Nông Viên Tự Cẩm

Chương 480: Hy sinh một chút



Chu Tuấn Dương: Hay cho một Dư Tiểu Thảo không biết giữ đạo làm vợ! Nhìn chằm chằm người ta, mê mẩn nhan sắc của người ta thì thôi đi, lại còn muốn mua về giấu đi? Coi ta là người chết sao?

Ninh Đông Lan: Đứa nhỏ này, nói năng không để ý gì cả. Nếu không phải tuổi còn nhỏ, y còn tưởng nàng đang trêu chọc y đấy!

Ninh Đông Hoan: Huyền chủ đại nhân, ngươi thích thì cứ lấy đi, ta không lấy ngươi một đồng nào đâu. Có trời mới biết gã muốn thoát khỏi tên nhị ca gian xảo này đến mức nào! Hay là… ta đổi nhị ca lấy một con chó của ngươi?

Nhận ra mình nói sai, Dư Tiểu Thảo cười cười nói: “Tuy rằng ví dụ không đúng lắm nhưng ý của ta rất rõ ràng, ta sẽ không bán hai con chó này. Vậy… hai vị Ninh công tử, tạm biệt, không mong gặp lại…”

Xe ngựa chạy đi, Ninh Đông Hoan suýt chút nữa xông lên túm dây cương ngựa. Thấy phản ứng của gã khá mạnh, Tiểu Hắc vốn đang ngốc nghếch nhìn thứ mới lạ khắp nơi lập tức lộ ra ánh mắt hung ác, nhe hàm răng trắng hếu ra dọa người. Mấy con chó cưng của Ninh Đông Hoan rên ư ử, chân run không đứng nổi.

Đám người vây xem cũng kêu lên, lập tức tản ra bốn phía, rất sợ con chó lớn hung dữ này nổi điên cắn loạn. Dư Tiểu Thảo đã trở lại trong xe ngựa thấy vậy thì nhẹ giọng quát một tiếng “Tiểu Hắc!”. Chỉ thấy con “Chó lớn” một giây trước còn vô cùng hung tàn, một giây sau lại khôi phục thái độ chân chó, lui về bên cạnh xe ngựa, muốn chui đầu qua cửa sổ xe, kết quả đầu quá lớn, rất đau khổ bị kẹt lại.

Dư Tiểu Thảo dùng sức đẩy cái đầu của nó ra, dưới ánh mắt buồn buồn của Tiểu Hắc, nàng vươn tay vỗ vỗ đầu nó coi như an ủi: “Không còn sớm nữa, chúng ta trở về phủ thôi!”

“Dư cô nương, nếu ngươi không chịu bán hai con chó này... Vậy chờ bọn nó sinh chó con thì bán cho ta một con được không?” Ninh Đông Hoan còn chưa chịu từ bỏ, khó khăn lắm mới gặp được thế danh khuyển, lại còn gặp được hai con. Chỉ một con trong đó thôi sức chiến đấu cũng mạnh hơn tất cả những con chó săn của gã cộng lại, gã thật sự không đành lòng từ bỏ.

“Chờ chúng nó sinh rồi tính!” Dư Tiểu Thảo không chắc chắn nhún vai. Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nhà nàng đều là giống đực, lúc nào có sói con không phải chuyện nàng có thể quyết định được.

“Vậy ta coi như ngươi đồng ý rồi nhé...” Ninh Đông Hoan yêu chó thành si, sao mà không biết được giới tính của hai con chó này chứ: “Ngày mai ta sẽ đưa mấy con chó đang động đực qua, ha ha, ngươi thấy có được không?”

Đưa chó đến? Là muốn dâng thêm thức ăn cho Tiểu Hắc và Tiểu Bạch sao? Đúng rồi, lúc còn ở trong thôn, đúng là chưa từng thấy Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cắn chó nhà người khác bao giờ. Một mặt có thể là vì những con chó trong thôn thấy chúng nó đều tránh thật xa, mặt khác, chúng nó cũng có thân có phận, không muốn bắt nạt chó nhỏ nhỉ? Không biết lúc chúng nó bị đói có cắn những con chó khác không?

“Đi! Có nhìn nữa cũng không thể sở hữu hai con chó đó đâu!” Ninh Đông Lan chờ sau khi xe ngựa đi xa thì đá một cước vào mông tam đệ vẫn đang mong ngóng nhìn theo.

Ninh Đông Hoan đảo mắt nghĩ, đột nhiên ánh mắt gã sáng lên nhìn nhị ca tuấn tú của gã giống như loài chó lớn đang chực chờ đòi ăn. Ninh Đông Lan bóp bóp trán, thở dài hỏi: “Đệ muốn làm gì, cứ việc nói thẳng, không cần làm ra cái dáng vẻ đáng ghét đó.”

“Ha ha...” Ninh Đông Hoan cười gian mấy tiếng, sáp tới bên cạnh nhị ca, nịnh nọt nói: “Nhị ca, huynh là người đứng đầu trong Tứ công tử trong Kinh thành, tướng mạo tài hoa đều là hạng nhất. Vừa nãy huynh cũng không phải không nhìn thấy ánh mắt mê mẩn của Huyền chủ đại nhân, thế nên...”

“Nói tiếng người!” Ninh Đông Lan trừng mắt nhìn gã. Y và đại ca đều là người chững chạc, sao đến tam đệ lại thay đổi lớn như vậy, trông cái vẻ quái quỷ này đi. Đúng là không muốn thừa nhận gã là đệ đệ ruột của y mà!

“Ta lấy danh dự của mình ra bảo đảm, Huyền chủ đại nhân nhất định nhìn trúng huynh... A ui, nhị ca sao huynh lại đánh ta?” Ninh Đông Hoan mới nói được một nửa đã bị nhị ca gã đánh một phát.

Ninh Đông Lan đánh gã một phát, hừ lạnh nói: “Danh dự? Đệ có à? Đệ suy nghĩ kỹ trước khi nói được không! Không phải cha đã nói rồi sao? Đắc tội ai cũng không thể đắc tội Dư cô nương. Đệ bôi nhọ danh dự của nàng ở trên phố, sau này truyền đến tai nàng đệ cứ chờ gặm cải trắng với củ cải đi!”

“Khụ...” Tuy Ninh Đông Hoan là loại không thịt không vui, nhưng cũng không phải chỉ ăn mỗi thịt, ăn uống phải cân bằng dinh dưỡng. Vừa nghĩ đến trên bàn ăn không còn những món ăn thơm ngon kia nữa, gã không nhịn được rùng mình “Nhị ca, chuyện này hai huynh đệ chúng ta nói nhỏ với nhau được không? Không thể truyền đến tai người khác được. Là đệ đệ huynh ta nói thật, nếu Huyền chủ đại nhân thực sự để ý huynh thì huynh chịu khó hy sinh một chút đi!”

Nếu Dư cô nương trở thành nhị tẩu của gã, vậy hai con lương khuyển kia không phải sẽ theo họ Ninh sao? Em chồng là gã mượn chơi mấy ngày hẳn là nàng sẽ không từ chối nhỉ? Còn nữa, còn nữa! Sau khi Dư cô nương gả tới, trang viên trong nhà đều đổi thành lều lớn, đến lúc đó muốn ăn rau gì, ăn quả gì thì trồng loại đó! Không cần mỗi sáng sớm đều phải sai người đến xếp hàng ở cửa hàng rau quả… Khóe miệng Ninh Đông Hoan sắp chảy nước dãi đầy thèm thuồng.

Nếu như không phải đang đứng trên đường phố nhộn nhịp, Ninh Đông Loan thật sự sẽ đạp một cước cho tên này bay luôn! Người này đúng là cái gì cũng dám nói! Trong mắt Huyền chủ đại nhân, ngoài thưởng thức cái đẹp ra căn bản không có sự yêu thích nhiệt tình. Hơn nữa chỉ nhìn thái độ độc chiếm của Dương Quận vương ở bên cạnh cũng đủ để thấy Dư cô nương là danh hoa đã có chủ!

Vì một người phụ nữ, lại còn là tiểu cô nương còn chưa phát triển đầy đủ mà đắc tội Dương Quận vương chạm tay phải bỏng này, chỉ cần là người có đầu óc nhất định sẽ không làm vậy! Hơn nữa, bây giờ Dư cô nương mới bao nhiêu tuổi đâu, mười hai, mười ba? Y đã hai lăm rồi, sinh ra sớm thêm mấy năm cũng đủ tuổi làm cha nàng, sao có thể ra tay với đứa nhỏ nhỏ như vậy được?

Sau khi Ninh Đông Hoan về nhà lại bị nhị ca gã chỉnh một trận, gã kể khổ với phu nhân Vinh Quốc công: “Mẹ, nhị ca lại bắt nạt con! Người phân xử cho con đi, không lẽ con nói sai sao?”

Đối với đứa con thứ hai tài hoa hơn người lại không thân thiết với mình, khi nói chuyện, phu nhân Vinh Quốc công luôn khá cẩn thận. Tuy rằng thương con trai út nhưng cũng không dám bênh gã: “Chuyện nhị ca con lo lắng là hai nhà kết hôn dẫu là chuyện tốt nhưng phải đôi bên tình nguyện. Nếu không, đó không phải là kết hôn mà là kết thù! Tuy rằng Dư cô nương có bản lĩnh thật nhưng dù sao nàng vẫn còn nhỏ, tính cách cũng chưa được mài giũa nhiều. Nhị ca con nhìn bề ngoài thì lạnh nhạt với tất cả mọi thứ nhưng tính cách như vậy, một khi yêu sẽ là yêu cả đời. Cho nên ta cũng không hy vọng nó có gì với Dư cô nương.”

“Nhưng mà… mẹ, hai con chó đó thực sự là lương khuyển nghìn năm khó gặp…” Ninh Đông Hoan nhỏ hơn nhị ca gã bảy, tám tuổi, dù có một nơi quy tụ đầy đủ giống chó lại không thể từ bỏ được Tiểu Hắc và Tiểu Bạch.

Phu nhân Vinh Quốc công tức giận cốc đầu gã: “Bảo sao nhị ca con xử lý con, vì hai con chó mà con muốn bán nhị ca con sao?”

Ninh Đông Hoan cúi đầu giống như gà trống bị thua chọi gà vậy, không thể nói thêm gì khác: “Ngày mai con sẽ đưa mấy con chó cái khá đẹp qua đó, con không tin có loại mèo thấy cá mà không ăn!”

Tiểu Hắc: Ta không phải mèo, cũng không lạ gì chó cái cả! Sói cái trong núi muốn quyến rũ ta ta còn kiềm chế được cám dỗ nữa là. Muốn biết ta muốn gì nhất à? Đương nhiên là nước ngon ngọt trong tay chủ nhân rồi, có bao nhiêu ta muốn uống bấy nhiêu!

Lúc trở về Dư phủ, trời đã sẩm tối. Hai nhà cách nhau không xa nên Phòng phu nhân tính thời gian người Dư gia vào Kinh thành, sáng sớm đã đến dọn dẹp nhà cửa, cái gì nên dọn dẹp đều dọn dẹp đủ cả. Phòng bếp cũng mua thêm rau củ và hoa quả tươi, lương thực gia vị gì đó đã sớm chuẩn bị đủ cả rồi.

Đám người làm trong Dư phủ có một phần là phủ Tướng quân điều đến giúp đỡ, còn lại đa số đều mua về từ chỗ quan nha. Có người làm và nha hoàn nghèo khó, có người làm của nhà phạm quan, còn có một vài người đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc. Nha hoàn và người làm đã dạy bảo để cung cấp cho nhà quan gì đó. Hiện giờ, Dư gia có một Huyền chủ, đã không còn là tiểu quan nhỏ bé không có chỗ đứng ở Kinh thành nữa, lúc mua người làm, quản sự quan nha cũng rất chu đáo!

“Đến rồi, đến rồi!” Đứng ở ngoài cửa canh chừng ngoài người gác cổng và quản sự ngoại viện còn có nha đầu Thám Xuân. Thấy xe ngựa rẽ vào ngõ này, trong giọng nói trong trẻo của tiểu nha đầu tràn ngập vẻ vui mừng.

“Mở cửa, mau mở cửa chào đón các chủ tử đến Kinh thành!” Quản sự ngoại viện được chọn ra từ trong chỗ quan nha, nghe nói là một quản sự ngoại viện của nhà phạm quan, năng lực không tệ, trung thành hay không còn đợi xem thế nào.

Xe ngựa dừng lại trước cổng, người gác cổng nhanh chóng cầm băng ghế nhỏ đến đặt ở dưới xe ngựa làm điểm đặt chân. Chu Tuấn Dương xuống ngựa, tiến lên vươn tay đỡ Tiểu Thảo xuống. Người làm trước cổng Dư phủ và đám hộ vệ đi theo bọn họ từ thôn Đông Sơn suýt rơi hết mắt ra ngoài. Có thể khiến Dương Quận vương đỡ xuống xe ngựa, xem ra phải cân nhắc lại sức ảnh hưởng của chủ tử mình rồi.

Còn có người làm khác nhanh chóng cung cấp băng ghế nhỏ cho xe ngựa ở phía sau. Dư Hải dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa. Chàng vốn muốn cưỡi ngựa đến nhưng mùa đông tháng Chạp giá rét, cưỡi ngựa không thoải mái như ngồi xe ngựa nên bị các con gái khuyên ngồi cùng xe ngựa với vợ.

Liễu thị được chồng mình đỡ xuống xe, thấy cổng phủ khí phái, tường rào cao cao, không khác nhà mình ở thôn Đông Sơn là mấy, sự sợ hãi trong lòng nháy mắt tan thành mây khói. Kinh thành thì sao? Làm quan ở Kinh thành, chỗ ở cũng chẳng rộng rãi hơn nhà nàng ấy bao nhiêu đâu!

Chỉ là những tiểu nha đầu xinh xắn thân thiết tiến lên đỡ nàng ấy này khiến nàng ấy không quen lắm. Mỗi một tiểu cô nương đều xinh xắn đáng yêu, tay còn trắng nõn mịn màng hơn nàng ấy nhiều nhưng lúc phục vụ nàng ấy lại rất cẩn thận, rất sợ làm sai điều gì.

Thám Xuân là một nha đầu lanh lợi, nhận ra phu nhân có hơi mất tự nhiên thì vội nói với Nhị Nha đang ngơ ngác đứng một bên: “Tỷ là Nhị Nha phải không? Bên ngoài rất lạnh, mau đỡ Liễu phu nhân vào trong nhà đi!”

Đối mặt với một đám nha hoàn rất có quy củ, Nhị Nha đang cảm thấy không có chỗ cho mình lập tức tìm được vị trí của mình, mỉm cười đầy cảm kích với Thám Xuân. Nàng ta đi đến bên cạnh Liễu thị, thật thà nói: “Phu nhân, Nhị Nha đỡ người, lúc người bước lên bậc thang nhớ cẩn thận nhé!”

Bên cạnh có người quen, cảm giác xa lạ trong lòng Liễu thị dần dần tan biến. Nàng ấy quay đầu lại nhìn con gái lớn đang bị đám người làm vây quanh, còn có con gái út đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, nhẹ gật đầu, lặng lẽ bước vào trong.