NPC Phản Diện Là Bạn Trai Tôi!

Chương 81: Thế giới này tồn tại bao nhiêu người chơi?



- Hoàng Đông, anh bị sốt à? Anh ta tại sao lại thích em được chứ?

Hoàng Đông cốc đầu cô một cái, đúng là cô ngốc, anh ta biểu hiện rõ rành rành thế mà cô vẫn không nhìn ra, với cái tính này của cô, nếu tên Trần Thế Hưng kia mà bình thường một tí thì đến tận lúc bị ăn sạch cô cũng chẳng hiểu lý do vì sao.

Cũng may tên đó khùng hơn anh, ngu hơn anh, không giờ anh mất bạn gái thật rồi.

- Được rồi, thế coi như anh bị sốt đi. Nhưng em sau này không được tự ý hành động một mình nữa nhớ chưa?

Minh Hạ không tin tên khùng đó sẽ thích mình nên nhanh chóng quẳng chuyện này ra sau đầu, cô đáp một câu.

- Vâng.

- Em lên xe trước đi, việc còn lại anh xử lý cho.

Việc còn lại đương nhiên là tìm cái tên đứng sau dám lừa bạn gái anh ra đây rồi.

Ở một nơi khác.

Người đàn ông nhìn vào video đàn em mình gửi đến sắc mặt từ lạnh lùng đến ngỡ ngàng vì không thể tin vào mắt mình.

Vì sao M lại là cô được?

- Rời khỏi đó đi, đừng để bọn họ bắt được cậu.

Tuyệt đối không thể để cô phát hiện ra mình là người đứng sau được.

- Vâng, ông chủ.

Người đàn ông mới quay xe bỏ chạy đã bị rất nhiều chiếc xe chặn lại. Người cầm đầu là Trần Thế Hưng, anh ta vốn chưa từng rời khỏi nơi này.

Kể ra cũng lạ, anh ta và Hoàng Đông vốn không hợp nhau, nhưng vừa rồi bọn họ chỉ cần vài giây ngắn ngủi đã ngay lập tức hiểu ý của đối phương.

Đợi đàn em bắt được người rồi anh ta mới nhàn hạ đi tới.

- Nói đi, ai đứng sau sai khiến mày?

Tên kia tin tức rất nhanh nhạy nhưng không nắm chuẩn lắm thì phải.

Anh ta đúng là có thù với con ranh con kia nhưng chưa từng có ý muốn giết cô, anh ta còn chơi chưa đủ đâu. Anh ta càng không muốn người khác mượn tay anh ta giết người.

- Tôi không biết, anh ta liên lạc với tôi bằng nhiều số điện thoại, tài khoản cũng ẩn danh. Tôi thật sự không biết anh ta là ai.

Trong lúc tên này nói chuyện, Thế Nam đã kiểm tra máy tính và điện thoại của hắn, thật sự không phát hiện được manh mối gì. Liam bực bội đá tên đó một cái rồi nói.

- Giao cho bên IT kiểm tra đi.

Anh ta vừa dứt lời, Hoàng Đông và Minh Hạ đi tới, anh lạnh lùng nói.

- Đưa nó cho tôi đi, tôi làm nhanh hơn anh đấy.

Hoàng Đông cũng là một cao thủ IT, có điều anh ít khi ra mặt nên không nhiều người biết chuyện này. Lại nói bên cạnh anh có Triệu Kiệt với mạng lưới tình báo rộng khắp và cả Tú Linh cũng là một hacker chuyên nghiệp, anh không tin lần này mình không tìm ra được kẻ đứng sau.

Minh Hạ là mạng của anh, ai đụng đến cô chính là đụng đến anh. Anh muốn đích thân tìm ra và bắt hắn phải trả giá.

Liam không đưa, anh ta nhanh như cắt cầm lấy máy tính về tay mình.

- Không đưa.

- Còn muốn lấy tin của tên phản đồ kia không?

- Không có anh thì tôi cũng vẫn tìm được hắn thôi.

- Anh chắc không? Đây là Việt Nam chứ không phải Boston đâu.

Ở Boston anh ta có thể là vua nhưng ở thành phố này anh mới là chủ nhân, muốn tìm người trong địa bàn của anh đâu có dễ.

Mợ nó!

Liam có xúc động muốn đập vỡ máy tính để chọc tức Mạc Hoàng Đông, nhưng khi nhớ tới kẻ kia khiến Minh Hạ bị thương nằm hôn mê suốt một tháng trời là anh ta lại không xuống tay được. Tần ngần hồi lâu mới đưa nó cho Hoàng Đông.

Minh Hạ là khắc tinh và cũng là điểm yếu của anh ta, lần này cho dù anh ta không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận rồi.

Đáng tiếc lúc anh ta nhận ra chuyện này đã quá muộn. Minh Hạ không phải của anh ta nữa, có giành về cũng chỉ là một cái xác không hồn, vậy thà không giành về còn hơn.

- Chuyện vừa rồi tôi không nói đùa, tên đó thật sự đang định vượt bên sang Trung. Anh mà không nhanh chân hắn lại chạy mất đấy.

Anh ta ở đây một giây, anh bất an một giây.

- Anh tưởng tôi thèm ở lại cái thành phố nhỏ bé này đấy à?

Liam vô thức liếc nhìn người con gái bên cạnh Hoàng Đông, từ đầu đến cuối trong ánh mắt của cô chỉ chứa mình Hoàng Đông, sự dịu dàng của cô cũng chỉ giành cho mình anh. Còn đối với anh ta vĩnh viễn là sự đề phòng và ghét bỏ.

- Chu Minh Hạ, cô nhớ sống cho tốt. Đừng để tôi về Mỹ rồi vẫn nghe tin cô bị người ta đuổi giết, thế thì mất mặt lắm.

- Việc này anh không cần lo. Tôi có Hoàng Đông rồi, anh ấy sẽ bảo vệ tôi.

Giọng điểu ỷ lại và tin tưởng tuyệt đối vào người đàn ông của mình. Liam cảm thấy bản thân mình đúng là thích tự ngược, biết rõ cô không thích mình mà vẫn còn cố nấn ná lại để nhìn hai người này diễn trò ân ái. Anh ta quay sang nhìn Thế Nam, nóng nảy nói.

- Về thôi.

Thế Nam gật đầu, sau đó anh ta quay lại nhìn Minh Hạ làm ký hiệu gì đó, cô mỉm cười gật đầu với anh ta. Hoàng Đông lập tức hỏi cô.

- Anh ta nói gì với em vậy?

Có bài học xương máu từ hai lần trước, Minh Hạ nhanh chóng giải thích với anh.

- Anh ấy nói dù chuyện gì xảy ra thì mọi người vẫn coi em là anh em của mình.

- Quan hệ của mọi người tốt lắm à?

- Ừ. Có một lần em bị thương, cứ ngỡ là bị mọi người bỏ mặc lại rồi nhưng bọn họ lại thay phiên nhau cõng em cả chục cây số, vì chuyện này mà bọn họ bị ông chủ phạt nhịn ăn một ngày. Em rất biết ơn bọn họ.

Nếu không phải cô xui xẻo bị Trần Thế Hưng ngắm trúng, cô còn có thể ở đó thêm vài năm.

Hoàng Đông không nói gì thêm nữa mà đưa cô trở về.

Sợ tên kia xóa hết dấu vết có liên quan, Hoàng Đông vừa về đã bắt đầu khôi phục dữ liệu bị xóa trên máy tính và điện thoại của tên đó.

- Có thể tìm ra hắn nhờ cái máy tính này à anh?

Minh Hạ không rành về máy tính cho lắm, mỗi lần nhìn anh thao tác trên bàn phím là cô lại thấy thật ngầu dù chẳng hiểu gì. Hoàng Đông kiên nhẫn giải thích với cô.

- Mặc dù tên đó sử dụng tin nhắn và số điện thoại ẩn danh nhưng giao dịch trên đó vẫn còn, anh có thể dựa vào nó để tìm kiếm ra kẻ đứng sau.

Minh Hạ vẫn không hiểu nhưng vì không muốn làm phiền đến anh nên cô không hỏi nữa mà ngoan ngoãn ngồi ở một bên chơi game không làm phiền đến anh. Bởi vì Tú Linh và Triệu Kiệt đều bận mà bây giờ cũng muộn rồi nên cô không tìm mấy nhóc con nhà họ Mạc mà ghép đội ngẫu nhiên. Đang giết tướng, Hoàng Vinh chợt gửi tin nhắn riêng đến chỗ cô bằng tài khoản trên game.

[Nhắn với Hoàng Đông nói Trần Kiến Chung bỏ chạy rồi, nghe nói ông ta muốn vượt biên.]

Minh Hạ không hiểu sao hai người này hóa giải hiểu lầm rồi vẫn không chịu làm hòa với nhau, cô hỏi thẳng.

[Sao anh không trực tiếp nói chuyện này với anh ấy mà phải nhờ tôi?]

[Hoàng Đông đang bị theo dõi, tôi không tiện nói với cậu ta. Còn cô thì không.]

Nói thế nào nhỉ, người kia dường như không biết cô là M nên một bên nhắm vào cô, muốn đẩy cô vào chỗ chết một bên lại tìm đường lui cho cô nếu Hoàng Đông rớt đài nên luôn loại cô ra khỏi kế hoạch của hắn ta.

Minh Hạ càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này bất bình thường.

Người này đến cả Triệu Kiệt ít qua lại với Hoàng Đông vẫn bị hắn ta lôi ra và lợi dụng anh ta để gài bẫy Hoàng Đông thì hà cớ gì không phát hiện ra cô chính là M?

Lẽ nào cô ngụy trang còn giỏi hơn cả Triệu Kiệt sao? Hay là kẻ đó vốn không phải biết những chuyện này nhờ điều tra mà là nhờ con đường khác?

Ví dụ như người này từ tương lai quay ngược về quá khứ chẳng hạn.

Minh Hạ sực tỉnh, cô quay sang nhìn Hoàng Đông gấp gáp nói.

- Hoàng Đông, em biết ai là người đứng sau rồi.

Hoàng Đông quay lại nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh.

- Anh cũng vừa tra ra hắn ta rồi, hắn ta là Dương Đình Khôi.

- Là Dương Đình Khôi đúng không?

Cả hai người gần như đồng thời nói ra cái tên này, Hoàng Đông tò mò hỏi cô.

- Anh biết được là nhờ tra ra tài khoản ẩn danh của anh ta, còn em làm sao đoán được là anh ta vậy?

Minh Hạ xém nữa đã nói chuyện trùng sinh cho anh biết, cô mím chặt môi, bắt đầu nghĩ xem nên giải thích thế nào thì hợp lý.

- Là thế này, trước đây lần nào gặp em anh ta luôn ám chỉ nói anh sắp rớt đài rồi, bảo em đừng ở cạnh anh kẻo liên lụy, sau đó lại nói anh hai lòng, anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài.

Hoàng Đông nghe đến đây liền cắt ngang lời cô.

- Anh không có.

Minh Hạ bật cười.

- Em biết anh không có rồi, người phụ nữ kia là em mà. Cho nên liên kết mấy chuyện này lại thì em đoán ra thôi.

Sợ anh vặn hỏi chuyện này tiếp, cô lập tức nhào vào lòng anh làm nũng.

- Em buồn ngủ quá.

Bây giờ đã là hai giờ sáng rồi, cũng đã rất muộn. Hoàng Đông không ép cô nữa, anh đặt máy tính sang một bên rồi ôm cô vào lòng, trong lòng lại nghĩ rốt cuộc cô gái nhỏ nhà anh còn giấu anh bao nhiêu chuyện nữa vậy?

Anh cứ suy nghĩ mê man như vậy rồi ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay. Sau đó hệ thống lại tiếp tục nhận được tần số lạ xuất hiện trong hệ thống. Vừa nhận được thông báo nó lập tức hoảng sợ không thôi.

Kẻ xâm nhập lần trước tìm được rồi mà sao cái tần số lạ này vẫn còn chứ? Rốt cuộc thì cái thế giới này bây giờ có bao nhiêu người chơi vậy?