Nông Viên Tự Cẩm

Chương 463: Sau này



Thấy Dư Tiểu Thảo có khách thăm, Lý Mộng Như cũng không ở lâu. Chỉ là lần nữa nhắc nhở nàng phải cẩn thận với Dương Quận vương. Dư Tiểu Thảo nén cười, trong miệng đồng ý, tự mình đưa nàng ấy đến cửa thuỳ hoa.

Đột nhiên, Nghênh Xuân - nhị đẳng nha đầu bên cạnh Tiểu Thảo dẫn Dương Quận vương phong thần tuấn lãng, long chương phượng tư(1) đi vào. Thấy đoàn người, Nghênh Xuân uốn gối thi lễ, trong miệng nói: “Tiểu thư, nô tỳ đưa Dương Quận vương đi gặp phu nhân...”

(1) Long chương phượng tư: phong cách ai đó giống như rồng phượng

Dương Quận vương? Lý Mộng Như vốn thấy có ngoại nam nên cúi đầu thủ lễ, trong lòng vừa sợ hãi vừa tò mò cho nên không nhịn được lén ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng dáng màu đen sau lưng Nghênh Xuân. Không ngờ, lại tiếp xúc phải một ánh mắt lạnh đến thấu xương khiến trái tim nhỏ của nàng ấy sợ tới mức ngừng hai giây, sau đó giống như con thỏ con bị hoảng sợ vùi đầu xuống ngực thật sâu.

Thật đáng sợ! Lời đồn đãi quả nhiên không giả, ánh mắt Dương Quận vương giống như dao nhỏ, thiếu chút nữa hù chết nàng ấy! Tuy rằng chưa kịp thấy rõ bộ dạng đối phương, nhưng Lý Mộng Như tự động bổ não một chút: Vóc dáng rất cao, giống như ngọn tháp sắt (người ta mặc áo choàng màu đen, được chứ), ánh mắt có thể giết chết người. Thật đáng sợ! Tiểu Thảo muội muội có thể bị bắt nạt hay không?

Chu Tuấn Dương phát hiện một tia cảm xúc sợ hãi, sợ có người muốn gây bất lợi với tiểu nha đầu nhà hắn cho nên dùng siêu năng lực của mình ở mức tối đa, không ngờ lại thu được tin tức khiến hắn dở khóc dở cười - tiểu cô nương lá gan không lớn bằng con thỏ này vậy mà lại hình dung hắn đáng sợ đến như vậy, còn lo lắng hắn tổn thương Tiểu Thảo? Ngươi suy nghĩ nhiều rồi đó? Nha đầu nhà hắn, hắn che chở còn không kịp, sao có thể để nàng chịu thiệt dù chỉ một đầu ngón tay?

Nha hoàn vừa mới tới báo, nói Tiểu Thảo nhà hắn đang gặp ai? Thứ nữ nhà Hồng lô Tự khanh? Vậy mà dám ở trước mặt tiểu nha đầu nhà hắn, tổn hại hình tượng cao lớn tuấn lãng uy mãnh của hắn, muốn hắn giáo huấn nàng một chút hay không? Được rồi! Thấy thái độ của tiểu thứ nữ kia đối với tiểu nha đầu nhà hắn coi như không tệ, tạm tha nàng ta một lần đi! Tiểu nha đầu nhà hắn còn lâu mới nhát gan nàng ta. Cùng lắm, hắn bị tiểu nha đầu cười nhạo một hồi. Dù sao cũng không phải lần một lần hai, không sao cả! Chỉ cần tiểu nha đầu vui vẻ là được rồi!

Tiếp xúc ánh mắt hài hước của Dư Tiểu Thảo, Chu Tuấn Dương nhíu mày, khóe miệng hơi hơi giương lên, cho nàng ánh mắt “Gia chờ nàng ở chính viện”, sau đó cứ như không có việc gì đi thoáng qua đoàn người Tiểu Thảo.

Tiểu cô nương Lý Mộng Như bị dọa sợ mất mật, nắm chặt khăn tay, cúi đầu thấp đến mức không thể thấp hơn, hai đùi run rẩy cho đến tận khi bóng dáng Dương Quận vương hoàn toàn biến mất, nàng ấy mới thở phào một hơi, cảm giác bản thân tựa như vừa đi dạo một chuyến ở Quỷ Môn Quan.

Cho đến khi lên xe ngựa, trong lòng Lý Mộng Như vẫn còn sợ hãi. Cẩm Nhi xách theo hộp quà cũng vỗ ngực mình, nhẹ nhàng thở ra, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, vừa rồi Dương Quận vương quá đáng sợ! Cách hắn ba bước vẫn có thể cảm giác không khí giống như bị đông cứng. Nô tỳ sợ tới mức không dám hít thở! Đúng rồi, tiểu thư! Ngài có nhìn rõ mặt Dương Quận vương không?”

“Ta vừa ngẩng đầu đã bị ánh mắt như dao nhỏ của hắn dọa sợ tới mức vội vàng cúi đầu. Chỉ nhìn thấy hắn một thân quần áo màu đen, vóc dáng rất cao! Cẩm Nhi, ngươi nói Dương Quận vương đáng sợ như vậy, Tiểu Thảo muội muội có thể bị hắn bắt nạt hay không?” Lý Mộng Như thật lòng lo lắng thay người bạn nhỏ mới quen.

Cẩm Nhi chần chừ nói: “Hẳn... không thể nào? Có Phòng phu nhân ở đây, sẽ không để Dư cô nương phải chịu ấm ức! Hơn nữa... từ biểu hiện của Dư cô nương mà nói, nàng hẳn không hề sợ hãi Dương Quận vương. Có lẽ, những lời đồn đãi đó... là nói quá sự thật! Hơn nữa, Dương Quận vương cũng không có khả năng tùy tiện, vô duyên vô cớ nổi giận. Tiểu thư, ngài đừng quá lo lắng!”

Trở lại trong phủ, chủ tớ hai người lập tức bị nha đầu chờ ở cửa sau đưa tới chính phòng của mẹ cả ở trong viện. Mẹ cả, đích tỷ và mấy đệ đệ nhỏ tuổi đều chờ trong sảnh, hơi có chút cảm giác giống như tam đường hội thẩm.

Thần thái Lý Mộng Như hơi có chút co rúm lại, uốn gối thi lễ, nhỏ giọng nói: “Mộng Như thỉnh an mẫu thân.”

Trên mặt Lý phu nhân vẫn treo nụ cười dịu dàng, vẫy tay gọi tiểu thứ nữ ngày thường không xuất sắc này lại gần ngồi xuống bên cạnh bà ta, dịu dàng nói: “Nơi này cũng không có người ngoài, không cần câu nệ như thế. Mau ngồi xuống, uống ly trà nóng ấm người.”

Trưởng bối đã ban không dám từ chối, Lý Mộng Như câu nệ ngồi xuống ghế thêu bên trên giường nệm, cầm một ly trà, miệng nhỏ uống từng ngụm từng ngụm. Ừm... hương vị nước trà này kém xa nhà Tiểu Thảo muội muội!

Đích tỷ Lý Mộng Kỳ không đợi nàng ấy uống hết nước trà trong ly đã gấp không chờ nổi nghiêng người lại đây, hỏi: “Như muội muội, Dư đại nhân mời muội qua đó, có chuyện gì không? Nàng có dùng trái cây chiêu đãi muội hay không?”

Lý Mộng Như đưa chén trà cầm trong tay cho Cẩm Nhi bên cạnh, dùng giọng nói nhu thuận nói: “Dư đại nhân nhìn trúng tay nghề chế tác son phấn của ta, muốn hợp tác cùng ta mở một cửa hàng. Ngoài ta, nàng còn mời Viên Tuyết Diễm tỷ tỷ nhà Tể tướng.”

“Tay nghề làm phấn trứng vịt của Viên cô nương nổi danh trong kinh. Không nghĩ tới tài nghệ làm son phấn trang điểm ngày thường của muội muội cũng có thể lọt vào mắt xanh của Dư đại nhân...” Viên Tuyết Diễm tính tình thanh cao lạnh lùng đạm bạc, ngày thường chỉ kết giao với người hợp ý mình, trong kinh số người có thể khiến nàng để mắt tới không vượt quá mười. Thấy thứ muội có thể có cơ hội làm việc cùng đích nữ nhà Tể tướng, trong lời nói của Lý Mộng Kỳ mang theo vài phần ghen tỵ.

Lý phu nhân nhàn nhạt liếc mắt nhìn con gái nông cạn một cái, cười tiếp chuyện, nói: “Mộng Như, chơi với Dư cô nương có vui không? Tính tình nàng thế nào? Có phải xảo quyệt giống như lời đồn hay không? Con là cô nương của phủ chúng ta đi ra ngoài, không cần vì đón ý nói hùa người khác mà để mình chịu ấm ức!”

Nghe những lời giữ ý của mẹ cả, tiểu cô nương đơn thuần Lý Mộng Như, trong lòng ấm áp, cảm động nói: “Cảm ơn mẫu thân đã quan tâm. Tiểu Thảo muội muội không hề xảo quyệt ương ngạnh giống như đồn đãi mà hoàn toàn ngược lại. Nàng tính tình rất tốt, đối với người khác gần gũi lễ độ, không bởi vì nữ nhi là thứ nữ mà coi khinh. Chẳng những chiêu đãi trà ngon nước tốt mà còn dùng một đĩa đầy cà chua bi chiêu đãi nữ nhi...”

Dùng một đĩa đầy cà chua bi trân quý để chiêu đãi một thứ nữ? Hai đứa con trai nhỏ tuổi của Lý phu nhân lộ ra biểu tình hâm mộ ghen tị. Lý Hạo Minh mới bảy tuổi chu miệng lên, nói: “Đến nay, ta mới chỉ được ăn cà chua bi hai lần, mỗi lần không vượt qua ba quả. Như tỷ tỷ vậy mà lại một mình độc chiếm một đĩa, thật khiến người ta hâm mộ.”

“Minh Nhi!” Lý phu nhân oán trách trừng mắt nhìn con trai nhỏ một cái, nói, “Quân tử đoan chính, há có thể coi nặng ham muốn ăn uống? Cẩn thận để phụ thân con nghe được sẽ phạt con chép sách!”

Lý Mộng Kỳ thương xót ấu đệ, vội chuyển đề tài, nói: “Cũng chỉ có Dư đại nhân dám dùng một đĩa đầy cà chua bi đãi khách. Lấy quan hệ của nàng và Dương Quận vương, trái cây trong lều lớn ở thôn trang thiếu ai cũng sẽ không thiếu nàng!”

Lý Mộng Như khẽ cười một tiếng, nói: “Tỷ tỷ, lời này của người sai rồi! Cà chua bi Phòng phủ dùng để đãi khách vốn không phải được đưa tới từ thôn trang mà là do nhà họ trồng trong nhà ấm. Nhà ấm của các nàng, chia trên dưới vài tầng, hoa cỏ trân quý đều đặt ở trên giá. Toàn bộ mặt đất đều được dọn ra để trồng cà chua bi và dâu tây!”

Nhà ấm không phải là thứ nhà nào cũng có thể xây được, động một chút cũng tốn đến mấy ngàn lượng, đối với nhà Hồng lô Tự khanh chỉ làm nha môn mà nói vốn không phải con số nhỏ. Lý phu nhân lại không phải loại người yêu hoa, tất nhiên sẽ không hao tốn nhiều tiền vào nhà ấm.

Lý Mộng Kỳ hâm mộ nói: “Tự mình trồng ăn sẽ càng thuận tiện hơn! Dư đại nhân vốn dĩ rất giỏi về chuyện này, cà chua bi trồng ra nhất định hương vị ngon hơn chút!”

“Như tỷ tỷ, tỷ sẽ không ăn hết một đĩa chứ?” Lý Hạo Minh còn canh cánh trong lòng đối với việc tỷ tỷ thứ nữ này độc hưởng một đĩa cà chua bi.

Lý Mộng Như cúi đầu cười nói: “Sao có thể chứ, dù sao cũng làm khách trong nhà người ta, làm sao cũng phải rụt rè chút. Thật ra cà chua bi trên bàn ta cũng không nếm được mấy quả. Nhưng lúc ở trong nhà ấm, tiện tay hái cũng ăn được không ít.”

Lý Hạo Vũ vẫn luôn trầm mặc không nói chuyện, nghe vậy cuối cùng cũng mở miệng: “Dư đại nhân còn mời Như tỷ tỷ đến nhà ấm hái cà chua? Trái cây tự tay hái ăn vào càng có tư vị đúng không? Nghe nói, thôn trang của Dương Quận vương cung cấp dịch vụ giải trí tự tay hái trái cây. Vào lều lớn phải nộp một trăm lượng bạc trước, trái cây ở bên trong ăn đều không mất tiền. Nếu hái mang về lại phải đóng tiền khác, dưa hấu và dưa bở không hạn chế trọng lượng, cà chua bi mỗi người nhiều nhất chỉ có thể mua hai cân rưỡi.”

“Mỗi người có thể mua hai cân rưỡi? Vậy chẳng phải nói, chúng ta muốn ăn cà chua bi trực tiếp đến thôn trang là được, không cần phải chịu gió chịu tuyết xếp hàng ở bên ngoài cửa hàng trái cây?” Ánh mắt Lý Mộng Kỳ sáng lên, suy nghĩ ngày nào đó quấn lấy phụ thân, đòi người mang các nàng cùng đi đến thôn trang của Dương Quận vương mở rộng tầm mắt.

Lý Hạo Vũ liếc mắt nhìn nàng ta một cái, nói: “Muốn vào lều lớn, mỗi người phải nộp một trăm lượng bạc trước. Giá cả mua trái cây ở thôn trang sẽ cao hơn ở cửa hàng rất nhiều. Tiêu tốn như vậy, cũng không phải nhà bình thường có thể chi trả được!”

Đi một chuyến, một người ít cũng phải tốn hơn một trăm lượng bạc, lấy bổng lộc của phụ thân còn có thu vào ở cửa hàng của hồi môn của mẫu thân, nếu cả nhà họ đi một lần, chắc chắn sinh kế mấy tháng tới trong nhà cũng có khả năng quay vòng không ra. Lý Mộng Kỳ có chút nhụt chí rũ bả vai xuống.

Lý Mộng Như thấy cảm xúc của đích tỷ và hai đích đệ đều không tốt lắm, vội quay đầu lại cho Cẩm Nhi một ánh mắt, trong miệng nói: “Mẫu thân, tính tình Tiểu Thảo muội muội giống như lúc đầu nữ nhi nói, chẳng những nhiệt tình chiêu đãi, còn tặng nữ nhi lễ vật nữa!”

Cẩm Nhi có chút không đành lòng lấy cà chua bi và dâu tây Dư cô nương tặng ra. Ngày thường, thỉnh thoảng nhà may mắn mua được cà chua bi cũng không thấy phu nhân và đại tiểu thư nhớ tới tiểu thư nhà mình. Tiểu thư đã nghèo lại quá hào phóng mà!

Tuy rằng trong lòng không tình nguyện, Cẩm Nhi cũng không dám để lộ ra một phân, nàng ta lấy ra hai giỏ trúc nhỏ tinh xảo, bên trên có cái nắp ngăn cản tầm nhìn của mọi người trong phòng. Lý Hạo Minh càng duỗi dài cổ hơn, chờ mong nhìn lễ vật Dư đại nhân tặng.

Lý phu nhân trên mặt hiện ra vài phần ý cười, nói: “Dư cô nương thật là khách khí quá!”

Lý Mộng Như đặt hai giỏ trúc nhỏ lên trên bàn nhỏ ở trên giường, mở cái nắp lên để lộ cà chua bi đỏ tươi và dâu tây căng mọng.

“Woa! Một rổ cà chua bi cũng phải đến hơn một cân chứ? Dư đại nhân thật quá hào phóng!” Lý Hạo Minh vui mừng kêu một tiếng.

“Thời tiết lúc này vậy mà lại có dâu tây? Khó trách lời đồn nói, Dư đại nhân có thể phá vỡ vụ mùa, giúp rau dưa và trái cây sinh trưởng trái mùa!” Lý Hạo Vũ cũng kinh ngạc không thôi.

Lý phu nhân nhìn dâu tây thơm thoang thoảng mê người và cà chua bi, trong lòng tính toán, sau này phải đối với thứ nữ này tốt một chút. Nói không chừng có thể thông qua nàng ấy, chung một đường với Dư cô nương này nữa...