NPC Phản Diện Là Bạn Trai Tôi!

Chương 38: Đến nhà họ Lâm một chuyến



Minh Hạ mở bừng mắt ra, tức thì trước mặt cô lại là căn phòng quen thuộc.

Cô cuối cùng cũng nhớ được nguyên chủ là ai, vì sao cô ấy lại trở thành người chạy việc vặt chuyên nghiệp, nhưng những điểm mấu chốt khiến cô ấy mất mạng cô lại không tài nào nhớ lại được, cô cũng không nhớ được mình gặp và cứu Hoàng Đông từ khi nào.

Minh Hạ ngồi thừ ra ở trên giường vài phút mới đứng dậy đi thay đồ, cô đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang và loại kính chuyên dụng có thể nhìn vào ban đêm lên rồi bắt đầu trèo tường đến nhà họ Lâm.

Mặc dù ký ức cô nhìn thấy là của nguyên chủ Lâm Minh Hạ, nhưng cô có dự cảm mãnh liệt rằng cô và Lâm Nguyệt có quan hệ mật thiết với nhau, lại nói Lâm Nguyệt sống ở nhà họ Lâm mười một năm, cho dù có mất ký ức thì cũng sẽ thấy cảm thấy quen thuộc, cô đến đó chắc chắn có thể tìm thấy manh mối hữu dụng.

Khi cô đang tìm cách trèo tường ra ngoài mà không để người trong biệt thự phát hiện, hệ thống chợt hỏi cô.

[Ký chủ, cô chắc chắn muốn quay lại nơi đó?]

Ngoại trừ giao nhiệm vụ và cảnh báo cô, hệ thông chưa bao giờ vượt quá quyền hạn của mình, nhưng hôm nay nó lại hỏi cô, nghe ý thì có vẻ nó không muốn cô đến đó cho lắm. Minh Hạ khó hiểu hỏi lại nó.

[Tao không thể đến đó sao?]

Lần này hệ thống không trả lời cô, Minh Hạ yên lặng chờ thêm khoảng một phút nữa mới lại tiếp tục trèo tường ra ngoài, trong lòng thầm oán trách chú Đằng tỉa cây quá sạch sẽ, giờ cô muốn trèo tường ra ngoài cũng phải cực kỳ cẩn thận. Đến tận khi cô đi đến trước cửa nhà họ Lâm rồi, hệ thống mới xuất hiện lần nữa.

[Xin ký chủ lưu ý, nếu sức khoẻ tinh thần của ký chủ bị tổn hại quá 50%, hệ thống sẽ tiến hành thanh trừ toàn bộ phần ký ức có liên quan để đảm bảo sự an toàn cho cô.]

Minh Hạ ngừng lại bước chân, cô ngập ngừng giây lát mới trả lời nó.

[Mày yên tâm, tao sẽ không để điều đó xảy ra đâu.]

Dứt lời, cô bật người vào bên trong.

Khuôn viên của nà họ Lâm rất lớn, Minh Hạ mới đi một lúc đã bị lạc đường, trong lúc cô đang loay hoay tìm lối ra, không gian trước mặt cô giống như bị bóp méo, đến khi nhìn lại, cô phát hiện trước mặt mình xuất hiện hai đứa trẻ con một trai một gái từ lúc nào.

Đứa bé gái mặc quần áo cũ, gương mặt lấm lem vết bẩn, tóc tai cắt nham nhở như chó gặm, đứa bé trai trắng trẻo sạch sẽ nhưng lại gầy gò, ốm yếu, vẻ mặt của cậu rất đẹp nhưng đôi mắt lại cực kỳ hung dữ, hoang dã khiến ai cũng sợ hãi khi gặp cậu, trừ cô bé đó, bởi vì cô thấy cô bé đó cười.

Minh Hạ vừa nhìn đã biết cô bé kia là Lâm Nguyệt ngày nhỏ, còn cậu thiếu niên kia là Hoàng Đông.

Hoàng Đông năm mười sáu tuổi vẫn còn non nớt, ánh mắt tuy vẫn hung dữ nhưng không âm u lạnh lẽo như bây giờ. Cậu lấy từ trong túi ra một hộp cơm đưa cho Lâm Nguyệt, cố tỏ vẻ cao ngạo nói.

- Cho cậu này, sau này đừng ăn trộm đồ của bọn họ nữa.

Cánh tay của cậu rất trắng, cánh tay của cô lại đen đúa, bẩn thỉu. Cũng vì vậy mà mới đầu Lâm Nguyệt rất ngại, cô sợ bàn tay bẩn thỉu của cô sẽ làm bẩn bộ quần áo đẹp trên người cậu, nhưng nếu cô không lấy mẹ cô sẽ không có gì để ăn mất, cô đã không thể ra khỏi đây nhiều ngày rồi.

- Cảm ơn.

Giọng nói của cô rất khàn, nghe không ra nam nữ do lâu ngày không nói chuyện. Sau khi nhận lấy hộp cơm từ cậu, cô không ăn ngay mà ôm chặt nó vào trong lòng khiến cậu cảm thấy rất khó hiểu.

- Không phải cậu rất đói sao? Tại sao không ăn nó.

Lâm Nguyệt ngó nghiêng xung quanh, xác định nơi này không có người rồi mới thì thầm nói với cậu.

- Để giành cho mẹ.

Hoàng Đông cũng biết mẹ cô bị nhốt trong nhà kho, cậu cũng từng nhờ ông nội giúp đỡ nhưng ông nói đây là chuyện của nhà người ta, không phải muốn can thiệp là can thiệp được. Cậu chỉ đành dỗ cô trước.

- Tôi sẽ bảo người nhà họ Lâm làm cho bà ấy, cậu ăn đi.

Cô bé không đáp, chỉ càng ôm chặt hộp cơm hơn.

Những người đó hạ độc lên đồ ăn của mẹ khiến bà chết dần chết mòn, cho nên chỉ cần là đồ ăn mà bọn họ chuẩn bị cho mẹ cô, cô đều sẽ đổ đi không dám cho bà ăn. Nhưng cô không thể nói chuyện này cho cậu biết được, mấy người đó biết rồi sẽ làm hại cậu.

Hoàng Đông không thuyết phục được cô, cậu bực bội vò tóc mình vài cái, sau cậu như nhớ ra cái gì đó rồi lại lục trong túi mình ra một hộp sữa chua.

- Không ăn cũng được, nhưng cậu phải uống cái này.

Lần này Lâm Nguyệt nhận rồi, cậu hài lòng xoa đầu cô.

- Ngoan lắm.

Lúc này phía sau họ chợt vang lên giọng nói của một cậu thiếu niên.

- Hoàng Đông, em ở đâu vậy? Chúng ta phải về nhà rồi.

Hoàng Đông có chút không nỡ, nhưng cậu vẫn đứng dậy đi ra ngoài, trước khi đi cậu không quên dặn dò cô.

- Cậu nhớ uống sữa đấy, lần sau tôi sẽ đem nhiều đồ ăn hơn cho cậu.

- Cho cậu này.

Để cảm ơn, Lâm Nguyệt lấy một chiếc kẹo dẻo cô cất trong túi ra đưa cho Hoàng Đông, có thể vì từng rơi xuống đất nên vỏ kẹo dính bụi đất, nhưng cậu bé kia vẫn nhận lấy, thản nhiên bóc vỏ bỏ vào miệng mình.

Kẹo dẻo vị xoài, rất ngọt.

Cậu nghĩ lần sau đến đây sẽ mua thêm cho cô một hộp kẹo dẻo nữa.

Cậu không hề hay biết sau khi cậu rời đi, Lâm Nguyệt bị người nhà họ Lâm đánh rất ác vì cô dám lại gần mình.

- Nếu lần sau mày còn dám lại gần cậu út nhà họ Mạc, tao sẽ đánh gãy chân mày. Nghe rõ chưa? Đũa mốc mà đòi chòi mâm son, mày nghĩ mày là ai hả?

Chu Diệu Hoa vừa dùng cành hoa hồng quất lên người cô vừa dọa dẫm, Lâm Nguyệt chỉ ôm lấy đầu mình không đáp lời bà ta khiến bà ta càng thêm tức giận, nếu không phải Lâm Triều ngăn cản, cô có khả năng bị đánh chết rồi.

Cũng không biết có phải vì trong nhà họ Lâm trồng rất nhiều hoa hồng hay không mà Chu Diệu Hoa rất thích dùng cành hoa hồng để đánh người.

Nhìn thấy cả người Lâm Nguyệt rỉ máu vì bị gai đâm, Minh Hạ lùi mạnh ra đằng sau một bước lớn, ảo cảnh biến mất, trước mặt cô lại là màu đen quen thuộc của màn đêm.

Hệ thống quan tâm hỏi cô.

[Ký chủ, cô vẫn ổn chứ?]

Minh Hạ không trả lời nó ngay, cảm xúc của cô hiện giờ cực kỳ hỗn loạn, giá trị tổn hại tinh thần liên tục dao động, nhiều lúc suýt soát con số 50%. Phải mất một lúc rất lâu cô mới bình tĩnh trở lại.

[Tao ổn rồi.]

Bây giờ cô cuối cùng cũng hiểu tại sao hệ thống lại lo lắng cho cô như vậy rồi, bởi vì ngay cả chính bản thân cô cũng bắt đầu sợ hãi. Cô cảm giác trước mặt cô không phải một căn nhà mà là đường đi xuống địa ngục.

Một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn nhưng lại gầy gò đến đáng thương, trên người thậm chí còn chẳng có nổi mấy chỗ lành lặn.

Đám người nhà họ Lâm là ác quỷ sao?

Nếu không sao bọn họ có thể nhẫn tâm đối xử với một đứa bé như vậy chứ?

- Lâm Triều, ý ông là ông không chịu giúp tôi?

Phía xa đột nhiên truyền đến giọng nói nhọn hoắt giống hệt người phụ nữ đã đánh Lâm Nguyệt khiến cô giật mình, lập tức lần theo âm thanh đi chỗ đó đến thẳng nhà chính của nhà họ Lâm.

Âm thanh cãi nhau kia phát ra từ một căn phòng ở tầng hai.

Minh Hạ quan sát xung quanh rồi mới trèo lên trên đó nghe ngóng.

Trên tầng hai có một cái ban công, cửa ban công làm bằng kính trong suốt, rèm cửa kéo kín chỉ để lộ một tia sáng nhỏ ra ngoài.

- Lâm Triều, đừng quên ông cũng là đồng phạm, nếu tôi có mệnh hệ gì ông cũng không yên với tôi đâu.

Lâm Triều không biết trong nhà có khách không mời mà đến, ông ta bực tức đáp lại.

- Bà cũng bớt gây rắc rối cho tôi đi, bà tưởng nhà họ Lâm vẫn là mặt trời ban trưa để bà với Hạnh Dung lộng hành à? Bà có viết vì bà mà công ty tổn thất bao nhiêu không? Có biết vì con gái bà mà thằng nhóc Mạc Hoàng Đông sắp leo lên đầu tôi ngồi rồi không?

Chu Diệu Hoa vẫn chưa nhận thức được cái sai của mình, vẫn cái cố đến cùng.

- Ông làm như con bé là con của mình tôi chắc? Lâm Triều, bây giờ chúng ta cùng hội cùng thuyền, ông tốt nhất nên tìm cách cứu Đình Vũ ra cho tôi. Ông đừng quên năm đó vì sao Chu Kiều chết, vì sao Lâm Nguyệt bị bán cho bọn buôn người.

Lâm Đình Vũ không phải em trai ruột của bà Hoa mà là con riêng của mẹ kế nên theo họ mẹ, nhưng quan hệ của hai chị em còn tốt hơn cả chị gái sinh đôi với mình là Chu Kiều. Cũng vì tốt quá nên bà đã kể bí mật này cho em trai để nhờ nó giúp mình giấu giếm cái chết của Chu Kiều, nếu giờ hai người để mặc hắn ta ở trong nhà giam, hắn có thể sẽ chó cùng dứt dậu mà kéo tất cả mọi người xuống bùn cùng mình.

Lâm Triều cười lạnh.

- Bà nghĩ với tội trạng kia của hắn ta còn có cơ hội trở mình à? Chu Diệu Hoa, bà không cần tôi nhắc lại cho bà biết phải làm gì đối với những quân cờ đã hết tác dụng chứ?

Chu Diệu Hoa bỗng dưng cảm thấy lạnh sống lưng, nhất thời không dám nói gì. Lâm Triều lập tức trấn an bà.

- Đừng lo, bà dù gì cũng là mẹ của Hạnh Dung, chỉ cần bà biết điều, tôi sẽ không để bà chịu thiệt đâu.

Lúc này rèm cửa bên ngoài ban công hơi lay động như có gió thổi, sau đó một thân hình nhỏ nhắn từ trên ban công nhảy xuống tầng dưới, lặng yên rời khỏi đó như một u linh.

...