Nông Viên Tự Cẩm

Chương 129: Không có độc



Mao thị thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy cảm ơn ngươi, đầu bếp nổi tiếng của Trân Tu Lâu cũng khen ngươi có thiên phú nấu nướng cực cao, nhất định có thể nấu được món ngon từ vịt. Hai con vịt kia ngươi làm thử trước đi, không đủ thẩm lại đưa cho. Tiểu Thảo, nhờ ngươi đấy!”

“Thẩm thẩm, giữa hai nhà chúng ta còn khách khí gì nữa? Nhưng mà ta phải nói rõ, nếu như thành công, công thức là của ta. Chuyện bán vịt của nhà thẩm, ta có thể giúp thẩm nói chuyện với Tiền Tiểu Đa một chút.” Lời không hay Dư Tiểu Thảo đều giữ hết ở trong đầu.

Mao thị cũng không phải người không hiểu lý lẽ, nàng ta liên tục gật đầu: “Đó là đương nhiên! Ngươi có thể giúp nhà thẩm bán vịt, thẩm đã rất biết ơn rồi. Nếu như còn thèm muốn công thức của ngươi, đó còn là người sao?”

Tiễn Mao thị luôn miệng nói cảm ơn đi, Dư Tiểu Thảo vào phòng, đối diện với một loạt ánh mắt “tra hỏi” trong phòng, nàng thành thật nói sơ qua mục đích của Mao thị.

Liễu thị nghe xong thở dài nói: “Hàng xóm láng giềng gặp phải khó khăn cho dù không mang đồ tới, chúng ta cũng không thể mặc kệ được. Nhưng mà Thảo Nhi, con chắc chắn có thể nghĩ ra món ăn nấu từ vịt không?”

Dư Hải ngắt lời nàng ấy nói: “Mộ Vân, không nên tạo áp lực cho con! Thảo Nhi nhà chúng ta không phải người kiến thức hạn hẹp, nếu như không có ý tưởng nào, con bé sẽ không đồng ý nhận vịt và trứng vịt.”

Tiểu Liên cười hì hì nói: “Muội muội, tối nay ngủ một giấc thật ngon. Không chừng trong mơ sẽ có người dạy muội cách nấu vịt và trứng vịt đó!”

Cả nhà ở bên nhau cười cười nói nói, luôn xuất hiện một trận cười sang sảng hoặc vui vẻ.

Cuối cùng, vẫn là chủ gia đình Dư Hải lên tiếng: “Mau ngủ đi nào! Từ ngày mai đã bắt đầu cày bừa vụ xuân rồi. Ngày mai, Tiểu Thảo đi bến tàu với Tiểu Hôi nhé. Cha, mẹ con, và Tiểu Liên ra ruộng xới ba mẫu đất cát kia!”

“Cha, ruộng nhà chúng ta vẫn trồng khoai lang sao?” Dư Tiểu Thảo thuận miệng hỏi.

Dư Hải sờ mái tóc mềm của con gái, ôn nhu nói: “Không trồng khoai lang thì trồng gì? Những loại cây khác trồng trong đất cát sản lượng không cao!”

Dư Tiểu Thảo đột nhiên hỏi một câu: “Dưa hấu thích hợp trồng trong đất cát nhất. Cha, không biết có thể tìm được hạt giống dưa hấu không?”

“Dưa hấu? Chưa từng nghe bao giờ. Không thì... mai cha lên tiệm lương thực ở thị trấn hỏi xem?” Dư Hải tin tưởng con gái vô điều kiện. Cho dù là thứ mình chưa từng nghe cũng muốn cố gắng hết sức giúp con gái hoàn thành.

Dư Tiểu Thảo không ôm hi vọng gì. Dưa hấu không phải lương thực, làm sao hạt giống của nó có thể xuất hiện trong tiệm lương thực chứ?

Một đêm yên tĩnh. Ngày hôm sau, khi ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu lên những mầm rau xanh trong sân nhà, tất cả mọi người Dư gia đã thức dậy. Dư Tiểu Thảo nghĩ chờ Tiền Tiểu Đa tới, nhờ hắn chuyển lời cho Chu tam thiếu, nên hôm nay vẫn là Tiểu Liên đi bến tàu. Chu tam thiếu từng đến kinh thành, kiến thức rộng, chắc sẽ biết dưa hấu. Nếu có thể mua được hạt giống dưa, vậy thì càng tốt hơn.

Dư Hải cảm thấy một lát nữa sẽ có người đến mua rau, trong nhà không thể không có người, nên để con gái nhỏ ở lại. (Dư Hàng: Con không phải là người hả?)

Không lâu sau, Phương thị và hai cô con gái của nàng ấy sang đây, vào cửa lại hỏi: “Hôm nay vẫn hái rau ở vườn sau sao?”

“Chu thẩm, nhìn thẩm ngày ngày sang giúp đỡ, trong lòng ta thực sự rất áy náy!” Dư Tiểu Thảo rất khách khí cảm ơn.

“Tiểu Thảo, lời này của cháu đã khách sáo lắm rồi đó! Hàng xóm với nhau giúp đỡ nhau là việc nên làm. Nếu không nhờ cháu, gà nhà chúng ta còn không bán được đâu! Trong nhà giờ chỉ còn mấy con gà con và gà mái đang ấp trứng. Bây giờ không có việc gì làm, rất rảnh nên qua nhà cháu xem có giúp được gì không!” Phương thị và Liễu thị là bạn thân, lấy lí do “Người một nhà không nói lời hai nhà”, chặn cho Tiểu Thảo không thể nói gì nữa.

Chu Linh Lung nhẹ nhàng mỉm cười, cầm giỏ trúc trong sân lên, đi tới vườn sau. Chu San Hô tuổi nhỏ hơn một chút, nói đùa: “Tiểu Thảo, nếu muội cảm thấy ngại, sau này nấu đồ ăn ngon nhớ đưa sang nhà ta một bát là được!”

Nàng ấy còn nhớ rõ món đậu hũ hầm tiết gà, cảm thấy món thịt hầm sở trường của mẹ mình cũng không ngon bằng món ăn nấu từ mấy nguyên liệu đơn giản kia. Đây cũng là một nhóc tham ăn tiềm ẩn.

Đang nói chuyện, Mao thị cũng đi vào. Còn chưa vào sân đã nghe thấy giọng nói sang sảng của nàng ta: “Ta không tới chậm chứ? Đang muốn bắt đầu hái rau sao?”

“Mao thị? Ngươi tới làm gì?” Phương thị khó hiểu hỏi. Bình thường Mao thị không chủ động giúp đỡ người khác, hôm nay mặt trời mọc phía tây hả?

Mao thị liếc mắt nhìn nàng ấy, nói: “Sao? Ngươi có thể tới giúp đỡ chẳng lẽ ta không thể? Đều là hàng xóm, sao ta không thể tới?”

Phương thị biết cách nói chuyện của nàng ta, vẫn ôn hòa nói: “Ta không có ý đó? Nhà ngươi nhiều việc, nhưng nếu có đến thì Mộ Vân cũng không nói gì.”

“Được rồi, được rồi! Mau làm việc nào!” Mao thị nhanh nhẹn cầm giỏ trúc lên, đi theo hai chị em Chu gia ra vườn sau.

Nhìn thấy rau củ sinh trưởng tốt, Mao thị kinh ngạc cảm thán: “Tiểu Thảo, nhà ngươi biết chăm sóc vườn rau thật đó. Ngươi nhìn loại rau này, thật là thích mắt! Thời gian nhà thẩm trồng rau không khác nhà ngươi là mấy, cũng dùng đệm cỏ giữ ấm, nhưng không được tốt như nhà ngươi! Trận rét lạnh lần trước, nhà thẩm chưa kịp phủ đệm cỏ, đã lập tức lạnh chết không ít cây. Chút rau củ đến giờ vẫn chậm chạp chưa lớn ấy.”

“Còn không phải sao! Rau nhà ta cũng không tốt như rau nhà Mộ Vân! Lúc Mộ Vân ở nhà mẹ đẻ chính là một người giỏi làm ruộng đó!” Phương thị cũng nói phụ họa, tay không ngừng hái dưa chuột trên giá. Dưa chuột tươi ngon mọng nước, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, nhìn cũng thấy ngon miệng.

Dư Tiểu Thảo cười hờ hững, ngồi xổm xuống hái cà tím bỏ vào trong giỏ. Không khí ở chân núi rất tốt, cà tím rất sạch, không cần rửa bằng nước một chút nào.

Chu San Hô hái được một quả cà chua chín sớm, kinh ngạc cảm thán: “Đây là quả gì? Quả hồng hả? Nhưng không phải quả hồng đều mọc ở trên cây sao?”

Dư Tiểu Thảo nhẹ giọng giải đáp thắc mắc của cô bé: “Nó nhìn như quả hồng, nhưng không phải quả hồng. Gọi là cà chua, truyền tới từ nước ngoài, còn gọi là lang đào. Ngươi ăn thử xem, chua chua ngọt ngọt, mùi vị không tệ!”

Nàng vốn nghĩ rằng hiện giờ cà chua còn chưa truyền vào Hoa Hạ, chỉ thuận mồm nói ra trước mặt Chu tam thiếu, không ngờ rằng Chu tam thiếu thực sự mang hạt giống về cho nàng. Bởi vì thời gian lớn khá chậm, nên bây giờ thỉnh thoảng mới phát hiện một hai quả chín.

“Lang đào? Hóa ra lang đào có hình dáng như vậy!” Cha và anh trai của Chu San Hô đều là người bán hàng rong, đương nhiên có nhiều kiến thức hơn người bình thường.

Chu Linh Lung nghe tiếng đi tới, đoạt lấy quả cà chua từ tay em gái, nói với Tiểu Thảo: “Cha ta nói, lang đào có độc, chỉ có nhà có tiền mới mua dùng. Nhà muội trồng loại rau này làm gì?”

Dư Tiểu Thảo cũng tìm thấy một quả cà chua chín, dùng ống tay áo lau lau, mặc kệ sự ngăn cản của chị em Chu gia, cắn một miếng lớn. Chất lỏng ngọt ngào nhất thời tràn đầy khoang miệng, cà chua được tưới nước linh thạch, hương vị còn ngon hơn cà chua nàng ăn kiếp trước, có thể ăn như hoa quả.

“Không sao!” Tiểu Thảo cười một cái với chị em Chu gia ánh mắt còn đang hoảng sợ, lộ ra hàm răng trắng noãn ngay ngắn, “Chu tam thiếu của Trân Tu Lâu nói, cà chua chín không có độc. Trân Tu Lâu bọn họ còn dùng cà chua để nấu ăn đó!”

Nàng đẩy Chu tam thiếu ra khiến lời nói thêm đáng tin. Nàng cũng không biết người thời này đã phát hiện ra giá trị ăn uống của cà chua như thế nào. Nhưng mà sau này nhất định sẽ được kiểm chứng.

“Thật sự ăn được sao?” Nghe Tiểu Thảo nói vậy, Chu San Hô đã tin hơn nửa. Thấy Tiểu Thảo ăn xong một quả cà chua rồi vẫn không có chuyện gì. Hai chị em Chu gia cuối cùng cũng tin tưởng cà chua có thể ăn được.

Dư Tiểu Thảo ăn xong khẩu phần cà chua một ngày, cả người tràn đầy năng lượng, tiếp tục cúi người hái cá tím. Ngẩng đầu lên thấy hai chị em Chu gia đang nghiên cứu quả cà chua, nói: “Cà chua ăn rất ngon, hai người một chút ăn thử thì biết.”

“Không cần thử, chúng ta chỉ thắc mắc quả cà chua tươi ngon như vậy sao lại bị truyền là có độc, lạ thật đó! Những quả cà chua này còn phải bán đó!” Chu San Hô mặc dù tính tình hoạt bát nhưng không phải loại ham ăn.

Dư Tiểu Thảo ngồi dậy, bước hai bước trong đám cây cà chua, tìm thấy mấy quả cà chua chín, nàng chia cho chị em nàng mỗi người một quả, rồi đưa cho Mao thị và Trương thị mỗi người một quả, miệng nói: “Chỉ có mấy quả, cũng không bán được! Này, ăn thử đi. Xem cà chua nhà chúng ta bán giá bao nhiêu thì được?”

Sau khi mọi người từ chối vài lần, nghe nàng nói vậy cũng không khách sáo nữa. Chu San Hô chờ không nổi nhét cà chua vào trong miệng, cắn một miếng lớn. Chất lỏng đo đỏ chảy xuống khóe miệng nàng ấy, nàng ấy vội liếm lại: “Ngọt quá, ăn ngon ghê! Còn ngon hơn nhiều loại hoa quả ta từng ăn! Tiểu Thảo, ta thấy cà chua nhà ngươi có thể bán như hoa quả đó!”

Chu Linh Lung thì kín đáo hơn nhiều, nàng ấy học dáng vẻ của Tiểu Thảo, trước tiên cắn một miếng nhỏ, mút, chất lỏng chua chua ngọt ngọt bên trong cà chua, mùi vị quả nhiên không tệ. Nàng ấy gật đầu biểu thị đồng ý với lời nói của em gái. Mao thị và Phương thị cũng khen không dứt miệng.

“Tiểu Thảo, hình như có người gõ cửa nhà ngươi!” Chu San Hô như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, ăn xong một quả cà chua, có chút thèm thuồng nhìn chị gái. Tai nàng ấy khá thính, có thể nghe được tiếng gõ cửa ở ngoài cổng.

Trải qua lần trước mẹ chồng nàng dâu Trương thị đến làm loạn, sân trước Dư gia dù không có người cũng sẽ cài chốt cổng.

Dư Tiểu Thảo bước nhanh đi ra sân trước, hai quả cà chua cầm trong tay chưa kịp thả xuống. Vừa ra khỏi sân sau lại thấy anh trai mình đang chống cửa phòng, cận thận bước ra bên ngoài. Liếc nhìn cũng biết là muốn đi mở cổng.

“Ca! Huynh đừng làm loạn! Bị thương gân cốt không động một trăm ngày, đại phu nói phải ba tháng nữa huynh mới có thể xuống giường. Mau nằm trên ghế đi, muội đi mở cửa!” Dư Tiểu Thảo nhét cà chua vào tay anh trai, đỡ cậu nằm trên ghế.

Dư Hàng bất đắc dĩ thở dài nói: “Huynh cảm thấy xương sườn đã khôi phục nhiều rồi, không vận động mạnh sẽ không đau… Ôi!”

“Đau không? Đau thì chứng tỏ xương cốt huynh còn chưa ổn đâu! Ngoan ngoãn dưỡng thương cho muội!” Dư Tiểu Thảo ấn ấn ngực cậu, trợn mắt nhìn cậu lộ ra biểu cảm đau đớn.

Dư Hàng nhìn theo bóng lưng đi mở cổng của Tiểu Thảo, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đúng là bà quản gia nhỏ! Vậy mà cũng ra tay được…”