Nốt Ruồi Son Nơi Đáy Mắt

Chương 1: Nốt ruồi son nơi đáy mắt (1/7)



Đề cử: Meo Meo

Raw: Meo Meo

Chuyển ngữ: Yên Hoa Tam Nguyệt

Nhà: Bỗng dưng rất nhớ em – 突然好想你

___________________________________

Mười ba năm trước, tôi được một thiếu niên cứu giúp.

Trước khi chia tay, tôi có hỏi anh: "Anh ơi, em phải tìm anh như thế nào bây giờ?"

Thiếu niên cười khẽ: "Đuôi mắt của anh có một nốt ruồi son, rất dễ nhận ra."

Nhưng mà, khi gặp lại, nốt ruồi đuôi mắt ngày đó không còn nữa rồi.

_________________________________

1.

Lời cầu hôn của Giang Nhiên đến quá mức đột ngột.

Tôi nhìn người con trai quỳ một chân trước mặt, trên tay nâng chiếc nhẫn phát sáng lấp lánh.

Đáng ra không nên có chút chần chừ nào mà nhận lời.

Trong phòng phát bài nhạc tôi yêu thích, trên người cũng mặc một bộ váy đẹp đẽ, người cầu hôn trước mặt cũng là mối tình đầu thầm kín khắc ghi trong tim...

Nhưng lạ kì là tôi lại nhớ đến lần say rượu đó của Giang Nhiên.

Đó là lần duy nhất anh mất kiểm soát như vậy.

Như thể đã đè nén từ lâu, Giang Nhiên ôm tôi siết chặt trong lồng ngực mà lặp đi lặp lại một câu nói: "Đừng rời xa anh."

Từng giọt nước mắt anh như hạt châu nóng rực rơi trên hõm cổ, bỗng chốc tôi cảm thấy những lời ấy chẳng dành cho mình.

Tôi và Giang Nhiên gặp lại nhau chưa đến 5 tháng.

Thời khắc gặp lại anh, tôi đã tin rằng trên đời này thật sự có chuyện vận mệnh an bài mà người ta thường nói.

Trong khoảng thời gian bên nhau, Giang Nhiên vẫn luôn cẩn thận, tỉ mỉ chăm sóc tôi. Bởi vì loại nuông chiều kiểu 'tình cha dạt dào biển Thái Bình' này mà anh bị bạn bè trêu là yêu phát dại suốt ngày.

Nhưng mà...

Tôi vẫn luôn cảm thấy có gì đó trống vắng.

Anh nhìn thấy tôi im lặng, ánh sáng trong mắt dần dập tắt, tay nâng nhẫn cưới cũng từ từ hạ xuống.

Tim tôi thót lên một cái, cầm chiếc nhẫn xỏ luôn lên ngón tay.

"Giang Nhiên, em đồng ý."

"Thật ư, Mạnh Từ?" – Giang Nhiên sung sướng như một đứa trẻ mà ôm chầm lấy tôi.

Cơ thể anh hơi run run, lồng ngực phập phồng.

Đây là biểu hiện của sự hưng phấn, kích thích.

Tôi vòng tay ôm lấy eo anh, có vẻ tôi nghĩ nhiều rồi...

Rõ ràng Giang Nhiên thích tôi đến vậy mà.

2.

Tôi vừa mới đồng ý lời cầu hôn của Giang Nhiên đã bị đơn vị điều đi công tác chỗ khác, chọc Giang Nhiên bất mãn không thôi.

"Mạnh Từ, chờ em quay về chúng ta sẽ đăng kí kết hôn ngay lập tức." Giang Nhiên tiễn tôi tới sân bay, hết lần này đến lần khác nhắc đến chuyện này.

"Được rồi mà." Tôi bắt đắc dĩ dỗ dành anh: "Anh mau quay về nghỉ ngơi đi."

Lần công tác lần này tôi được phân tới một nơi hoang vu, hẻo lánh.

Giang Nhiên sợ tôi thiếu đồ ăn nên làm rất nhiều đồ cho tôi ăn nhẹ, loay hoay bận rộn suốt một đêm ròng.

...

Xuống máy bay xong, tôi đi một mình đến các vùng dân cư lân cận để sưu tầm dân ca.

Không may là trời mưa to rồi.

Đã vậy còn vô tình bị trẹo chân nữa.

Nhưng trong lúc bất lực, trên đầu đột nhiên xuất hiện một bóng ô.

"Đừng cử động." Một giọng nói thanh tân mang theo mùi hương nước xả vải thoang thoảng vang lên.

Người con trai che mưa cho tôi mặc một chiếc hoodie màu xám với quần màu đen. Mặt anh bịt khẩu trang, mái tóc để hơi dài, thậm chí có vài lọn tóc che khuất mí mắt.

Kì lạ là mặc dù khuôn mặt kia bị che kín nhưng lại khiến người ta cảm thấy anh là vô cùng đẹp trai.

"Cô yên tâm, tôi không phải là người xấu." Có lẽ do cảm nhận được sự cảnh giác từ tôi, anh lên tiếng giải thích.

Sợ tôi vẫn không tin, anh còn lấy chứng minh nhân dân ra làm chứng.

"Giải Đông Phong?" – Tôi ề à đọc dòng tên trên chứng minh thư.

"Ừ." Người kia thản nhiên cất tiếng, nhìn xuống chân của tôi: "Còn đi được không?"

Tôi thử cử động chân vài cái, cảm giác đau thấu xương truyền tới từng vị trí.

"Cánh tay, nắm lấy đi." Thấy tôi nhíu mày, Giải Đông Phong đưa luôn chứng minh thư rồi luồn cánh tay anh qua khuỷu chân tôi.

Thế này là muốn bế tôi ư?

Thấy tôi vẫn bất động, anh đành nói: "Nếu ngã tôi không chịu trách nhiệm."

Vừa dứt lời, anh định bế tôi bằng một tay ngay, tôi sợ quá liền choàng luôn tay bám chặt cổ anh ta.

Tôi vốn ăn mặc phong phanh, bây giờ bị ngấm nước mưa nên thành ra vừa ướt vừa lạnh. Nhiệt độ cơ thể của Giải Đông Phong xuyên qua lớp áo truyền tới cơ thể tôi như ngọn lửa âm ỉ sưởi ấm vậy.

Dù sao đây vẫn là lần đầu tiên tôi được ôm kiểu công chúa, kể cả có trong một hoàn cảnh thê thảm như thế này, tôi cũng không kìm chế được mà đỏ mặt.

3.

"Mặc vào." Giải Đông Phong cởi áo hoodie ném cho tôi.

Bởi vì mưa quá lớn, chúng tôi chỉ có thể tạm thời trú tạm trong căn nhà dột cũ nát này.

Tôi nắm chặt chiếc áo hoodie còn sót lại chút độ ấm, nhìn người con trai đang chợp mắt không xa, ngoại trừ chiếc hoodie xám này trên người anh chỉ còn lại một chiếc áo lót mỏng màu trắng.

"Anh có bị lạnh không?" – Tôi hơi do dự.

"Tôi khuyên cô tốt nhất mặc áo vào đi, tôi là đàn ông bình thường đấy." Giải Đông Phong nhấc một mí mắt, giọng lười biếng.

Tôi biết anh đang ánh mắt anh đang hướng vào cái gì, tai bỗng nóng lên.

Chiếc váy trắng dài trắng tinh khôi bị thấm nước mưa nhăn nhúm dán áp vào da khiến từng đường nét cơ thể tôi hiện lên rõ ràng, thậm chí có thể thấy nội y bên trong.

Xấu hổ quá đi mất.

Giải Đông Phong chỉ liếc một cái rồi lại quay đầu đi, tuy miệng nói ra loại lời nói như vậy nhưng ánh mắt lại thờ ơ.

"Cảm ơn..."

Tôi khoác áo hoodie lên người, một lát lâu sau mới dám ngẩng đầu lên.

Có vẻ anh cũng ngủ rồi.

Hàng mi dài rũ xuống, nhịp thở đều đều.

Không biết tại sao, ngay từ lần đầu gặp gỡ người con trai này đã cho tôi một cảm giác vô cùng quen thuộc.

Khiến tôi không nhịn được muốn đến gần.

Nghĩ thế nào thì hành động thế ấy.

Giải Đông Phong có làn da trắng bệch, anh cũng có cơ bắp nhưng thân thể lại quá mức gầy guộc, gầy đến trơ xương.

Có thể suy luận rằng anh không phải người gầy yếu cơ địa, dẫn đến tình trạng như bây giờ có thể là do mắc một loại bệnh nào đó.

Đột nhiên người nọ mở mắt ra.

Tôi không kịp thu lại ánh nhìn đột nhiên mắt đấu mắt với anh.

"Tôi, tôi..." – Tôi nuốt nước bọt, tìm đại một lí do che giấu hành vi rình rập của bản thân.

"Hơi lạnh một chút, cứ nghĩ đến gần anh một chút sẽ ấm hơn."

Giải Đông Phong nhìn tôi chằm chằm vài giây.

"Gần?" Anh quét mắt qua khoảng cách giữa chúng tôi rồi lại hỏi: "Chắc không?"

Hình như cũng không gần lắm...

Tôi dịch đến gần một chút, ngồi xuống.

Điện thoại di động cũng mất sóng, tôi đành nằm nghỉ ngơi một chút.

Mơ mơ màng màng, tôi mơ thấy một giấc mộng.

Một giấc mộng đưa tôi về năm tuổi 13 ấy.