Nông Viên Tự Cẩm

Chương 225: Ngô?



Ánh nắng chiều nơi chân trời nhuộm đỏ nước biển, cả vùng đất như phủ thêm một tầng áo gấm màu đỏ. Bến tàu vốn nên dần dần trầm tịch, lúc này lại trở nên ầm ĩ. Những công nhân bốc xếp tới tới lui lui, đầu vai khiêng, trên lưng vác từng bao hàng hóa dỡ xuống từ trên thuyền biển rồi xếp lên từng chiếc xe ngựa.

Từng nhóm hán tử mặc quần áo đen tuần tra bốn phía ở bến tàu, từng đôi mắt sáng như đuốc, cảnh giác mà nhìn chăm chú xung quanh. Trên trăm chiếc thuyền, bên trên ngoài một ít giống cây trồng triều Đại Minh không có ra, còn có chút hàng hóa trân quý mang về từ Tây Dương, Nam Dương.

Vật lấy hiếm làm quý, triều Đại Minh thường thấy tơ lụa đồ sứ vận chuyển đến Tây Dương giá cả có thể cao hơn mấy chục lần thậm chí gấp trăm lần. Cũng đạo lý này, thứ thoạt nhìn chẳng hiếm ở Tây Dương, khi chuyển đến triều Đại Minh thì giá trị đều xa xỉ. Hoàng Thượng nói, ngoài những thứ hắn liệt kê ra, những hàng hóa khác đều thuộc sở hữu của Dương Quận vương. Chuyến đi này, tài sản của Dương Quận vương tuyệt đối tăng lên gấp trăm lần! Nhiều đồ quý báu như vậy, tất nhiên phải phòng ngừa bọn ăn trộm dòm ngó.

Dương Quận vương dường như cũng rất coi trọng những hàng hóa đó, từ chối đề nghị hộ tống hắn đến thị trấn trước của Bao thống lĩnh, ngồi trước phòng ốc văn phòng giản dị ở bến tàu, nhìn từng bao hàng hóa được xếp vào xe ngựa. Hắn mang biểu cảm lạnh nhạt, miệng mím thành một đường theo thói quen, đôi mắt tinh anh lóe lên ánh sáng lạnh khiến cho người ta có một loại cảm giác người sống chớ lại gần.

“Ục ục...” Một tiếng động lạ nhỏ vang lên, bốn người lặng im mà ngồi đối diện, có vẻ rõ ràng như vậy, khiếm người ta khó có thể bỏ qua.

Bao thống lĩnh dùng khóe mắt liếc mắt trộm nhìn Dương Quận vương một cái, vẻ mặt của hắn không một tia khác thường, dường như tiếng bụng réo kia không hề liên quan tới hắn.

Lưu tổng quản nhận thấy được tầm mắt của Bao thống lĩnh, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, lôi đi chú ý của hắn, ôm bụng nhẹ giọng cáo tội nói: “Chủ tử thứ lỗi, ban ngày khẩu vị của lão nô không tốt, giờ còn chưa tới giờ cơm chiều mà bụng đã kháng nghị rồi.”

Dương Quận vương đương nhiên biết đại tổng quản sợ hắn mất mặt nên giải vây cho hắn. Lưu đại tổng quản này coi hắn vẫn là trẻ con sao, trời đất bao la, ăn cơm lớn nhất, cái này có gì xấu hổ chứ?

Hắn chuyển động đôi mắt tinh anh, liếc mắt nhìn Lưu tổng quản một cái, lại nhìn về phía Bao thống lĩnh, nhàn nhạt nói: “Bao thống lĩnh, trên bến tàu này có gì có thể lấp đầy bụng không?”

Vấn đề này làm Bao thống lĩnh rất khó xử. Bến tàu Đường Cổ nguyên thủy mà lại đơn sơ, bán thức ăn phần lớn là nông dân nông phụ trong thôn gần đây, đồ ăn đơn sơ không nói, còn không biết có sạch sẽ hay không. Nghe nói Dương Quận vương là có bệnh thích sạch sẽ nhẹ, đồ ăn nơi này sao có thể vào miệng hắn được?

Dương Quận vương thấy Bao thống lĩnh lộ vẻ mặt khó xử thật lâu chưa trả lời, liền dùng giọng nói hơi có chút khàn khàn thời kỳ vỡ giọng, trầm thấp nói: “Sao vậy? Bao thống lĩnh có gì khó xử?”

Rất ít có người biết từ nhỏ Chu Tuấn Dương từng có lần bị bệnh, từng một lần thiếu máu đến té xỉu. Tuy rằng trải qua chẩn trị của thái y, nhưng theo tuổi tác càng lớn, bệnh tình đã có cải thiện rất lớn. Đặc biệt là sau khi luyện võ cường thân, dường như rất ít người biết chuyện này. Có lẽ là bởi vì chuyện này, Chu Tuấn Dương không thể đói, một khi bị đói sẽ tâm hoảng khí đoản (hồi hộp sợ sệt, đoản hơi thiếu sức), muốn nổi giận. Bởi vậy, ngữ khí nói chuyện với thống lĩnh có hơi mang chút không kiên nhẫn.

Bao thống lĩnh vội đứng dậy, quỳ một gối xuống đất, cúi đầu chắp tay nói: “Dương Quận vương, điều kiện bến tàu quá mức đơn sơ. Mạt tướng... Mạt tướng sợ Quận vương ngài ăn không quen!”

“Có gì ăn không quen hả? Khi ở trên thuyền, ăn thịt cá sống uống nước mưa bản vương còn chưa thử hay sao? Có thể đơn sơ hơn như vậy sao?” Chu Tuấn Dương cảm giác được dạ dày trống rỗng, trong lòng đầy bực bội, một câu cuối cùng không khác lạnh giọng quát lớn.

Phải nói người hiểu tiểu Quận vương nhất, không ai hơn Lưu tổng quản nhìn hắn lớn lên. Ông ta biết tiểu Quận vương đã vô vùng đói rồi, còn không bổ sung chút đồ ăn, có người sẽ gặp phải đen đủi đấy. Lưu tổng quản vội nói với Bao thống lĩnh: “Bao thống lĩnh, ngươi mau chọn chút đồ ăn có thể nuốt trôi trên bến tàu rồi mang đến đây. Lão hủ cũng sắp đói tới hôn mê rồi!”

Bao thống lĩnh cảm thấy được trong mắt Dương Quận vương lóe lên ngọn lửa, biết rõ tuy Dương Quận vương tuổi còn nhỏ, lại không phải người nhân từ nương tay, vội đứng dậy nói: “Muốn nói có thể miễn cưỡng nhập miệng chính là quán mì của tỷ muội Dư gia. Xin Quận vương chờ một lát!”

Sau khi Dương Quận vương trầm mặt không kiên nhẫn mà xua xua tay với hắn, Bao thống lĩnh bước nhanh về phía quán mì của Dư Tiểu Thảo. Lúc này, nhóm công nhân trên bến tàu đều đang bận rộn làm việc, trước quán mì không có một bóng người. Hàn thị đang ở nấu tương trộn thơm ngào ngạt, ngoài tương còn cho thêm cả thịt băm và đậu phụ khô, hương vị tất nhiên bất phàm.

Vốn dĩ lúc này tỷ muội Dư gia đã thu quán để về nhà, nhưng hôm nay bởi vì nguyên nhân đặc biệt, hai người đã đồng ý yêu cầu của Lục ca, cùng nhau tăng ca thêm giờ với nhóm công nhân bến tàu. Dư Tiểu Thảo ngồi ở trên ghế gỗ, chán đến chết mà chơi ngón tay vủa mình, vừa nhấc mắt đã nhìn thấy Bao thống lĩnh vội vã đến đây giống như có chó dữ đang đuổi theo phía sau hắn.

“Đại nhân, vất vả rồi! Mau mời ngồi, muốn gọi mì trộn tương, hay là mỳ trộn dầu hành?” Nàng vẫn nhớ lúc giữa trưa, vị đại nhân này đã khen hai món này không dứt miệng, không biết vẫn gọi như cũ hay là chọn lại mì nào mới mẻ đây?

Bao thống lĩnh đặt mông ngồi ở bên cạnh bàn, chờ tới khi ổn định hơi thở, liền lớn tiếng thét to nói: “Có mì gì hãy đem lên ba bát trước đi, phải nhanh lên! Còn cho thêm một đĩa thịt đầu heo, tai heo kho, ruột già xào, rong biển xào đậu khô cho chung vào một khay lớn đi! Nhanh! Phải nhanh một chút!”

Vị đại nhân này giữa trưa mới vừa ăn ở đây đến ôm bụng căng tròn, nếu hắn muốn ăn, nhất định sẽ không thúc giục gấp như vậy. Xem dáng vẻ khẩn trương, thái độ vội vàng của hắn như vậy, nhất định là tiểu Quận vương mới trở về từ nước ngoài kia muốn ăn mì. Nói cho cùng, người ta xuất thân vương công, thuận miệng một câu có thể làm thuộc hạ chạy gãy chân!

Trong lòng Dư Tiểu Thảo âm thầm chửi thầm đặc quyền của quyền quý, trên mặt lại nghiêm trang nói: “Nếu nhanh, vậy chọn mì trộn tương đi. Tương trộn vừa mới nấu xong, mì sau khi nấu chín chỉ cần đổ tương lên phía trên là xong! Ngài chờ một lát thôi, xong ngay đây!”

Tiểu Thảo hô một tiếng về phía đại cữu mẫu: “Mợ, cho ba bát mì trộn tương! Bát đũa dùng nước sôi luộc một chút!”

Bao thống lĩnh khen ngợi cô bé nhìn nhỏ gầy này thật là một tiểu gia hỏa linh hoạt, chỉ từ đôi vài lời và hành động của hắn mà đã có thể đoán ra thức ăn chuẩn bị cho quý nhân, còn đặc biệt dặn dò luộc kỹ bát đũa. Tâm rất tinh tế!

Dư Tiểu Thảo rửa tay cẩn thận, sau đó còn dùng nước sôi trần cái thớt gỗ và dụng cụ cắt gọt mới cẩn thận thái một khay đồ kho, dùng nước kho trộn với tai heo, tỏi giã và hành thái đặt ở một góc khay, phòng ngừa quý nhân không ăn mấy loại gia vị kích thích khẩu vị đó. Sau đó, lại nhanh nhẹn mà làm ruột già xào. Sau khi chuẩn bị xong những cái đó, mì trộn tương của Hàn thị cũng đã làm sau.

Hàn thị vốn dĩ chính người giỏi nấu nướng, sau khi được Tiểu Thảo chỉ điểm đã làm được các loại mì vô cùng thành thạo, đặc biệt là mì trộn tương, trò giỏi hơn thầy, mì làm ra còn ngon hơn so với Tiểu Thảo!

Ba bát to mì trộn tương đầy thật lớn, thêm bốn đĩa đồ khi Dư gia chính tông, món ăn đã xem như tương đối xa hoa ở trên bến tàu. Còn về hương vị, không phải Tiểu Thảo phóng đại, trên bến tàu tuyệt đối không có bất cứ loại đồ ăn nào có thể vượt qua đồ kho và mì trộn tương nhà nàng!

Bốn đĩa đồ kho được bỏ vào từng tầng trong giỏ, Bao thống lĩnh tiến lên đoạt lấy rổ, thúc giục nói nói với Hàn thị và Tiểu Thảo: “Mau! Bưng mì đến cùng ta!”

Tiểu Thảo giật giật khóe miệng, thầm nghĩ: Ngươi cũng thật biết chọn việc, mì vừa mới nấu xong có thể làm bỏng tay người bưng đấy. Ngươi đại lão gia da dày thịt thô lại để phụ nữ và trẻ em chúng ta phải bưng mì sợi, có khó coi hay không hả?

Cũng may đi chưa được mấy bước, Bao thống lĩnh đã phái mấy tên thuộc hạ tiếp nhận bát mì của các nàng, ném một thỏi bạc để đuổi hai người đi.

Kia ba người thị vệ đang làm nhiệm vụ bận cả một buổi trưa, bụng đã sớm kêu thầm. Bọn họ bị hương thơm ngào ngạt của mì trộn tương hấp dẫn đến nuốt nước miếng, liếc mắt nhìn nhau, nhỏ giọng nói với Tiểu Thảo: “Bạc dư lại là đại nhân thưởng cho các ngươi... Tiểu cô nương, chúng ta tuần tra ở bên kia, chút nữa ngươi đưa mấy bát mì qua đó, sẽ không để ngươi thua thiệt đâu!”

Ba người thị vệ rất rõ ràng, chỉ cần không chậm trễ tuần tra, thay ca ăn bát mì vẫn được phép. Mì này không biết làm như thế nào, không ngờ lại thơm như vậy. Mỳ của Long Trảo Lâu đệ nhất Kinh thành cũng chưa từng thơm như vậy!

Ba vị thị vệ đang làm nhiệm vụ chính là nơi náo nhiệt nhất bến tàu. Nơi đó gần bờ biển, có thể nhìn thấy rõ ràng từng chiếc thuyền biển cao lớn hùng vĩ, nhóm công nhân bến tàu nơm nớp lo sợ bận rộn ở trong tầm mắt bọn thị vệ.

Lục ca vì lần này hoàn thành việc sắp xếp rất thuận lợi, đó là vì đã dốc hết sức lực. Công nhân chính thức của văn phòng không hề thiếu một người, còn phát động tất cả mạng lưới quan hệ để tập hợp tất cả các công nhân có thể làm việc, từ trên xuống dưới mấy trăm người, tốc độ dỡ hàng cũng rất kinh người. Một buổi trưa, hơn nửa hàng hóa trên thuyền biển đều đã được xếp lên xe ngựa, vận chuyển đến nới nghỉ chân ở thị trấn...

Dư Tiểu Thảo dùng tấm ván gỗ như khay, hơi có vẻ cố hết sức bưng ba bát mì trộn tương, cẩn thận giẫm lên bờ cát mền lún để đưa ba bát mì đến cho ba người thị vệ. Bọn thị vệ mỗi đội mười người, trong đó một tiểu đội trưởng tạm thời.

Ngửi thấy mùi hương mì trộn tương nồng đậm phiêu tán, tầm mắt bọn thị vệ cầm lòng không nhịn được mà đều nhìn về phía này. Nhận ra Dư Tiểu Thảo, ba người thị vệ kia mặt mày hớn hở lên tiếng báo cáo với tiểu đội trưởng, rồi nghênh đón Tiểu Thảo. Họ dường như sợ bị ai cướp đi, mỗi người bưng một bát mì, không rảnh lo nóng mà xuýt xoa xì xụp ăn.

Tiểu đội trưởng sắp xếp xong chuyện người làm việc thay, đi tới cười nói: “Các ngươi cũng quá không nghĩa khí đi! Thế mà còn trộm ăn mảnh nữa! Nói đi, nên phạt các ngươi như thế nào đây!”

Trong đó một thị vệ thân hình cao lớn, hào sảng cười nói: “Được! Chúng ta nhận phạt! Ta mời mấy ca ăn mì! Ngươi không biết đâu, không ngờ bến tàu nho nhỏ này lại ngọa hổ tàng long. Mì này, thật đúng là không tìm thấy quán nào ở Kinh thành có thể so sánh với quán này đâu!”

Những thị vệ khác đều cho rằng hắn quá đói bụng cho nên ăn gì cũng là mỹ vị. Nhưng chờ khi thật sự đưa gắp mì trộn tương vào miệng, mới biết được hương vị thật không hề phóng đại!

Sau khi Dư Tiểu Thảo đưa mì đến cho nhóm thị vệ, yên tĩnh đứng ở một bên chờ thu bát đũa. Nàng trợn to đôi mắt tò mò, nhìn thuyền biển kiên cố khí thế trong khoảng cách gần, trong lòng thầm than cánh bướm của người đồng hương cùng xuyên qua. Chắc người đồng hương xuyên qua trước này học ngành thiết kế tàu thủy chuyên nghiệp đây! Không ngờ có thể chế tạo hai loại động cơ là buồm và hơi nước cùng tồn tại trên thuyền viễn dương! Tiểu Thảo thật không biết, trong lúc vô tình đã tự mình để lộ chân tướng rồi!

Khi Tiểu Thảo còn đang nhìn đến hứng thú bừng bừng, đột nhiên phát hiện hôm nay đại cữu cữu cũng tới bến tàu làm việc. Đại cữu cữu cũng thật nỗ lực! Cách một đoạn thời gian tranh phủ chạy đưa rau đến phủ thành, kiếm được cũng không ít, không ngờ việc khuân vác hàng hóa này cũng không bỏ được.

Đợi đã... Đó là cái gì? Bao đại cữu cữu khiêng trên lưng không biết bị cái gì móc phải nên rách ra một lỗ nhỏ, hạt giống ánh vàng rực rỡ rơi xuống từ bên trong, chẳng lẽ là - Ngô?