Nông Viên Tự Cẩm

Chương 344: Thể hiện tài năng



Hoàng hậu nương nương nhìn Dư Tiểu Thảo, trong mắt có vài phần nghi ngờ. Dư Tiểu Thảo cười nói: “Trai là một loại hải bối (động vật nhuyễn thể), hương vị tươi ngon, nhiều dinh dưỡng, có thể bổ thận, có tác dụng chữa trị nhất định với bệnh kiết lỵ.”

“Hải bối? Khoảng cách giữa Kinh thành và biển dù là con ngựa chạy nhanh nhất cũng phải tốn hai ngày đi về. Buổi trưa Hoàng nhi muốn ăn cháo trai, không kịp đâu!” Hoàng hậu nương nương nhíu mày, tự trách vì không thể thỏa mãn yêu cầu của con trai.

Dư Tiểu Thảo thấy vậy thì vội nói: “Cửa hàng đồ khô chắc có bán thịt trai. Mua về ngâm rồi nấu cháo cũng sẽ phát huy tác dụng nhất định. Chỉ là hiệu quả không tốt như trai tươi mà thôi.”

Tuy bình thường Chu Quân Phàm có hơi nghiêm khắc với tiểu Hoàng tử, nhưng hắn ta cũng rất để ý việc con trai bị bệnh, nghe thấy vậy thì lập tức sai bảo: “Tô Nhiên, mau chóng sai người đến bờ biển mua trai đi! Ngươi cũng rời cung một chuyến đến cửa hàng đồ khô của Chu gia mua thịt trai khô đi. Phải mua được trước bữa tối để cho Hoàng nhi ăn cháo trai.”

Tiểu Hoàng tử lại chu môi, nhỏ giọng nói: “Vậy còn bữa trưa thì sao? Con lại phải ăn cháo trắng à? Không có hương vị gì hết, khó ăn lắm...”

Hoàng hậu nương nương dịu dàng an ủi: “Dư tiểu đại phu nói có thể ăn cháo trắng với rau sam trộn mà. Bây giờ dạ dày con không thích hợp ăn những thứ khác.”

“Vậy còn thuốc thì sao? Có phải con không phải uống thuốc đắng nữa không?” Tiểu Hoàng tử chu cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn Dư Tiểu Thảo, dáng vẻ đó thực sự quá đáng yêu.

Dư Tiểu Thảo cố nén cảm giác muốn bóp bóp mặt tiểu Hoàng tử, gật đầu nói: “Nếu như đến chiều bụng không đau nữa, cũng không đi nặng nữa thì không cần tiếp tục uống thuốc, ăn hết viên đường là được!”

Tiểu Hoàng tử sờ cái bụng nhỏ của mình, nghe thấy không cần uống thuốc đắng nữa thì vui vẻ không thôi nói: “Bụng đã không đau một lát rồi. Có phải là dấu hiệu bệnh của ta đã tốt hơn rồi không?”

“Đúng rồi! Mấy ngày tiếp theo nhớ ăn đường tăng sức đề kháng là được...” Dư Tiểu Thảo rất kiên nhẫn với trẻ con. Tiểu Hoàng tử bị bệnh không khóc không ồn ào, như thế đã là rất hiểu chuyện rồi, là người bệnh rất biết hợp tác. Đúng là trẻ con hoàng gia trưởng thành khá sớm mà.

“Hoàng thượng, Lệ phi dẫn tiểu công chúa đến thăm tiểu Hoàng tử!” Đại thái giám Vinh Thịnh trong cung Cảnh Dương cúi người khom lưng cung kính tới bẩm báo.

Mặt trắng không râu, vẻ mặt cung kính, nở nụ cười khiêm nhường vạn năm không đổi, giống như lưng mãi mãi không thể thẳng lên được - đây mới là kiểu thái giám mà Dư Tiểu Thảo biết. Tô Nhiên kia thần thái cử chỉ hào hoa phong nhã, đúng mực, cử chỉ không không sợ vinh nhục, nhìn thế nào cũng không thấy có liên quan với “thái giám”.

Lệ phi nương nương khoảng hai mươi tuổi, mặc cung trang màu xanh nhạt hình cánh bướm thêu hoa, trên vạt áo rộng thêu tầng tầng lớp lớp hoa văn, tóc búi mai buông, mày ngài tô nhạt, môi chỉ bôi một lớp son mỏng, nhìn cả người như một bông hoa cúc mùa thu thanh lịch, rất hấp dẫn.

Cô bé nàng ta dắt tay nhỏ tuổi hơn tiểu Hoàng tử một chút, phấn trang ngọc trác. Bé mặc bộ quần áo màu hồng thêu chỉ vàng, càng nổi bật làn da trắng như tuyết. Cả người giống như một cục bột nhỏ vậy, rất đáng yêu.

Cô bé ba bốn tuổi, làm y hệt như mẫu phi thỉnh an phụ hoàng và mẫu hậu, sau đó yên lặng đứng trước giường bệnh, dùng chất giọng non nớt nói chuyện với tiểu Hoàng tử: “Hoàng huynh, huynh đỡ hơn chưa?”

Tiểu Hoàng tử chỉ có một đứa em gái này, quan hệ giữa hai anh em cũng không tệ nên nghe vậy thì gật đầu nói: “Muội muội đừng lo lắng, thỉnh thoảng bụng còn nhói đau một cái chứ đã đỡ hơn nhiều lắm rồi!”

“Đau bụng thì để mẫu hậu xoa xoa. Lần trước Đan Nghi ăn no căng, bụng đau, mẫu phi xoa một lát là khỏi rồi…” Tiểu công chúa Chu Đan Nghi ngốc nghếch nhìn hoàng huynh, nghiêm túc nói biện pháp “giải quyết”.

“Muội muội lại ham ăn ư? Nhất định là ăn vụng sau lưng Lệ phi nương nương rồi. Sau này không nên làm vậy nữa, ta nằm trên giường không thể di chuyển chính là hậu quả của việc ăn bậy ăn bạ đó!” Hai đứa nhỏ đáng yêu nói chuyện với nhau.

Hoàng thượng mặt mũi anh tuấn, Hoàng hậu ung dung hoa quý, Lệ phi nương nương thanh nhã tú lệ, đứa con của bọn họ đương nhiên cũng xinh đẹp rồi, tuổi lại nhỏ, giọng nói non nớt, đúng là đáng yêu mà. Dư Tiểu Thảo không nhịn được nở nụ cười nhẹ.

Cung nữ Hạ Tử trở về từ ngự thiện phòng, mặt đầy khó xử nói: “Hoàng hậu nương nương, đầu bếp của ngự thiện phòng chưa thấy rau sam bao giờ, không biết nên nấu thế nào…”

Hoàng hậu nương nương nhìn Dư Tiểu Thảo, giọng nói khẩn thiết: “Tiểu Thảo, lại phải nhờ ngươi rồi…”

Lệ phi nương nương vô cùng ngạc nhiên, từ khi nào mà Hoàng hậu nương nương khách khí với người khác như vậy? Đối phương còn là một đứa trẻ khoảng mười tuổi. Tiểu nha đầu này có chỗ nào hơn người?

Chu Quân Phàm giải thích nghi ngờ của nàng ta: “Tiểu Hoàng tử có thể nhặc về cái mạng nhỏ cũng là nhờ Dư Tiểu Thảo này đấy! Con bé khá am hiểu về bệnh lạ khó chữa của trẻ con…”

Lệ phi nương nương nghe vậy trong lòng tự có cân nhắc. Có thể khiến cho Hoàng thượng và Hoàng hậu tán thưởng thì nhất định phải có tài thật. Khi con còn nhỏ tuổi, khó tránh khỏi sẽ bị một vài bệnh lặt vặt, có thể kết bạn với một đại phu giỏi chữa bệnh cho trẻ con cũng có chỗ tốt cho tương lai của tiểu công chúa. Lệ phi nương nương nghĩ vậy, ánh mắt nhìn Dư Tiểu Thảo mang theo mấy phần khách khí và chân thành.

Sau khi Dư Tiểu Thảo hành lễ với ba người thì đi theo Hạ Tử đến Ngự thiện phòng. Ra khỏi cung Cảnh Dương, bước chân của nàng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, nàng thoải mái hít sâu, ở trước mặt Hoàng thường và Hoàng hậu thật sự quá áp lực, đúng không nhỉ? Nàng cảm giác như mình bị trói buộc tay chân vậy, làm gì cũng phải nghĩ trước nghĩ sau. Gần vua như gần hổ, cảm giác này thật sự không thoải mái!

Đến Ngự thiện phòng, rau sam đã chuẩn bị sẵn. Là do Xuân Hồng dẫn theo mấy cung nữ và thái giám hái về, đã rửa sạch sẽ chờ dùng.

Dư Tiểu Thảo luộc rau sam trong nước sôi trước, loại bỏ khí xanh, vớt ra dùng nước sạch rửa bỏ chất nhờn, cắt nhỏ để nấu. Chờ nồi nóng thì cho dầu vừng vào, xào thơm rau sam, lại thêm một ít muối tinh cho ngon miệng rồi cho ra khỏi nồi.

Gạo tẻ đã vo sạch, bỏ vào trong nồi đất, cho lượng nước sôi vừa phải vào, cho rau sam vừa xào vào, đun lửa nhỏ đến khi mềm là có thể cho ra khỏi nồi.

Lúc đang nấu cháo rau sam thì có thể làm rau sam trộn. Việc này khá dễ, chỉ cần chần rau sam qua nước sôi rồi dùng nước sạch rửa nhiều lần cho hết chất nhờn, cắt nhỏ bỏ vào trong bát. Cho thêm chút muối tinh, nước tỏi và dầu vừng rồi trộn đều là ăn được!

Cháo rau sam vừa nấu xong thì Thái thượng hoàng đã xuất hiện ở cửa Ngự thiện phòng, dáo dác nhìn vào bên trong. Có tiểu thái giám giúp việc bếp núc lanh mắt thấy ông, sau đó cả Ngự thiện phòng đồng loạt quỳ xuống hành lễ. Dư Tiểu Thảo cũng ngơ ngác quỳ xuống theo.

“Đứng lên, đứng lên hết đi! Nên làm gì thì cứ làm tiếp đi!” Thái thượng hoàng phát hiện Dư Tiểu Thảo trong đám người, ánh mắt sáng lên, cười ha hả tiến lại gần.

Nhìn hộp thức ăn mà Hạ Tử đang cầm đứng bên cạnh nàng, Thái thượng hoàng ho nhẹ hỏi: “Đây là đồ ăn nha đầu Tiểu Thảo tự nấu à?”

Ha Tử vội vàng trả lời: “Bẩm Thái thượng hoàng, đúng vậy ạ!”

Thái thượng hoàng nhìn chằm chằm hộp thức ăn, suy nghĩ xem làm thế nào để bảo Hạ Tử để hộp thức ăn lại. Dư Tiểu Thảo thì lại nhìn rõ ý đồ của ông, nói: “Thái thượng hoàng, bây giờ tiểu Hoàng tử không thể ăn những món ăn khác, dân nữ nấu cháo rau sam và rau sam trộn, có hiệu quả chữa bệnh kiết lỵ rất tốt.”

Thái thượng hoàng lập tức nghiêm mặt gật đầu nói: “Tiểu Hoàng tử còn chưa ăn cơm trưa à? Còn không mau mang đi? Nếu như để cháu trai ngoan của ta đói bụng các ngươi có chịu tội nổi không?”

Hạ Tử bị dọa sợ run cả người, vội vàng bưng hộp thức ăn rời khỏi. Thái thượng hoàng đúng là buồn vui thất thường, sau này ở trước mặt ông phải cẩn thận nhiều hơn mới được.

Thái thượng hoàng thấy Dư Tiểu Thảo cũng muốn xoay người rời khỏi thì vội nháy mắt với thị vệ đi theo mình. Thị vệ kia lập tức vươn tay cản Dư Tiểu Thảo rời khỏi. Dư Tiểu Thảo đầy kinh ngạc quay đầu nhìn Thái thượng hoàng.

Thái thượng hoàng ngại ngùng ho khan hai tiếng, nói: “Nha đầu, có hứng thú mở quán đồ kho ở Kinh thành không? Ngươi nấu đầu heo kho ngon như vậy, không mở quán thì lãng phí tài năng lắm!”

Dư Tiểu Thảo nghiêm túc suy nghĩ rồi khẽ gật đầu nói: “Nói thật với ngài, tuy dân nữ có ý muốn mở quán đồ kho nhưng không định mở quán ở Kinh thành.”

Thái thượng hoàng nhíu mày, có chút kinh ngạc hỏi: “Sao thế? Người có tiền trong Kinh thành đi đường cũng gặp được một đống, mở quán đồ kho ở Kinh thành có thị trường tiêu thụ rộng lớn!”

“Nhưng mà không phải tất cả người có tiền đều thích ăn đầu heo kho như Thái thượng hoàng mà! Rất nhiều thế gia quyền quý trong Kinh thành đều xem thịt heo như thứ vứt đi. Đồ kho nhà ta nấu phần lớn đều lấy đầu heo, nội tạng heo làm nguyên liệu nấu ăn, dù ăn ngon thì những nhà giàu quyền quý sĩ diện kia cũng sợ bị người khác chê cười nhà mình ăn đồ vứt đi, chắc chắn sẽ không mua. Thậm chí, có nhà còn cười nhạo những nhà mua đồ kho nữa, nói đầu heo kho là thức ăn quỷ nghèo ăn…”

Dư Tiểu Thảo đã cân nhắc rất nhiều. Những quan viên xuất thân bình dân và gia đình khá giả thì còn tạm được, chứ nhưng thế gia có căn cơ đều rất coi trọng thanh danh, học đòi văn vẻ, sẽ không trở thành một trong những khách hàng mà nàng đã tính sẵn cho tiệm đồ kho.

Thái thượng hoàng khịt mũi coi thường mấy thế gia thích làm bộ làm tịch đó, giả vờ cái gì không biết. Trải qua mấy trăm năm rất nhiều thế gia vọng tộc đã dần dần sa sút, làm cao cho ai xem chứ? Ăn thịt heo thì thế nào? Thích ăn đầu heo kho và ruột già kho thì thế nào? Lão tử là Thái thượng hoàng còn ăn được, còn bọn chúng không thể ăn à? Đồ ăn của quỷ nghèo? Lão tử muốn xem xem ai dám nói lão tử nghèo?

“Nha đầu Tiểu Thảo, chuyện mở quán sau này lại bàn nhé! Ngươi xem Ngự thiện phòng vừa khéo có đầu heo, ngươi có thể kho nó không?” Thái thượng hoàng lại thèm ăn rồi, rõ ràng là đặc biệt dặn dò Ngự thiện phòng chuẩn bị đầu heo.

Tuy tay nghề kho đầu heo của đầu bếp hoàng cung kém hơn Dư Tiểu Thảo nhưng dù sao cũng có công thức của nàng, không ra ngô cũng ra khoai. Thái thượng hoàng thích ăn đầu heo kho, mỗi tháng đều sai Ngự thiện phòng kho một lần, đánh chén một bữa thật ngon.

Dư Tiểu Thảo thấy đầu heo và các loại gia vị đều đã chuẩn bị đầy đủ, cũng không tốn bao nhiêu công sức nên tiện thể kho luôn đầu heo. Sau khi đầu heo được thêm các loại gia vị kho, bỏ vào trong nồi kho chậm, sẽ kho xong trước khi đến giờ ăn cơm tối.

Nàng nghĩ đến việc Thái thượng hoàng tuổi đã cao, lại hơi đậm người, sợ ông có triệu chứng tam cao (tăng huyết áp, tăng đường huyết, tăng mỡ máu) bèn nhân lúc mọi người không chú ý nhỏ ba giọt nước linh thạch vào trong nồi. Như thế thì đầu heo kho sẽ càng ngon hơn, hơn nữa cũng có lợi cho sức khỏe.