Nữ Chính Ngươi Đừng Nhảy Nữa

Chương 13



Nàng sẽ không bao giờ bất ngờ xuất hiện, mắng hắn chỉ biết liều mạng xử lý quốc sự nữa.

Hóa ra khi cảm thấy đau thương tột cùng người ta sẽ không thể khóc ra thành tiếng. Lương Thanh Từ cảm thấy toàn thân không có chỗ nào là không đau, hắn chỉ có thể cong người ôm ngực thở dốc.

Nước mắt rớt từng giọt từng giọt lớn.

Các đại thần vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thiên tử xúc động.

Lương Thanh Từ đã hơn một lần bước lên Đạp Nguyệt lâu. Hắn giống như trước kia xoay người ngồi trên lan can nhìn xuống.

Lúc đó, hắn đã từ bỏ việc chống lại vận mệnh. Thất bại nhiều lần như vậy rồi cũng chả sao cả. Không nghĩ tới có một bàn tay nắm chặt lấy hắn, từng chút từng chút một kéo hắn ra khỏi vực sâu.

Hắn một mình một người vật lộn trong luân hồi quá lâu rồi.

Ngay từ đầu chỉ là ỷ vào năng lực của nàng, sau lại cảm thấy chỉ cần nàng còn ở bên cạnh hắn, cho dù không làm gì cả thì hắn cũng sẽ có dũng khí chống lại vận mệnh.

Trần Yến Yến luôn nói rằng có người đồng hành đi trên cùng một con đường sẽ dễ dàng hơn là đi một mình.

Nàng còn nói, Lương Quốc là thành quả thắng lợi của hai người bọn họ.

Vậy khi nào nàng mới trở lại chia sẻ cùng hắn? Nàng là yêu quái sinh ra từ tòa thành. Hắn cai trị thiên hạ rất tốt, cứ như vậy thì một ngày nào đó khi nàng tỉnh giấc sẽ thấy một Lương Quốc phồn thịnh.

Lương Thanh Từ hết lần này đến lần khác đi lên đi xuống Đạp Nguyệt lâu trong sự chờ đợi như vậy. Cai trị Lương Quốc của bọn họ, chờ một ngày nào đó nàng đột nhiên xuất hiện từ sau lưng dọa hắn: “Hù! Lương Thanh Từ!”

Lúc đó, hắn nhất định sẽ giả bộ bị dọa giật mình dỗ nàng vui vẻ.

Ôm ấp trong lòng những suy nghĩ và vọng tưởng như vậy, Một mình Lương Thanh Từ đi qua hết năm này đến năm khác, sương tuyết từ từ nhuộm trắng hai bên tóc mai.

Hắn dần dần không còn sức leo lên trên Đạp Nguyệt lâu. Cho dù là chỉ đi lên đoạn tường thành thấp hơn rất nhiều kia, hắn cũng phải vừa đi vừa dừng lại thở dốc.

Vào một ngày nọ, cuối cùng thì Lương Thanh Từ cũng dựa vào tường thành nói: “Thôi bỏ đi, Trần Yến Yến. Chúng ta vẫn nên để lần luân hồi tiếp theo gặp lại nhau đi. Ta già rồi, ngươi sẽ lại cười nhạo ta mất.”

Tường thành yên tĩnh không nói gì.

Ánh sao trong mắt hắn tối dần.

Vào giây phút hấp hối sau cùng, Lương Thanh Từ di ngôn cho người kế vị hắn nhận nuôi phải an táng hắn bên cạnh cổng thành, không cần quan tâm đến phong thuỷ và phép tắc gì cả.

Ánh mắt hắn nhìn xuyên qua song cửa sổ, xa xa phía đó vài chục dặm, là kinh thành phồn hoa.

Lương Thanh Từ biết, nhất định đó là một cảnh tượng phồn hoa. Là trời yên biển lặng, là thiên hạ thái bình hắn đã theo đuổi suốt bảy kiếp.

Nhưng bây giờ hắn vẫn còn theo đuổi điều đó sao? Đầu óc đang dần trở nên chậm chạp của hắn vẫn miên man suy nghĩ.

Trái tim của hắn đưa ra mệnh lệnh trước bộ não: Ta muốn tiếp tục bước vào vòng luân hồi, để gặp một người. Ta muốn nói với nàng rằng ta đã cai trị thiên hạ mà chúng ta cùng nhau chinh phạt rất tốt. Và, ta yêu nàng.

Lương Thanh Từ giỏi kiềm chế và suy xét. Hắn biết trong lòng Trần Yến Yến bận tâm hắn là phu quân của bạn tốt, dù cho mối liên hệ giữa hắn và Bạch Nhược Hoan có tầng tầng lớp lớp điểm đáng ngờ. Hắn càng biết rõ rằng trước khi lần luân hồi này kết thúc, hắn không có tư cách kéo nàng vào vũng bùn này.

Ngay khi đôi mắt hắn sắp chìm vào bóng tối vô tận thì thế giới đột nhiên bắt đầu biến hóa.

Là sự biến hóa hắn quen thuộc.

Lần luân hồi thứ chín bắt đầu.

Lương Thanh Từ nở một nụ cười.

19.

Khởi điểm của lần luân hồi này vẫn là năm Chiêu Minh thứ mười như trước.

Lần này, thế giới đã thay đổi rất nhiều.

Đáng lẽ mẫu phi đã phải chết vào năm nay nhưng vẫn sống khỏe mạnh, chỉ bằng một khuôn mặt đã có thể kéo phụ hoàng từ con đường tu đạo vào chốn hồng trần.

Những lần trước hắn vất vả tìm kiếm nhân tài thì lần này tất cả đều tình cờ tìm đến bên hắn, phục vụ quên mình cho hắn.

Từ tiền triều cho đến hậu cung, không còn điều gì phải lo lắng nữa.

Lần này cũng không có ai tên là Bạch Nhược Hoan xuất hiện. Hắn không cần phải cưới một người hắn không thích, không cần phải nhận lấy “lá chắn bằng thịt” mà hắn không muốn và cũng hoàn toàn không cần.

Phải thú nhận một điều rằng, khi Lương Thanh Từ biết điều ấy, hắn đã thở phào một hơi nhẹ nhõm giống như mọi khi.

Hắn nghĩ mọi cách để tình hình tốt hơn thêm chút nữa.

Cứ như vậy thì khi Trần Yến Yến tỉnh lại, nàng chỉ cần hưởng thụ thôi. Không, chắc nàng cũng chẳng sa vào hưởng lạc đâu, hẳn nàng vẫn sẽ tiếp tục phát triển không ngừng để bản thân lớn mạnh hơn.

Như vậy cũng tốt lắm rồi.

Lương Thanh Từ cứ mang theo cõi lòng ngập tràn sự chờ mong mà chờ đợi ngày gặp lại.

Nhưng mọi việc lại không giống như hắn muốn.

Năm Chiêu Minh thứ 20, Chiêu Minh Đế nhường ngôi cho Lương Thanh Từ. Thần dân quỳ xuống đầy đất hô to vạn tuế.

Đêm đầu tiên sau khi lên ngôi, Lương Thanh Từ lặng lẽ đem ngọc tỷ đặt trên tường thành một lúc. Tuy rằng lần này chúng ta không kề vai chiến đấu, nhưng dù thế nào đi nữa thì một nửa giang sơn của trẫm vẫn dành cho ngươi.

Tường thành không có phản ứng.

Năm Chiêu Minh thứ 30, sức mạnh của Lương Quốc đạt đến cực thịnh.

Mùa xuân năm nay, Lương Thanh Từ cải trang vi hành đi mua mấy cành hoa hạnh.

Năm đó có người nào đó vẫn luôn nhắc mãi chuyện này. Nhưng đến cuối cùng hắn cũng không thể ra khỏi cung mua cho nàng một cành. Có thể là bởi vì hắn quá bận rộn, cũng có thể là bởi vì hắn tự biết bản thân mình không có tư cách tặng nàng một cành hoa xinh xắn như vậy.

Cành hoa này bị hắn đặt ở trên tường thành. Cho đến tận khi nó khô héo cũng không có ai đến cảm ơn hắn.

Năm Chiêu Minh thứ 35, Lương Thanh Từ giống phụ hoàng hắn đăng bố cáo chiêu mộ phương sĩ khắp thiên hạ. Cung Tam Thanh hoang phế đã lâu nay lại chật cứng người, lửa trong lò luyện đan cháy mãi không ngừng.

Phương sĩ hỏi hắn muốn cầu cái gì?

Lương Thanh Từ nói: “Trẫm không cầu trường sinh. Trẫm muốn tạo ra một con yêu quái. Nàng sinh ra từ thành trì, hoạt bát đáng yêu……”

Nhóm phương sĩ ngơ ngẩn hàng loạt.

Muốn tạo thành một con "yêu ma tinh quái" được miêu tả tỉ mỉ như vậy, thật là biết cách làm khó người khác.

Bệ hạ không nghe họ trình bày, mắng bọn họ là phế vật rồi đuổi bọn họ đi.

Sau đó, Lương Thanh Từ lại nghe một vị hòa thượng nói, đời người có tám cái khổ, đừng si mê đừng cố chấp.

Lương Thanh Từ nghĩ, không ai có thể so được trải nghiệm về tám cái khổ này sâu sắc hơn là trẫm. Sinh, lão, bệnh, tử, oán tằng hội, ái biệt ly, ngũ uẩn xí thạnh, sở cầu bất đắc*.

(*Mình google 8 cái khổ trong phật giáo thấy trên đó vẫn để nguyên như vậy nên mình cũng giữ nguyên không việt hóa)

À, ái biệt ly, sở cầu bất đắc*.

(*Yêu mà phải chia ly, muốn mà không có được)

Lương Thanh Từ cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao vẫn còn vòng lặp luân hồi.

Hắn vẫn thua.

Cuộc sống gió yên biển lặng như này đâu phải món quà của vận mệnh, rõ ràng là một sự châm biếm.

Thôi bỏ đi.

Lương Thanh Từ bất giác cảm thấy mệt mỏi. Thiên hạ này cũng không phải không có hắn thì không được.

Hắn bước lên Đạp Nguyệt lâu.

Lần này sẽ không có một cô nương nào giữ chặt hắn lại nữa.