Nông Viên Tự Cẩm

Chương 35: Sủng vật đáng yêu



Dư Tiểu Thảo vui mừng chạy qua, được cha cúi người bế lên, nàng hơi ngượng ngùng nhét một quả phỉ vào miệng cha nàng, cười tủm tỉm nói: “Cha, con học được cách bẫy thú! Bẫy con đặt, còn bắt được một con thỏ hoang lớn, còn sống!”

Dư Hải không tiếc lời khích lệ, nói: “Thảo Nhi nhà chúng ta rất có tài, sau này cha chờ khuê nữ nhà chúng ta bắt thỏ hoang về ăn.”

“Cha, cha! Bọn con còn bắt được con hoẵng nhỏ! Nhìn nè, không cần dắt cũng sẽ không chạy loạn, rất nghe lời!” Tiểu Thạch Đầu kéo ống quần của cha, chỉ vào con hoẵng ngốc đang vòng tới vòng lui quanh chân cậu bé, giọng nói ngọt ngào.

Dư Hải cúi đầu nhìn động vật nhỏ dưới chân, mới vừa nãy đen tuyền không thấy rõ, còn nghĩ rằng là chó con nhà ai tới đây. Không nghĩ tới lại là một con hoẵng nhỏ.

Dư Hải thả con gái xuống, cúi người xem con hoẵng nhỉ kia. Hoẵng nhỏ mở to đôi mắt ngây thơ đen nhánh, nhìn đăm đăm con gái mình, còn dùng đầu cọ cọ ở ống quần con gái… Ha!

Chưa từng thấy qua hoẵng không sợ người. Không biết là vì lạc mất hoẵng mẹ, nên coi con mình là đồng loại chứ? Hoẵng ngốc, hoẵng ngốc, nếu như đã có chữ “ngốc” vậy chắc là không thông minh đâu.

“Thảo Nhi, là con hay tiểu tử Triệu Hàm bắt được vậy? Cha cũng không muốn chiếm lợi ích của người ta!” Dư Hải cám thán Triệu Triệu Bộ Phàm ca bình thường đối xử với nhà bọn họ rất tốt, bản thân còn đi theo người ta học không ít bí quyết săn thú. Sợ con gái và con trai mình không hiểu chuyện, mở miệng muốn đồ vật của người ta.

Dư Tiểu Thảo cười lắc đầu nói: “Con mới học đặt bẫy, có thể mèo mù với phải chuột chết bắt được một con thỏ hoang đã không tệ. Con hoẵng nhỏ này, là mượn từ Hàm ca giúp đỡ nuôi mấy ngày! Chờ qua một thời gian liền đưa trở về.”

Dư Hải gật đầu nói: “Ừ, chơi vài ngày thì trả lại người ta thôi! Không biết con hoẵng này có dễ nuôi không, các con để ý một chút, đừng để nó chết! Nếu chị em các con thích, ngày mai cha mang thú săn đến đổi. Cũng không thể bỗng nhiên cầm đồ của người khác, biết không?”

“Cha yên tâm đi!” Dư Tiểu Thảo gói lại chỗ hạt dẻ, chia một ít cho cha mình, “Nếm thử một chút, đây là quả chúng ta phát hiện ra, Triệu bá mẫu giúp đỡ xào, thơm lắm đó!”

Dư Hải thấy túi áo của con trai rơi xuống mấy quả phỉ, vội nhặt lên, hỏi: “Các con cả ngày đều ở nhà Triệu bá bá? Không làm chậm trễ chuyện nhà người ta chứ?”

“Chúng con đi lên trấn. Cha nhìn xem. Bánh ngọt nhị tỷ mua cho con này!” Tiểu Thạch Đầu sớm đã quên đi chuyện cậu bé đồng ý với Nhị tỷ, bán nàng ngay trước mặt cha nàng.

Chân mày Dư Hải nhíu lại, nhìn bánh ngọt trong túi giấy dầu, lại nhìn con gái nhà mình. Tiền mua bánh ngọt ở đâu ra? Chẳng lẽ là tiền bán bào ngư lần trước còn dư?

“Cha, hôm nay Hàm ca bắt được nhiều thú săn, đi bán ở trấn trên rồi. Bọn con ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm nên cũng đi theo. Không phải con cũng bắt được thỏ hoang sao? Đi theo cùng bán được hơn một trăm văn tiền, mua chút kẹo ăn, tiền dư lại khá nhiều!” Dư Tiểu Thảo dĩ nhiên sẽ không nói sự thật ra, chỉ móc một xâu tiền đồng nhỏ, ước chừng năm, sáu chục đồng tiền đồng.

Dư Hải dẫn hai đứa trẻ về nhà, liên tục nhắc nhở: “Gan của các con cũng lớn thật, lớn nhất mới mười hai mười ba tuổi cũng dám lên trấn trên. Cũng không sợ bị ăn mày cướp à! Sau này nếu muốn đi trấn trên, chờ cha đi bán thú săn thì đi chung. Lúc đi đường mệt còn có thể cõng các con mà.”

“Không mệt! Bọn con đi nhờ xe bò của Trương gia gia đi thôn Tây Sơn! Nhị tỷ còn cho ông ấy một túi bánh ngọt!” Tiểu Thạch Đầu cứ canh cánh trong lòng túi điểm tâm đó.

“Nhị tỷ con làm đúng, có qua có lại, người ta giúp chúng ta thì chúng ta có thể báo đáp bằng cách khác. Chỉ muốn kiếm lợi từ người khác sau này khi con gặp khó khăn thì ai dám ra tay giúp đỡ con?” Dư Hải bắt đầu dạy dỗ đứa trẻ.

Không bao lâu sau ba người tiến vào sân nhà mình. Lúc này, trời đã hoàn toàn tối, đêm thu ở phía bắc vẫn có chút lạnh. Già trẻ Dư gia trừ nhị phòng ra những người khác đã đi nghỉ từ sớm, chỉ có đông phòng còn le lói chút ánh sáng

“Thảo Nhi, Thạch Đầu, có đói không, cha con còn giữ lại màn thầu cho các con đó. Mẹ nướng cho các con ở trên lò đó, các con chia nhau ăn đi!” Lúc này liền bộc lộ ra điểm tốt trong tính cách của người mẹ dịu dàng mềm yếu này. Nếu là mẹ nàng kiếp trước, đi chơi về muộn cũng sẽ chuẩn bị thức ăn giúp nàng, nhưng ăn mắng một trận là không thể tránh khỏi.

Tiểu Thạch Đầu dè dặt thò đầu ra ngoài ngó nghiêng, sau đó đóng nhanh cửa lại, mở túi điểm tâm ra, bắt đầu chia cho người nhà. Cậu bé tuy rất thích điểm tâm mềm mại ngọt ngào nhưng không có thói quen ăn một mình.

Trong túi giấy dầu có sáu chiếc bánh ngọt, sau khi chia mỗi người một cái, cậu bé do dự nhìn cái bánh cuối cùng, hồi lâu mới nói: “Cái này giữ lại cho đại ca.”

Nghe thấy lời của con, sắc mặt hai vợ chồng Dư Hải ảm đạm xuống, trong phòng lâm vào im lặng. Thật lâu, Dư Hải mới thở dài nói:

“Đừng để lại. Ca con không biết khi nào trở về, bánh ngọt này không nên để quá lâu. Ba chị em các con chia nhau ăn đi, chờ lần sau cha đi trấn trên sẽ mua cho cả đại ca con.”

Dư Tiểu Thảo nghĩ đến bóng dáng gầy yếu mệt mỏi của anh mình, trong lòng vô cùng chua xót, nhỏ giọng nói: “Cha, chúng ta đón đại ca về được không? Ở đâu cũng không thoải mái bằng ở nhà, không phải sao?”

“Cha cũng muốn đón đại ca con về, nhưng mà…” Sau khi trở về thì sao? Nghênh đón bọn họ là một trận gió bão lớn hơn.

Dư Tiểu Liên hừ hừ nói: “Nãi nãi và đại bá nương là ngại nhà chúng ta ăn không ngồi rồi nhiều! Nhưng chúng ta cũng không ăn tiền của bọn họ. Một lần cha bán thú săn cũng đủ để nhà chúng ta ăn mấy tháng!”

Tiểu Thảo đặt mông ngồi trên giường đất, lẩm bẩm: “Nếu như chúng ta có thể ra ngoài ở thì tốt rồi!”

Ánh mắt Tiểu Liên sáng lên, rồi lại ảm đảm xuống, lắc đầu nói: “Nãi nãi sẽ không đồng ý! Bà ta muốn cha chúng ta kiếm bạc nuôi tiểu thúc đi học…”

“Hai con nói cái gì đó? Cha mẹ không ở riêng! Gia gia nãi nãi con đều ở đây, nói phân ra ở riêng không sợ người ta nói xấu sau lưng à? Cũng không thể nói bừa ở bên ngoài được!” Liễu thị mang bánh bao nướng vàng giòn, kẹp dưa muối đưa tới trong tay hai chị em Tiểu Thảo.

Nàng ấy bỏ phần bánh được chia vào túi giấy dầu, giữ lại cho bọn trẻ ngày mai ăn. Lại bị Dư Tiểu Thảo thừa dịp Tiểu Thảo không chú ý nhét vào trong miệng nàng.

“Két…" Tiếng cửa gỗ mở ra khiến cho không khí náo nhiệt lập tức đóng lại. Liễu thị nhanh nuốt bánh ngọt trong miệng xuống, đưa tay lên lau mép.

Một nhà năm người ánh mắt đều đồng loạt nhìn về phía cửa phòng, cửa gỗ mở ra một kẽ hở nhưng không thấy có người đi vào. Ánh mắt lại đồng loạt nhìn xuống dưới, phát hiện một cái đầu nhỏ chỉ dựng lên hai lỗ tai, tò mò thò vào đánh giá tất cả trong phòng.

Đôi mắt đen nhánh sau khi nhìn thấy Dư Tiểu Thảo lại nhanh nhẹn lắc thân chui vào, lắc lư chạy tới bên cạnh Tiểu Thảo, dùng đầu cọ cọ chân nàng, giống như một con chó nhỏ muốn xương vậy.

“Woa! Đáng yêu ghê!” Tình yêu của Dư Tiểu Liên bộc phát, cúi người ôm hoẵng nhỏ vào trong ngực, tay vuốt ve đầu nhỏ của nó, lại dùng mặt cọ cọ da lông mềm mại.

“Là con hoẵng nhỏ của Triệu Hàm! Tiểu Thạch Đầu thấy thích nên mang về nuôi mấy ngày. Có lẽ là đói, nếu không nó cũng không mò vào trong nhà.” Dư Hải giải thích cho cô con gái hiểu.

Dư Tiểu Liên ôm hoẵng nhỏ không lớn hơn chó nhỏ đầy tháng bao nhiêu, không nỡ buông tay: “Trong sân hôm nay có cỏ heo, con đi lấy cho nó ăn. Con hoẵng nhỏ này thật ngoan, không sợ người chút nào!”

Đáng tiếc, nàng ấy hiểu sai rồi. Chờ Tiểu Liên chọn cỏ heo tươi non nhất mang vào, hoẵng nhỏ chỉ hơi ngửi ngửi một chút liền kiêu ngạo quay đầu qua chỗ khác, ánh mắt đáng thương nhìn Tiểu Thảo, cơ thể nhỏ bé bắt đầu giãy giụa muốn xuống đất.

Tiểu Liên sợ nó té nên thả nó xuống đất, trong tay vẫn cầm cỏ xanh dụ nó ăn. Đáng tiếc, hoẵng nhỏ coi thường, chỉ đi tới mục tiêu trong lòng nó - Tiểu Thảo ở bên cạnh.

Tiểu Liên có chút thất vọng nói: “Rốt cuộc là muội muội mang về, cũng chỉ thân với muội muội!”

Dư Tiểu Thảo nhận lấy cỏ xanh trong tay nàng ấy, cười trêu ghẹo nói: “Có lẽ là hoẵng nhỏ và Tiểu Liên giống nhau đều thích sạch sẽ, chê cỏ xanh chưa rửa sạch nên không chịu ăn!”

Nói xong, nàng đổ ra một ít nước từ trong lọ nước linh thạch, lấy có xanh chấm một chút, lại đưa tới bên miệng hoẵng nhỏ. Hoẵng nhỏ giống như nhìn thấy mẹ ruột, nôn nóng chạy tới, ngon miệng ăn từng ngụm một.

“Đúng là một con hoẵng thích sạch sẽ!” Tiểu Thạch Đầu cười ha ha, cũng cầm một nắm cỏ, rửa qua nước. Ăn xong cỏ xanh trong tay Tiểu Thảo, cảm nhận được mùi vị so với sữa còn mê người hơn này, lại lắc lư chạy tới, ăn cỏ trong tay Tiểu Thạch Đầu.

Tiểu Liên đã có kinh nghiệm, dùng số nước linh thạch còn lại tưới lên cỏ xanh. Dư Tiểu Thảo nhìn tới đau lòng một trận: Nha đầu phá sản, ước chừng đã xử xong hai bát nước linh thạch thủy đó. Đây là đồ thật sự rất tốt đó!

Từ khi có nước linh thạch, mỗi ngày Dư Tiểu Thảo đều để người trong nhà uống một bát. Hiệu quả đương nhiên tốt không chê vào đâu được. Không nói nàng, mẹ nàng Liễu thị thân thể không tốt, uống nước linh thạch hơn hai tháng, tuy nhìn vẫn gầy như cũ nhưng thân thể đã khỏe hơn nhiều. Lần trước dính một trận mưa thu, nếu là trước kia thì sớm đã bệnh nặng, vậy mà lần này sau khi uống một bát canh gừng ngay cả hắt xì cũng không thấy.

Dư Hải cũng nói gần đây khỏe hơn nhiều, trước kia vác thú săn hơn 50 cân ở trên núi, lại đi bán ở trấn trên. Trở về sẽ mệt mỏi cả người vô lực, nằm nghỉ rất lâu ở trên giường đất cũng không khá hơn. Bây giờ thì sao? Hình như không mệt mỏi gì cả, thêm vài chục cân cũng không có vấn đề gì.

Nhớ tới chỗ tốt của nước linh thạch, Dư Tiểu Thảo im lặng ôm lấy cái lọ, đi vào phòng bếp múc đầy một vại nước sôi để nguội, cẩn thận cởi dây đỏ buộc ngũ thải thạch trên cổ tay, ném vào trong vại nước. Linh thể của Tiểu Bổ Thiên Thạch chui ra từ trong ngũ thải thạch, vui vẻ bơi lội ở trong nước.

Nếu như những người khác trong phòng có thể nhìn thấy nhất định sẽ rất kinh ngạc, trong vại nước nhà mình sao lại có một con mèo cái màu vàng đang không ngừng đạp nước, không lẽ sắp chết đuối?

Tiểu Bổ Thiên Thạch không hài lòng lẩm bẩm: Phản đối! Linh khí quá ít! Không có linh chi thì thôi, nước giếng thì hiếm lạ gì? Bổn thần thạch muốn nước suối trong rừng trúc!

“Ngươi có biết đủ không? Nước linh thạch có lợi cho chúng ta, cuối cùng ngươi cũng lấy được lợi mà? Còn ồn ào nữa ta ném ngươi vào trong sơn cốc không nhặt lên nữa!” Dư Tiểu Thảo vừa cho hoẵng ăn vừa đe dọa Tiểu Bổ Thiên Thạch kiêu ngạo.