Nông Viên Tự Cẩm

Chương 228: Gieo hạt



Ngày thường khi hoàng hôn vừa mới buông xuống ở Tây Sơn, hai chị em Dư Tiểu Thảo đã về đến nhà, hôm nay sắc trời đã tối mịt mà vẫn chưa thấy bóng dáng hai người đâu. Dư Hải ngồi không yên, chàng dắt ngựa ra khỏi chuồng ngựa, tròng yên lên, sau đó vội cưỡi ra khỏi thôn.

Đi được nửa đường thì chàng gặp ba người trở về từ bên tàu. Phòng Tử Trấn cưỡi ngựa đi đầu, giơ cây đuốc dẫn đường ở phía trước, phía sau là chị em Tiểu Thảo đang ngồi trên xe lừa.

Dư Hải thấy hai chị em bình an không có việc gì mới nhẹ nhàng thở ra, quan tâm hỏi: “Sao hôm nay trở về muộn như vậy?”

Tiểu Liên hơi hưng phấn cướp lời trước, ríu rít nói: “Cha! Dương Quận vương ra biển đến Tây Dương đã trở lại, mang về rất nhiều thứ triều Đại Minh chúng ta không có. Hắn còn tặng cho tiểu muội chút hạt giống, để tiểu muội trồng giúp hắn nữa!”

Dư gia và Phòng gia ở gần nhau, cơm chiều hầu như đều sẽ ăn cùng nhau. Phòng phu nhân và Tĩnh Vương phi qua lại thân thiết, tự nhiên cũng biết Tĩnh Vương phi hy vọng con trai trở về bình an cỡ nào. Dư Hải nghe xong, gật gật đầu nói: “Bình an trở về thì tốt rồi! Miễn cho Vương phi nương nương phải nhớ thương! Tiểu Quận vương trở về có liên quan gì đến muội con? Còn có... Tiểu Quận vương cho Thảo Nhi hạt giống gì để con bé trồng giúp? Ta có thể trồng được không?”

Tiểu Liên tuy chỉ nhìn thoáng qua Dương Quận vương từ xa nhưng vẫn còn đắm chìm trong sự hưng phấn vì có thể nhìn thấy vương công quý tộc sống sờ sờ trước mắt, nghe vậy bèn nói: “Dương Quận vương mang về rất nhiều hàng hóa từ Tây Dương Nam Dương, nhóm công nhân bến tàu phải bốc dỡ liên tục đến khuya mới xong. Để tiết kiệm thời gian, nhóm công nhân thay phiên nhau ăn cơm chiều. Không ăn cơm nào có sức lực làm việc? Chúng con chờ nhóm công nhân cuối cùng cơm nước xong mới dọn quầy.”

Nghỉ ngơi chút, Tiểu Liên lại tiếp tục nói: “Hạt giống Dương Quận vương cho tiểu muội là thứ triều Đại Minh chúng ta chưa từng có. Một loại màu vàng rực rỡ giống như hạt đậu vàng, gọi là ‘Ngô’. Một loại tròn tối màu, có chút giống khoai lang, gọi ‘Khoai tây’! Đến rau củ tiểu muội còn có thể trồng ra trước thời hạn hai tháng, còn có giống gì không thể trồng được?”

Triều Đại Minh không có giống cây trồng mới mẻ kia, đến cả Hoàng thượng cũng vô cùng coi trọng, nếu lỡ con gái mình trồng hỏng vậy cũng không phải chuyện nhỏ. Dư Hải có chút lo lắng nói: “Thảo Nhi, con cảm thấy thế nào? Có thể trồng được không?”

Dư Tiểu Thảo nhẹ nhàng nói: “Cha đừng lo lắng, khi con vừa nhìn thấy những hạt giống này trong đầu đã nảy ra phương pháp gieo trồng nó, cũng chỉ giống như những loại cây trồng trước đây thôi! Nhất định không thành vấn đề! Nhưng mà cha! Tiểu Quận vương cho con số hạt giống có thể trồng được mười mẫu đất, nhà ta nào có nhiều đất như vậy!”

“Không đủ đất? Vậy thì mua! Ta nghe nói trong thôn có mấy gia đình muốn bán đất... Chỉ là đất của mấy nhà trong thôn gần chúng ta đều không quá phì nhiêu, cũng không biết có thích hợp với những hạt giống quý giá này hay không! Nếu mua đất ở thị trấn, lại cách quá xa, không tiện chăm sóc...” Vừa nói, Dư Hải lại nhíu mày có chút khó xử.

Tiểu Thảo suy nghĩ một chút, nói: “Cứ mua đất trong thôn chúng ta trước đã, tốt nhất là mua được một mảnh liền mạch, nếu không sẽ khó coi quản. Trên thị trấn kia, cũng tìm người xem giúp, nếu có nơi thích hợp cũng mua về. Mình không tự trồng còn có thể thuê cho người khác trồng! Hai loại cây trồng này đều có sản lượng cao, hơn nữa không quá chọn đất. Chờ thu hoạch sau vụ thu, sang năm chúng ta có thể tăng diện tích gieo trồng!”

Dư Hải thấy giọng điệu khẳng định của con gái cũng không hề do dự. Buôn bán, trồng trọt dường như đều không thể làm khó được con gái nhỏ. Trước kia nhà bọn họ cũng chưa từng trồng dưa hấu, không phải bây giờ dưa hấu lớn lên khá tốt sao?

Ngày hôm sau, Dư Hải tìm đến hai nhà bán đất, nhờ trưởng thôn đứng ra bảo đảm, bỏ ra ba mươi sáu lượng bạc mua mười hai mẫu đất của hai nhà. Phần lớn thôn Đông Sơn đều là đất cát cằn cỗi, ngoại trừ trồng khoai lang giá rẻ, trồng những lương thực khác đều cho sản lượng rất thấp, cho nên giá cả khá rẻ. Dư Hải trả ba lượng một mẫu đã là rất hợp lý!

Đất của hai nhà này ở liền nhau, cũng chỉ cách đất của Dư gia một mảnh đất của Vương Nhị Cẩu. Vương Nhị Cẩu nghe được chuyện Dư Hải mua đất, tìm tới tận cửa, cợt nhả nói: “Đại Hải ca, ngài đây là muốn mở rộng gieo trồng dưa hấu hay sao? Nhà ngài có đủ đất chưa? Nếu không đủ, đất nhà ta cho ngươi mượn trồng, không lấy tiền! Chỉ là... Ha ha, dưa hấu năm nay, ngài ưu tiên bán cho ta... Ta phải tích cóp chút gia sản cho nhi tử nhà ta!”

Tháng Giêng, vợ của Vương Nhị Cẩu sinh thêm cho hắn một tiểu tử mập mạp khiến cho hắn vui đến phát điên rồi. Trước kia hắn còn uống rượu và chơi bạc cùng mấy tên hồ bằng cẩu hữu trong thôn, từ sau khi có con trai, lại biến thành người cha nhị thập tứ hiếu, mỗi ngày đều vây quanh vợ con. Còn nhiều lần tới Dư gia thỉnh giáo cách làm cơm cho người ở cữ, tự mình hầu hạ vợ ở cữ, nuôi vợ hắn trở nên trắng trẻo mập mạp. Nhờ có sữa rất đầy đủ, mỗi ngày tiểu gia hỏa nhà hắn ăn đến bụng tròn vo.

Dư Tiểu Thảo chọc cười hắn nói: “Không bằng, thúc cũng bán đất luôn cho nhà chúng ta đi!”

“Không thể bán, không thể bán! Đất này phải để lại cho nhi tử của ta!” Vương Nhị Cẩu liên tục xua tay, rất kiên quyết cự tuyệt.

Dư Tiểu Thảo tiếp tục nói: “Nhi tử của thúc cần hai mẫu đất cằn kia của thúc sao? Không bằng năm nay kiếm chút bạc, mua chút ruộng tốt quanh thôn cho nhi tử của thúc đi. Muốn loại nào thì có loại đó, loại không muốn còn có thể cho thuê rồi thu tiền!”

Vương Nhị Cẩu bày ra vẻ mặt như hiểu ra, vỗ đùi nói: “Đúng vậy! Sao ta lại không nghĩ tới chứ? Trong thôn nhà vợ ta có không ít ruộng tốt, không biết có muốn bán hay không. Ta phải nhờ cậu em vợ hỏi thăm một chút...”

Cha mẹ Vương Nhị Cẩu đều đã mất, cả nhà chỉ còn mình hắn độc đinh. Vợ hắn là chị cả trong nhà, phía dưới có bốn người đệ đệ muội muội, đều do nàng nuôi lớn. Các muội muội đều đã xuất giá. Hai người đệ đệ, một người làm công trên bến tàu, một người ở nhà trồng trọt hầu hạ người già. Nhìn tính hiếu thẳng của vợ Nhị Cẩu là biết nhà các nàng tuy bần hàn nhưng có cốt khí. Sau này khi Nhị Cẩu có chuyển biến tốt, thái độ của nhà cha vợ đối với hắn mới thay đổi không ít, coi hắn như một nửa con trai mà đối đãi. Vương Nhị Cẩu cảm nhận được sự ấm áp của gia đình từ cha vợ, cho nên có chuyện tốt gì cũng sẽ nghĩ đến nhà cha vợ.

“Đại Hải ca, ta trở về bàn bạc với vợ một chút. Nếu nàng cũng đồng ý thì bán đất cho các ngươi! Đại Hải ca, nếu ngươi quá bận bịu, vậy chỉ cần nói cho ta một tiếng, đừng có nói với bên ngoài!” Trải qua sự dạy dỗ của vợ, Vương Nhị Cẩu đã không còn là kẻ chỉ biết lăn lộn như trước kia.

Dư Hải cũng không khách khí với hắn, nói: “Được! Hai ngày này mặt đất đã tan tuyết, đang định xới đất! Nếu Nhị Cẩu huynh đệ rảnh rỗi, vậy tới đây cày giúp đi!” Trong nhà có gia súc, tất nhiên không cần người phải xới đất.

Vương Nhị Cẩu vui vẻ đồng ý một tiếng, nói: “Được rồi! Sáng sớm ngày mai ta sẽ tới đây!”

Mấy ngày kế tiếp, Dư Hải và Vương Nhị Cẩu cùng nhau cày tổng cộng cả mười bảy mẫu đất (cả đất nhà Nhị Cẩu bán cho) hết trong một lần. Dư Tiểu Thảo cũng không hề đến bến tàu giúp đỡ, bởi vì nàng phải gây giống dưa hấu, ngô và khoai tây. Trên bến tàu thật sự lo liệu không hết việc, mỗi ngày Hàn thị đều mang theo con gái nhỏ đến giúp đỡ bưng mâm rửa bát gì đó.

Cuộc sống từng ngày trôi qua, rất nhanh đã tới rồi lúc gieo trồng vào mùa xuân. Nếu đứng ở trên sườn núi, tiện mắt cũng có thể nhìn thấy những bóng dáng bận rộn của mọi người. Phần lớn các thôn dân thôn Đông Sơn trồng khoai lang. Hơn mười mẫu đất của Dư gia thi thoảng lại hấp dẫn những ánh nhìn tò mò của mọi người.

Nguyên nhân rất đơn giản, huyện lệnh đại nhân tự mình gặp trưởng thôn thôn Đông Sơn, hơn nữa còn trịnh trọng nói cho hắn biết Dư gia đang thay Dương Quận vương thí nghiệm gieo trồng cây trồng Tây Dương, nhất định phải tích cực phối hợp, giúp đỡ trông giữ, kiên quyết ngăn chặn hiện tượng trộm cắp.

Trưởng thôn về đến nhà, trịnh trọng thông báo chuyện này trong cuộc họp toàn thôn, đặt công việc bảo vệ “ruộng thí nghiệm” là công việc quan trọng nhất toàn thôn, nhất định phải thực hiện tốt. Trưởng thôn sợ không bảo vệ tốt được, còn đe dọa: “Nếu như cây trồng của Dư gia xuất hiện bất kỳ sơ xuất gì làm chậm trễ chuyện của Quận vương gia, mạng của toàn thôn chúng ta đều không đủ chém!”

Phải thôi! Liên quan đến tính mạng người toàn thôn là chuyện lớn, khó trách các thôn dân đều quan tâm không thôi. Nhưng vì sợ ảnh hưởng đến việc gieo trồng của Dư gia cho nên bọn họ chỉ dám nhìn từ xa xa. Vì phòng ngừa cây trồng bị phá hư, trong thôn còn thành lập tổ nhỏ tuần tra ban đêm, buổi tối sẽ canh giữ mười mấy mẫu đất của Dư gia đến mức ngay cả một con muỗi cũng không thể lọt vào. Cứ như vậy, ngược lại đã tiết kiệm được rất nhiều chuyện cho Dư gia. Có‎ gì‎ ho𝘁?‎ Chọ𝘁‎ 𝘁hử‎ 𝘁rang‎ --‎ 𝑻rù‎ 𝗆𝑻r𝘂уện.vn‎ --

Năm nay ruộng dưa của Dư gia được mở rộng gấp đôi. Ngoại trừ mười một mẫu “ruộng thí nghiệm”, những ruộng khác đều trồng dưa hấu. Trồng dưa hấu tương đối đơn giản, chỉ cần vùi hạt giống dưa vào trong đất là được. Vì muốn nâng cao xác suất nảy mầm, trước đó Tiểu Thảo đã dùng nước linh thạch ngâm giống rồi sau mới lấy ra gieo giống. Một nhà Dư gia công thêm một sức lao động miễn phí - Vương Nhị Cẩu phải bận bịu suốt hai ngày mới có thể hoàn thành việc gieo giống sáu mẫu dưa hấu.

Gieo trồng ngô, Tiểu Thảo cũng chọn dùng phương pháp ngâm giống. Khi gieo hạt ngô, phải chú ý đến khoảng cách giữa các cây. Nếu gieo quá mau sau này cây sẽ không có đủ ánh mặt trời dẫn đến cây ngô cao không tốt. Nếu gieo quá thưa sản lượng cũng sẽ hạ xuống. Cũng may kiếp trước Tiểu Thảo đã có kinh nghiệm trồng ngô.

Đồng ruộng đã cày tốt, hơn nữa còn được bón phân chuồng. Tiểu Thảo cầm cái cuốc nhỏ xới từng cái hố một trên mặt lớp đất bùn mềm xốp. Liễu thị theo ở phía sau, bỏ vào mỗi hố một hạt giống, sau đó dùng chân vùi đất lập hố đó lại luôn. Còn Dư Hải xách theo một xô nước, tưới nước cho từng hố... Một nhà ba người phối hợp rất ăn ý.

Mười mẫu đất, nếu chỉ dựa vào sức của một nhà ba người thì nhanh nhất cũng phải làm suốt mấy ngày mới có thể trồng xong. Là lần đầu tiên trồng ngô cho nên người một nhà đều tự tay làm lấy. Việc đào hố nhìn thì đơn giản nhưng kỳ thật không hề thoải mái, eo phải cong, tay cũng phải siết chặt cán cuốc. Hết một ngày, Tiểu Thảo mệt đến gập cả người, lòng bàn tay cũng bị ma xát đến mức xuất hiện mấy vết rộp, lúc đâm vỡ ra đau đến kêu ra tiếng.

Liễu thị dùng kim đã hơ nóng thật cẩn thận đâm vỡ vết rộp trên tay con gái. Dư Hải ở một bên đau lòng không ngừng hít sâu. Phòng Tử Trấn cầm thuốc trị thương tốt nhất bôi cho con gái một lớp thật dày, còn dùng băng gạc bọc tay Tiểu Thảo giống như móng heo. Buổi tối lúc ăn cơm, nàng giống người bị trọng thương, được Trân Châu bón cho từng miếng.

Liễu thị nhìn con gái nhỏ mảnh mai, không đành lòng nói: “Mẹ đã nhớ kỹ khoảng cách giữa các hố. Thảo Nhi, ngày mai con đừng xuống đất, ở nhà nghỉ ngơi đi!”

Dư Tiểu Thảo liên tục lắc đầu, nói: “Không được! Chỉ hai người cha và mẹ bao giờ mới có thể gieo ngô xong! Tay của con chỉ là không quen làm việc nặng, qua mấy ngày nữa mài đi là được!”

Phòng Tử Trấn không đồng ý, nói: “Vết rộp trên tay con vừa mới bị đâm vỡ, nếu ngày mai lại đi ra ruộng nhất định sẽ mất một lớp da. Được rồi, ta sẽ xin nghỉ hai ngày, ra ruộng giúp đỡ!”