Nữ Chủ Đại Nhân, Ta Sai Lầm Rồi

Chương 35: Ấm áp



"Thất tỷ, cứu mạng."

Năng lực la hét chói tai của Đông Phương Minh Huệ quá mạnh rồi, gần như lúc cô đang hô cứu, Tư Đồ Hạo đã theo bản năng tóm lại hai chân của cô, Đông Phương Uyển Ngọc bắt cổ chân của Tư Đồ Hạo, ba người hợp thành một thể, bị kéo lê thành một đoạn rất dài.

Đông Phương Minh Huệ cảm giác hai tay của bản thân bị hai thứ gì đó đông lạnh quấn lấy, ra sức kéo cô về phía trước, đất ở trong động đều là lồi lõm, cô ngay tức khắc cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình đều lộn xộn rồi, đau đến nói chuyện cô cũng không làm được.

"Sắp không giữ được rồi."

Tư Đồ Hạo bắt lấy hai chân cô, sau đó phát hiện bản thân là đang nắm lấy giày của đối phương, ngay lúc này giày đang bị hắn kéo ra từng chút một, mắt thấy sắp rời khỏi lòng bàn tay rồi.

"Không giữ được ta chém chết ngươi."

Đông Phương Uyển Ngọc một tay giữ cổ chân hắn, một tay rút trường tiên ở bên eo mình ra, tung qua người Tư Đồ Hạo buộc chặt lấy thắt lưng của Đông Phương Minh Huệ.

Tư Đồ Hạo bị doạ đến toàn thân toát mồ hôi lạnh, cái móc này nếu như móc lên đầu hắn, có khác gì lên bàn thờ. Nhưng mà, giày rất nhanh đã trượt ra khỏi tay, Tư Đồ Hạo vươn người vọt lên, tóm chặt lấy cổ chân của cô.

Tốc độ của đối phương cực nhanh, ba người bị lôi kéo đến va đập khắp nơi, lúc thì đụng trúng đầu, lúc lại đụng trúng eo. Đông Phương Minh Huệ cảm giác thắt lưng của mình bị kéo dịch xuống dưới.

"Thất tỷ, các ngươi buông ra đi, như thế này sẽ lôi kéo mọi người xuống." Đông Phương Minh Huệ tâm lý muốn chết đã xuất hiện, y phục của cô sắp bị tuột ra rồi.

Đông Phương Uyển Ngọc nghĩ cũng không nghĩ lập tức từ chối, "Không buông."

"A, Thất tỷ, thắt lưng của ta bị tuột ra rồi."

Đông Phương Uyển Ngọc ngơ ngác, hiện tại mới biết cô nói cái gì, tay đang nắm chặt cổ chân của Tư Đồ Hạo nhéo hắn một cái, cảnh cáo nói, "Nhắm mắt lại, dám nhìn trộm ta móc mắt ngươi."

"Không dám."

Ba người gấp gáp mà xuống, đột nhiên cả người lao về phía trước.

"Tủm."

"Tủm."

"Tủm."

Sau khi quẹo gấp, ba người toàn bộ đều rơi xuống đầm nước phía dưới, đầm nước lạnh lẽo, hàn khí truyền đến.

Đông Phương Minh Huệ uống một ngụm nước lạnh, lúc từ trong nước bơi lên, hai người khác cũng từ trong nuróc bơi lên. Cô lập tức che ngực, ngượng ngùng không thể kể.

Đúng lúc vừa nãy, giày của cô không còn nữa, thắt lưng hình như cũng không còn, lúc này y phục toàn bộ bị lỏng ra, ngay cả nội y cũng có rất nhiều chỗ bị mài hỏng rồi.

Đã thảm nay còn thảm hơn.

Đông Phương Uyển Ngọc bơi đến trước mặt cô, cởi y phục của mình ra, đắp lên người cô.

"Không sao rồi."

Tư Đồ Hạo dở khóc dở cười quay lưng lại, hắn thấy ở giữa đầm lầy có một chỗ đá lồi lên, thế là lập tức gọi các nàng nói, "Nhiệt độ nước ở chỗ này có chút thấp, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi lại đi."

Ba người trèo lên hòn đá, tay chân của Đông Phương Minh Huệ đều là vết thương, mài sát ở mặt đấy rất lâu, toàn bộ đều rách hết da, thương không nghiêm trọng, nhưng trông rất đáng thương.

Đông Phương Uyển Ngọc ở trong không gian lấy ra một bộ y phục cho cô, "Trực tiếp khoác lên người."

Đông Phương Minh Huệ gật đầu, đem ngoại y cởi ra,  sau đó trực tiếp mặc bộ y phục kia lên người, buộc lại.

"Thắt lưng của ngươi."

Thắt lưng bị lỏng, bị Đông Phương Uyển Ngọc dùng roi thuỷ lôi móc đi mất.

Đông Phương Uyển Ngọc thấy tay cô đều là vết thương, trực tiếp quỳ nửa người, ngồi xổm xuống, giúp cô thắt thắt lưng lại, "Được rồi."

Nút cài thắt lưng có chút lỏng, có lẽ là bị trường tiên của nàng kéo hỏng mất. Đông Phương Uyển Ngọc nghĩ lúc trở về Tuyết Đô thay cô chọn một cái tốt hơn chút, chặt hơn chút.

"Đa tạ Thất tỷ."

"Các ngươi không thấy kì lạ sao, cửa động nhỏ như thế, trong động lại có một cái động trời." Tư Đồ Hạo phát hiện ở đỉnh động có bông hoa băng lăng, trông rất đẹp, trên động còn có một cửa động, có thể cho ánh nắng chiếu vào đây.

Đông Phương Uyển Ngọc đương nhiên là nhìn thấy, nàng bón cho Đông Phương Minh Huệ một viên đan, lại đem dược đan nghiền nát để băng bó vết thương cho cô, động tác cực kỳ nhẹ.

"Minh Huệ, ngươi có nhìn thấy vừa nãy có thứ gì kéo ngươi vào đây không?"

Đông Phương Minh Huệ lắc đầu, "Nhưng ta khẳng định đó là một loại thực vật."

Thứ đó lạnh băng băng, lúc vừa mới chạm vào hai tay cô, đã khiến cô đông cứng đến rét run, so với đầm nước còn lạnh hơn cả vạn lần.

"Trước đây lúc chúng ta bị kéo vào đây, mặt đất lạnh lẽo, ta sờ thấy có rất nhiều vết nước, có lẽ Cửu muội là bị thứ gì đó ở trong đầm nước kéo đi." Đông Phương Uyển Ngọc phán đoán.

Ba người lập tức nâng cao cảnh giác.

Đông Phương Minh Huệ không có giày, lộ ra đôi chân nhỏ trắng mềm, bởi vì bị đông cứng mà ửng đỏ, Đông Phương Uyển Ngọc nhìn đến không tự chủ mà cau mày, nàng từ trong không gian lấy ra một đôi, "Đi vào."

Tư Đồ Hạo vì để né tránh, một mực quay lưng lại, mắt hắn hơi nheo lại, thấy ở trong hang còn có rất nhiều động, "Các ngươi mau nhìn, ở đây có rất nhiều hang động."

Đếm kĩ, trong hang có ẩn giấu hơn mười lăm động, nếu như mỗi động dẫn đến những lối đi khác nhau, thì cũng là có mười lăm con đường.

Đông Phương Uyển Ngọc và Đông Phương Minh Huệ cũng nhìn thấy.

"Chúng ta đi xem xem."

Ba người quyết định, chia thành hai nhóm đi kiểm tra tình hình trong động.

Không ngờ đến, bọn họ vừa đứng dậy, hòn đá đột nhiên rung lắc cực liệt.

Ở trong nước nổi lên các bọt nước, hai cái đuôi sắc bạc từ trong nước cuộn lên, lại cuốn lấy cổ chân của Đông Phương Minh Huệ, lập tức kéo cô đi.

Đông Phương Minh Huệ vừa không cảnh giác, nó đã treo cô lên, cô ở trên có thể thấy rất rõ.

"A, đây chỗ nào là hòn đá, là lưng của quái vật này, Thất tỷ, cứu ta." Dựa vào cái gì mà lần nào bị thương cũng là cô, Đông Phương Minh Huệ nghi ngờ bản thân có phải tự mình trang bị kĩ năng đen đủi.

Đông Phương Uyển Ngọc cũng nhìn ra một chút manh mối, quái vật này rõ ràng là thuỷ quái, hơn nữa là một quái thú Băng hệ, "Tư Đồ Hạo, ngươi tạm thời ứng phó một chút."

Đông Phương Uyển Ngọc rút trường tiên của mình, đem lôi điện truyền vào bên trong, nàng dùng trường tiên vung đến cổ chân Đông Phương Minh Huệ ở trên người quái vật.

Thuỷ gặp lôi điện, pi la pa la tiếng nổ, đuôi dài ở trong nước giật một chút liền thu về, đầm nước ở dưới sôi sùng sục, giống như là nước sôi đã chín, rất nhanh một cái trán nhọn hoắt xuất hiện, cùng với cái thứ hai...

"Mau rút lui, sắp ra khỏi rồi." Tư Đồ Hạo hét lên liền nhanh chóng lùi lại.

Đông Phương Minh Huệ thầm nghĩ, đáng chết, linh lực Lôi hệ của nữ chủ đại nhân mạnh đến thế, cô vừa nãy bị giật, cảm giác gọi là vừa tê vừa đau, hiện tại cả người mềm nhũn.

Đông Phương Uyển Ngọc đỡ lấy người, trực tiếp bế vào một hang động khác, "Ngươi đứng yên ở đây đừng động, đợi ta giết chết con ma thú này."

Đông Phương Minh Huệ ngược lại muốn chui vào trong động rời đi, nhưng lại nghĩ không đúng, bản thân chịu phải bao nhiêu tội, dễ dàng rời đi, vậy những tội đó hoá không.

Cũng không biết có phải tình cờ hay không, Đông Phương Uyển Ngọc đưa cô vào trong một cửa động, cô hình như cảm nhận được sức sống mãnh liệt của linh lực ở trong động truyền ra.

Tiểu Sắc ở trong Hồn Hải vung ra dây leo, ý bảo cô đi vào bên trong.

Đông Phương Minh Huệ bị Tiểu Sắc lừa gạt rất nhiều lần, kiên quyết nói, "Không đi, nhỡ như gặp phải cái gì nguy hiểm, ngươi bảo vệ ta a?"

Tiểu Sắc ở trong Hồn Hải nổi giận như sấm, dây leo tức đến múa may ở không trung.

Đông Phương Minh Huệ ngửi ngửi, còn cảm thấy mùi hương của linh dược toả ra còn rất thơm, sau khi ngửi, ánh mắt cô mơ màng, mơ mơ hồ hồ đi vào bên trong.

"Cửu muội!"

Đông Phương Uyển Ngọc tuy đang đánh quái thú, nhưng vẫn để ý đến Đông Phương Minh Huệ, thấy cô cứ thế đi vào trong động, bất giác sốt ruột, hét lớn một tiếng.

Kết quả đối phương hình như không nghe thấy, còn tiếp tục đi về phía trước.

Tư Đồ Hạo cũng nhìn thấy, không nhịn được lớn tiếng nói, "Cô ấy có phải trúng tà rồi không, ngươi xem gọi như thế cũng không nghe thấy."

Đông Phương Uyển Ngọc ra tay càng tàn nhẫn, "Trước thu dọn gia hoả này."

Con quái thú lớn như mãng xà từ trong nước nhảy lên, cũng có hai cái đuôi thon dài, nhưng thân thể thô kệch, lại chỉ có một con.

Bọn họ hai người hay đọc sách, cũng chưa từng nhìn thấy sinh vật kì quái thế này.

Hai người một trên một dưới, một trái một phái tấn công đầu của nó, ứng phó còn có mấy phần phí sức. Đầm nước là địa bàn của nó, nó muốn biến nó trở thành tảng băng, đầm thuỷ sẽ lập tức đóng băng, băng lăng ở trên động ồ ạt rơi xuống, tốc độ cực kỳ nhanh, bọn họ tránh không kịp, cánh tay đều có rất nhiều vết rách.

Đông Phương Uyển Ngọc có chút nóng ruột, "Tư Đồ Hạo, chúng ta tấn công người của nó."

Con quái vật này, rõ ràng có hai đầu hai đuôi, nhưng lại dùng chung cơ thể, nó cực kỳ to lớn, nằm mai phục ở trên nước khiến bọn họ không phát giác ra, nếu không vừa nãy sẽ không đem lưng của nó ra làm hòn đá.

Lại nói, Đông Phương Minh Huệ ngửi thấy mùi cực kỳ quen thuộc, từng bước đi vào trong động, linh dược ở trong động ở khắp nơi, hơn nữa phẩm chất cũng không kém.

Cô nhưng lại xem cũng không xem, vòng qua linh dược tiếp tục đi về phía trước.

Đi qua đại lộ dài dằng dặc, cô nhìn thấy một tia nắng, cô đưa tay che đi. Ngay giây sau, cô nhìn thấy Đông Phương Uyển Ngọc.

"Thất tỷ."

Đông Phương Uyển Ngọc hình như không nhìn thấy, nàng lấy ra một cái ghế, ngồi đối diện với cô, lạnh nhạt nhìn cô, trông giống như một vật đã chết.

Đông Phương Minh Huệ quan sát tứ phía, nơi này trông có vẻ thô sơ, ba vách tường, còn mặt khác có một hàng rào chắn, trông đặc biệt giống nhà giam.

Sau lưng nữ chủ đại nhân còn có dụng cụ tra tấn, lần này càng kiên định suy đoán của cô.

Bất quá, cô làm sao sẽ ở nhà lao? Đông Phương Minh Huệ thử động đậy phát hiện mình bị trói, không thể cử động.

"Thiên Uyển Ngọc, nam nhân của ngươi mùi vị cũng không tệ." Đông Phương Minh Huệ cười lớn, khoé miệng dính máu cũng không thể khiến cô bày ra nụ cười khiến người ghê hãi.

Nội tâm của Đông Phương Minh Huệ uỷ khuất, lời này tuyệt đối không phải là do cô nói, nhưng vì sao cô không thể khống chế miệng của mình?

Gương mặt của Đông Phương Uyển Ngọc lạnh lùng, một chân dẫm lên ghế, tàn nhẫn mà tát cô, chỉ vài cái, Đông Phương Minh Huệ cảm giác mặt mình bị đánh đến sưng vù, "Nếu như ngươi đã yêu nam nhân đến thế, ta lát nữa sẽ cho bọn hắn chăm sóc ngươi, cho ngươi cực kỳ hài lòng."

"Đem một trăm tên ăn mày đến cho ả ta." Đông Phương Uyển Ngọc lộ ra biểu tình tàn ác, dùng khăn lau những ngón tay nàng vừa chạm vào.

Đông Phương Minh Huệ trừng to mắt, nhìn nàng nhét một viên thuốc vào trong miệng cô, ngay lúc này, chóp mũi của cô toát mồ hôi, cả người phát nhiệt.

"Ô —" Đông Phương Minh Huệ cắn chặt môi, khổ sở trong lòng nói không ra, cô không phải Đông Phương Minh Huệ, không phải, đáng lẽ không phải chịu tội này.

Cô nhìn Đông Phương Uyển Ngọc cười lạnh để người bên cạnh ném một trăm tên ăn mày vào, những kẻ đó phô ra nụ cười đê tiện.

"Aa—"

Đông Phương Minh Huệ chân thực cảm nhận cảm giác đụng chạm đến ghê tởm, da gà của cô đều nổi cả lên, cô tàn nhẫn cắn mạnh lưỡi của mình, ép buộc bản thân phải tỉnh lại, không ngừng nhắc nhở bản thân, đây là mơ, là mơ.

Cô không có đắc tội với nữ chủ đại nhân, không đắc tội với Thất tỷ, kết quả sẽ không trở nên như thế này.

Đông Phương Minh Huệ lần nữa mở mắt, thấy mình bị trói ở một cái cột, Đông Phương Uyển Ngọc trên tay cầm trường tiên, từng nhát lại từng nhát quật lên người cô.

Đuôi roi còn có một cái móc câu nhọt hoắt, móc mỗi lần chạm đến người cô, chính là sẽ móc đi một mảnh thịt.

Đông Phương Minh Huệ cảm giác mình suy nhược lắm rồi, cô cười với Đông Phương Uyển Ngọc, "Thế nào, chỉ mới chà đạp một tên nam nhân của ngươi, ngươi đã đau lòng đến mức này rồi."

Đông Phương Minh Huệ muốn bịp miệng mình lại, đây tuyệt đối không phải cô, không phải cô, khiêu khích nữ chủ đại nhân sẽ không có kết cục tốt, ngươi xem sắc mặt của nữ chủ đại nhân ngày càng trở nên lạnh lẽo rồi.

Đông Phương Uyển Ngọc đánh càng ngày càng mạnh, mỗi nhát roi tựa như có thêm điện, giật cô đến không còn sức lực.

"Hahahaha."

Đông Phương Uyển Ngọc đánh đến thấm mệt, "Đưa người vào đây, khiến cô ta chảy máu, đem từng miếng thịt của cô ta cắt ra thành miếng, cắt xong ba nghìn đao lại gọi ta."

Đông Phương Minh Huệ không còn gì lưu luyến, bị đổ oan, tư vị này thật muốn chết.

"Cửu muội, ngươi làm sao rồi, mau tỉnh lại." Đông Phương Uyển Ngọc cùng Tư Đồ Hạo đánh quái vật dưới nước đến thảm bại, sau khi tiến vào phát hiện Đông Phương Minh Huệ ngồi ở vách cửa động, cúi thấp đầu, vết máu còn thuận theo tay cô mà chảy xuống từng giọt.

Đông Phương Uyển Ngọc gọi cả ngày, cũng không thấy cô tỉnh lại.

"Cô ấy bị thương rồi." Đông Phương Uyển Ngọc nhấc tay cô lên, sau đó phát hiện không chỉ tay của cô, mà y phục đều bị nhuốm máu đến ướt sạch.

Tư Đồ Hạo nghi hoặc, thấy cô hô hấp bình ổn, lại không thấy tỉnh lại, "Liệu có phải ảo cảnh?"

"Ảo cảnh?"

Đông Phương Uyển Ngọc nâng đầu cô lên, phát hiện đối phương nhắm chặt mắt, cau chặt mày, gương mặt hồng nhuận thật không dễ dàng mới có lại biến mất, trở nên nhợt nhạt, trên mặt còn có một loại cảm giác rất thống khổ.

"Trong ảo cảnh nếu như bị thương, thì hiện thực cũng sẽ như thế. Nếu như cô ấy không thể từ trong ảo cảnh tỉnh lại, là một chuyện cực kỳ nguy hiểm."

"Cô ấy nhất định đã gặp phải chuyện gì cực kỳ nguy hiểm, ta phải làm sao mới có thể gọi tỉnh, hoặc là ta đưa cô ấy từ ảo cảnh ra ngoài." Đông Phương Uyển Ngọc sốt ruột nói.

Tư Đồ Hạo kỳ quái nhìn khắp động, hắn ngửi nhẹ, "Thiên Uyển Ngọc, ngươi có ngửi thấy một mùi gì đó không."

Đông Phương Uyển Ngọc cũng động mũi, "Hình như có chút thơm."

"Aaaaaa —" Đông Phương Minh Huệ nhìn từng miếng thịt bị cắt ra, đau đến không thể hình dung, máu của cô cứ như thế chảy xuống đất, trên đất còn mọc một ít cỏ, đây là cái quỷ gì.

Không đúng, cô là Đông Phương Minh Huệ, lại không phải Đông Phương Minh Huệ, cô là ai?

Đông Phương Minh Huệ cảm giác bản thân hình như đã quên mất chuyện gì cực kỳ quan trọng.

Cô một bên chịu đau, một bên vắt não ra nghĩ.

"Thiên Uyển Ngọc." Đông Phương Minh Huệ hét lớn, sau đó lại cảm thấy cái tên này xa lạ, cô đáng lẽ phải gọi, "Thất tỷ?"

Thất tỷ, Thất tỷ, Thất tỷ của cô.

Đông Phương Minh Huệ lắc đầu, cô nhớ không ra, cô nhất định phải nhớ ra.

Một quả bóng tròn xoe từ trong lòng Đông Phương Minh Huệ lăn xuống, ở dưới đất lăn đi lăn lại, hình như là đang làm núi.

Đông Phương Minh Huệ ngơ ngác nhìn nó, cô từ lúc nào mang theo quả trứng lớn như thế này. Bất quá quả trứng này trông có chút quen mắt.

Cô nghiêng đầu nhìn quả trứng lớn, quả trứng tiếp tục ở dưới cỏ lăn lộn, rất nhanh quả trứng trắng biến thành quả trứng đỏ máu, vỏ trứng đều là máu của cô.

"Nương thân đại nhân."

Đông Phương Minh Huệ bị doạ đến cằm muốn rụng xuống, "Ngươi gọi ai là nương thân đại nhân."

Cô rõ ràng mới hai mươi tám, còn chưa có bạn trai đấy.

"Nương thân nương thân, mau tỉnh lại, nếu còn không tỉnh chủng Tình Hoa sẽ chạy đi mất đó."

Trong đầu Đông Phương Minh Huệ xuất hiện một dấu hỏi nhỏ, quả trứng này đang nói gì thế, "Chủng Tình Hoa?"

"Nương thân nương thân."

Có những mảnh vụn hình ảnh từ trong đầu Đông Phương Minh Huệ vụt qua, cô muốn nắm chắc, nhưng lại không thể nắm, cô tập trung ý lực để suy nghĩ, nghĩ về quả trứng này, nghĩ về Tình Hoa.

"Chết tiệt, đáng chết a, ta nhớ ra rồi." Đông Phương Minh Huệ đột nhiên mở bừng mắt.

Cảnh tượng vừa đổi, quay trở lại hang động, cô muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện trong ảo cảnh mất máu quá nhiều, đầu còn nhức từng cơn.

Quả trứng từ trong không gian của cô rơi ra, trên đó còn dính vết máu của cô, thực sự biến thành một quả trứng đỏ rực.

Đông Phương Minh Huệ có chút tâm kinh, ôm quả trứng này hôn, "Nhờ có ngươi." Nếu không cái mạng nhỏ của cô bị giao nộp lại ở đây rồi.

"Nương thân nương thân."

Quả trứng ở trong lòng cô lăn một vòng, Đông Phương Minh Huệ suýt nữa ôm không nổi, "Thì ra ngươi biết nói chuyện a."

Đột nhiên có thêm một đản nữ nhi, Đông Phương Minh Huệ biểu thị nhân sinh nơi nào cũng là điều đáng kinh ngạc.

Cô đem đản nữ nhi vào trong nhẫn không gian, dựa vào vách núi bò lên, đột nhiên phát hiện nữ chủ đại nhân và Tư Đồ Hạo ở cách đó không xa.

"Tư Đồ Hạo."

"Thất tỷ, Thất tỷ."

Cho dù cô gọi như thế nào, hai người trông giống như là đã ngủ, gọi thế nào cũng không tỉnh.

Đông Phương Minh Huệ bất giác nghĩ đến, bọn họ chẳng lẽ nào cũng rơi vào ảo cảnh, nhưng cô đều ra ngoài rồi, bọn họ có lẽ cũng sẽ rất nhanh từ trong ảo cảnh ra ngoài thôi.

Nghĩ đến đây, Đông Phương Minh Huệ đi đến đám linh dược ở phía trước mà cô vòng qua trước đây, ngồi xuống nói, "Ta là bằng hữu của các ngươi, ta không muốn tranh đoạt các ngươi, cũng không muốn huỷ hoại các ngươi, các ngươi có thể nói cho ta, trong các ngươi ai là Tình Hoa?"

Linh dược có lẽ cảm nhận được cảm giác gần gũi của Mộc hệ từ trên người cô toả ra, từng cái rung lắc, dùng ngọn lá chỉ vào nhánh ở giữa.

Đông Phương Minh Huệ nghi hoặc, nhánh linh dược ở giữa cùng bọn nó phổ thông như nhau, so với mô tả Tình Hoa ở trong sách hoàn toàn bất đồng.

"Ngươi sẽ không đóng giả một phen đi?"

Thực vật sẽ không lừa người, cô nghĩ đến chuyện không có khả năng nhất chính là cái này, một nhánh linh dược có trí thông minh, vì để né tránh loài người truy tìm nên đem bản thân đóng giả thành một linh dược phổ thông.

Đông Phương Minh Huệ vươn tay, "Thực ra ta cũng là bởi vì cứu người, ca ca của bằng hữu ta bị người hạ độc, thuốc của hắn chỉ thiếu duy nhất ngươi, ngươi có thể cho ta một hạt, ngươi nếu có yêu cầu gì ta đều tận lực giúp ngươi thành toàn."

"Lừa đảo, loài người các ngươi là đám lừa đảo." Tình Hoa rung lắc một chút, lập tức hồi phục dáng vẻ của nó, bông hoa huyết đỏ nở cực kỳ diễm lệ, nhưng mà đầu của nó không lớn, kết quả nhìn bông hoa cực kỳ lớn, trông rất buồn cười.

Đông Phương Minh Huệ chu môi, "Mỗi người đều không giống nhau, ngươi làm sao biết ta lừa ngươi? Ảo cảnh vừa nãy là ngươi làm đi? Ta suýt nữa chết ở đây, dựa vào thế này, ngươi so với loài người càng xấu xa?"

"Ảo ảnh là do ta làm ra, nhưng nó phản ánh nỗi sợ hãi nhất của các ngươi, ngươi nếu có thể chiến thắng, đối với tu vi sau này của ngươi là một chuyện tốt." Tình Hoa kiêu ngạo giải thích.

Đông Phương Minh Huệ nổi giận, cô còn chưa từng gặp linh dược điêu man như thế này, "Dựa theo lời người nói, ta suýt nữa chết ở đây, còn phải cảm kích ngươi sao?"

"Đừng khách khí."

Đông Phương Minh Huệ: "..."

"Này, ta thấy ngươi là một hảo hài tử, hay là ngươi cùng ta trở về học viện đi, viện của ta có một cây kim cức, một nhành mỹ nhân trúc, mục tiêu của bọn nó là có một ngày được hoá thành nhân dạng, ngươi nếu như cùng bọn nó làm bằng hữu, chúng nhất định sẽ vui vẻ."

Tình Hoa dị thường mẫn cảm, nó dùng lá của mình chạm vào tay Đông Phương Minh Huệ, cảm nhận được cô chưa từng làm hại thực vật, lập tức thu lá trở về.

Đông Phương Minh Huệ không biết nó vừa nãy thăm dò, còn tưởng là đã nghe hiểu lời.

"Ngươi không muốn đi cũng không sao, ngươi nói điều kiện của ngươi, ta thực cần gấp một hạt giống Tình Hoa, chúng ta trao đổi một chút, ngươi có đồng ý không?"

Tình Hoa thấy thần sắc cô không giống như giả vờ, chủ yếu là câu hoá thành hình người từ trong miệng Đông Phương Minh Huệ đã hấp dẫn nó, nó đã ngây ngốc ở đây rất nhiều năm, từng gặp qua vô số loại người.

Chỉ có người ở trước mắt này, là dám cùng nó trao đổi điều kiện.

"Đi cùng ngươi có thể, nhưng người phải cùng ta ký kết khế ước, giúp ta hoá thành người." Tình Hoa bị người lừa gạt rất nhiều, nhưng một khi ký kết khế ước, nó có thể cảm nhận được hỉ nộ bi ai của đối phương.

Đông Phương Minh Huệ ngơ ngác, cô cúi đầu xuống, "Điều kiện này ta không thể đáp ứng được với ngươi, ta đã cùng ma thực khác ký kết huyết khế mất rồi."

"Cái gì!" Tình Hoa biểu thị cực kỳ kích động, nó rung lắc lá một chút, "Gọi nó ra đây, ta muốn cùng nó nói chuyện một phen."

Đông Phương Minh Huệ chỉ có một suy nghĩ, đệch, đây chỗ nào là nói chuyện, rõ ràng là đánh nhau, đây, đây, thực vật một lời không hợp cũng sẽ khai chiến với nhau?

"Khụ khụ, nó tạm thời không thể ra, bởi vì nó bị tử vong khí ăn mòn đến tận gốc rễ, đến giờ phải chuyên chú tu luyện." Cô không thể tưởng tượng nếu như Tiểu Sắc bị Tình Hoa đánh cho không ngóc đầu lên nổi, cảnh tượng quá đẹp đẽ, cô đều không dám nghĩ.

"Ngươi cùng ta ký kết đi, ta có thể chống lại sự xâm thực của tử vong khí." Tình Hoa kiêu ngạo, cái đuôi đều sắp vểnh lên trời. Ý tứ nói nó còn lợi hại hơn cả Tiểu Sắc.

Tiểu Sắc ở trong Hồn Hải lại múa may quay cuồng, nếu không phải hiện tại nó có thể biến thành người, Đông Phương Minh Huệ khẳng định nó nhất định sẽ ra ngoài đánh Tình Hoa một trận.

Đông Phương Minh Huệ tỉnh ngộ, vỗ mạnh vào đầu mình, "Đúng ô."

Nếu như Tình Hoa không có cách chống lại tử vong khí, nó làm sao có thể sống tốt ở trong Tử Vong Cốc? Đầu của cô quá chậm rồi.

Cho dù như thế, Đông Phương Minh Huệ vẫn tàn nhẫn từ chối, "Tình Hoa, thực sự xin lỗi, trước không nói huyết khế không thể hủy bỏ, cho dù là có, ta cũng sẽ không bỏ rơi Tiểu Sắc."

Tình Hoa ngây người, nó chưa từng nhìn thấy người nào có thể chống lại mê lực của nó, còn từ chối khế ước của nó.

Tiểu Sắc kiêu ngạo vẫy dây leo lên.

"Mặc dù thường ngày tiểu gia hoả của ta có chút kiêu ngạo, còn tham ăn, ta cảm giác ta nuôi nó đều nuôi đến sắp phá sản. Nhưng tổng thể mà nói, khuyết điểm của nó không nhiều bằng ưu điểm. Mỗi lần có nguy hiểm, nó đều tận lực mà làm, nó cứu vớt ta vô số lần. Thường ngày bình thường miệng nói khó nghe, nhưng tất cả đều là vì tốt cho ta, đốc thúc ta tu luyện cũng phải, mắng ta cũng phải. Tiểu gia hoả như thế này, ta làm sao sẽ bỏ rơi, Tình Hoa, ngươi thấy có đúng không?"

Tình Hoa lặng lẽ cúi thấp đầu, vì sao đối phương có thể đem khuyết điểm của ma thực nói dễ nghe đến thế, đột nhiên nó có chút ghen tị với ma thực cùng cô ký kết kia.

Đông Phương Minh Huệ thấy nó mất đi tinh thần, trong lòng hoảng hốt, có lẽ nhiệm vụ này hơn nửa không thành rồi.

Tình Hoa đột nhiên lấy lại tinh thần, "Ta có thể cùng ngươi trở về, nhưng ngươi không thể giao ta cho người khác, ta chỉ đi cùng ngươi, ngươi nếu như lừa ta, ta giết ngươi."

"Ta hứa."

Không cần Đông Phương Minh Huệ làm cái gì, Tình Hoa đột nhiên bật gốc dậy, nó trực tiếp từ trong bùn giằng co, sau đó nhảy vào lòng bản tay cô.

Hai tay Đông Phương Minh Huệ lập tức đỡ lấy, "Tình Hoa, hay là ngươi vào trong không gian của ta đi? Ngươi như này quá hút người rồi."

Cô hoài nghi cứ như này lúc lắc trở về Học viện Hoàng gia, cô nhất định sẽ trải qua cửu tử nhất sinh.

"Hai người bạn của ngươi còn ở trong ảo cảnh, đợi bọn họ tỉnh chúng ta mới đi."

Đông Phương Minh Huệ gật đầu.

"Ngươi đi cùng ta, ta giúp ngươi tìm một ít đồ tốt."

Đông Phương Minh Huệ gãi đầu, ngơ ngác, "Đồ tốt?"

Tình Hoa không giải thích, nó nhảy từ động này sang động khác, cô chỉ bám theo.

"Cẩn thận, nơi này có cơ quan."

Đông Phương Minh Huệ bừng tỉnh, vỗ vỗ ngực, may mà cô không xông bừa, cũng may có Tình Hoa dẫn đường, nếu không cô cũng sẽ gặp tai ương rồi.

"Đến rồi."

Đại khái đi khoảng nửa canh giờ, Tình Hoa đưa cô vào một hang động sâu, một đống đan dược chất đầy ở trên đất, lẻ tẻ rải rác, trông như một ngọn núi nhỏ.

Bên cạnh còn có rất nhiều xương cốt, Đông Phương Minh Huệ giật nảy mình, cô đoán là vì tranh đoạt báu vật mà dẫn đến thù sát.

Đông Phương Minh Huệ tuỳ tiện lấy bình sứ, mở ra ngửi một chút, đan dược ở bên trong còn toả ra mùi thuốc nồng đậm, được bảo quản rất tốt.

"Ngươi làm sao không lấy?" Tình Hoa nghi hoặc hỏi, nó trước đây thấy rất nhiều người vì thứ này mà điên cuồng tranh đoạt, những người trong đó còn vì thế mà cướp bóc, giết chết lẫn nhau.

"Ồ, được."

Cô chọn một ít đan dược cao cấp, đem toàn bộ vào trong nhẫn không gian, rất nhanh, cô đã cảm giác được không gian của mình đã nhỏ đi một nửa.

Tình Hoa thấy cô không lấy nữa, lại đưa cô sang hang động khác.

Lần này, tốt hơn, trong động toàn là các loại quyển trục, kĩ năng ở trên quyển trục có địa giới kĩ năng, hoàng giới kĩ năng, Đông Phương Minh Huệ tự nhiên biết đây là đồ tốt, trực tiếp ôm hơn nửa quyển trục kĩ năng cao cấp về.

Lúc Tình Hoa đưa cô đến động thứ ba, cô phát giác ra khắp nơi đều là tử khí, tử khí giống như là bị phong ấn, chỉ tiết ra một luồng nhỏ.

Đông Phương Minh Huệ dừng cước bộ, nơi này có lẽ là tử vong khí, hơn nửa là liên quan đến Ám hệ.

"Tình Hoa, nơi này ta không thể vào, ngươi xem tử vong khí đều tiết ra ngoài, ngươi có thể chống lại, nhưng ta không thể." Đông Phương Minh Huệ thẳng thắn nói với nó, "Bảo bối ở nơi này vẫn là thích hợp với người hữu duyên đến lấy nó."

Cũng không biết Tình Hoa có nghe hiểu không, cô đi về phía trước, Tình Hoa cũng đi theo.

"Tình Hoa, hôm nay cảm ơn ngươi." Đông Phương Minh Huệ lại quay trở lại hang động trước đó, nữ chủ đại nhân và Tư Đồ Hạo vẫn còn ở trong ảo cảnh, cô tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Tình Hoa ngồi ở bên cạnh, "Ngươi vừa nãy vì sao không lấy toàn bộ đi? Trước đây có rất nhiều người muốn lấy đi hết, kết quả đụng phải cơ quan, tất cả đều chết hết."

Tình Hoa lần đầu tiên nhìn thấy người không tham lam thế này, nó rất hiếu kỳ, cũng ngày càng chắc chắn quyết định muốn đi theo cô, nó có thể cảm nhận được thất tình lục dục của nhân loại, như tham lam, rất nhiều người gặp nó phản ứng đầu tiên đều là cái này.

Đông Phương Minh Huệ vỗ ngực, thực ra là vì không gian của cô không đủ, nếu không cô cũng lấy sạch những thứ kia.

Thì ra lấy hết cũng có cơ quan ngầm a, nơi này thật đáng sợ.

"Luôn phải giữ cho người khác một ít." Đông Phương Minh Huệ kỳ thực sợ lúc Tư Đồ Hạo tỉnh lại, mọi người nhất định sẽ khám phá hang động, nếu như đến lúc đó không còn thứ gì cho bọn họ, thì không quá dễ ăn nói.

"Ngươi đưa ta vào trong không gian đi, ngươi nghỉ ngơi một chút, bọn họ sẽ tỉnh lại."

Ách, đối phương là không muốn nhìn thấy Tư Đồ Hạo và Thất tỷ?

Đông Phương Minh Huệ đem nó vào trong lòng bàn tay, niệm chú một chút, đã nhìn thấy Tình Hoa xuất hiện ở trong không gian. Không gian không giống như trước đây, sau khi bị đầy ắp đan dược cùng kĩ năng, liền trở nên chật chội.

Còn có một quả trứng đỏ cực lớn.

Cô thấy Tình Hoa xuất hiện ở trong không gian, quả trứng đỏ liền lăn lại, còn chen lấn nhau. Cô không tự chủ mà thấy buồn cười, thực vật cùng động vật, rõ ràng là hai chủng tộc khác nhau, lẽ nào còn muốn tranh địa bàn?

Quả trứng đỏ đè lên Tình Hoa, Tình Hoa vốn còn định nhường nhịn, cuối cùng lại bị đẩy đến một góc. Quả trứng thấy đối phương đi đến góc tường liền cảm thấy vui vẻ, lại lăn đến, lần này để Tình Hoa triệt để xù lá rồi.

Lá trực tiếp cho một cái tát, Đông Phương Minh Huệ còn cảm thấy cáu lá này quá nhỏ rồi, muốn đánh động quả trứng, sợ là không đủ sức.

Nào ngờ, giây sau cô liền há hốc miệng.

Lá nhỏ chạm nhẹ qua, lật quả trứng lăn qua lăn lại khoảng mười lần mới dừng lại, các bình lọ của cô ở trong không gian cũng bị nó va vào để hỗn loạn, rơi đổ tứ tung. Quả trứng đỏ rung lắc vài cái, thật không dễ dàng mới giữ vững được, sau đó động cũng không động, giả chết.

"Hahahaha." Đông Phương Minh Huệ bật cười lớn.

Đây là lần đầu cô vui vẻ mà cười lớn thế này, quá vui rồi, cô đột nhiên cảm giác những ngày sau này đại khái sẽ giống như hôm nay, gà bay chó chạy.

Đông Phương Uyển Ngọc vốn còn định vào trong ảo cảnh của Đông Phương Minh Huệ để đưa cô rời khỏi, nào ngờ, nàng mới ngửi thấy mùi kia, người đã chìm vào trong ảo cảnh.

Ở trong ảo cảnh, nàng thấy người người hô giết đại yêu quái, mọi người đều biết nàng thức tỉnh linh lực Ám hệ, tu luyện phép vong linh, nàng đi đến đâu liền có người truy sát, cho dù nàng là đang cứu người hay đang làm gì khác.

Bọn bọ đều nhất trí cho rằng Ám hệ giả là thành viên hậu cần của đội quân tử vong, nhất định phải giết, vì thế những ngày nàng trải qua giống như con chuột cống, so với chuột còn không bằng.

Nàng thấy trong những người truy sát nàng còn có Cửu muội, người từng suốt ngày gọi nàng Thất tỷ liên mồm.

Lúc Đông Phương Uyển Ngọc rơi vào trong ảo cảnh, rõ ràng là đứng ở thân phận người quan sát, nhưng không biết từ lúc nào, nàng cảm giác những ngày này sống không bằng chết, nàng phải trả đũa, phải báo thù, phải giết tận những người vô cớ hại nàng.

Giết! Giết! Giết!

Đáy lòng có một âm thanh nói với nàng, mau tỉnh, nếu không tỉnh lại, sẽ bị ảo cảnh làm cho tẩu hỏa nhập ma. Nếu không tỉnh lại, người khác sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng lại có một âm thanh lại nói, giết đi, giết hết toàn bộ người trên thế gian này, giết hết những kẻ không phục, nàng phải đứng ở đỉnh cao của đại lục này, nàng phải tự quyết định số phận của mình, cùng vận mệnh của người khác.

Ảo cảnh của Đông Phương Uyển Ngọc là một mảnh máu, nhưng là máu của người khác, nàng nghiện giết đến cuối cùng, đột nhiên cảm thấy nhân sinh vô vị. Cuộc đời của nàng không nên như này.

Đông Phương Uyển Ngọc nhìn máu ở tay mình, xem một mảnh u ám ở sau lưng, những người muốn truy sát nàng đều đã bị nàng nuốt chửng, chỉ còn lại xương cốt.

Nàng đi đến đâu, cây cỏ héo tàn, không một bóng người, trừ cái chết, không còn gì khác.

Đông Phương Uyển Ngọc không muốn như thế này, nàng muốn một cuộc đời mới.

Ảo cảnh đột nhiên nứt vỡ, nàng mở to mắt, phát hiện bản thân đang đứng ở thảo nguyên, nàng nhắm mắt ngửi mùi thơm nhạt, quá tốt rồi. Đại khái ảo cảnh đầu tiên khiến nàng tuyệt vọng cũng trống rỗng, nàng thích ánh nắng, thích nơi này khắp nơi đều có sinh mệnh.

"Thất tỷ, đẹp không?"

Đông Phương Uyển Ngọc ngồi thẳng người, nàng thấy đối phương mặc váy mà nàng đưa, ở trong khóm hoa nhảy múa, giống như một tinh linh đẹp đẽ ở trong hoa.

"Đẹp."

Đông Phương Uyển Ngọc bất giác nở nụ cười, nhìn cô tinh nghịch như tiên tử toả ra mùi hương mà nàng yêu thích, "Cửu muội, ngươi lại đây."

Đông Phương Minh Huệ nghịch ngợm chạy đến, ngồi ở trước mặt nàng, híp mắt cười nói, "Thất tỷ."

Đông Phương Uyển Ngọc nhắm mắt, lại gần cổ của cô ngửi ngửi, "Cửu muội, vì sao hương ở trên người ngươi lại thơm thế, ngươi dùng cái gì sao?"

"Thất tỷ, không có dùng cái gì a."

Đông Phương Uyển Ngọc nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, nội tâm nàng có một giọng nói nói với nàng, nên như thế này.

"Thất tỷ, ngươi sao thế?"

Đông Phương Uyển Ngọc thấy cô lo lắng liền ấm áp, nàng lớn đến thế này rồi, rất lâu đã không có người quan tâm nàng, nàng thích cô dùng ánh mắt toàn tâm toàn ý nhìn mình, thích cô đối đãi với nàng như thế này.

"Thấy tỷ, ngươi rốt cuộc là sao rồi?"

Đông Phương Uyển Ngọc nhìn bờ mộ hồng nhuận như hoa đào của cô lúc đóng lúc mở, nàng nhịn không được mà liếm nhẹ, mùi vị so với nàng ngửi thấy còn dễ chịu hơn.

Đông Phương Minh Huệ ngây người.

Đông Phương Uyển Ngọc thấy cô không phản kháng, lại liếm vài cái, mùi vị rất ngon ngọt, so với những thứ mà nàng từng thử còn tốt hơn, nàng không kìm được mà ngậm lấy đầu lưỡi của cô, cảm giác tiếp xúc nhẹ nhàng khiến nàng tê dại đến đỉnh điểm, trong đầu như xuất hiện cầu vòng ngũ sắc, đó là khu vực mà nàng chưa bao giờ chạm đến.

"Cửu muội, ta là thích ngươi như thế này, đừng từ chối ta."

Tư Đồ Hạo tỉnh lại, lúc tỉnh lại hắn nhìn thấy sơn động mới âm thầm thở phào, trong ảo cảnh, hắn thấy mình bị một mảnh đen tối nuốt chửng, không chỉ hắn, mà còn có rất nhiều Quang hệ Linh Sư, bọn họ cùng nhau chống lại tử vong khí của đoàn quân tử vong. Nhưng, hình như đến cuối cùng bọn họ thua thảm rồi, đây là ác mộng đáng sợ.

Tư Đồ Hạo thở gấp rất lây mới bình phục lại tâm tình của mình, hắn tự nói với bản thân, đây chỉ là ảo cảnh, tất cả đều không tồn tại.

Đông Phương Minh Huệ thấy hắn tỉnh lại, không nhịn được nói, "Tư Đồ Hạo, ngươi không sao chứ?"

Hình như đúng như Tình Hoa nói, ảo cảnh phản ánh  những chuyện mà trong thâm tâm của mỗi người sợ nhất, cô ở trong ảo cảnh còn nhìn thấy những thứ đáng sợ hơn được chưa?

Chính là nguyên tác có tả lại quá trình cô chết, cô đích thân trải nghiệm một lần, đến bây giờ lông tơ vẫn dựng đứng lên, nếu như không phải quả trứng kia chạy vào trong ảo cảnh, cô đại khái sẽ chết ở trong ảo cảnh.

Vì thế thấy Tư Đồ Hạo bộ dạng hốt hoảng, không nhịn được quan tâm một chút.

Tư Đồ Hạo thấy cô an nhiên không chuyện gì, cũng an tâm xuống, bất quá nhìn thấy Thiên Uyển Ngọc ở đối diện, bĩu môi, "Ngươi Thất tỷ hình như vẫn ở trong ảo cảnh vẫn chưa tỉnh lại."

Đông Phương Minh Huệ cũng rất lo lắng, nhưng lo lắng cũng vô ích, bản thân ở trong ảo cảnh phải tự mình khắc phục nỗi sợ mới có thể tỉnh lại, cô sau đó nói, "Đợi Thất tỷ tỉnh, chúng ta có thể rời khỏi Tử Vong Cốc rồi."

Tư Đồ Hạo suy ngẫm lời của cô suốt nửa ngày mới phản ứng, không thể tin được nói, "Ý của ngươi là, đã tìm được Tình Hoa rồi?"

"Đúng."

"Mau lấy ra cho ta xem, ta lớn chừng này rồi, lại chỉ có thể xem qua sách mà thấy hình dạng nó." Tư Đồ Hạo có chút kích động, ông già nói đúng, người khác đến có lẽ sẽ bị nhổ trụi lông mà về.

Đông Phương Minh Huệ cười gượng, "Tư Đồ Hạo, thật xin lỗi, người ta Tình Hoa kia không thích nhìn thấy các ngươi."

Tư Đồ Hạo ngơ ngác, "Ý của ngươi là ý của ta có thể hiểu sao?"

"Khụ khụ, có lẽ đi."

Tư Đồ Hạo ngây ngốc, hắn biết là linh dược có trí khôn sẽ có chút kiêu ngạo, nhưng, nhưng Tình Hoa này là có chuyện gì, nó không muốn nhìn thấy bọn họ?

"Chẳng lẽ chúng ta trông quá độc ác hung hãn rồi? Không đúng a, rất nhiều cô nương còn đuổi theo ta, hay là, gu thẩm mĩ của thực vật không giống người?"

Đông Phương Minh Huệ lặng lẽ né sang một bên, thở dài ở bên cạnh nữ chủ đại nhân trông coi.