Nông Viên Tự Cẩm

Chương 213: Nước đá



Việc bán bánh đúc trên bến tàu khiến Tiểu Thảo bận rộn suốt mấy ngày. Mấy ngày nay, mới sáng sớm nàng đã phải rời giường, vội vàng chạy xe lừa cùng Tiểu Liên mang nồi bánh đúc Liễu thị đã nấu giúp, lảo đảo lắc lư ra cửa. Ngủ gật một chút trên xe lừa, sau khi tới bến tàu lại bắt đầu làm ngao sa tế, làm gia vị, sau đó lại can mặt, cán bột, nấu mì... Tiếp đến là chào hỏi nhóm khách đầu tiên đến ăn.

Ngày hè nắng nóng, các cửa hàng bán thức ăn khác đều bắt đầu bước vào mùa ế hàng. Mà công việc trong cửa hàng bánh đúc nhỏ của chị em Dư gia lại giống như thời tiết không ngừng tăng cao hơn. Không phải không có người tới tìm hiểu cách làm bánh đúc nhưng nguyên liệu làm bánh đúc lại khó tìm.

Cho nên, chị em Tiểu Thảo phải che chắn thật kỹ hai sọt rau câu biển. Còn riêng chỗ cách ngăn trước lều quán được dùng như phòng cất chứa. Ngươi tới cửa hàng ăn bánh đúc, có thể! Nhưng không thể đi vào trong phòng cất chứa đồ của người ta! Phía trên nồi nấu rau câu biển cũng được đậy bằng một cái túi trùm đồ rất dày, thứ nhất phòng có người lén xốc lên, thứ hai có thể tăng nhanh tốc độ hầm hơn.

Mùa hè này, không biết vì nguyên nhân gì mà mỗi ngày sau khi thuỷ triều xuống, rau câu biển vẫn luôn ùn ùn không dứt vọt vào bờ biển, khiến cho Tiểu Thảo không nhịn được suy nghĩ: Có phải đáy biển bị một cuộc chấn động làm cho sinh vật vốn sống ở đáy biển như rau câu biển bị đứt gãy mới có thể theo thủy triều trôi dạt vào bờ biển hay không. Những người muốn tìm hiểu công thức nấu bánh đúc trăm lần cũng không nghĩ tới, rau câu biển trôi dạt vào khắp các bờ biển lại chính là nguyên liệu chính nấu món bánh đúc.

Qua mấy ngày, công việc buôn bán cuối cùng cũng ổn định. Chỉ là việc buôn bán này vừa nấu vừa phải nêm nếm gia vị lại phải bưng đồ cho khách hàng nữa, một mình Tiểu Liên khẳng định không thể lo liệu hết việc. Mà cha nuôi của Tiểu Thảo lại không chỉ một lần lén lút tới tìm nàng, muốn nàng có thể bớt chút thời giờ đến chăm sóc mẹ nuôi nàng.

Lần trước lên thị trấn, sau khi chẩn đoán chính xác Phòng phu nhân đang mang thai, Phòng Tử Trấn coi phu nhân như trứng phượng hoàng mà chăm sóc, cung phụng, hận không thể một ngày mười hai canh giờ đều ở bên cạnh nàng, sợ nàng sẽ vấp ngã. Sắp tới bến tàu sẽ có một nhân vật lớn tới thị sát, hắn không thể phân thân, đành phải năn nỉ con gái giúp đỡ. Y thuật của con gái không tồi, lại am hiểu điều dưỡng dược thiện, có Tiểu Thảo đi theo nàng, hắn mới có thể yên tâm.

Tiểu Thảo đành nhờ đại cữu làm trên bến tàu gọi đại cữu mẫu đang nhàn rỗi ở nhà đến để bán hàng cùng với Tiểu Liên. Tuy bánh đúc mì lạnh chỉ là buôn bán nhỏ, nhưng nếu tính ra, một ngày trừ mọi phí tổn, hai nhà ít nhất có thể được chia một lượng bạc, một tháng cộng lại là được ba mươi lượng. Buôn bán trên bến tàu, dường như không có ai có thể vượt qua nhà các nàng.

Ngày hôm sau, đại cữu mẫu mang theo con gái nhỏ đến đây. Con gái lớn Phi Phượng nhà nàng ấy sắp mười bảy, đã đính hôn được hai năm, cuối năm sẽ gả đi cho nên phải ở nhà chuẩn bị đồ để gả đi nữa! Hàn thị định sẽ cho con gái cả tất cả năm mươi lượng bạc được chia khi đến trông coi cửa hàng giúp Tiểu Thảo. Cuối cùng con gái lớn cũng đến giúp đỡ.

Con gái thứ Liễu Phi Oanh năm nay mười bốn, vừa mới được mai mối hôn sự, Hàn thị nghe Tiểu Thảo nói con gái gả sớm chưa chắc là chuyện tốt cho nên bèn nói với nhà thông gia tương lai, muốn giữ con gái lại đến năm mười sáu, mười bảy tuổi mới gả đi.

Thông gia cũng đồng ý, không đồng ý cũng không được nha, toàn bộ thôn Tây Sơn không có không biết chuyện huynh đệ Liễu gia đi theo em rể bán dưa hấu kiếm được số lớn bạc tiền lời. Huynh trưởng Liễu gia không có con trai, lấy tiền kiếm được mua cho mỗi đứa con gái một cửa hàng ở bến tàu mới xây làm của hồi môn. Của hồi môn của con gái lớn đã chuẩn bị năm mươi lượng bạc, chuẩn bị lớn như vậy, đừng nói ở thôn Tây Sơn, dù là những thôn cách đó trong vòng mười tám dặm cũng không có ai có thể bỏ ra số của hồi môn lớn như vậy cho con gái. Kết quả khiến cho ngưỡng cửa của Liễu gia cũng sắp bị giẫm bằng bởi những người muốn tới làm mai với Liễu gia.

Chọn đi chọn lại, Hàn thị chọn cho con gái một nhà ở ngoại ô trên thị trấn, nếu so với những nhà ở thôn Tây Sơn cũng được coi như phú hộ hiếm có. Trong nhà có hơn ba mươi mẫu ruộng tốt, nhân khẩu trong nhà cũng tương đối đơn giản, hai vợ chồng già lại là người có tính tình tốt có tiếng, có một người ca ca đã cưới vợ sinh con, chờ đến khi đứa con trai nhỏ này thành thân nốt, hai vợ chồng già sẽ chuẩn bị cho bọn họ ra ở riêng sống một mình, đồng ruộng và gia sản đều chia cả, hai vợ chồng già đi theo con trưởng, mỗi tháng con thứ cho chút lúa gạo dưỡng già là được. Cũng vì nguyên nhân như vậy cho nên dù nhà này không phải là nhà giàu có nhất trong những nhà đến cầu hôn nhưng Hàn thị vẫn lựa chọn họ cho con gái mình.

Con gái Liễu gia càng ngày càng có giá, chẳng những con gái thứ của Hàn thị mà ngay cả con gái út vừa mới mười hai tuổi cũng có người tới cửa làm mai. Thứ nhất, Hàn thị cảm thấy con gái út vẫn còn nhỏ, muốn để cho cô bé thoải mái chơi thêm hai năm nữa, thứ hai nàng cảm thấy gia đình mình vẫn nên chăm sóc con gái nhỏ thêm hai năm nữa, của cải sẽ không chỉ đứng yên như vậy, tương lai sẽ có thêm càng nhiều cơ hội lựa chọn hơn.

Lão đại Liễu gia và Hàn thị đều là những người không chịu ngồi yên, vừa mới đưa dưa hấu lên thị trấn xong, Liễu Phái đã vội chạy đến bến tàu làm khuân vác. Lục ca đã từng tìm hắn, hỏi hắn có muốn trở thành công nhân chính thức hay không. Liễu Phái nhớ đến chuyện phải bán dưa hấu vào cuối mùa xuân mỗi năm cho nên uyển chuyển từ chối ý tốt của Lục ca. Công việc tạm thời ở bến tàu không phải mỗi ngày đều có thể có việc làm, nhưng Lục ca cũng vì nể mặt mũi Tiểu Thảo cho nên mỗi ngày đều phân công công việc, ngay cả tiền công cũng phát như tiêu chuẩn của công nhân chính thức cho hắn.

Hàn thị ở nhà nhàn rỗi ít ngày, đã sớm cân nhắc phải buôn bán gì đó kiếm chút tiền tiêu linh tinh. Nhưng nàng còn chưa có quyết định thì phu quân nhà nàng đã mang về cho nàng một tin tức tốt.

"Tiểu Thảo, đại cữu con nói con bán món ăn gì mới? Nói hai tỷ muội các con không thể lo liệu hết việc, bảo ta tới giúp các con một tay. Có cái gì cần ta làm, cứ việc nói!" Đối với cái này tay nghề làm đồ ăn của đứa cháu ngoại nhỏ này, Hàn thị chưa bao giờ hoài nghi qua.

Ở nhà Hàn thị đã quen nấu cơm, pha bột hay cán bột căn bản không làm khó được nàng. Tiểu Thảo bèn giao cho nàng là món mì lạnh. Đến cả chị họ Liễu Phi Yến tay chân nhanh nhẹn y như mẹ mình, làm việc cũng rất cẩn thận. Tiểu Thảo bèn để cô bé giúp bưng bánh đúc và mì lạnh cho khách. Cứ như vậy, Tiểu Liên chỉ cần cố gắng làm món bánh đúc và gia vị của mì lạnh là được!

Hàn thị và Liễu Phi Yến đều là những người có tay nghề, chỉ luống cuống một chút lúc ban đầu, sau đó rất nhanh đã trở nên quen tay hơn.

"Ha ha! Thế nào? Hai mẹ con không làm trở ngại công việc gì chứ?" Liễu Phái đã xếp xong một thuyền hàng, mang theo cháu trai lớn Liễu Chí Vĩ, vừa dùng khăn lau mồ hôi vừa sải bước lại đây. Liễu Chí Vĩ bây giờ cũng đã là công nhân chính thức và là thủ hạ của Lục ca.

Hàn thị vớt mì đã luộc chín bỏ vào trong nước đá, cũng không quên liếc mắt xem thường hắn một cái, cười nói: "Chàng cho rằng ngày thường hai mẹ con chúng ta chỉ ăn không ngồi rồi thôi sao? Chuyện làm mì sợi sao có thể làm khó được ta?"

Liễu Phi Yến nhanh nhẹn rót hai bát nước sôi đã được ướp lạnh cho cha và đường ca mỗi người một bát, cười thần bí nói: "Cha, uống bát nước giải giải khát đi!"

Liễu phái đã sớm khát đến cổ họng bốc khói, hắn nhận lấy uống "ùng ục" một hớp lớn. Một cổ cảm giác mát lạnh thấm tận vào phủ tạng, còn đã ghiền hơn cả uống nước giếng lạnh.

Một hơi uống sạch bát nước lạnh, Liễu Phái thở một hơi thật dài, sảng khoái kêu một tiếng, nói: "Nha đầu Yến Nhi, cho cha thêm một bát nữa! Tiểu Thảo, con lấy nước từ giếng lạnh nào vậy?"

Liễu Phi Yến bưng thêm một bát nữa lại đây, cướp lời nói: "Cha, biểu muội rất lợi hại. Giữa mùa hè nóng, không ngờ có thể tạo ra đá. Chỗ nước lạnh này chính là được ướp lạnh bằng đá đó!"

"Giữa mùa hè, đá ở đâu ra? Hay Tiểu Thảo cô nương là một tiểu tiên nữ, có thể biến nước thành đá?" Lão Hác mang theo một thân nóng bức đi vào, đặt mông ngồi xuống dưới mái che nắng, cầm lấy cây quạt trong tiệm dùng sức thêm chút gió. Nghe vậy, tựa như nói giỡn chen vào một câu.

Tiểu Thảo cũng rót cho hắn một bát nước đá, phía trên còn có hai viên đá nữa. Lu lớn ở phía trước quầy được nàng chuyên dùng để chế nước đá. Mì lạnh và bánh đúc được bỏ đá vào để ướp lạnh lại càng thêm mát lạnh ngon miệng.

Lão Hác mở to mắt trâu, gắt gao nhìn chằm chằm viên đá lớn gần bằng quả trứng chim bồ câu, sau đó dùng tay vớt lên nhìn tấm tắc trong chốc lát rồi nhét vào miệng nhai "răng rắc răng rắc", luôn miệng hô đã ghiền!

Những người đang chờ ăn cơm khác ở đây thấy thế cũng sôi nổi yêu cầu một bát nước đá. Tiểu Liên vừa đảo bánh đúc, vừa cười nói: "Chúng ta chỉ có một thùng đá, nếu đều cho các ngươi ăn, sẽ không còn đá để ướp lạnh bánh đúc và mì lạnh. Chẳng lẽ các đại thúc muốn ăn bánh đúc và mì lạnh nóng hổi sao?"

Nghe vậy, nhóm công nhân thuần phác trên bến tàu đều cười trừ, bỏ đi ý nghĩ này.Người có chút tương đối linh hoạt thì lớn tiếng nói: "Tiểu Liên, biết nước đá này không dễ dàng có được, vậy chúng ta cũng không uống chùa của ngươi, một bát nước đá một văn tiền, ngươi xem thế nào?"

Có người đưa tiền tới cửa, tự nhiên sẽ không từ chối. Tiểu Thảo đang ở bên trong làm đá nghe vậy, vội chạy ra nói: "Nếu các đại thúc đã nói đến thế mà chúng ta vẫn ra sức khước từ, vậy quá không thoải mái rồi! Được rồi, về sau chúng ta sẽ bán thêm một thứ mới - bán nước đá!"

Tiểu Liên có chút lo lắng hỏi: "Tiểu muội, làm đá cũng không dễ dàng, chúng ta đã không đủ người làm, sao có thể bận bịu hơn nữa?" Ý của nàng ấy chính là chỉ có một cái lu, đá làm ra có thể cung ứng đủ sao?

Tiểu Thảo cười lớn tiếng nói: "Nếu có thể vừa lòng cho mọi người, chúng ta bận thêm chút cũng có sao đâu! Yên tâm đi, mỗi ngày làm thêm chút đá là được!"

Ý của Tiểu Thảo chính là, ngày mai nhờ cha xây một cái phòng chứa chính thức phía trước quán, lại làm thêm hai cái lu lớn, chỉ cần điều phối tỷ lệ đá và nước tốt, dùng thùng sắt đựng nước ở bên trong cũng không có phiền toái gì.

Chỉ là, về sau lượng nước cần dùng sẽ lại tăng lên nhiều hơn, mà nước lại phải đi đến thôn gần đó kéo, quả thực cũng có chút không thuận tiện. Nhưng có tiền có thể sai quỷ đuổi ma, các nàng có thể mướn người giúp đỡ vận chuyển nước nữa mà! Mấy văn tiền một xe nước, việc mua bán này nhất định sẽ có người đồng ý làm!

Sau khi bán thêm nước đá, công việc buôn bán của chị em Dư gia lại càng thêm rực rỡ. Trời nóng bức khiến cơ thể chảy đầy mồ hôi, nếu có thể được uống một bát nước lạnh ướp đá, vậy thì tuyệt đối vừa có thể giải khát lại được giải nhiệt! Thời tiết nóng bức, khẩu vị ăn uống cũng lên, ăn một bát mì lạnh hoặc bánh đúc sẽ cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều!

Có đại cữu mẫu và biểu tỷ giúp đỡ, Tiểu Thảo tự nhiên là có thể rảnh tay ra tới chăm sóc mẹ nuôi đang mang thai. Trên núi cây cối nhiều, hoàn cảnh cư trú vẫn còn khá mát mẻ, Phòng phu nhân mang thai cũng không có yếu ớt, mỗi ngày dù là sáng sớm hay đêm đều vẫn cứ theo lẽ thường đi tản bộ trong rừng, thưởng thức cảnh đẹp gì đó một chút.

Phòng phu nhân từ khi biết có thai luôn ngồi yên một chỗ, mỗi ngày Tiểu Thảo đều bắt mạch cho nàng, cảm thấy nàng chỉ cần không làm việc nặng trong ba tháng đầu, còn những hoạt động thích hợp thì vẫn cần thiết. Về mặt dinh dưỡng, mỗi ngày Tiểu Thảo đều biến đổi đa dạng các bữa ăn cho mẹ nuôi. Mỗi ngày có thể ngắm phong cảnh tự nhiên của Tây Sơn, lại có con gái nuôi hiếu thuận làm bạn, ngoại trừ không thể ngửi được mùi tanh của hải sản, Phòng phu nhân tâm tình thoải mái ngược lại cũng không có nôn oẹ gì cả.

Tiểu Thảo góp vui nói: "Tiểu đệ đệ nhất định là một đứa trẻ hiếu thuận ngoan ngoãn, biết mẹ nuôi mang thai vất vả, không nỡ dày vò người."

Phòng phu nhân dùng ngón trỏ điểm chỉ vào ót tiểu nha đầu một cái, vuốt cái bụng bầu đã dần lộ ra của mình, khắp nơi đều tràn ngập tia sáng của tình mẹ.