Nông Trường Ảo Tưởng

Chương 88



Trong xã hội hiện đại, Tết Đoan Ngọ vẫn được xem là một ngày hội lớn. Ăn bánh, chèo thuyền rồng, đuổi Ngũ Độc*, rất nhiều việc phải làm. Mới sáng sớm Lục Thanh Tửu đã bắt đầu chuẩn bị, cậu mua thảo dược treo trước cửa nhà, thêm cả lá gói bánh và gạo nếp để gói bánh ú.

*Đuổi Ngũ Độc: Một tập tục dân gian cổ nhằm đuổi các loại rắn, rết, sâu bọ. 

Tết Đoan Ngọ này Chu Miểu Miểu sẽ đến thôn Thủy Phủ nghỉ tết. Từ sau khi được nếm thử đồ ăn ở thôn Thủy Phủ, cô không thể nào quên được hương vị tuyệt vời ấy, cứ có thời gian rảnh cô sẽ lại qua chơi. Đồng nghiệp trong công ty không rõ sự thật còn trêu cô với Lục Thanh Tửu, mọi người hỏi có phải Chu Miểu Miểu đang yêu đượng vụng trộm với Lục Thanh Tửu hay không, nếu không thì sao cô lại lưu luyến nơi thâm sơn cùng cốc kia như thế. Với những lời trêu đùa này, Chu Miểu Miểu tỏ vẻ khinh thường vô cùng, cô nói: “Giờ mấy người cứ cười tôi đi, chờ đến khi tôi mang mật ong và nước mọc tóc về mấy người đừng có khóc lóc cầu xin tôi nhé.”

Vừa nghe đến mật ong và nước mọc tóc, người trong công ty lập tức thay đổi thái độ với Chu Miểu Miểu, ai cũng sôi nổi cầu xin Chu Miểu Miểu người lớn rộng lượng, ngàn vạn lần đừng so đo với đám mồm đi chơi xa như bọn họ. Cũng không trách bọn họ lại như thế, nước mọc tóc không cần phải nói, trên mạng muốn tranh còn tranh không nổi. Còn mật ong, mùi vị không những thơm ngon nhất mà quan trọng là nó còn có hiệu quả làm đẹp. Không cần biết trên mặt có bao nhiêu mụn, chỉ thoa một lớp mật ong rồi ngủ một giấc, hôm sau dậy mụn sẽ bay sạch sẽ. Nếu da không có mụn, sau khi dùng loại mật ong này, làn da sẽ trở nên bóng loáng mềm mại, ngay cả nếp nhăn cũng mờ đi không ít.

Bởi vì hiệu quả dưỡng nhan mà mật ong rất được các nữ đồng nghiệp yêu thích. Đáng lẽ Tết Đoan Ngọ phải tăng ca, nhưng cấp trên lại đặc biệt cho Chu Miểu Miểu nghỉ chỉ vì muốn xin một vài bình mật ong nhỏ để về nhà lấy lòng vợ mình mà thôi.

Nhờ thế mà Chu Miểu Miểu được nghỉ ba ngày, cô mang theo bao lớn bao nhỏ đồ ăn vặt cùng trái cây về thôn Thủy Phủ.

Ngồi trên xe của Lục Thanh Tửu, Chu Miểu Miểu cùng cậu trò chuyện trên trời dưới biển. Những lời trêu chọc trước khi đi của đồng nghiệp đã khiến Chu Miểu Miểu nhớ ra một chuyện, Lục Thanh Tửu cũng 27-28 tuổi rồi mà vẫn chưa có bạn gái, thôn Thủy Phủ ít người như vậy, không biết chuyện chung thân đại sự của cậu sẽ giải quyết thế nào đây.

“Đã giải quyết rồi.” Lục Thanh Tửu nhìn thẳng con đường phía trước.

“Hả?” Chu Miểu Miểu sửng sốt ba giây mới hiểu được ý Lục Thanh Tửu, cô lập tức kêu lên, “Giải quyết, giải quyết là có ý gì? Cậu đang yêu ai rồi, sao không nói cho chị biết?”

Lục Thanh Tửu rất bình tĩnh: “Chị về rồi sẽ biết.”

Chu Miểu Miểu nghi ngờ quan sát vẻ mặt Lục Thanh Tửu: “Chị nhớ thôn Thủy Phủ không có cô gái trẻ nào cả, tất cả đều là bác trai bác gái, chẳng lẽ cậu……”

Lục Thanh Tửu có chút bất đắc dĩ: “Không phải bác gái.”

Chu Miểu Miểu: “Trời đậu, không phải bác gái chẳng lẽ là ông chú, vậy cậu cũng quá cầm thú rồi đấy.”

Lục Thanh Tửu: “……”

Chu Miểu Miểu: “Đại ca, cậu đừng im lặng thế chứ, làm chị có hơi sợ rồi đấy.”

Lục Thanh Tửu dở khóc dở cười, nhưng vì không muốn tiết lộ thêm điều gì với Chu Miểu Miểu nên cậu chỉ nói là về nhà cô sẽ thấy. Điều này khiến cả đường về Chu Miểu Miểu đều thấp thỏm, sợ Lục Thanh Tửu đói bụng ăn quàng*. Cô không thể chấp nhận được chuyện bạn mình với một bác gái hơn 50 tuổi nảy sinh tình yêu xế bóng đâu…

(1)* Đói bụng ăn quàng: Quá cấp bách nên chẳng buồn lựa chọn nữa.

Về tới nhà, Doãn Tầm chạy ra phụ Chu Miểu Miểu mang bao lớn bao nhỏ xuống xe, Chu Miểu Miểu nhân cơ hội này vội vàng hỏi Doãn Tầm: “Này, Doãn Tầm, chị nghe nói Thanh Tửu có người yêu rồi đúng không.”

Doãn Tầm nói: “Đúng vậy.”

Chu Miểu Miểu hỏi tiếp: “Thế người yêu cậu ấy khoảng bao nhiêu tuổi?”

Doãn Tầm đang cong lưng cầm đồ, nghe được câu hỏi này, vẻ mặt cậu ta bỗng có chút kỳ quái, Doãn Tầm hỏi: “Chị hỏi chuyện này làm gì?”

Chu Miểu Miểu nói: “Không phải chị đang lo lắng cho Thanh Tửu sao, chị sợ cậu ấy tìm người quá lớn tuổi……Trong thôn này có mấy ai còn trẻ chứ, ngoại trừ cậu và Lục Thanh Tửu, chị không thấy cô gái trẻ tuổi nào.”

Doãn Tầm thử suy nghĩ, nói thật thì cậu ta thật cũng không biết tuổi của Bạch Nguyệt Hồ, nhưng nếu Bạch Nguyệt Hồ đi vào thế giới loài người cùng với thời điểm bà ngoại Lục Thanh Tửu còn đang làm nhiệm vụ bảo vệ thì hẳn là hắn đồng lứa với bà ngoại Lục Thanh Tửu rồi. Thế là Doãn Tầm không lăn tăn gì nữa mà nói luôn suy nghĩ của mình cho Chu Miểu Miểu.

Chu Miểu Miểu: “……”

Doãn Tầm: “…… Chu Miểu Miểu, sao chị há miệng to thế.”

Chu Miểu Miểu gian nan vươn tay nâng cằm mình lên, run giọng nói: “Cậu nói Lục Thanh Tửu yêu đương với người lớn khoảng bao nhiêu?”

Doãn Tầm: “Không phải em nói rồi sao, tầm tuổi bà ngoại cậu ấy.”

Chu Miểu Miểu: “Bao nhiêu tuổi cơ?”

Doãn Tầm: “…… Dù sao thì cũng lớn hơn Lục Thanh Tửu.”

Ý thức của Chu Miểu Miểu dần trở nên mơ hồ, trong đầu cô giờ đã hiện ra một gương mặt già nua chằng chịt nếp nhăn. Chu Miểu Miểu ép bản thân phải bình tĩnh, cô cười mà như mếu: “Được rồi, không cần biết Thanh Tửu quyết định gì, chị đều…… ủng hộ cậu ấy.”

Doãn Tầm dùng vẻ mặt không thể hiểu nổi nhìn Chu Miểu Miểu. Cậu ta cho rằng Chu Miểu Miểu đã sớm biết Lục Thanh Tửu và Bạch Nguyệt Hồ đang yêu nhau, dù sao thì Chu Miểu Miểu chính là bạn tốt của Lục Thanh Tửu, hơn nữa cô cũng biết nhà bọn họ có những sinh vật kỳ lạ mà.

Chu Miểu Miểu cầm theo một hộp dứa nhỏ chậm rãi đi vào trong sân. Sau khi quét mắt một vòng, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Không nhìn thấy bà lão nào ngồi đó hiền từ mỉm cười như trong tưởng tượng hết, điều này khiến Chu Miểu Miểu dễ chịu hơn rất nhiều.

“Chị ngồi đi, em đi rót cho chị một ly sữa bò.” Lục Thanh Tửu xắn tay áo tính đi nấu cơm, “Trưa nay em làm thịt kho tàu và hầm cá, chị còn muốn ăn món gì nữa không?”

Chu Miểu Miểu muốn nói lại thôi.

“Sao thế?” Lục Thanh Tửu nghi ngờ, “Chị còn khách sáo với em sao? Nguyệt Hồ, anh lấy giúp em cái tạp dề đi, hôm qua giặt sạch còn phơi ở sân sau đấy.”

Bạch Nguyệt Hồ đứng dậy đi ra sân sau.

“Thanh Tửu, cậu thành thật nói cho chị biết đi, có phải người yêu cậu rất lớn tuổi không?” Chu Miểu Miểu quyết định ngả bài với Lục Thanh Tửu, “Thế nên cậu mới không dám nói cho chị biết?”

Phản ứng đầu tiên của Lục Thanh Tửu là muốn phủ nhận, nhưng sau khi nghĩ lại, cậu nhận ra đúng là Bạch Nguyệt Hồ rất lớn tuổi thật. Lục Thanh Tửu sửng sốt vài giây, không biết nên đáp thế nào.

“Thanh Tửu này, dù chắp vá thế nào đi nữa cũng không thể chắp vá như vậy được.” Chu Miểu Miểu lại nghĩ sự trầm mặc Lục Thanh Tửu mang hàm ý cam chịu, cô vô cùng đau đớn nói, “Này……Cóc ba chân không dễ tìm, nhưng người hai chân thì đầy ra đấy cơ mà. Cậu nhìn xem, tuy nhà chúng ta không nhiều tiền lắm nhưng cũng đủ dùng, đã thế còn có nhà có đất, tìm vợ không khó đâu, hà tất phải chắp vá như vậy. Mẹ ơi, sao cậu có thể ra tay được với bác gái 5-60 tuổi thế.”

Lục Thanh Tửu vội nói: “Anh ấy không phải bác gái 5-60 tuổi!”

Chu Miểu Miểu nói: “Ồ, phải rồi, Doãn Tầm nói là cỡ bà ngoại cậu, vậy thì cũng phải hơn 70 tuổi rồi.”

Lục Thanh Tửu: “……” Chị phải thêm một số 0 nữa vào sau số 70 mới tính là đúng á.

Bạch Nguyệt Hồ cầm tạp dề đã phơi khô từ sân sau về, hắn đi vòng ra sau lưng Lục Thanh Tửu, tính giúp cậu mặc tạp dề. Sau khi nghe Chu Miểu Miểu nói, động tác trên tay hắn hơi dừng một chút, không biết là đang nghĩ gì.

“70? Có phải còn lớn hơn 70 không?” Chu Miểu Miểu hiểu được hàm ý phía sau vẻ mặt của Lục Thanh Tửu, nhất thời cô cảm thấy khó mà thể chấp nhận nổi. Đối với Chu Miểu Miểu, 70 đã là cực hạn có thể tiếp nhận của mình, vậy mà giờ Lục Thanh Tửu lại chần chờ không nói, chẳng lẽ người yêu cậu là một bà cụ hơn 80 ư? Nếu đúng là vậy thì cô thật sự muốn xỉu luôn rồi, đây đã không còn là vấn đề tự do trong yêu đương nữa rồi, đây hoàn toàn là việc đột phá cực hạn luân lý của con người……

Lục Thanh Tửu: “……Chị bình tĩnh một chút đi, nghe em giải thích đã.”

Chu Miểu Miểu rơi lệ: “Chị không nghe chị không nghe, sao cậu có thể tìm một bà cụ 80, 90 tuổi được chứ. Nếu cậu thật sự không thích con gái thì không phải mấy chàng trai cũng rất tốt sao, cậu nhìn Bạch Nguyệt Hồ đi, trắng trẻo thế này, tắt đèn thì cũng giống nhau cả thôi?”

Lục Thanh Tửu: “Phì……”

Chu Miểu Miểu: “So ra thì ngực hơi phẳng, phía dưới lại hơi lớn, nhưng da dẻ cũng rất mịn màng đấy chứ.”

Bạch Nguyệt Hồ: “……”

“Thật sự, chị thật sự cảm thấy Bạch Nguyệt Hồ không tệ sao?” Lục Thanh Tửu không nhịn được cười

Chu Miểu Miểu chưa hiểu rõ vì sao Lục Thanh Tửu lại cười, cô vẫn cho rằng cậu không coi lời mình nói ra gì: “Đừng có cười, chị nghiêm túc đấy. Cậu xem đi, Bạch Nguyệt Hồ còn biết trồng trọt, lại đẹp trai, đúng là lên được phòng khách xuống được phòng bếp…… còn mạnh hơn bà cụ rất nhiếu đấy.”

Lục Thanh Tửu nói: “Vậy số tuổi lớn nhất chị có thể chấp nhận là bao nhiêu?”

Nghe vậy, Chu Miểu Miểu vô cùng cảnh giác. Cô hoài nghi nhìn Lục Thanh Tửu, tự hỏi một hồi lâu rồi giơ ba ngón tay. Sau khi giơ xong cô lại sợ hãi có khi nào yêu cầu của mình khắc nghiệt quá hay không, thế là Chu Miểu Miểu yếu ớt giơ thêm một ngón: “Thì…… thì cũng không thể vượt quá 40 được.”

Lục Thanh Tửu: “Nghiêm khắc đến thế ư?”

Chu Miểu Miểu: “Trời má, 50 tuổi là bằng tuổi mẹ tôi rồi đấy! Thế này mà còn nghiêm khắc sao, Lục Thanh Tửu, cậu tỉnh táo một chút đi.”

Lục Thanh Tửu cười ha ha, cười đến nước mắt giàn giụa. Cậu vừa cười vừa vỗ vai Bạch Nguyệt Hồ, nói: “Làm sao đây Tiểu Hồ, anh lớn hơn em nhiều tuổi thế này, vậy thì không đủ tiêu chuẩn mất rồi.”

Bạch Nguyệt Hồ sâu xa nhìn về phía Chu Miểu Miểu, hắn không biết mình nên cảm ơn cô đã đề cử mình, hay là nên hận cô vì đã đưa ra yêu cầu nghiêm khắc như vậy đối với phạm vi tuổi tác nữa.

Chu Miểu Miểu nghe thấy lời Lục Thanh Tửu nói, cô nhìn lại dáng vẻ của hai người, dường như cô đã bắt đầu nhận ra điều gì đó. Chu Miểu Miểu nghi ngờ nói: “Này, sao lại thế này, hai người các cậu…… Chẳng lẽ……”

“Được rồi, không nói đùa nữa.” Lục Thanh Tửu đứng thẳng người, chỉ Bạch Nguyệt Hồ, “Em và anh  ấy đang yêu nhau.”

Chu Miểu Miểu: “……”

Lục Thanh Tửu nói tiếp: “Anh ấy không phải con người, chính xác mà nói thì anh ấy còn lớn tuổi hơn cả bà ngoại em, nhiều tuổi đến nỗi giờ anh ấy bao nhiêu tuổi em cũng không biết.”

Chu Miểu Miểu: “……”

Lục Thanh Tửu nói tiếp: “Chị còn muốn hỏi gì nữa không?”

Chu Miểu Miểu trên dưới đánh giá Bạch Nguyệt Hồ một phen, nghẹn họng nửa ngày mới nghẹn ra được một câu: “Nếu anh ta không phải người thì cậu cũng phải nói cho chị biết rốt cuộc anh ta là thứ gì chứ.”

Lục Thanh Tửu cân nhắc một lát, cuối cùng cậu quyết định giúp Bạch Nguyệt Hồ bảo vệ lớp ngụy trang đến cùng: “Hồ ly tinh.”

“À à à, chính là loại hồ ly tinh trong Liêu Trai sao, thảo nào lại đẹp như vậy.” Trong đầu Chu Miểu Miểu như có một bóng đèn bật sáng, “Vậy chẳng lẽ Tô Tức cũng cùng tộc với anh ta sao? Nếu thế thì…… nguyên hình Bạch Nguyệt Hồ chắc chắn cũng là dạng lông xù phải không.”

Lục Thanh Tửu đáp: “À……Cũng coi là vậy nhỉ?” Cơ mà ít nhất thì hai tai vẫn bông xù đấy thôi.

Chu Miểu Miểu cười tươi như một bà mẹ già nhìn con trai mình giải quyết được vấn đề cá nhân: “Vậy thì tốt quá, tốt quá, không phải bà cụ hơn 80 tuổi thì đúng là quá tốt rồi.”

Lục Thanh Tửu cười: “Thôi được rồi, chị muốn uống vị sữa bò gì, em đi lấy cho chị.”

Chu Miểu Miểu khoát tay tay tỏ vẻ vị gì cũng được, cô không có hứng thú gì với sữa bò, giờ cô chỉ muốn biết thêm về Bạch Nguyệt Hồ một chút. Vài lần trước tới đây hắn đều có vẻ rất lạnh nhạt, vậy nên cô cũng không nói chuyện nhiều với hắn. Giờ biết Lục Thanh Tửu và Bạch Nguyệt Hồ yêu nhau, tất nhiên là cô muốn tìm hiểu thêm một chút.

Lục Thanh Tửu bất đắc dĩ nói một tiếng được rồi đứng dậy đi lấy sữa bò cho Chu Miểu Miểu.

Sau khi Chu Miểu Miểu tới, trong nhà ồn ào hơn rất nhiều. Lục Thanh Tửu làm một bàn đồ ăn thật lớn, lấy thêm mấy bình rượu. Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, không khí hoà thuận vui vẻ. Cơm nước xong, Chu Miểu Miểu đi ra sân sau nhìn đám Khâm Nguyên biết sản xuất mật ong mà mình thích nhất. Sau khi biết Khâm Nguyên làm 5 nghỉ 2, ngày nghỉ không tăng ca, Chu Miểu Miểu tỏ vẻ hâm mộ chế độ công tác và cuộc sống của chúng nó vô cùng, cô nói ngày nào mình cũng bị chủ nghĩa tư bản bóc lột, kỳ nghỉ ba ngày này cũng phải dựa vào mật của bọn nó để đổi lấy đấy.

Vì thế Lục Thanh Tửu cứ như vậy trơ mắt nhìn xã súc* Chu Miểu Miểu vừa gặp đã thân với mấy con Khâm Nguyên chán ghét công việc, đôi bên tình cảm dạt dào trao đổi cách thức liên hệ.

*xã súc: từ lóng ý chỉ nhân viên văn phòng bị áp bức, làm việc quần quật

Doãn Tầm ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Sao tôi chưa từng thấy Chu Miểu Miểu đối xử nồng nhiệt với tôi như vậy nhỉ?”

Lục Thanh Tửu nói: “Đó là vì phương pháp điều trị mụn của cậu không đúng.”

Doãn Tầm: “Hả?”

Lục Thanh Tửu nói: “Nếu ăn cơm cậu làm không bị tiêu chảy mà còn có thể trị mụn thì chị ấy cũng sẽ đối xử với cậu như thế thôi.”

Doãn Tầm lập tức không còn lời gì để nói, cậu ta cảm giác mình đã nhìn thấu mọi chuyện xấu xa trên thế gian này rồi.

Bạch Nguyệt Hồ mấy trăm tuổi đã rửa bát sạch sẽ, giờ hắn đang chậm rãi ngồi trong sân phơi nắng chuẩn bị nghỉ trưa như mọi ngày. Lục Thanh Tửu dựa vào bên người hắn, hỏi hắn thực đơn buổi tối.

Thấy hình ảnh hai người ấm áp ở chung này, Chu Miểu Miểu lau một giọt nước mắt bên khóe mắt, nói rốt cuộc Lục Thanh Tửu cũng trưởng thành rồi, biết ngược cún rồi.

Doãn Tầm mờ mịt hỏi: “Ngược cún? Ngược cún gì chứ?”

Chu Miểu Miểu thương tiếc nói: “Đứa nhỏ ngốc, đương nhiên là ngược cún độc thân như cậu đấy.”

Doãn Tầm: “……”

Tối nay, Lục Thanh Tửu gói bánh ú để ăn tối. Trong Tết Đoan Ngọ đương nhiên là phải ăn món ăn đặc trưng của Tết Đoan Ngọ rồi. Cơm nước xong, Lục Thanh Tửu mang cối đá đã lâu chưa dùng trong nhà ra rửa sạch sẽ rồi đặt ở trong sân, sau đó đổ gạo nếp đã ướp vào cối, tính làm chút bánh gạo nếp(*). Ở nơi này, Tết Đoan Ngọ còn có tập tục ăn bánh nếp. Gạo nếp được giã trong cối đá đến khi mềm nhũn sền sệt, sau đó mang đi nặn thành những viên nhỏ, vậy là thành bánh nếp. Nặn xong, bánh gạo nếp có thể mang đi hấp cách thủy để ăn cùng mì đậu nành, hoặc cũng có thể lăn qua một lớp trứng rồi bỏ vào chảo chiên nhỏ lửa, gần chín thì rưới đường đỏ đun chảy lên trên. Bánh nếp mềm mại, khi cắn có thể kéo được sợi dài, hồi nhỏ mấy đứa trẻ con đặc biệt thích món ngọt này.

(*) bánh gạo nếp

Nhưng khi Lục Thanh Tửu còn nhỏ, giá gạo nếp khá đắt, sức khỏe bà ngoại cũng không tốt nên chỉ vào Tết Đoan Ngọ cậu mới được ăn món này.

Lục Thanh Tửu hì hục giã bột nếp thành hình tròn. Ban đầu Doãn Tầm còn muốn lấy bột nặn thành hình người, nhưng Lục Thanh Tửu lại từ chối, cậu nói ngộ nhỡ không cẩn thận bị chày đập vào tay thì phải làm sao.

Doãn Tầm cảm động nói không sao, mình cũng đâu có cảm giác đau đớn, ai ngờ Lục Thanh Tửu lại vô tình nói: “Ý tôi không phải vậy, ý tôi là nếu tay cậu trộn vào bên trong bánh gạo nếp, chúng tôi ăn bánh gạo nếp sẽ bị tiêu chảy thì sao.”

Doãn Tầm: “……” Lục Thanh Tửu, cậu thay đổi rồi.

Chu Miểu Miểu là cô gái duy nhất trong nhà nên mấy người đàn ông to cao không cho cô đụng vào việc gì, cuối cùng việc khó nhất vẫn rơi xuống Bạch Nguyệt Hồ. Hắn duỗi tay nhào bột còn Lục Thanh Tửu giã bột. Ban đầu Lục Thanh Tửu rất cẩn thận, nhưng dù sao cũng đã lâu cậu không sử dụng công cụ này nên cuối cùng vẫn không cẩn thận đập chày vào tay Bạch Nguyệt Hồ. Lục Thanh Tửu lập tức căng thẳng, Bạch Nguyệt Hồ nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Không ổn rồi.”

Lục Thanh Tửu hốt hoảng: “Không sao chứ chứ, tay không sao chứ! Em nên nhẹ……” Chưa nói xong, cậu bỗng phát hiện chày trong tay mình mẻ mất một miếng, mà cặp tay thon dài kia của Bạch Nguyệt Hồ thì chẳng có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn không có vết đỏ.

“Làm hỏng rồi.” Bạch Nguyệt Hồ vô tội ngước mắt, giọng điệu mang theo chút dè dặt, “Không sao chứ?”

Lục Thanh Tửu: “…… Không sao đâu, chúng ta tiếp tục đi.”

Sau đó, Lục Thanh Tửu và Bạch Nguyệt Hồ càng thêm cẩn thận — — bọn họ sợ nếu còn để chày đập vào tay Bạch Nguyệt Hồ nữa thì bánh gạo nếp chưa xong mà mùa xuân đã đi mất đất luôn rồi.

Nặn xong bánh nếp thì trời đã tối hẳn, Doãn Tầm ngáp một cái nói tạm biệt với bọn họ. Lục Thanh Tửu cũng rửa mặt rồi cùng Bạch Nguyệt Hồ đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Lục Thanh Tửu dậy sớm đánh trứng rồi chiên vàng bánh gạo nếp hôm qua đã nặn, sau đó chuẩn bị mì đậu nành và đường đỏ. Hôm qua bọn họ cũng còn không ít bánh ú, ngọt mặn đủ cả. Lục Thanh Tửu bảo Doãn Tầm làm sữa đậu nành. Chuẩn bị đồ ăn xong xuôi, mọi người ngồi vào bàn bắt đầu ăn.

Chu Miểu Miểu tấm tắc khen bánh nếp này ngon, khác hẳn bánh do máy làm. Bánh làm bằng sức người dẻo dai hơn, gạo cũng là gạo ngon, nhai vào là thấy hương thơm ngào ngạt của gạo, rất xứng với đường đỏ đun chảy và mì đậu nành thơm nức, Chu Miểu Miểu ăn muốn ngừng mà không được.

Lục Thanh Tửu ăn bánh ú nhân thịt, năm nay cậu cố tình gói bánh ú nhân thịt cỡ lớn. Miếng thịt bên trong ước chừng lớn bằng khoảng ngón tay, tuyệt vời nhất là nạc mỡ đan xen, sau khi chín, phần mỡ sẽ hoàn toàn chảy ra thấm vào gạo nếp, cắn một miếng là cảm nhận được ngay vị thịt tràn ngập trong khoang miệng.

Nhưng từ trước đến nay gạo nếp chính là món nhanh no nhất, bánh ú lớn bằng nắm tay nhỏ mà Lục Thanh Tửu ăn hai cái đã no rồi. Chu Miểu Miểu đã ăn không ít bánh nếp mà vẫn kiên cường ăn thêm một cái bánh ú mới hoàn toàn xụi lơ trên ghế, lắc đầu hừ hừ nói không thể ăn, ăn nữa sẽ chết no.

Lục Thanh Tửu cười nói: “Chị kiềm chế chút, đừng làm hỏng dạ dày.”

Doãn Tầm ăn bánh ú còn không quên trêu chọc Bạch Nguyệt Hồ, cậu ta nói Đoan Ngọ phải ăn bánh ú, chèo thuyền rồng, giờ thuyền rồng không có, xài tạm rồng thật được không ……

Bạch Nguyệt Hồ chậm rãi buông đũa, dịu dàng hỏi: “Cậu muốn thử không?”

Doãn Tầm: “…… Anh trai ơi, em chỉ đùa một chút thôi mà.”

Lục Thanh Tửu ngồi cạnh chỉ biết cười.

Cơm nước xong, mọi người đều đi làm chuyện riêng của mình. Lục Thanh Tửu tính đi dọn dẹp nhà cửa một chút, làm tổng vệ sinh. Đoan Ngọ có tập tục đuổi Ngũ Độc, theo truyền thuyết dân gian, tháng 5 âm lịch là mùa sản sinh Ngũ Độc, lúc này cần quét tước mọi ngóc ngách trong nhà, phòng ngừa côn trùng độc sinh sôi nẩy nở. Từ góc độ khoa học mà nói, tháng sáu là thời gian mưa nhiều, khí hậu cũng tương đối ẩm ướt, quả thực là điều kiện thích hợp cho muỗi sinh sôi nảy nở.

Lục Thanh Tửu phụ trách sân sau, Doãn Tầm phụ trách trong nhà, còn Bạch Nguyệt Hồ thì dẫn theo Chu Miểu Miểu xuống ruộng trồng trọt.

Lục Thanh Tửu cầm chổi quét tro bụi và mạng nhện trong góc tường. Đang cúi đầu làm việc, cậu bỗng nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng gọi cửa.

“Ai vậy?” Lục Thanh Tửu hỏi.

“Có Bạch Nguyệt Hồ ở đây không?” Bên ngoài truyền đến tiếng Chúc Dung.

“Vào đi, anh ấy không ở nhà, vừa xuống ruộng rồi.” Lục Thanh Tửu nói, “Có chuyện gì không?”

Cậu mới vừa nói xong, Chúc Dung bèn đẩy cửa đi vào, y cầm theo thứ gì đó, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, trên người còn tỏa ra một mùi máu tươi nồng đậm. Vì Chúc Dung mặc quần áo màu đỏ nên không nhìn ra vết máu, vậy nhưng Lục Thanh Tửu vẫn nhận ra trên vạt áo y có không ít dấu vết của chất lỏng nào đó.

“Tôi có một số việc muốn nói với Bạch Nguyệt Hồ.” Chúc Dung nói, “Cậu ta xuống ruộng rồi sao?”

“Đúng vậy.” Lục Thanh Tửu nhìn thứ Chúc Dung cầm trong tay, ban đầu cậu cho rằng đó là một khối gỗ, nhưng nhìn kỹ, mặt Lục Thanh Tửu cứng đờ…… Vậy mà đó lại là một cái vuốt rồng thu nhỏ. Cái vuốt ấy giờ bị Chúc Dung cầm trong tay như một món hàng, trên đó còn có máu đang chậm rãi chảy ra, nhỏ xuống nền đất đen. 

“Đây…… Đây là gì vậy?” Lục Thanh Tửu có linh cảm xấu.

Chúc Dung nhìn Lục Thanh Tửu: “Cậu thấy chân thân Bạch Nguyệt Hồ rồi chứ?”

Lục Thanh Tửu gật đầu.

“Vậy thì cậu cũng nên nhận ra đây là cái gì.” Chúc Dung lạnh lùng trả lời.

Lục Thanh Tửu nói: “Là móng vuốt rồng?! Là của con rồng bị cầm tù sao?”

Chúc Dung không nói lời nào nhưng đôi khi im lặng cũng là một cách trả lời. Lục Thanh Tửu nhớ mấy tháng trước nhìn thấy ông ngoại Ngao Nhuận của mình, khi đó hình như ông ta có chuyện muốn nhắc nhở cậu nhưng lại bị Bạch Nguyệt Hồ tới cắt ngang. Lục Thanh Tửu không ngờ lần thứ hai nhìn thấy ông ngoại lại là ở chỗ Chúc Dung, và còn bởi vì Chúc Dung đã chặt đứt một móng vuốt của ông ta.

Từ vẻ mặt của Lục Thanh Tửu, Chúc Dung hiểu chắc chắn Lục Thanh Tửu cũng biết được sự thật, y nhàn nhạt nói: “Tuy ông ta là ông ngoại của cậu, nhưng ông ta cũng là người vứt bỏ bà ngoại cậu, ăn luôn cha mẹ cậu, cậu cần gì phải có tình cảm với ông ta?”

Lục Thanh Tửu nhíu mày, không nói lời nào.

“Ông ta có thể thanh minh, nhưng ông ta đã không làm thế.” Chúc Dung nói, “Như vậy chỉ có thể khẳng định là ông ta đã làm nên mới phải thừa nhận.” Y khẽ thở dài, “Thôi, tôi nói những điều này với cậu cũng không có ý nghĩa gì.” 

Chúc Dung xoay người rời đi.

Lục Thanh Tửu đứng sau y, mắt không thể dời khỏi chiếc vuốt rồng kia. Cậu từng thấy vuốt rồng của Bạch Nguyệt Hồ, chúng xinh đẹp, sạch sẽ, bén nhọn như lưỡi dao, lộ ra khí lạnh dày đặc. Nhưng thứ trong tay Chúc Dung lại chằng chịt vết thương lớn bé, thậm chí có hai chiếc móng còn nứt vỡ, rõ ràng là chúng đã bị thương nặng. Giữa các kẽ ngón tay kín đặc bụi đất và sỏi đá, hình ảnh này khiến Lục Thanh Tửu nhớ tới lớp vảy trước khi được rửa sạch của Bạch Nguyệt Hồ.

“Ông ta…… Bị bắt rồi sao?” Trước khi Chúc Dung rời đi, Lục Thanh Tửu không nhịn được hỏi.

Bước chân Chúc Dung dừng lại, y quay đầu nói: “Cậu hy vọng ông ta bị bắt sao?”

“Tôi không biết.” Lục Thanh Tửu trả lời.

“Vẫn chưa.” Đôi mắt Chúc Dung có màu đỏ như ngọn lửa rực cháy, song giọng y rất lạnh, tựa như gió bấc gào thét khiến lòng người rét buốt, “Nhưng tôi thà thấy ông ta bị bắt sớm một chút còn tốt hơn.”

Lục Thanh Tửu nhíu mày.

“Nếu cứ tiếp tục trốn ông ta sẽ chết.” Chúc Dung nói, “Ông ta không chịu trở về, cũng không chịu làm người khác tổn thương nên chỉ có thể bị thương.”Y nhìn móng vuốt còn dính máu trong tay mình, tự giễu cười, “Lần này chỉ là móng vuốt, lần sau nói không chừng chính là đầu rồng.”

Lục Thanh Tửu trầm mặc, không biết vì sao rõ ràng lời người trước mắt nói ác độc vô cùng, nhưng từ vẻ mặt cứng rắn của y, cậu lại cảm nhận được một nỗi bi thương khó có thể miêu tả—— tựa như một người phải trơ mắt nhìn kỳ tích ngã xuống vậy.

=====