Nông Viên Tự Cẩm

Chương 237: Sắp sinh



"Hoảng cái gì!” Dư Tiểu Thảo đang trong phòng bếp sắc thuốc, nghe thấy tiếng động thì bước nhanh ra ngoài, nhăn mày quát một tiếng mấy nha hoàn kia. Tiếng nói này hình như rất có tác dụng trấn an lòng người, mọi người đang hốt hoảng loạn xạ lập tức an tĩnh lại.

Đi ra khá vội, muỗng canh trong tay Dư Tiểu Thảo còn chưa đặt xuống. Nàng còn nhỏ mà rất bình tĩnh sắp xếp rất có thứ tự: “Ngươi, đi tiền viện mời bà đỡ đến. Ngươi và ngươi đến phòng bếp đun nước nóng. Ngươi, đi ngoại viện bảo người gọi cha nuôi về. Linh Lung tỷ, tỷ đỡ mẹ nuôi đến phòng sinh đi… Mẹ nuôi lần đầu sinh em bé, từ lúc chuyển dạ đến lúc sinh chắc sẽ còn một khoảng thời gian nữa!”

Đám nha đầu dường như gặp được người đáng tin cậy, từng người lần lượt làm theo nhiệm vụ được chỉ định. Linh Lung cảm kích nhìn Dư Tiểu Thảo, cũng may có Thảo Nhi tiểu thư ở đây.

“Mẹ nuôi, đệ đệ gấp không chờ nổi muốn ra gặp mặt chúng ta đó. Để con đỡ người, chậm thôi, đừng nôn nóng!” Giọng nói Tiểu Thảo trong trẻo dễ nghe, dường như ẩn chứa lực lượng trấn an lòng người.

Phòng phu nhân bình tĩnh lại từ trong hốt hoảng, bụng đang co rút cũng dần dần đỡ đau hơn, sắc mặt nàng ấy khôi phục như thường, nàng ấy cười cười với đám nha hoàn như đang phải đối đầu với đại địch đến nơi: “Không sao, hiện giờ không đau nữa, đừng lo lắng!”

Tiểu Thảo vẫn đỡ nàng ấy đến phòng sinh đã bố trí xong xuôi từ trước, để mẹ nuôi ngồi xuống giường, nhẹ giọng nói: “Trước khi sinh phải trải qua nỗi đau khá lớn. Mẹ nuôi, đây là lần đầu người sinh, thời gian đau đớn có thể sẽ dài hơn. Đây đều là chuyện bình thường, không cần hoảng hốt. Con đến phòng bếp xem xem, thuốc đã nấu sắp xong rồi. Mẹ uống một chút bồi dưỡng chút thể lực trước.”

Phòng phu nhân đỡ bụng, nghiêng người dựa vào đầu giường, cười chạm nhẹ chóp mũi của nàng: “Con đó! Mới còn bé tí mà đã hiểu rõ chuyện sinh đẻ của phụ nữ như vậy, đúng là có phong thái của đại phu!”

Dư Tiểu Thảo mở miệng đùa vui nói: “Mẹ nuôi, con đã sớm hỏi thăm rồi. Người phải sinh tiểu đệ đệ, con có thể không coi trọng sao? Con đi rót thuốc, người nghỉ ngơi một lát trước đi…”

Tiểu Thảo rót thuốc đi ra từ phòng bếp, thấy cha nuôi Phòng Tử Trấn đầu đầy mổ hôi ở cửa viện đang vội vã đi đến bên này.

Không dễ dàng gì chờ đợi được đứa bé này. Nó là món quà trời cao ban cho hắn và vợ đã chờ đợi nhiều năm, từ khi vợ Phòng Tử Trấn mang thai đến giờ, hắn vẫn luôn rất khẩn trương. Hôm nay, lúc ra cửa, tâm trạng của hắn vẫn luôn thấp thỏm, giống như có chuyện gì quan trọng sắp xảy ra vậy. Từ nhỏ, hắn đã không cha không mẹ, bà vú của vợ hắn lại bị nàng để lại ở kinh thành xử lý công việc ở phủ tướng quân, trong nhà không có trưởng bối trông coi, đúng là khiến hắn không yên lòng! Mấy ngày nay vẫn nên đợi ở trong nhà thì tốt hơn.

Hắn đến bến tàu dò xét qua loa một vòng mà mí mắt cứ nhảy không ngừng, trong lòng lại vướng vít chuyện vợ mình sắp sinh. Phòng Tử Trấn bèn ra roi quất ngựa trở về thị trấn thì gặp được quản gia trong phủ, nói là phu nhân sắp sinh.

Phòng Tử Trấn kinh ngạc trong lòng, ngựa dưới chân bị hắn thúc giục chạy tốc độ tối đa, dọc đường đi suýt đụng vào người đi đường mấy lần. Phòng quản gia chạy theo một đường luôn nói xin lỗi với người ta.

Chỉ một đoạn đường này thôi mà hắn cũng hận bản thân không thể mọc cánh bay đến bên cạnh vợ mình. Đại phu nói, vợ hắn tuổi này còn muốn sinh em bé sẽ có những nguy hiểm nhất định, lúc này hắn không ở cạnh nàng ấy, nàng ấy nhất định sẽ sợ nhỉ? Còn có con gái nuôi nữa, bình thường nhìn giống như tiểu đại nhân vậy, dù sao cũng chỉ là một đứa bé chưa đến mười tuổi, không biết sẽ bị hoảng sợ đến mức nào nữa!

Nghĩ như vậy hắn lại càng bước nhanh hơn, chỉ thiếu chút nữa là chạy rồi. Hắn không để ý suýt chút nữa đụng phải Dư Tiểu Thảo đang bưng thuốc.

“Cha nuôi” Dư Tiểu Thảo né kịp lúc cứu được bát thuốc trong tay, nàng liếc mắt nhìn cha nuôi nói: “Người đừng gấp, bà đỡ đã chờ sẵn rồi! Còn là hai người đỡ đẻ giỏi nhất trên thị trấn nữa, sức khỏe mẹ nuôi điều dưỡng không tệ, lần sinh này nhất định sẽ suôn sẻ thôi!”

Phòng Tử Trấn dừng chân nhận lấy bát thuốc trong tay con gái nuôi, lại sờ đầu nàng, dắt bàn tay nhỏ bé của nàng, ôn nhu nói: “Khuê nữ, bị dọa sợ rồi phải không? Đừng sợ, sinh con đều như vậy…”

Dư Tiểu Thảo liếc mắt nhìn hắn, trêu ghẹo nói: “Cha nuôi, người thấy mấy lần sinh em bé rồi? Sao biết sinh con như thế nào?”

“Khụ… Không phải là ta sợ con bị dọa sợ sao, an ủi con mà!” Phòng Tử Trấn thấy nàng nói chuyện vẫn rất hoạt bát đáng yêu, hoang mang trong lòng hình như cũng ổn định hơn không ít.

Hai người mau chóng đi đến trước phòng sinh, cơn đau của Phòng phu nhân lại đến, khẽ vuốt bụng rên rỉ. Phòng Tử Trấn vừa nhìn thấy thì sắc mặt đã ngay lập tức thay đổi, không để ý sự ngăn cản của bà đỡ và đám nha đầu, một bước dài phóng vào trong phòng sinh, nắm tay vợ hắn hỏi ân cần: “Vợ à, đau không? Ta xoa cho nàng…”

“Đại nhân, người đừng làm loạn thêm nữa!” Bà đỡ mạnh mẽ đẩy tay Phòng Tử Trấn ra, nói: “Đứa trẻ trong bụng phu nhân còn chưa vào sản đạo (đường thai nhi từ trong bụng mẹ chui ra ngoài) đâu, nếu ngài xoa như vậy có khi sẽ làm rối loạn vị trí thai nhi đó! Đàn ông không thể nào vào phòng sinh được, mau ra ngoài đi!”

“Sao đàn ông không thể vào phòng sinh? Vợ ta sinh con, ta ở bên cạnh nàng ấy thì có gì không đúng?” Phòng Tử Trấn trừng mắt trước nay đều khiến kẻ địch kinh hồn táng đảm, gầm lên.

Bà đỡ bị hắn gầm một tiếng run rẩy cả người. Một bà đỡ khác vội lấy lòng nói: “Đại nhân, đều nói máu ở phòng sinh không may mắn, ngài ở nơi này cũng không giúp đỡ được gì, lại còn ảnh hưởng quá trình sinh em bé của phu nhân. Cho nên, ngài vẫn nên ra ngoài chờ đi?”

Phòng Tử Trấn sức như trâu bò, cứng cổ nói: “Không được! Vợ ta nhát gan, lần đầu tiên sinh con không biết sẽ sợ thế nào nữa, ta phải ở đây cổ vũ nàng ấy!”

Dù sao Phòng Tử Trấn cũng là tướng quân, tương lai còn phải ra chiến trường, Phòng phu nhân vừa nghe đàn ông đợi ở trong phòng sinh là không may mắn nên vội đuổi hắn ra ngoài: “Chàng ở đây có tác dụng gì chứ? Có thể chịu đau thay ta đâu, hay là muốn sinh con thay ta? Chàng ở chỗ này chỉ ảnh hưởng tâm trạng của ta mà thôi!”

“Vợ ơi đừng sợ! Có ta ở đây!” Phòng Tử Trấn ra vẻ như không nghe thấy, cầm đôi tay có chút lạnh của vợ mình, nâng niu nói “Nếu như ta có thể sinh con thay nàng thì nhất định sẽ không để nàng phải chịu nỗi đau này! Mình à, đau không? Đau thì cắn tay ta này, ta da dày thịt béo, không sợ đau!”

Có người đàn ông thân nhất ở bên cạnh, Phòng phu nhân cũng hoàn toàn yên tâm, nàng tức giận trợn mắt nhìn chồng mình đang ăn vạ, nói: “Cắn chàng sẽ hết đau sao? Chàng… A…” Cơn đau kéo đến khiến nàng đau đến cắn chặt răng!

Nhân lúc đan xen giữa những trận đau, Phòng Tử Trấn tự tay đút thuốc cho nàng ấy, còn đút nàng ấy ăn chè trứng gà. Dư Tiểu Thảo còn để cha nuôi đỡ mẹ nuôi đi vài vòng, nói là có thể giúp thai nhi vào bồn.

Từng trận đau cách nhau càng lúc càng ngắn, vẫn luôn giày vò nàng ấy đến tối thì cuối cùng cũng vỡ nước ối. Lau mồ hôi dày đặc trên trán vợ mình, Phòng Tử Trấn đau lòng liên tục nói: “Tên tiểu tử thối này, sao còn chưa chịu ra nữa! Giày vò vợ ta như vậy, xem sau này ta có đánh mông con không!”

Cắn răng chịu đựng thêm một trận đau đớn, Phòng phu nhân nghe vậy hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu chàng dám đánh con ta sẽ đánh chàng!”

“Được, được! Mau sinh tiểu tử thối này ra, nàng muốn đánh ta thế nào cũng được!” Phòng Tử Trấn cảm nhận được sự gia tăng sức lực khi vợ mình nắm tay mình, chắc là nàng ấy đau lắm mới nắm tay hắn chặt như vậy. Nghĩ vậy, trong lòng hắn đau như bị dao cắt.

“Tử cung mở ra rồi! Phu nhân, lúc ta bảo người dùng sức người nhất định phải dùng sức đó!” Một trong hai bà đỡ mừng rỡ kêu lên.

Dư Tiểu Thảo thấy sắp sinh rồi thì vội vàng nói với Phòng Tử Trấn: “Cha nuôi, người ra ngoài trước đi! Người ở chỗ này chỉ sợ lúc mẹ nuôi đau chỉ muốn làm nũng không chịu dùng sức, vậy thì còn chịu khổ dài dài!”

Phòng phu nhân nghe thấy vậy tức giận nói: “Làm nũng? Nói ai đó! Ai thèm làm nũng với chàng ấy chứ? Nhưng mà khuê nữ nói có chỗ đúng, chàng ở chỗ này quá chướng mắt, ảnh hưởng ta dùng sức!”

Lúc đau từng cơn thôi đã thảm thiết như vậy, có thể tưởng tưởng được lúc sinh con biểu cảm của nàng ấy sẽ dữ tợn đến mức nào chứ. Nàng ấy không muốn chồng mình nhìn thấy tình trạng chật vật của bản thân, Phòng phu nhân đã sớm nghĩ làm thế nào để tống cổ hắn ra ngoài.

Tuy trong lòng không nỡ chút nào nhưng vừa nghe có thể sẽ ảnh hưởng đến việc sinh con của vợ, hắn chỉ đành lưu luyến từng bước rời khỏi phòng sinh. Linh Lung lại một lần nữa đứng đóng chặt cửa phòng sinh ngay trước mặt nam chủ nhân trong nhà.

“A…” Phòng Tử Trấn vừa ra khỏi phòng sinh, một tiếng hét thảm thiết ẩn nhẫn nãy giờ vang lên, hắn suýt chút nữa đá văng cửa phòng sinh xông vào.

“Vợ à, vợ ơi, nàng sao rồi? Nàng cố gắng một chút, sinh xong cái thai này, sau này chúng ta không sinh con nữa!” Phòng Tử Trấn ghé vào khe cửa gầm to với người trong phòng, gân xanh trên cổ cũng nổi lên, biểu cảm còn đau đớn hơn cả Phòng phu nhân còn đang sinh em bé ở bên trong.

“Phòng Minh Triết, chàng câm miệng cho ta!” Phòng phu nhân bị nỗi đau bụng dưới như đang xé rách hành hạ đau đớn mất đi cả ưu nhã thường ngày, nàng ấy như phát giận mà lớn tiếng nói: “Chàng không muốn sinh lão nương càng muốn sinh! Lão nương phải sinh mười tám đứa, tức chết chàng thì thôi!”

Mọi người trong phòng sinh cúi đầu nhịn cười. Hai cái người này, đúng là buồn cười quá mà!

Nhưng mà không khí ung dung này nhanh chóng bị ngưng trọng thay thế. Khó khăn chờ tử cung mở ra mà đứa trẻ trong bụng vẫn chậm chạp không ra. Phòng phu nhân cảm giác như chính mình bị xe ngựa nghiền qua vậy, cảm giác duy nhất chính là - đau!

Dư Tiểu Thảo cũng cảm giác được có chút không đúng, nghiêm túc hỏi bà đỡ: “Xảy ra chuyện gì?”

Một trong hai bà đỡ vẻ mặt tái nhợt, run rẩy nói: “Phu... vị trí bào thai của phu nhân hình như không đúng lắm…”

“Hình như? Ta không muốn câu trả lời không rõ ràng như vậy! Rốt cuộc là chuyện gì, nói đúng sự thật! Nếu như ngươi làm chậm trễ chuyện này, ngươi gánh tội nổi không?” Dư Tiểu Thảo tuy không lớn, trên mặt vẫn còn vẻ ngây thơ nhưng lại hiện ra uy nghiêm khiếp người hỏi.

Một bà đỡ khác hít một hơi thật sâu nói: “Chân của đứa bé trong bụng phu nhân hướng xuống dưới… Khó sinh!”

“Có biện pháp cứu vãn không?” Trong lòng Dư Tiểu Thảo hốt hoảng nhưng vẫn cố bình tĩnh lại, dõng dạc hỏi.

Bà đỡ kia suy nghĩ một lát, nói: “Hiện nay chỉ có thể đẩy đứa trẻ về lại trong bụng mẹ rồi chậm rãi điều chỉnh vị trí của bào thai. Nhưng mà làm như vậy phu nhân rất có thể sẽ bị thương…”

Dư Tiểu Thảo nhìn bàn tay thô ráp của hai bà đỡ, nếu làm như vậy mẹ nuôi nhất định sẽ bị thương. Nàng cắn răng, quyết định nói: “Nói ta biết phải làm gì? Ta làm!”