọn lửa đỏ nho nhỏ, theo lý thuyết thì tóc màu đỏ vốn sẽ cho người ta cảm giác khá là quê mùa, tuy nhiên nếu đặt trên người này thì không có một chút cảm giác quê mùa nào hết, mà lại khiến người ta cảm giác y rất là nghiêm túc, hoàn toàn không dám ở trước mặt y làm bất cứ trò gì cả.

Người nọ nghe thấy tiếng bước chân của Lục Thanh Tửu, ngước mắt nhìn về bên này, đồng tử y thế mà cũng là màu đỏ, nhưng trong tức khắc khi nhìn thấy Lục Thanh Tửu, lại biến về màu đen bình thường.

Ngoại hình đặc trưng của người này quá mức rõ ràng, ngay cả Lục Thanh Tửu chưa từng gặp y bao giờ cũng đoán được thân phận của y, chắc chắn y chính là Chúc Dung mà Câu Mang từng nhắc đến kia.

“Lục Thanh Tửu?” Chúc Dung trầm thấp gọi tên Lục Thanh Tửu.

“Chúc…… Chúc tiên sinh?” Vốn Lục Thanh Tửu muốn gọi y là Chúc Dung, nhưng lời nói tới miệng rồi mà không biết tại sao lại cảm thấy gọi thẳng tên như vậy không ổn lắm, vì thế phải miễn cưỡng thay đổi xưng hô.

“Gọi tôi Chúc Dung là được rồi.” Chúc Dung nói, “Dạo này có ổn không?”

“Cũng không tệ lắm.” Lục Thanh Tửu bị phương thức thăm hỏi cứ như người quen của y làm cho chân tay luống cuống đôi chút, hai người bọn họ vốn là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng cảm giác thái độ này của Chúc Dung cứ như hai người là bạn tốt quen biết đã lâu vậy.

Chúc Dung cũng nhìn ra Lục Thanh Tửu đang mất tự nhiên thì nhếch khóe miệng, nở một nụ cười cứng nhắc, y nói: “Không cần quá gò bó vậy đâu, tôi và bà ngoại cậu là người quen cũ.” Có thể thấy được, y muốn biểu hiện thân thiện một chút trước mặt Lục Thanh Tửu, thế nhưng bản thân y chính là kiểu người có vẻ ngoài rắn rỏi, cười rộ lên lại càng thêm dọa người.

“Người quen cũ?” Lục Thanh Tửu kinh ngạc nói, “Anh quen với bà ngoại của tôi sao?”

“Ừm.” Chúc Dung nói, “Tài nấu nướng của bà ấy không tệ.”

Tài nấu nướng không tệ sao? Vậy chắc chắn y đã từng ăn cơm bà ngoại làm rồi, tuy nhiên không biết vì sao khi mình còn bé lại chưa từng gặp được người này, hoặc có thể nói là bọn họ cố tình tránh đi sự tồn tại của bản thân? Trong lòng Lục Thanh Tửu có đôi chút suy đoán, tuy nhiên nếu đã là người quen cũ của bà ngoại, cũng coi như là người lớn của mình, cậu nói: “Vậy…… Nnài, muốn ở lại ăn bữa cơm tối không?” Cậu muốn biết xem Chúc Dung còn biết được bao nhiêu về tin tức bà ngoại mình.

“Không được rồi.” Ai ngờ Chúc Dung lại từ chối đề nghị của Lục Thanh Tửu, y liếc mắt nhìn Bạch Nguyệt Hồ một cái, “Tôi còn có chút chuyện khác phải xử lý.”

Bạch Nguyệt Hồ ở bên cạnh vẫn mãi không nói gì, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo.

“Vâng, vậy được rồi.” Lục Thanh Tửu cảm giác hình như Bạch Nguyệt Hồ và Chúc Dung có đôi chút bất hòa, cũng không miễn cưỡng nữa.

Chúc Dung gật gật đầu: “Nếu cậu có gặp phải con rồng phạm tội kia, nhớ phải nói cho tôi, chỉ cần tên đó vẫn còn ở bên ngoài, cậu sẽ rất nguy hiểm.”

“Tôi ư? Vì sao ông ta lại muốn ăn tôi?” Lục Thanh Tửu hỏi.

Chúc Dung nghe vậy vẻ mặt khá là lạ lùng: “Bạch Nguyệt Hồ không nói cho cậu biết sao?”

Lục Thanh Tửu: “Vâng?”

Chúc Dung nói: “Long tộc bọn họ chỉ ăn hai loại người, một loại là kẻ thù, loại còn lại chính là người có tình cảm chân thành.”

Lục Thanh Tửu sửng sốt: “Tôi là kẻ thù của ông ta sao?”

Chúc Dung nhăn mày lại, dùng ánh mắt quái dị liếc mắt nhìn Lục Thanh Tửu một cái, không đáp lời Lục Thanh Tửu, vẫy vẫy tay ý bảo mình phải đi rồi.

Lục Thanh Tửu nhìn phản ứng của y, trong lòng nảy ra một suy đoán không thể tưởng tượng nổi, suy đoán này trước đó cậu đã từng có, nhưng vẫn luôn cảm thấy quá mức vô lý, luôn giấu giếm ở trong lòng, nhưng phản ứng của Chúc Dung lại hoàn toàn chứng thực thứ suy đoán vô lý này, cậu chậm rãi quay đầu mà nhìn về phía Bạch Nguyệt Hồ.

Bạch Nguyệt Hồ thấy vẻ mặt nặng nề của Lục Thanh Tửu, hắn thở dài, đưa tay bóp ấn đường, than thở nói: “Tôi biết ngay anh ta tới sẽ không có chuyện gì tốt mà…… Hỏi đi.”

Lục Thanh Tửu: “Ông ta là ông ngoại của tôi sao?”

Bạch Nguyệt Hồ mím môi im lặng, sau một lúc lâu, dưới ánh mắt của Lục Thanh Tửu mới chậm rãi nói: “Đúng vậy.”

“Ông ta là ông ngoại của tôi? Con rồng kia là ông ngoại của tôi sao?” Câu hỏi dễ dàng có được câu trả lời như vậy, nhưng Lục Thanh Tửu lại không có một chút vui vẻ nào, cậu nhớ tới vẻ mặt vừa xót xa vừa dịu dàng của con rồng bị giam cầm, lại nhớ tới dáng vẻ chật vật đến tột cùng khi nó bị cầm tù dưới đáy hố kia, “Vì sao, vì sao ông ta lại muốn ăn luôn cả cha mẹ tôi chứ? Chẳng lẽ là bởi vì ông ta thương bọn họ sao??”

Bạch Nguyệt Hồ: “Tôi không biết, nhưng tôi cảm thấy đây là một hiểu lầm.” Là người trong Long tộc, hắn biết rõ tập tính của chủng tộc mình, nếu ông ngoại Lục Thanh Tửu không kiềm chế nổi, vậy thứ ông ta muốn ăn nhất cũng phải là bà ngoại Lục Thanh Tửu chứ không phải là con cái mình, dù sao thì thời điểm bà ngoại mang thai, ông ta đã rời khỏi bà, hơn nữa cũng chưa bao giờ gặp được mặt con cái của mình.

Lục Thanh Tửu bị khiếp sợ bởi sự thật này, cậu có thật nhiều điều muốn hỏi, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết nên hỏi cái gì, cuối cùng chỉ có thể nghẹn từ trong miệng ra một câu: “Cho nên tôi là đời sau của rồng hả? Cũng có huyết thống Long tộc luôn ư?”

Bạch Nguyệt Hồ: “Cậu chưa từng nghĩ tới, vì sao cậu có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không nhìn được, nghe được những câu mà người khác không nghe thấy?”

Lục Thanh Tửu: “Tôi cứ tưởng tôi là vai chính trong tiểu thuyết cơ.”

Bạch Nguyệt Hồ không nhịn được mà bật cười: “Nói không chừng bây giờ cậu cũng như thế thật đấy.”

Lục Thanh Tửu: “……” À, cũng có lý thật, nhưng mà nói thật, cậu chưa từng nghiêm túc nghĩ tới vì sao mình lại có chức năng đặc biệt như thế, còn tưởng rằng đây chỉ là trùng hợp, bây giờ nghĩ tới, trên thế giới nào có nhiều điều trùng hợp đến như vậy.

Mỗi một sự ngẫu nhiên, đều từ vô số sự tất nhiên tạo thành.

Lục Thanh Tửu: “Tôi có rất nhiều điều muốn hỏi, không được, tôi phải trở về liệt kê ra một tờ giấy mới được.”

Vốn Bạch Nguyệt Hồ cho rằng sau khi Lục Thanh Tửu biết sự thật sẽ phản ứng dữ dội lắm, không ngờ rằng vậy mà Lục Thanh Tửu lại làm thế này, thậm chí thật sự định trở về lập danh sách, hắn há miệng thở d0c: “Từ từ……”

Lục Thanh Tửu: “Hử?”

Bạch Nguyệt Hồ: “Nếu cậu đã biết sự thật, sẽ không bị dọa sợ chạy mất dép chứ?”

Lục Thanh Tửu không thể hiểu nổi: “Chạy gì? Chạy đi đâu?”

Bạch Nguyệt Hồ: “Chẳng phải đang có con rồng muốn ăn cậu sao?”

Lục Thanh Tửu: “Đúng vậy, còn là ông ngoại của tôi nữa.”

Bạch Nguyệt Hồ: “Cậu không có gì muốn nói à?”

Lục Thanh Tửu suy nghĩ, sau đó sắc mặt trầm xuống, vỗ bốp một phát vào đùi: “Chết bà!”

Bạch Nguyệt Hồ cũng căng thẳng theo: “Làm sao vậy!”

Lục Thanh Tửu: “Tôi quên mất còn nồi gà hầm!!!”

Bạch Nguyệt Hồ: “……”

Hắn còn không kịp nói gì thêm thì thấy Lục Thanh Tửu vọt như gió vào phòng bếp, sau đó là tiếng hét thê thảm phát ra từ trong bếp: “Má ơi —— gà hầm của tôi!!!!!”

Bạch Nguyệt Hồ: “……” Tưởng tượng một nồi canh gà ngon tuyệt cứ như vậy không cánh mà bay, hắn lại bắt đầu căm hận Chúc Dung.

Bởi vì Chúc Dung mang đến một tin tức rất là bùng nổ, khiến cho nồi canh gà thơm ngon tròn vị trong bữa tối của ba người bọn họ, biến thành combo chú gà khô cằn cỗi kèm thêm nấm đã bị teo hết lại.

Buổi chiều Doãn Tầm trở về, không biết chuyện gì đã xảy ra, lúc ăn bữa tối thì cơm chan nước mắt, nói với Lục Thanh Tửu, mấy người có nhân tính hay không, trốn tôi uống hết sạch canh, không để dành cho tôi một miếng nào.

Lục Thanh Tửu nhìn cậu ta như vậy đau cả đầu: “Tôi đã bảo canh gà là do không cẩn thận nên mới bị nấu hỏng mất rồi mà.”

Doãn Tầm: “Tôi không tin tôi không tin, cậu thì quên được còn Bạch Nguyệt Hồ sao mà quên được chứ!”

Bạch Nguyệt Hồ nghe vậy âm thầm nghiến răng, suýt chút nữa bẻ gãy chiếc đũa trong tay mình, đúng vậy, bình thường chắc chắn hắn sẽ không quên, nhưng lúc ấy với tình hình kia, chẳng lẽ hắn lại đi nhắc nhở Lục Thanh Tửu nồi canh gà ra sao rồi chắc? Nếu thật sự nhắc nhở, sợ rằng tổn thất không phải chỉ có mỗi một nồi canh gà đơn giản như vậy.

Lục Thanh Tửu: “Được rồi, đừng khóc nữa, tôi đun ít nước nấu mì cho cậu ăn đỡ nha?”

Doãn Tầm: “Huhu, cậu có nhân tính hay không vậy, canh gà không có thì thôi, cậu còn muốn tôi húp nước mì sao.”

Lục Thanh Tửu: “Vậy phải làm sao?”

Doãn Tầm: “Ngày mai chúng ta hầm lại một nồi nữa đi, để tôi uống canh.”

Lục Thanh Tửu: “…… Cũng được.”

Ba người im lìm không vui ăn cho xong bữa tối, sau đó việc ai người nấy làm. Bạch Nguyệt Hồ ra ngoài, chẳng biết đi đâu, Doãn Tầm xoa cái bụng về nhà, Lục Thanh Tửu thì ngồi trong phòng ngủ của mình, móc một tờ giấy ra bắt đầu liệt kê những vấn đề mà mình muốn hỏi, không thể không nói, những thứ cậu muốn hỏi thật sự quá nhiều, sau khi viết hết một tờ giấy vẫn còn chưa xong. Nhìn mấy câu hỏi trên mặt giấy, Lục Thanh Tửu lại thở dài, khóe mắt cậu để ý tới hộp gỗ đặt ở cạnh gối đầu và quyển nhật ký đặt trên hộp gỗ, cùng với cả chiếc vảy màu đen đặt trong nhật ký.

Bấy giờ, cuối cùng cậu đã hiểu được câu nói “Đừng nên nảy sinh tình cảm với khách trọ” kia của bà ngoại là có ý nghĩa gì, bà nảy sinh tình cảm với Long tộc, thậm chí còn mang thai một đứa con. Tuy nhiên câu chuyện này lại có kết cục bi kịch, Long tộc phát điên ăn mất con của bọn họ, hơn nữa còn bị giam cầm tàn nhẫn. Mà bà ngoại, thì phải rời khỏi thế giới này trong sự đau khổ.

Lục Thanh Tửu lấy tấm vảy rồng kia ra, sau khi cẩn thận quan sát, mới phát hiện dường như mảnh vảy này đã được vu0t ve rất nhiều lần, thế cho nên một số chỗ lồi lõm trên bề mặt đều được vuốt tới cực kì bóng loáng. Lục Thanh Tửu lại lấy mảnh vảy đen lần trước rơi xuống từ người Bạch Nguyệt Hồ ra, sự đối lập giữa hai mảnh vảy rất chi là rõ ràng, một miếng sáng bóng như mới, một miếng thì lu mờ tăm tối. Rồng nhà cậu quả nhiên vẫn là đẹp nhất, nghĩ đến đây, khóe miệng Lục Thanh Tửu không tự giác nở một nụ cười, tiếp đó liền vô thức cầm mảnh vảy lên rồi nhẹ nhàng hôn lên đó một cái, nhưng mà sau khi cậu làm động tác này xong thì mới phát hiện hành vi của mình có vẻ không đúng cho lắm, nụ cười trên khóe miệng cũng cứng cả lại.

A…… Tại sao cậu lại muốn hôn vảy của Bạch Nguyệt Hồ thế này, chẳng lẽ là bởi vì mảnh vảy này đẹp quá? Lục Thanh Tửu không dám ngẫm nghĩ thêm gì nữa, vội vội vàng vàng cất mảnh vảy vào cái túi mà mình đặc biệt chuẩn bị, kẹp lại mảnh vảy rồng tràn đầy đau thương kia vào sổ nhật ký.

Không biết bao năm như vậy, khi bà ngoại đang vu0t ve mảnh vảy rồng này sẽ suy nghĩ cái gì? Là nhớ thương về tình yêu sâu đậm, hay là nỗi hận chất chứa khó lòng giải thích? Lục Thanh Tửu không nghĩ ra được, chỉ có thể suy đoán.

Nhưng mà suy đoán của cậu đã được định trước rằng sẽ không có đáp án, bởi vì người trong cuộc đã không còn từ lâu nữa.

Chậm rãi đặt tất cả đồ vật về vị trí cũ, nhìn vô số câu hỏi trên tờ giấy, Lục Thanh Tửu lại thở dài, vo tờ giấy thành một cục, tiện tay ném vào thùng rác.

Cậu biết nếu hỏi Bạch Nguyệt Hồ cũng sẽ không nhận được đáp án chính xác, muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ e là phải tìm được con rồng bị giam cầm kia, cũng chính là ông ngoại cậu thì mới rõ được.

Nhưng nghĩ về mục đích mà Chúc Dung đến đây, Lục Thanh Tửu cũng biết hiện giờ muốn gặp được ông ngoại cậu, không phải là chuyện gì dễ dàng.

==========