Nông Trường Ảo Tưởng

Chương 86



Biển ở dị cảnh có phần khác với biển ở thế giới loài người. Cho dù là bãi biển hay nước biển đều không thấy một chút rác rưởi hay dấu vết nào của con người. Bãi cát óng ả một màu vàng hoàng kim, hạt cát nhỏ mịn màng, trên bãi cát còn có vỏ sò, ốc biển, rong biển và sứa bị nước biển đẩy vào. Nước biển cũng vô cùng đẹp, dưới ánh nắng, nước biển ánh lên một sắc lam trong veo quý giá. Trong biển, cá bay đang tung tăng bơi lội, thoạt nhìn tưởng như trôi nổi giữa bầu trời. Có một vài loại cá Lục Thanh Tửu biết, nhưng cũng có những loại cậu chưa từng gặp, chúng có đủ màu sắc đủ hình dáng, không biết có thể ăn được hay không.

Sau khi đến bờ cát, Lục Thanh Tửu cởi giày rồi bắt đầu cùng Bạch Nguyệt Hồ bố trí giá nướng BBQ. Đây là lần đầu tiên Doãn Tầm thấy biển rộng bao la như vậy nên khó lòng khống chế tâm trạng kích động, cậu ta lập tức ôm phao vọt xuống biển khiến Lục Thanh Tửu phải vội vàng nhắc nhở là không được bơi quá xa, tránh xảy ra chuyện. Doãn Tầm vô tư nói dù sao mình cũng đã chết một lần, chắc chắn sẽ không chết lần hai……

Nhóc hồ ly và hai con heo nhỏ cũng xuống nước, nhưng khi nhóc hồ ly xuống nước, lông nó dính vào da thịt, vì thế mà ở cổ bỗng lộ ra một người mini với cái mặt đen thui. Ban đầu Lục Thanh Tửu rất hoảng sợ, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện hóa ra mình quen biết người mini này—— đây không phải là Vũ Sư Thiếp họ mang về từ bệnh viện đây sao, hóa ra từ đó đến nay cô vẫn luôn sống trong lông của nhóc hồ ly, vì chưa bao giờ lộ diện nên xém chút nữa Lục Thanh Tửu đã quên sạch luôn rồi.

Rõ ràng là Vũ Sư Thiếp không thích nước biển lắm, cô nhảy ra ngoài, chậm chạp lắc lư về bờ rồi tìm vỏ ốc biển để bò vào. Ai ngờ con ốc kia là ốc mượn hồn(*), hai sinh vật bé tẹo nhìn nhau trong giây lát rồi lao vào cấu véo nhau. Tuy trước kia Vũ Sư Thiếp rất lợi hại, nhưng giờ cô đã bị thu nhỏ, đã thế tay còn không tấc sắt, bị con ốc mượn hồn dùng cái càng của mình đuổi theo sau, xém chút đã chôn thân ở dưới càng của loài giáp xác này luôn rồi. Lục Thanh Tửu thấy thế vội vàng đi tới vớt cô lên, thấy cô tủi thân khóc, cậu vội vàng dỗ dành vài câu rồi đưa cho cô một viên kẹo trái cây từ trong túi mình, Vũ Sư Thiếp có kẹo ăn mới không khóc nữa.

(*)ốc mượn hồn(cua ẩn sĩ)

Lục Thanh Tửu còn có chuyện phải làm nên không thể cứ giữ Vũ Sư Thiếp như thế. Sau khi ngó trái ngó phải, cậu lấy một vỏ sò bên cạnh cho Vũ Sư Thiếp ngồi vào rồi đặt cô ta lên ghế.

“Tôi đi nhóm lửa.” Bạch Nguyệt Hồ ở bên cạnh vội giúp Lục Thanh Tửu. Lần này bọn họ mang theo rất nhiều đồ đạc, thậm chí còn có cả một chiếc ô rất lớn, giá nướng BBQ được đặt ở dưới ô nên không lo nó sẽ bị ánh nắng mặt trời phơi hỏng. Người đáng lo là Doãn Tầm, chưa bôi kem chống nắng đã nhảy xuống biển, không biết sau khi trở về có bị phơi đến tróc da hay không ……

Lục Thanh Tửu lấy nguyên liệu nấu ăn đã sơ chế ra ngoài, đặt ở bên cạnh chuẩn bị nướng. Ngoài nguyên liệu nấu ăn cậu còn mang theo một vài loại trái cây cùng mấy chai Coca và bia ướp lạnh, chờ lát nữa uống cùng đồ nướng BBQ để giải cay.

Sau khi chuẩn bị than xong, Bạch Nguyệt Hồ quay đầu nhìn vào trong biển, nói: “Tôi đi bắt chút cá để nướng ăn.”

Lục Thanh Tửu đồng ý: “Được, nhưng nơi này có thể tùy tiện bắt cá ăn sao?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Vậy để Doãn Tầm bắt thử trước xem sao.”

Lục Thanh Tửu: “……”

Nói xong, Bạch Nguyệt Hồ đi xuống nước, hắn c0i quần áo trên người, chỉ để lại một chiếc quần bơi. Không thể không nói, tuy rằng ngoại hình Bạch Nguyệt Hồ rất đẹp, nhưng vóc dáng hắn không hề mềm mại, cơ bụng tám múi cùng với những đường cong tuyệt đẹp, hai đùi thon dài, vai rộng mông hẹp, vóc dáng này hoàn toàn so được với người mẫu Lục Thanh Tửu hay thấy trên TV.

Lục Thanh Tửu không cao như Bạch Nguyệt Hồ song cũng có cơ bụng. Tuy dáng người cậu đặt ở trong nhân loại cũng được coi là khá ổn, nhưng so sánh với dáng người gần như hoàn mỹ của Bạch Nguyệt Hồ thì vẫn kém một chút. Thực ra Lục Thanh Tửu không quá để ý, cậu chỉ chú ý vào bộ phận đang phồng lên nào đó, hai tai chợt đỏ bừng.

Bạch Nguyệt Hồ nhảy vào làn nước xanh thẳm trong vắt, động tác hắn mềm dẻo như một một con cá đang bơi. Đối lập với Bạch Nguyệt Hồ là Doãn Tầm đang gắt gao ôm chặt phao bơi không chịu buông tay. Từ nhỏ Doãn Tầm đã sống ở trong núi nên cậu ta hoàn toàn không biết bơi. Ban đầu nhìn nước biển trong vắt, cậu ta cảm thấy nơi này sẽ không quá sâu, ai ngờ vừa xuống bơi, Doãn Tầm lại phát hiện mình cách bờ càng ngày càng xa, chân cũng không dẫm đến cát trong biển nữa.

“A a a ——” Doãn Tầm có chút luống cuống bắt đầu muốn giãy giụa về lại bờ. Ai ngờ cậu ta càng giãy giụa, nước biển càng đẩy cậu ta ra xa, nhóm Lục Thanh Tửu cũng không nghe thấy tiếng kêu. Điều kinh khủng nhất là Doãn Tầm nhận ra dưới thân mình bắt đầu xuất hiện một vài con cá có chóp mũi nhọn màu đen, loài cá này trông cũng không dễ xơi gì cho cam, giờ chúng đang vờn quanh cậu ta, thậm chí có con còn bắt đầu cố gắng tới gần.

Doãn Tầm cho rằng mình sắp bị ăn nên kêu oai oái như con gà bị rơi xuống nước. Đúng lúc này, từ trong nước nổi lên một bóng dáng màu đen, có ý đồ bắt những con đang ở xung quanh Doãn Tầm, mấy con cá khác cảm giác được bóng đen này đều sợ hãi bỏ chạy tứ tán. Bóng đen kia dừng lại trong nước đối diện với Doãn Tầm, bấy giờ Doãn Tầm mới phát hiện ra đó là Bạch Nguyệt Hồ.

Nhìn qua thì có vẻ như Bạch Nguyệt Hồ không hề lo lắng đến vấn đề hô hấp trong nước, hắn vươn tay tóm lấy con cá đang bơi trong nước rồi ngước mắt nhìn về phía Doãn Tầm. Tuy Doãn Tầm vẫn còn chút xíu ý kiến đối với chuyện Bạch Nguyệt Hồ lừa mất Lục Thanh Tửu, nhưng hiện tại mạng nhỏ đang bị đe dọa, cậu ta không dám chọc Bạch Nguyệt Hồ bực. Vì thế Doãn Tầm đành treo nụ cười xảo trá lên mặt, nói: “Nguyệt Hồ này, anh cũng tới bơi sao?”

Bạch Nguyệt Hồ nhô đầu lên khỏi mặt nước, vô cảm nhìn Doãn Tầm.

Doãn Tầm bị hắn nhìn đến chột dạ, cậu ta yếu ớt nói: “Anh nhìn tôi làm gì?”

Bạch Nguyệt Hồ hơi nghiêng đầu cười: “Ăn cá không?”

Doãn Tầm: “Ăn ăn ăn.”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Bên kia rất nhiều cá.” Nói xong, hắn trực tiếp dùng sức đẩy phao của Doãn Tầm khiến nó lao thẳng đến chỗ nước sâu hơn. Doãn Tầm bị dọa kêu cha gọi mẹ, đành phải dùng đầu mình bảo đảm về sau không bao giờ cản trở Bạch Nguyệt Hồ và Lục Thanh Tửu yêu đương nữa!

Nghe vậy, Bạch Nguyệt Hồ mới quay đầu nhìn cậu ta một cái, nói: “Cậu nói đó nha.”

Doãn Tầm vội gật đầu.

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Đều là người một nhà cả, khách sáo như vậy làm gì, đi, về ăn cá thôi.”

Doãn Tầm: “……” Bạch Nguyệt Hồ, cái đồ lật mặt nhanh hơn lật sách.

Bạch Nguyệt Hồ kéo phao bơi của Doãn Tầm đưa cậu ta về bờ. Sau khi lên bờ, Bạch Nguyệt Hồ mang cá trong tay trở về chỗ Lục Thanh Tửu rồi cầm dao chuẩn bị xử lý.

Lục Thanh Tửu vội vàng nướng BBQ nên không để ý những chuyện này, thấy bộ dạng héo hon của Doãn Tầm, cậu còn tưởng là do cậu ta bơi mệt nên săn sóc đưa cho cậu ta một lon Coca lạnh.

Doãn Tầm ở bên cạnh lẩm bẩm mình muốn học bơi.

Lục Thanh Tửu cười nói: “Được đấy, tìm thời gian đăng ký cho cậu một lớp dạy bơi, giờ không phải đang hè sao, sẽ có rất nhiều lớp dạy bơi mở đấy.”

Doãn Tầm: “……” Thế nghĩa là cậu ta phải học bơi sao cùng các bạn nhỏ sao?

Bên kia Bạch Nguyệt Hồ còn đang làm cá, Lục Thanh Tửu ở bên cạnh nhìn. Da của loài cá này rất dai, sau khi dùng dao cắt, thịt cá trắng bóc bên trong lộ ra. Loài cá này có vân thịt rất đẹp, Bạch Nguyệt Hồ dùng đao cắt một miếng rồi đút cho Lục Thanh Tửu, Lục Thanh Tửu ngậm lấy miếng cá ăn thử, cậu lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Tươi thật đấy.” Thịt cá tươi ngọt, độ dày và độ mềm mại khác với cá hồi. Thịt loại cá này rất co dãn, vừa miệng, ăn vào rất ngon, cho dù là nướng hay ăn sống đều được. Nghe vậy, Bạch Nguyệt Hồ đặt cá xuống rồi nhận đi bắt thêm. 

Lục Thanh Tửu gật đầu, cười nhìn Bạch Nguyệt Hồ lại nhảy vào trong nước.

Ban đầu nhóc hồ ly theo Doãn Tầm, nhưng sau đó khi phát hiện ra Doãn Tầm không bơi giỏi bằng mình, nó đã vô tình vứt bỏ anh đồng bọn để đi theo Bạch Nguyệt Hồ bắt cá. Tuy nhóc hồ ly nhỏ con nhưng toàn bắt những con cá lớn hơn mình. Sau khi bắt xong, nó lắc lư đi tới bên chân Lục Thanh Tửu, dùng đầu nhỏ của mình cọ ống quần cậu.

Lục Thanh Tửu mỉm cười, khom lưng nhận cá từ trong miệng nhóc hồ ly, cậu nói: “Tao cắt cá rồi để mày chia cho Tiểu Hắc với Tiểu Hoa ăn được không?”

Nhóc hồ ly vui vẻ kêu hai tiếng.

Cá biển xương ít nên không cần xử lý quá phức tạp. Sau khi gỡ hết xương cá, Lục Thanh Tửu đút cho nhóc hồ ly, để nó chia đồ ăn với hai con heo nhỏ.

Người một nhà hoà thuận vui vẻ.

Chỉ chốc lát sau, Bạch Nguyệt Hồ lại mang về hai nguyên liệu nấu ăn khác, là bạch tuộc và một sinh vật nhìn qua như là hàu sống, tuy nhiên hàu sống này lớn hơn rất nhiều so với loại ở thế giới con người, gần như lớn cỡ bàn tay hai người trưởng thành. Trong khi đó, bạch tuộc thì lại rất nhỏ, chỉ cần lấy hết răng và túi mực là có thể ăn sống, muốn nướng chín cũng được, dù sao Lục Thanh Tửu cũng đã chuẩn bị đầy đủ gia vị. Lục Thanh Tửu để lại một phần hàu để ăn sống, còn lại dùng để nướng tỏi. Hàu còn tươi nên không hề tanh, vắt một chút chanh rồi cứ thế nuốt chửng để hàu trôi thẳng xuống thực quản, chẳng trách hàu lại được gọi là sữa bò của đại dương.

Lục Thanh Tửu nhìn nguyên liệu nấu ăn mình mang đến, vốn đang nghĩ có phải mang quá nhiều hay không, nhưng nhìn tốc độ ăn vô cùng nhanh chóng của Bạch Nguyệt Hồ, cậu lại cảm thấy hình như cũng không đến nỗi……

Sau khi uống hết một lon Coca, Doãn Tầm đã khôi phục sức sống, cậu ta tới bờ biển nghịch cát với đám heo nhỏ.

Nướng xong đồ ăn, Lục Thanh Tửu kêu bọn họ tới ăn, tranh thủ nhét đầy bụng cả nhà.

Ăn đến khoảng hai ba giờ chiều, mọi người đều đã no nê, Bạch Nguyệt Hồ giải quyết nốt phần thức ăn cuối cùng, sau đó ngồi trên ghế vừa uống nước đá vừa nghỉ ngơi với Lục Thanh Tửu.

Lục Thanh Tửu nhàn rỗi không có việc gì làm bèn tám chuyện với Bạch Nguyệt Hồ: “À, hình như em chưa từng được thấy hình rồng của anh.”

Bạch Nguyệt Hồ đang nhai đậu phộng Lục Thanh Tửu xào, nghe vậy, hắn liếc nhìn Lục Thanh Tửu: “Em từng thấy rồi.”

Lục Thanh Tửu: “……”

Bạch Nguyệt Hồ chậm rãi nói tiếp: “Chẳng những em thấy, mà em còn ghét nó nữa.”

Lục Thanh Tửu: “……”

Bạch Nguyệt Hồ nuốt đậu phộng xuống, âm điệu sâu kín.

Nhớ đến dáng vẻ ôm cái đuôi to của Bạch Nguyệt Hồ ngủ thỏa mãn đêm qua của mình, Lục Thanh Tửu có chút chột dạ ho khan một tiếng rồi nghiêm túc nói: “Không phải do lúc ấy em còn nhỏ quá sao, anh cho em nhìn lại đi, em bảo đảm sẽ không ghét anh đâu.”

Bạch Nguyệt Hồ: “Nếu ghét thì làm sao đây?”

Lục Thanh Tửu ngó trái ngó phải, xác định Doãn Tầm không ở bên cạnh, cậu bèn tiến đến bên tai Bạch Nguyệt Hồ, nhỏ giọng nói vài câu. Sau khi nói xong, hai tai cậu cũng không tự chủ được đỏ lựng. Bạch Nguyệt Hồ đang biếng nhác ngồi đó, vậy mà vừa nghe được lời Lục Thanh Tửu, hai mắt hắn lập tức phát sáng, hắn quay đầu hỏi: “Thật sao?”

Lục Thanh Tửu đáp ứng: “Thật.”

“Được.” Bạch Nguyệt Hồ dứt khoát. Sau khi đồng ý với Lục Thanh Tửu, quanh người hắn lập tức nổi lên một màn sương đen, sương đen biến mất, Bạch Nguyệt Hồ cũng theo đó mà không thấy bóng dáng. Mắt Lục Thanh Tửu dừng trên chiếc ghế Bạch Nguyệt Hồ đang ngồi, thấy từ quần áo của hắn bò ra một cái đuôi màu đen…… Một con rắn nhỏ sao? Không, không phải rắn, là rồng con. Chỉ là vì thu nhỏ, lại vì trên người vẫn là màu đen nên nhìn qua khó tránh khỏi sẽ bị coi như con rắn nhỏ trụi lủi. Trong phút giây, dường như Lục Thanh Tửu đã tâm linh tương thông với bản thân khi còn bé, giờ cậu đã hiểu vì sao lúc chọn đồ vật đoán tương lai mình lại sống chết không chịu chọn Bạch Nguyệt Hồ.

Đương nhiên cậu chỉ dám nghĩ vậy chứ không dám nói, trên mặt vẫn là vẻ kinh ngạc. Lục Thanh Tửu vươn tay cẩn thận đặt Bạch Nguyệt Hồ vào lòng bàn tay, cậu nhìn chăm chú Bạch Nguyệt Hồ ở trong lòng bàn tay mình. Bạch Nguyệt Hồ trong hình rồng khoác lên mình một lớp vảy đen xinh đẹp, đôi mắt màu đỏ mang theo một chút lo âu quan sát Lục Thanh Tửu, thấy Lục Thanh Tửu không biểu hiện ra vẻ bất ổn thì hắn mới nhẹ nhàng thở phào.

Lớp vảy của Bạch Nguyệt Hồ lạnh lẽo như băng, đặt trong tay rất thoải mái. Lục Thanh Tửu dùng ngón cái nhẹ nhàng vu0t ve thân thể Bạch Nguyệt Hồ, sờ thấy sừng rồng thu nhỏ của hắn. Sừng rồng sau khi biến nhỏ vô cùng đáng yêu, cắp sừng này hơi giống san hô tinh xảo trong biển nhưng sờ vào thì thô ráp hơn, có thể cảm nhận được độ gập ghềnh trên bề mặt, cảm giác có phần giống khi sờ vào vảy. Nhưng thứ hấp dẫn ánh mắt Lục Thanh Tửu nhất là hai chiếc tai nhỏ lông xù của Bạch Nguyệt Hồ, vì sao một loài vật có bề ngoài cao ngạo lạnh lùng như rồng lại có hai tai lông xù chứ. Tai hắn có phần giống tai mèo, sờ lên mềm mại lành lạnh, đáng yêu đến mức khiến người ta không thể thở nổi.

Lục Thanh Tửu càng xem càng cảm thấy không thể khống chế được bản thân, cậu nhịn không được cúi đầu, dùng môi hôn hôn lên lỗ tai Bạch Nguyệt Hồ, nhìn hắn lộ ra biểu cảm ngại ngùng, cứ thế cuộn tròn thành một cục trong lòng bàn tay mình.

Rõ ràng trước đây cả hai còn làm những chuyện bạo dạn hơn, vậy mà sao bây giờ hắn lại thẹn thùng như thế, Lục Thanh Tửu cười nói: “Nguyệt Hồ, anh thật đáng yêu.”

Bạch Nguyệt Hồ hừ một tiếng: “Tôi đáng yêu như vậy, sao em lại không chọn tôi.”

Lục Thanh Tửu cứng họng, cậu cười gượng hai tiếng: “Là do hồi nhỏ em không có mắt nhìn ấy mà.”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Tôi tha thứ cho em.”

Hai người đang nói chuyện thì đôi Doãn Tầm bên kia nghịch cát đi tới. Doãn Tầm cầm lấy một lon Coca, thấy Lục Thanh Tửu ngồi ở trên ghế mà không thấy Bạch Nguyệt Hồ đâu, cậu ta mờ mịt hỏi: “Bạch Nguyệt Hồ đâu rồi? Lại xuống nước bắt cá à?”

Lục Thanh Tửu còn chưa nói, Doãn Tầm đã chú ý đến thứ trong tay cậu, cậu ta hoảng sợ hét lên: “Trời má, Lục Thanh Tửu, sao cậu lại cầm con rắn trong tay! Mau ném đi, lỡ có độc thì sao!!”

Bạch Nguyệt Hồ: “……”

Lục Thanh Tửu thiếu chút nữa không nhịn nổi mà che mặt, vừa rồi vất vả mãi cậu mới an ủi được Bạch Nguyệt Hồ, giờ nghe thấy những lời này của Doãn Tầm, có lẽ Bạch Nguyệt Hồ sẽ lại bùng nổ.

Quả nhiên, Bạch Nguyệt Hồ lập tức từ trên tay Lục Thanh Tửu bay lên không trung rồi nhào vào mặt Doãn Tầm. Doãn Tầm bị bổ vào mặt, cậu ta còn tưởng rằng đây là rắn nên thét chói tai ngã xuống mặt đất: “Cứu với a a!! Có rắn kìa, má ơi, cứu con với!!!”

Lục Thanh Tửu vội vàng đi tới gỡ Bạch Nguyệt Hồ đang bám trên mặt Doãn Tầm ra, vậy nhưng vẫn có chút chậm, móng vuốt Bạch Nguyệt Hồ đã kịp để lại vài vết trên mặt Doãn Tầm, tuy Doãn Tầm không đau nhưng vẫn bị dọa chết khiếp……

Bạch Nguyệt Hồ nghiến răng nghiến lợi: “Doãn Tầm, tôi muốn ăn cậu!”

Doãn Tầm bị giọng nói của Bạch Nguyệt Hồ dọa sợ, nhưng vì vẫn chưa nhận ra con rắn này chính là Bạch Nguyệt Hồ biến thành, thế nên cậu ta vô cùng hoảng sợ nói: “Thanh Tửu, Thanh Tửu, sao tôi lại nghe được giọng của Bạch Nguyệt Hồ, anh ta ở đâu thế??”

Lục Thanh Tửu nhìn màn tấu hài này của hai người mà cười đến nước mắt giàn giụa. Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm vẫn tiếp tục trợn mắt nhìn nhau, có lẽ nếu không bị Lục Thanh Tửu giữ trong lòng bàn tay, hắn sẽ trực tiếp xông lên cào cho Doãn Tầm nát bét mới thôi.

Doãn Tầm bị dọa một hồi, sau khi đứng một lúc lâu mới dần bình tĩnh. Bấy giờ cậu ta mới nhận ra con rắn đen trong tay Lục Thanh Tửu phát ra giọng Bạch Nguyệt Hồ. Doãn Tầm đã hiểu ra điều gì đó, cậu ta mặt xám như tro tàn nói: “Tôi…… Thật sự không cố ý……”

Bạch Nguyệt Hồ hung ác nhe răng, nhưng cơ thể nhỏ bé trông không có chút đe dọa nào.

Lục Thanh Tửu trấn an sờ chiếc tai lông xù của hắn rồi hôn một cái, bấy giờ Bạch Nguyệt Hồ mới không tiếp tục nổi giận nữa.

Doãn Tầm nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt Hồ, rất muốn nói trông thế này con mẹ nó có khác gì rắn đâu, cũng đâu thể trách mình nhìn nhầm được chứ, nhưng khát khao sống đã khiến cậu ta ngậm miệng, không có tiền đồ mỉm cười lấy lòng Bạch Nguyệt Hồ. Doãn Tầm nói: “Bạch, Anh Bạch nè, thật ngại quá, mắt mũi vụng về, nhất thời em không nhận ra……”

Bạch Nguyệt Hồ trừng mắt nhìn Doãn Tầm, Doãn Tầm tiếp tục duy trì nụ cười cứng đờ của mình.

Lục Thanh Tửu hiếu kỳ hỏi: “Anh có thể biến nhỏ thế này, vậy lúc biến lớn nhất thì sẽ lớn đến mức nào đây?” Cậu vẫn nhớ khi ngồi trên lưng Bạch Nguyệt Hồ lặn xuống biển, tuy toàn thân hắn được bao phủ bởi một màn sương đen nhưng cậu vẫn có thể mơ hồ cảm giác cơ thể hắn rất lớn, còn cả khi Bạch Nguyệt Hồ đánh nhau với con rồng đỏ nữa, đáng tiếc khi ấy cách quá xa, Lục Thanh Tửu không nhìn rõ.

“Rất lớn.” Bạch Nguyệt Hồ trả lời, “Muốn nhìn sao?”

Lục Thanh Tửu phấn khởi gật đầu. Vừa rồi Doãn Tầm đã hoàn toàn đắc tội với Bạch Nguyệt Hồ nên lúc này chột dạ gần chết, cậu ta rúc trên ghế làm bộ mình không tồn tại.

Bạch Nguyệt Hồ suy nghĩ: “Nhưng mà có chút đáng sợ, tôi sợ sẽ dọa em đấy.”

Lục Thanh Tửu phản đối: “Sao lại lo em bị dọa chứ, rồng chính là đồ đằng* của dân tộc Trung Hoa chúng ta, đi đến đâu cũng sẽ được chào đón hết.”

Đồ đằng: Nói một cách dễ hiểu thì đó là vật mà người xưa xem như là gốc gác, tổ tiên của thị tộc mình. 

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Thật sao?”

Lục Thanh Tửu nghiêm túc gật đầu: “Thật mà.”

Bạch Nguyệt Hồ xem xét liếc Doãn Tầm một cái, có chút không không vui hất cằm rồi ra lệnh cho cậu ta bịt mắt lại, hắn không muốn cho Doãn Tầm nhìn chân thân của mình, miễn cho lát nữa cậu ta lại bị tóm cổ như con gà.

Tuy thấy vô lý nhưng Doãn Tầm không dám phản bác, cậu ta ngoan ngoãn kéo áo lên che đầu, tỏ vẻ mình tuyệt đối không nhìn lén.

Bạch Nguyệt Hồ lại nhìn về phía Lục Thanh Tửu, nói: “Em thật sự muốn xem sao……”

Lục Thanh Tửu biết hắn đang lo lắng điều gì, cậu cúi xuống hôn lên chiếc mũi ướt sũng có chút giống chó con Tiểu Hắc của hắn: “Không sợ, cho em xem đi, em muốn nhìn thấy nguyên thân của anh.”

Nghe vậy, Bạch Nguyệt Hồ rũ mắt, nhẹ nhàng ừm một tiếng rồi bay lên trời, đến khoảng không trên mặt biển. Sương đen từ trên người hắn tỏa ra che khuất bầu trời. Ngay sau đó, Lục Thanh Tửu nghe thấy một tiếng rồng ngâm, một con thú khổng lồ từ trong sương đen phá trời mà ra, nó bay lên giữa bầu trời, một thân vảy đen phản xạ ra ánh sáng lóa mắt. Con rồng này có vóc dáng mạnh mẽ, quả thực là tác phẩm nghệ thuật chỉ xuất hiện trong những bức bích họa.

Đây là lần đầu tiên Lục Thanh Tửu được nhìn chân thân của Bạch Nguyệt Hồ ở khoảng cách gần như vậy. Cậu cứ ngẩn người ngắm nhìn, trong mắt chỉ còn lại bóng hình rồng đen đẹp tới vô cùng. Cơ thể rồng đen bao phủ hơn nửa bầu trời, từ đầu đến chân bộ phận nào cũng hoàn mỹ khiến người ta không thể rời mắt dù chỉ một giây. 

Thấy Lục Thanh Tửu vẫn không nhúc nhích, Bạch Nguyệt Hồ có chút lo lắng. Hắn chậm rãi giáng xuống, để cái đầu lớn của mình hạ cánh trên bãi cát còn thân ở phía xa nhìn Lục Thanh Tửu, Bạch Nguyệt Hồ gọi tên Lục Thanh Tửu: “Thanh Tửu?”

Bấy giờ Lục Thanh Tửu mới hoàn hồn, cậu kích động nói: “Nguyệt Hồ, anh đẹp quá à!” Nói xong, cậu đi tới bên Bạch Nguyệt Hồ, dùng tay vu0t ve lớp vảy của hắn, cảm nhận xúc cảm lạnh lẽo trên bề mặt vảy. Sau khi biến lớn, vảy Bạch Nguyệt Hồ cũng to vô cùng. Khác hẳn với vảy của những loài động vật khác, vảy của Bạch Nguyệt Hồ như ngọc thạch, cứng rắn lạnh băng, cạnh vảy vô cùng sắc bén, nếu không cẩn thận sẽ rất dễ bị cắt vào da, vậy mà Lục Thanh Tửu vẫn dịu dàng vu0t ve, còn dùng mặt cọ lên người hắn.

Nhìn phản ứng Lục Thanh Tửu, bấy giờ Bạch Nguyệt Hồ mới yên lòng, hắn phát ra tiếng phì phì khe khẽ từ trong mũi, sau đó giương đuôi cuốn lấy Lục Thanh Tửu đặt lên lưng mình. Lục Thanh Tửu vui vẻ đi lại trên lưng Bạch Nguyệt Hồ, nhưng sau khi cúi đầu cẩn thận quan sát một lát, cậu lại kỳ quái phát hiện: “Này, Nguyệt Hồ, trên người của anh có gì vậy?” Cậu phát hiện một vài thứ kì lạ màu xanh trên vảy Bạch Nguyệt Hồ, nếu dùng cái nhìn của con người để giải thích thì thứ này có phần giống dương xỉ và rêu cỏ.

“Rêu.” Bạch Nguyệt Hồ trả lời.

Lục Thanh Tửu kinh ngạc trợn tròn mắt: “Rêu sao? Sao lại dài như vậy……”

Bạch Nguyệt Hồ: “Lâu lắm không khôi phục nguyên hình.”

Lục Thanh Tửu nói: “Vậy à……”

Bạch Nguyệt Hồ ừm một tiếng rồi không nói gì nữa. Trên thực tế, phần lớn rồng khi đi vào thế giới con người đều sẽ xây dựng mối quan hệ với một người canh giữ. Thông thường người canh giữ đều biết thân phận của rồng, vậy nên họ rất tự nhiên tiếp nhận nguyên hình của Long tộc, không những thế, cách một thời gian họ còn giúp rồng kỳ cọ những thứ linh tinh bám trên vảy. Còn Long tộc sống ở dị giới thì không cần phải lo, bởi bọn họ chỉ cần tùy tiện tìm mấy con yêu quái nhỏ là có thể giải quyết việc này. Thân thể rồng rất dài, nếu thật sự muốn rửa sạch thì phải tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa tốt nhất thì mỗi năm còn phải cọ rửa một lần. Thật ra nếu không kỳ cọ cũng không có ảnh hưởng gì, nhiều nhất là khó coi mà thôi. Từ sau khi bà ngoại Lục Thanh Tửu qua đời, thôn Thủy Phủ vẫn luôn không có người canh giữ, vậy nên đã rất lâu rồi Bạch Nguyệt Hồ không được cọ rửa nguyên hình của mình. Lúc này Lục Thanh Tửu đột nhiên hỏi, hắn sợ cậu không tiếp nhận được nên hàm hồ có lệ đáp cho qua.

“Em có thể giúp anh rửa một chút không?” Lục Thanh Tửu luyến tiếc nhìn những thứ bám trên thân rồng xinh đẹp nhà mình, cậu hỏi, “Rửa sạch có thể gây ra vấn đề gì với thân thể anh hay không?”

Bạch Nguyệt Hồ im lặng một lát: “Không đâu, nhưng mà…… Em sẽ không cảm thấy ghét nó chứ?”

Lục Thanh Tửu không thể hiểu được: “Sao lại chán ghét?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Cơ thể tôi lớn như vậy……”

Lục Thanh Tửu nở nụ cười: “Chuyện này có gì mà phải ghét chứ, em thích là được rồi. Giờ không có dụng cụ, chờ về nhà mua vài dụng cụ, anh tìm một chỗ, chúng ta cọ rửa sạch sẽ rêu cỏ trên người anh nha.”

Bạch Nguyệt Hồ ừm một tiếng nhẹ như gió thoảng mây bay, Lục Thanh Tửu cũng không nghĩ nhiều mà trèo xuống khỏi lưng hắn. Nhưng điều khiến Lục Thanh Tửu thấy kỳ quái chính là, lúc xuống cậu thấy cái đuôi Bạch Nguyệt Hồ vẫn luôn vẫy tới vẫy lui. Bỗng nhiên Lục Thanh Tửu nảy ra một ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi, khi một chú chó vẫy đuôi thì có nghĩa là chú ta đang vui vẻ, chẳng lẽ……Rồng cũng như vậy sao?

======