Nông Viên Tự Cẩm

Chương 484: Khiếp sợ



Hạ Uyển Ngưng mau chóng giấu đồ ra sau lưng, nhăn mặt nói: “Có người như muội hả? Đồ tặng rồi sao lại không biết xấu hổ lấy lại chứ? Nếu muội có thể bảo đảm sau này ta thường xuyên chạy ra ngoài chơi mà da không xấu như cũ, bảng hiệu sống thì bảng hiệu sống, ta làm!”

Tiễn hai vị này rời khỏi thì cũng sắp đến trưa. Dư Tiểu Thảo sờ cái bụng xẹp lép của mình, vốn muốn ngủ nướng, ai ngờ mới sáng sớm đã bị gọi dậy, nàng cũng mới chỉ uống một ly trà hoa nhài với hai miếng bánh ngọt mật ong. Đói chết nàng!

“Sao thế? Bụng không thoải mái à?” Chu Tuấn Dương sải bước dài, đến nội viện trước cả khi tiểu nha đầu đến bẩm báo, cũng không để ý có hợp quy củ hay không. Thấy Dư Tiểu Thảo ôm bụng thì quan tâm tiến lên đỡ nàng.

“Đói...” Tiếng nói của Dư Tiểu Thảo nhỏ như tiếng mèo kêu, lọt vào trong tai Chu Tuấn Dương khiến tai và lòng hắn cũng ngứa ngáy.

Nhìn dáng vẻ uể oải của tiểu nha đầu, Chu Tuấn Dương đau lòng nói: “Nhiều người làm như vậy đều chết hết rồi sao? Còn không mau căn dặn nhà bếp nấu ăn, nhìn xem chủ tử đói thế nào rồi?”

“Khụ... huynh đừng tức giận với đám người làm. Là ta dặn bọn họ không cần nấu, mẹ nuôi nói buổi trưa cùng nhau ăn cơm ở Trân Tu Lâu, bây giờ mà ăn no lát nữa sẽ không ăn được!” Dư Tiểu Thảo thấy hắn sầm mặt, nha hoàn ở bên cạnh cũng tái mặt, hai chân run rẩy, rất sợ sát tinh mặt đen này dọa sợ nha hoàn của mình.

“Nhị tiểu thư, phu nhân hỏi người chuẩn bị xong chưa? Nếu như xong rồi thì có thể lên đường đến Trân Tu Lâu!” Nhị Nha không hổ danh là thần kinh thô, tung tăng chạy đến, cười ngọt ngào với Tiểu Thảo tuôn một tràng. Thấy những nha hoàn khác vẻ mặt không tốt lắm, nàng ta còn nhìn bọn họ đầy khó hiểu.

Đám nha hoàn: Nhị Nha tỷ lợi hại, có thể coi như không có chuyện gì đối mặt với áp lực của Dương Quận vương. Trong lòng bọn họ bớt đi vài phần coi thường với nha hoàn nông thôn không biết quy củ này.

Nhị Nha: Dương Quận vương tức giận? Ôi chao, má ơi, thật hay giả vậy? Sao không ai nhắc nhở ta vậy? Nàng ta sẽ không bị túm cổ vứt ra ngoài chứ?

Đám nha hoàn:...

“Sao ra ngoài không mặc thêm áo choàng? Những nha hoàn này không dùng được thì đuổi hết đi, ta đưa mấy người hiểu quy củ đến!” Thấy Tiểu Thảo mặc đơn sơ, Chu Tuấn Dương lại mất hứng. Mấy nha hoàn đáng chết này không lẽ đều coi thường tiểu nha đầu của hắn nên mới không phục vụ chu đáo? Không được, hay là hắn xin mẫu phi đưa mấy nha hoàn đắc lực bên cạnh người đến, tránh để tiểu nha đầu phải chịu thiệt.

Đám nha hoàn lập tức quỳ rạp tại chỗ, tái mặt cầu xin tha tội, Nhị Nha chỉ ngơ ngác đứng bên cạnh tiểu thư: Sao đột nhiên quỳ xuống hết thế? Có ai nói nàng ta biết lý do không? Nàng ta nên làm gì? Đứng tiếp hay quỳ cùng bọn họ?

“Dương Quận vương quyền to thật đó, còn to hơn cả chủ nhân Dư phủ là ta nữa? Huynh không cảm thấy bản thân hành xử càng lúc càng quá phận sao?” Dư Tiểu Thảo trợn mắt nhìn hắn, bảo đám nha hoàn đứng dậy.

Đám nha hoàn lén nhìn trộm Dương Quận vương, không biết có nên đứng lên hay không. Nhị Nha nóng nảy nói: “Nhị tiểu thư bảo các ngươi đứng dậy sao các ngươi không đứng? Bảo sao Dương Quận vương sẽ tức giận! Mau đứng dậy, hay là muốn chủ tử đỡ các ngươi dậy hả?”

Trong đám tiểu nha hoàn có người đã được đào tạo, nghe vậy thì lập tức hiểu ra. Bọn họ là nha hoàn Dư phủ, tuy Dương Quận vương thân phận tôn quý nhưng không thể vì một “người ngoài” mà làm trái ý tiểu thư, đây là đại kỵ. Mấy nha hoàn xinh xắn này vội vàng xin lỗi rồi đứng dậy, tuy vẻ mặt vẫn tái nhợt như cũ, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhưng lại rất cung kính đứng bên cạnh tiểu thư. Một nha đầu nhị đẳng được sai hầu hạ Tiểu Thảo, sau khi được cho phép thì nhanh chóng đi đến phía Tây. Dương Quận vương tức giận vì tiểu thư ăn mặc đơn sơ, phải mau chóng lấy áo khoác cho tiểu thư.

“Được rồi! Đừng có sầm mặt nữa, dọa sợ đám tiểu nha hoàn còn dọa sợ cả hoa cỏ trong sân nữa, khó nuôi lắm đấy! Nhị Nha, nói với mẹ ta ta đã chuẩn bị xong, có thể lập tức xuất phát!” Dư Tiểu Thảo khoác áo choàng lông hồ ly trắng, trấn an đám nha đầu xong thì bảo với Nhị Nha.

Nhị Nha nhận được lệnh, mau chóng sải chân chạy đi. Chu Tuấn Dương thấy vậy thì nhăn mày. Dáng vẻ gì đây, chẳng ra thể thống gì cả!

Người Dư gia nhanh chóng thay quần áo mới, đa số đều là Tiểu Thảo mua giúp bọn họ ở Kinh thành, là hàng chính hãng của tú phường Linh Lung. Tuy không phải do Khương chuyên gia tự tay may nhưng đều do những tú nương có tay nghề xuất sắc làm.

“Con đó, chuẩn bị trang phục bắt mắt cho mẹ như vậy, tỷ tỷ con còn xúi giục mẹ mặc. Hay là mẹ đổi bộ khác...” Dương Quận vương có mặt ở đây cũng chẳng khiến người Dư gia cảm thấy lạ lẫm gì. Liễu thị khách khí gật đầu chào hắn rồi oán trách con gái nhỏ.

Dư Tiểu Thảo thấy nàng ấy mặc kỳ trang màu đỏ kết hợp với váy xếp lớp màu xanh nước biển, cổ áo, ống tay áo và váy đều thêu hình hoa sen, nhìn tổng thể cả người như trẻ thêm mấy tuổi. Hơn nữa Liễu thị có làn da trắng nõn, eo thon, nhìn kiểu gì cũng không giống người có con mười mấy tuổi.

“Mẹ, người mặc như vậy rất đẹp, rất trẻ, nhìn qua cứ như hai mươi tuổi vậy. Hai chúng ta đứng chung người khác chắc chắn sẽ không cảm thấy mẹ là mẹ con, ngược lại càng giống tỷ muội!” Dư Tiểu Thảo kéo cánh tay nàng ấy, khen không dứt miệng.

Dư Tiểu Liên mặc kỳ trang màu xanh biển nhạt, bên ngoài là áo hai lớp màu vàng, cổ áo và ống tay áo đều đính lồng hồ ly, nhìn vừa tươi trẻ vừa đáng yêu. Nghe lời khen của Tiểu Thảo nàng ấy cũng góp vui: “Mẹ, người xem! Sao người lại không tin mắt nhìn và thẩm mỹ của muội muội chứ!”

Dư Tiểu Thảo nhìn cha nàng đang vui vẻ đứng bên cạnh, cười cười nói: “Mẹ! Người mặc như vậy rất đẹp. Không tin người hỏi cha xem!”

Dư Hải nghe vậy thì nhìn vợ mình rất lâu rồi toét miệng cười: “Đẹp! Thật sự rất đẹp! Đẹp như lần đầu ta nhìn thấy nàng vậy!”

Liễu thị nghe vậy thì khuôn mặt trắng nõn lập tức bỏ lên. Nàng ấy nhìn các con mình, thấy bọn nhỏ đều cười hì hì nhìn hai vợ chồng, có chút xấu hổ trừng mắt nhìn chồng mình nói: “Nói linh tinh gì đó! Cũng không sợ bọn nhỏ cười! Mau lên đường thôi, đừng để nhà Phòng đại ca chờ lâu!”

Liễu thị và hai con gái ngồi xe ngựa, Dư Hải và Dư Hàng mỗi người cưỡi một con ngựa, Dương Quận vương cũng vậy, thỉnh thoảng ba người còn nói nhỏ vài câu.

Trân Tu Lâu có cả chi nhánh ở thành đông lẫn thành tây. Đông phú tây quý, lúc tiền triều xây thành, để tiện cho việc Hoàng đế triệu kiến đạt quan quý nhân mà đa số đều sống ở phía tây Hoàng thành. Nhà Tiểu Thảo mua cũng coi là nhà quan từ tiền triều, là do Lý thị lang mua sau khi chuyển đến Kinh thành. Cho nên đi từ nhà đến Trân Tu Lâu ở thành tây chỉ mất mấy phút.

Chu Tam thiếu Chu Tử Húc đang bàn việc với đại chưởng quỹ trong Trân Tu Lâu. Nghe Phòng tướng quân nói hôm nay tổ chức tiệc đón gió tẩy trần cho Dư gia nên đặc biệt chờ sẵn ở lâu từ sớm. Từ xa đã thấy Dương Quận vương và cha con Dư gia đang cưỡi ngựa, lại nhìn xe ngựa sau lưng bọn họ, vội vàng mỉm cười nghênh đón: “Dương Quận vương đại giá quang lâm, Chu mỗ cung kính chờ đợi đã lâu!”

Dương Quận vương mơ hồ cảm giác được người này có tình cảm với tiểu nha đầu nên chỉ lạnh nhạt “Ừ” một tiếng, dẫn đầu bước vào Trân Tu Lâu. Chu Tử Húc biết Dương Quận vương rất nổi danh, từ trước đến nay đều nghiêm nghị lạnh nhạt nên cũng không để trong lòng. Hắn quay lại nhiệt tình nói chuyện với Dư Hải: “Dư thúc, đã lâu không gặp. Không nghĩ đến ở Kinh thành cũng gặp được đồng hương, âu cũng là duyên phận. Bữa ăn ngày hôm nay coi như tiểu chất mời thúc...”

“Chu gia tiểu tử, đã nói trước bữa này là ta mở tiệc mời nhà nghĩa đệ, ngươi muốn chen chân vào hả? Cả nhà Đại Hải huynh đệ ăn Tết ở Kinh thành, ngươi muốn mời khách còn lo không có cơ hội sao?” Phòng Tử Trấn đi xuống từ nhã gian trên lầu, nghe thấy lời Chu Tam thiếu nói thì giả vờ tức giận mắng.

Chu Tử Húc vội nói: “Là tiểu chất suy nghĩ không chu toàn. Như vậy đi, mười sáu tháng Chạp tiểu chất làm chủ, mở tiệc mời hai nhà Dư thúc và Phòng tướng quân, xin hãy nể mặt!”

Mười sáu tháng Chạp là ba ngày sau, tiểu tử này suy nghĩ chu đáo thật, ba ngày, đủ để người Dư gia nghỉ ngơi và dọn xong nhà mới. Phòng Tử Trấn phóng khoáng vỗ vai hắn nói: “Được! Ta đồng ý thay Đại Hải huynh đệ. Mau, mau dọn rượu ngon đồ ăn ngon lên, đừng để khách quý phải chờ.”

“Sao có thể chứ? Dư thúc giống như trưởng bối của ta vậy...” Chu Tử Húc đang nói thì liếc mắt thấy bóng hồng quen thuộc xuống xe ngựa, nhất thời không nói nữa, trên mặt nở nụ cười đầy hài lòng.

Tiểu Thảo và Tiểu Liên được đỡ xuống, Ngô Đồng và Thanh Nhi trải qua bài học sáng nay lập tức phủ thêm áo choàng cho các chủ tử. Hai tiểu cô nương gần giống hệt nhau vươn tay đỡ một mỹ phụ ba mươi tuổi xuống ngựa, cảnh tượng này đúng là cảnh đẹp ý vui.

“Ồ? Dưới đó không phủ Dư cô nương mới được Hoàng thượng phong làm Huyền chủ sao?” Tô Nhiên ngồi bên cạnh cửa sổ, trời thì lạnh mà còn có tâm trạng thoải mái mở cửa sổ ngắm cảnh, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, nói với Hoàng thượng vi phục xuất tuần ra ngoài đổi khẩu vị.

Chu Quân Phàm đứng dậy tiến đến nhìn thấy hai cô nương gần như giống nhau như đúc, chần chừ một lát rồi nói với giọng không quá chắc chắn: “Cái đó... mặc áo hai lớp màu đỏ, hẳn là Dư Tiểu Thảo?”

Tuy hai tiểu cô nương rất giống nhau, chiều cao hay vóc người cũng không chênh nhau bao nhiêu nhưng Tô Nhiên liếc mắt đã nhận ra Dư Tiểu Thảo. Đôi mắt to trong veo và biểu cảm phong phú đã bán đứng nàng: “Hoàng thượng thánh minh.”

“Không ngờ rằng Dư Tiểu Thảo lại có tỷ muội song sinh. Trẫm nghe nói, dân gian vì sợ không nuôi được sinh đôi nên vừa sinh ra sẽ đưa một đứa đi hoặc dìm sống một đứa cho đến chết. Không biết có phải vậy không!” Chu Quân Phàm khẽ cau mày, đều do nghèo khổ gây họa.

Tô Nhiên suy nghĩ một chút nói: “Chuyện đưa đi hoặc dìm chết đúng là có thật. Nhưng mà đa phần đều do nhà không có điều kiện, sữa mẹ cũng không đủ để nuôi hai đứa nên chỉ có thể nuôi một, đứa còn lại thân thể gầy yếu, có thể nuôi lớn hay không còn phải xem ý trời.”

“Ôi... ở đời sau, sinh đôi là chuyện khiến người ta vui vẻ biết bao, nhưng mà con dân của trẫm... Khi nào mới có thể thực sự đạt đến mục tiêu dân giàu nước mạnh đây!” Chu Quân Phàm tự lẩm bẩm một mình, rất đau lòng trước hiện tượng này.