Nữ Chủ Hắc Tâm Liên, Nam Chủ Ngốc Bạch Ngọt

Chương 55



Đêm hôm ấy khi Tống Địch đẩy Phó Thuấn ra, tông cửa chạy thẳng ra ngoài thì cũng kết thúc.

Sau đó, Phó Thuấn cảm thấy mỗi buổi tối Tống Địch đều trốn tránh anh.

Lúc ngồi trên bàn cơm ăn tối, cô cũng không ngẩng đầu, va chạm nhỏ cũng làm cô hoảng sợ.

Phó Thuấn khó hiểu nghĩ thầm, anh đã làm gì cô?

Anh không phải chỉ là… thể hiện tình cảm một chút thôi sao?

Giữa người yêu không được như vậy à?

“Khụ, tìm cửa hàng thế nào rồi?” Phó Thuấn cầm đũa chung lên, gắp cho cô một con tôm lớn đã bóc vỏ.

Tống Địch giơ cái đĩa lên phía trước nhận lấy đồ ăn, lặng lẽ ngước mắt nhìn anh, nói: “Đã tìm được mấy cửa hàng rồi, còn đang thảo luận giá cả, bên Thành Tây rẻ hơn bên Thành Đông một chút. Nhưng diện tích cửa hàng lại rộng quá, nếu đàm phán xong xuôi lại trang trí lại thì sẽ cần thêm một chút kinh phí sửa đường ống nước vân vân.”

“Em không cần anh giúp gì sao?” Phó Thuấn hỏi.

Mấy ngày này, đoàn đội của anh ở bên đó đều an bài đúng vị trí, tổng cộng có đến mười người, đều là đàn ông.

Tạm thời chỉ hướng đến dự án của Viện Nghiên cứu Khoa học Công Lộ, tuy rằng thời gian có chút cấp bách, nhưng cũng may phương án kỹ thuật đã hoàn thiện, chỉ còn chờ mua một số thiết bị kỹ thuật cần thiết.

Khi thiết bị đưa đến nơi mới bắt đầu tiến hành giai đoạn lắp ráp, thử nghiệm, điều phối, vì vậy Phó Thuấn cũng không quá vội vàng.

Anh đang đợi Tống Địch mở miệng tìm anh hỗ trợ, kết quả là đợi mãi vẫn không có chuyện gì liên quan đến anh.

Tống Địch đang ăn con tôm bóc vỏ, lại nhìn chằm chằm vào bốn món mặn, một món canh vừa giàu dinh dưỡng vừa phong phú ở trước mặt: “Em đã có kinh nghiệm rồi, trước kia tìm cửa hàng bán hoa, phần trang trí đều là tự em làm.”

“Ừ.” Vậy chẳng phải người bạn trai như anh đây thật vô dụng rồi? Phó Thuấn nghĩ nghĩ, chỉ có thể múc cho cô thêm một thìa súp gà: “Vậy ăn nhiều một chút.”

Cánh tay trắng nõn vươn ra nhận lấy bát canh gà.

Tay của Phó Thuấn rất dài, ngón tay anh sượt qua mu bàn tay cô, thấy cô vội vàng thu tay lại, trong lòng anh có chút khó chịu.

Chờ khi ăn cơm xong, Phó Thuấn nhìn chằm chằm vào Tống Địch lại chạy trốn khỏi bàn ăn giống như hôm qua, trông phương hướng có vẻ là muốn chạy về phòng của cô.

Anh xoa xoa mày, nhìn dì giúp việc thu dọn bát đĩa, nói: “Dì à, hai ngày nay cô Tống thường mấy giờ ra khỏi cửa?”

“Vừa sáng sớm đã đi, đến năm giờ chiều mới trở về.”

“Ừ.” Phó Thuấn không nói thêm gì nữa, chỉ chăm chú nhìn bức tường trắng của nhà ăn.

Ba phút sau, anh mới nhận ra có chỗ không đúng, bức tranh trong nhà ăn đâu?

Chuyển nhà lại không mang nó qua đây.

Phó Thuấn cầm lấy di động để trên bàn, nghĩ nghĩ, rồi gọi điện cho người phụ trách cất giữ tác phẩm nghệ thuật.

Đối phương nhận điện thoại rất nhanh: “Matthew? Đã lâu chưa liên lạc, dạo này thế nào?”

“Còn ổn, cảm ơn. Amy, năm kia tôi lấy của anh bức ‘Ôm nhau’, anh có thời gian thì đem qua cho tôi.”

“Gửi đến nhà anh?” Amy hỏi.

Phó Thuấn nói: “Lát nữa tôi gửi địa chỉ nhà đến Zalo của anh. Buổi sáng mai nhớ đưa đến, tôi không có ở nhà, anh cứ đặt ở trên tường trắng ngay phía tây của nhà ăn cho tôi.”

“Ok. Ba giờ chiều mai tôi sẽ giải quyết nó.”

“Cảm ơn.”

Phó Thuấn gác điện thoại, thấy dì giúp việc bưng một khay anh đào tím hồng đi ra, nói ngắn gọn với dì chuyện ngày mai Amy sẽ đến, rồi bảo: “Thứ này là cho cô Tống có phải không?”

“Đúng thế, hôm nay cô ấy mua về, đoán chừng là đã quên, tôi đem lên cho cô ấy.”

“Đưa cho tôi đi.”

Phó Thuấn cầm khay trái cây, những quả anh đào đo đỏ đựng trong khay sứ trắng viền vàng, tròn vo đầy đặn, không biết vì sao anh đột nhiên nghĩ tới những hình ảnh… không quá phù hợp.

Nhếch miệng cười, Phó Thuấn cầm khay trái cây bưng lên trên lầu.

Gõ cửa, Tống Địch mở cửa ra.

Phó Thuấn rũ mắt nhìn cô, cô cũng ngửa đầu nhìn anh, nhưng chỉ trong giây lát, ánh mắt của cô đã rơi xuống anh đào đặt trong khay sứ.

“Muốn ăn anh đào không?” Phó Thuấn hỏi.

Tống Địch muốn đi lên tiếp lấy, Phó Thuấn lại giơ khay lên cao.

Phó Thuấn rất cao, tay lại dày, chỉ đứng lên như thế, Tống Địch hoàn toàn không với tới, chỉ biết trừng mắt nhìn anh.

“Muốn ăn không?” Phó Thuấn hỏi lại một lần nữa.

“Không ăn!” Tống Địch tức giận.

Phó Thuấn cúi người, chóp mũi chạm vào chóp mũi của cô: “Bé thỏ trắng, anh lại làm gì chọc cho em không vui rồi hửm?”

Tống Địch lùi về sau một bước, nhìn vào chiếc khay tinh xảo kia: “Vậy anh đưa anh đào cho em trước, em sẽ nói cho anh.”

Phó Thuấn mỉm cười: “Cho em cho em, đều cho em hết.” Đưa khay cho cô, ánh lại lấy một quả bỏ vào miệng cô: “Ngọt không?”

Quả anh đào mùa này khá to, nhét trong miệng cô phồng lên, làm cho bé thỏ trắng vô cùng đáng yêu, Phó Thuấn nhịn không được tiến đến, cúi người hôn cô.

“Ui!” Tống Địch tránh không kịp, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh, vừa nuốt xong quả anh đào muốn nói gì đó, lại nghe thấy di động trong phòng vang lên, cô nhanh chân đi vào nhấc điện thoại.

Phó Thuấn đi vào theo, thấy cô tùy ý đặt anh đào ở trên bàn học, bên cạnh bàn có một lọ hoa bạch đàn khô, tiền sát một chút là có thể ngửi được hương thơm thanh nhã rất khác biệt.

Anh ngồi trên ghế sô pha cạnh bàn, hơi híp mắt, bỏ một quả anh đào vào miệng, bên tai là giọng nói cô gọi điện thoại.

“Không, hiện giờ tớ đang ở Thành Tây… Ừm… Không có, tớ đã đổi cửa hàng khác, hiện tại đang tìm… Bà nội của tớ có khỏe không? Ôi, tốt quá.”

Phó Thuấn nhướng mày, là bạn trên đảo của Tống Địch à?

“Đã cãi nhau rồi? Ôi. Vậy cậu làm sao bây giờ? Sính lễ đã thu vào rồi? Thiếu tiền à? Ôi… Lại đem trả? Vậy cậu không thích anh ta à?”

Phó Thuấn lại lấy một quả anh đào, đoán đối phương chắc là bạn nữ của Tống Địch.

“Không mở được. Trước đó là lễ mừng năm mới, bỏ lỡ lễ tình nhân, hiện tại, địa điểm mở cửa hàng còn chưa tìm được, còn hai ngày nữa cũng không kịp đón Valentine trắng… Ừ… Vậy cậu đến, bao giờ tớ mở lại cửa hàng thì cậu qua nhìn?”

Phó Thuấn thầm nghĩ, giọng điệu bình thản, ôn hòa của bé thỏ trắng, nghe được nó chính là hưởng thụ.

“Không có việc gì, cứ như vậy đã nhé Châu Châu, tạm biệt.” Tống Địch gác điện thoại, từ phía cửa sổ xoay người lại, thấy Phó Thuấn đang ung dung tựa người vào sô pha, hai chân dài tùy ý gác lên, mắt khẽ nhắm lại, một tay gác sau đầu. Hôm nay anh mặc áo len màu xanh xám và quần bò, tóc cũng tùy tiện tạo kiểu, nhìn qua bớt đi vài phần nghiêm túc, trông rất giống sinh viên trẻ tuổi đẹp trai trong phim truyền hình.

Phó Thuấn mở mắt ra, thấy Tống Địch đang nhìn mình, liền nhướng mày, giơ tay vẫy: “Lại đây, ăn anh đào nào.”

Tống Địch bĩu môi, tiến đến gần, cầm lấy khay sứ, muốn ăn một mình.

Chân dài của Phó Thuấn duỗi ra, đè trên đầu gối cô, kéo người lên trên sô pha: “Vừa rồi em nói tốt lắm mà.”

“Cái gì cơ?” Tống Địch ăn anh đào, làm bộ mất trí nhớ.

Phó Thuấn nhấc người lên, đặt ở ở trên đùi mình, thấy cô cẩn thận che giấu mấy quả anh đào trong đĩa, bộ dạng này nhìn qua đã làm người ta phải bật cười.

“Cái gì cơ? Cái gì cơ?” Phó Thuấn học giọng điệu của cô, nói lại bên tai cô.

Không biết do nhiệt độ của Phó Thuấn nói chuyện bên tai cô, hay do anh bắt chước ngữ điệu của cô quá mức kỳ quái, Tống Địch đỏ mặt.

Phó Thuấn sờ sờ vành tai của cô, lại dụi vào vai cô, ôn nhu nói: “Cho anh ăn một miếng, có được không?”

Ngón tay của Tống Địch nhặt một quả anh đào đút vào trong miệng anh.

Phó Thuấn há miệng, nhân tiện ngậm lấy cả đầu ngón tay cô.

Tống Địch mạnh mẽ rút tay về: “Ui, anh có thể đi ra ngoài rồi. Em muốn đi ngủ.”

“Con sói con mắt trắng nhỏ này.” Phó Thuấn gặm quả anh đào, khẽ nói mắng: “Ăn cái gì ngon đều muốn đuổi người đi.”

“Hừ, ai bảo anh bắt nạt em?” Tống Địch lẩm bẩm, đôi môi đỏ mọng ướt nước từ quả anh đào.

Phó Thuấn trông thấy màu môi cô, tâm lại xao động, giữ lấy đầu cô, nhìn ra ánh mắt cô đầy kinh ngạc.

Còn chưa kịp tiến sát người đến, di động bỗng nhiên kêu vang.

Tống Địch nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Mau nghe điện thoại đi!”

Phó Thuấn nghĩ, chuyện gì đã xảy ra ngày hôm nay không biết!

Anh lấy điện thoại di động ra, thấy trên màn hình là tên của Quan Hạo Hiên, hơi nhíu mày, đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi ra ngoài nghe.

Giọng của Quan Hạo Hiên đều đều, giống như đang nói chuyện ăn cơm uống rượu thường tình: “Người của tớ đã bắt được Ngô Bình, bây giờ cậu qua đây luôn không? Hay là đợi ngày mai?”

Phó Thuấn nhìn cửa phòng của Tống Địch: “Bây giờ đi.”

“Được.” Quan Hạo Hiên nói ra địa chỉ, Phó Thuấn gác điện thoại, tựa vào khung cửa, đối diện với bé thỏ trắng, nói: “Anh phải đi ra ngoài một chuyến, ngoan ngoãn ở nhà, đừng đi đâu.”

“Ồ.” Tống Địch nói: “Vậy em đi ngủ sớm một chút.”

Phó Thuấn cười nói: “Không được, giữ lại cho anh hai quả anh đào, trở về anh sẽ ăn.”

“Em để ở trong phòng anh nhé?” Tống Địch khó hiểu nhìn anh.

“Không được, anh muốn đến phòng em ăn.” Phó Thuấn nói: “Em đút cho anh.”

“…” Tống Địch vừa đáng yêu vừa thẹn thùng, không dám nhìn anh, chỉ nói: “Đi sớm về sớm, mau về nhà.”

Phó Thuấn cong môi, mỉm cười, xoay người lại, sải bước xuống lầu với vẻ mặt nghiêm nghị.

Lấy một chiếc áo khoác dài màu đen từ trên mắc áo ở hành lang, anh khoác lên người rồi đi ra ga ra lái xe.

Địa chỉ mà Quan Hạo Hiên gửi là một kho hàng bỏ hoang ở ngoại ô.

Ba chiếc ô tô đậu lại ở bên ngoài kho hàng.

Phó Thuấn lái xe đi vào, Quan Hạo Hiên mới hạ cửa kính xe xuống: “Cậu từ Thành Tây đến đây? Đi nhanh như vậy à?”

Phó Thuấn gật đầu, anh đã đợi quá lâu rồi, chỉ muốn sớm xử lý chuyện rắc rối này.

Tuy nhiên, trước đó Ngô Bình không ở Văn Thành, anh ta đã đi thẳng sang Mĩ sau cuộc họp ở Ô Trấn. Chỉ gần đây, anh ta mới trở lại Vân Thành.

Phó Thuấn xuống xe, gió đêm nơi cánh đồng bát ngát đập vào người anh, góc áo bị gió thổi hơi phất lên.

Quan Hạo Hiên đồng thời xuống xe, anh ta mặc một chiếc áo len dày nhưng không mặc áo khoác.

Phó Thuấn hỏi: “Ngô Bình đã gặp qua cậu chưa?”

“Chưa từng.” Quan Hạo Hiên sửng sốt, không ngờ anh lại hỏi như vậy.

“Vậy cậu đừng đi vào, để tớ xử lý thôi.” Phó Thuấn vỗ vỗ bả vai anh ta: “Cậu trở về ở với vợ đi. Quá khuya rồi.”

Ánh mắt của Quan Hạo Hiên trầm xuống, thâm thúy nhìn gương mặt góc cạnh của Phó Thuấn: “Được rồi, vậy tự cậu xử lý đi, có vấn đề gì thì có thể tìm A Băng lần trước, cậu ta cũng ở bên trong.”

“Ừ.”

Đêm tháng ba lạnh lẽo, ánh trăng lưỡi liềm treo ở đường chân trời.

Phó Thuấn tiến đến phía trước kho hàng, giương mắt nhìn lên bầu trời.

Trăng sáng như dao, vô cùng sắc bén.

Phó Thuấn đá văng cánh cửa, cửa lớn két mở ra.

Trong kho hàng có hai ngọn đèn hình quả lê, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, Ngô Bình bị trói trên ghế, miệng bị nhét đồ vật, ấp úng hô hai tiếng.

Kho hàng dường như là do trường học bỏ lại, một bên kê những bộ bàn ghế chân dài loang lổ nước sơn xanh, trong không khí tràn ngập mùi ẩm mốc nồng nặc.

Ngoài ra, còn có bốn người chia ra đứng ở hai bên, A Băng ngậm điếu thuốc trên khóe miệng, đi về phía trước nói với Phó Thuấn: “Anh Phó, anh xem muốn xử lý như thế nào?”

Phó Thuấn nói: “Để tôi.”

A Băng biết ý của anh, liền gọi những người khác lại, ai đó đi ra đóng cửa.

Phó Thuấn đút hai tay trong túi áo khoác, trước ánh mắt hoảng sợ của Ngô Bình, anh chậm rãi đi một vòng quanh anh ta.

Ngô Bình hét càng lớn hơn, giãy dụa trên ghế.

Phó Thuấn đứng đối diện với anh ta.

Ngô Bình rất khó tin rằng chàng trai trẻ tuổi ngày xưa vốn ôn hòa, tính tình luôn bình tĩnh, lại có một loại khí chất lạnh lùng như vậy.

Nhưng hiện giờ anh ta cảm thấy Phó Thuấn đứng trước mặt anh ta, ánh đèn mờ nhạt chiếu vào mày lạnh nhạt của anh, anh giống như thanh đao, bỏ đi vỏ bao, sắc bén lộ ra tài năng.

Phó Thuấn nhìn anh ta, vươn tay ra.

Ngô Bình theo bản năng tránh đi.

Phó Thuấn thấy phản ứng này, nở nụ cười, anh nhanh chóng kéo miếng chắn trong miệng Ngô Bình ra, tùy ý vứt trên mặt đất.

Anh thu tay lại, tiếp tục đút tay vào trong túi áo, từ trên cao nhìn chằm chằm anh ta.

Ngô Bình động đậy cằm và miệng để giảm đi cơn đau khắp cơ thể, anh ta cũng nhìn Phó Thuấn và nói: “Phó Thuấn, thời đại văn minh rồi, cậu vẫn còn dùng loại thủ đoạn này à?”

Phó Thuấn thản nhiên nhếch miệng, như là nghe được một câu đùa lạnh lùng, hỏi ngược lại: “Thời đại văn minh?”

Cũng chỉ là vài từ như thế, không có lời phía sau.

Ngô Bình không xác định được nhìn anh, trong lòng bất ổn.

Phó Thuấn nói: “Cho Tống Địch sáu tỷ là lấy từ đâu ra?”

Ngô Bình sửng sốt, tuy rằng biết anh đến đây vì chuyện này, nhưng không ngờ anh lại hỏi thẳng như thế.

Phó Thuấn nói: “Không phải vì muốn hãm hại tôimà anh lại tự bỏ tiền túi sáu tỷ đó chứ? Vậy thì anh thực sự làm cho tôi mở rộng tầm mắt đấy.”

Ngô Bình nhíu mày: “Là của tôi, sao nào? Phó Thuấn, cậu có thể giết tôià?”

Phó Thuấn nhún vai, tỏ ra không quan tâm lắm: “Anh cũng đã nói, ở thời đại văn minhsao tôi có thể đánh giết được.” Ánh mắt của anh nhìn ra xa, bao quát chung quanh cả kho hàng.

Ngô Bình không biết anh định làm gì, nhìn chằm chằm vào động tác của anh.

Phó Thuấn đi đến bên cửa sổ, nhấc chân đá mấy cái bàn học.

Chiếc bàn học nặng nề đổ xuống, cái bàn vỡ nát trước mặt Phó Thuấn.

Bên ngoài có người hỏi: “Anh Phó, có việc gì không?”

Phó Thuấn nói: “Không sao.”

Anh xoay người lại, một tay đem nó kéo lại đây, đặt xuống và đá tới trước mặt Ngô Bình: “Chà, bây giờ tôi đi tìm gậy. Còn anh, cẩn thận suy nghĩ lại, người kia là ai. Nghĩ cho kỹ, Ngô Bình.”

Ngô Bình tức giận, lắc qua lắc lại cái ghế, vùng vẫy: “Cậu thực sự dám làm gì tôi? Mẹ nó cậu có dám giết người phóng hỏa không? Nếu cậu làm cho tôi bị thương, chỉ cần tôi ra ngoài, tôi sẽ làm không gánh không nổi.”

Phó Thuấn quét qua mấy cái chân bàn bị gãy, tiện tay cầm một cây đứng dậy, từ xa vẫy vẫy tay với Ngô Bình: “Đã nghĩ kỹ rồi à?”

Ngô Bình vừa khó hiểu vừa kinh hãi: “Phó Thuấn, cậu định làm gì? A! Cậu thực sự dám động đến tôi?”

Phó Thuấn mang theo cây gậy không lớn không nhỏ, từng bước một tiến lại gần anh ta: “Anh biết điều tôi ghét nhất ở AD&PD là gì không?”

Anh đặt cây gậy gỗ trên vai Ngô Bình, anh dùng thêm vài phần lực, đẩy anh ta về phía sau.

Ngô Bình nói: “Cậu… mẹ nó muốn nói cái gì thì mau nói đi.”

Phó Thuấn thản nhiên nói: “Hiệu quả quá thấp.” Anh cười: “Giống như anh lúc này, rõ ràng chỉ cần một câu nói là có thể giải quyết vấn đề, anh không nên kéo dài tôi đến tận nửa đêm.”

Cây gậy chậm rãi trượt từ bả vai đến lỗ tai lõa lồ trong không khí của anh ta. Cảm xúc thô ráp và chất liệu cứng rắn làm Ngô Bình phải nghiến răng.

Phó Thuấn cầm cây gậy, gõ vào thái dương của Ngô Bình: “Còn không chịu nói? Thật sự muốn lãng phí thời gian của tôi à?”

Ngô Bình không thể tránh được đầu cây gậy: “Cậu, mẹ nó đánh chết tôi đi! Tôi thì sợ cái gì?”

“Anh không sợ, nhưng vợ và đứa nhỏ cút sang nước Mĩ của anh đều một đi không trở về…”

Phó Thuấn nói: “Tống Địch lấy sáu tỷ, vậy thì anh lấy bao nhiêu tiền đây? Tôi thật ra rất tò mò, khuấy nát Viện nghiên cứu của tôi, ai sẽ là người thắng lớn nhất? Hả?”

Ngô Bình dựa lưng vào ghế: “Không phải cậu rất thông minh à? Sao tự cậu lại không nghĩ ra?”

Phó Thuấn cười: “Tôi muốn chính miệng anh nói cho tôi biết cái tên kia.”

Ngô Bình nói: “Không thể nào! Cậu đã biết tôi nhận tiền làm việc cho người ta, tôi sao có thể nói cho cậu?”

Phó Thuấn đặt cây gậy bên bàn, chậm rãi đi đến sau lưng của Ngô Bình, rồi đột nhiên ra tay thật mạnh, túm lấy cổ của Ngô Bình: “Thời đại văn mình… Anh đúng là đang nhắc nhở tôi đấy.”

Anh trực tiếp nhét đầu Ngô Bình vào trong bàn học.

Tay của Ngô Bình bị trói ra sau lưng, đầu bị nhấn chìm thấp xuống đến tận cùng, liều mạng giãy dụa, bốn chân của chiếc bàn va đập dữ dội, giống như sắp bị lật.

Phó Thuấn cầm gậy, thẳng chân đè lên mặt bàn, ấn mạnh vào người anh ta.

Ngô Bình dùng một tư thế vặn vẹo kỳ quái, giống như một tù binh cúi đầu xưng thần, chỉ là hiện tại anh ta chỉ có thể thấy ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn lọt qua tấm ván gỗ, hô hấp dồn dập.

“Anh xem, thật ra chúng ta đều biết rõ, chỉ là anh không muốn nói mà thôi, Ngô Bình… Sao phải thế?” Phó Thuấn nhìn cơ thể run bần bật của Ngô Bình, giơ cây gậy lên nện ở góc bàn.

“Bang!”, sau đó có “a” vang lên.

Trong khoảnh khắc, tất cả sự giãy dụa của Ngô Bình đều biến thành tiếng kêu rên đau đớn.

Phó Thuấn chậm rãi nói tiếp: “Anh nói đúng, ở thời đại văn minh này, mọi người đều phải tuân thủ pháp luật. Tôi đã uống nửa ly rượu thì sẽ không lái xe, chứ đừng nói là đánh nhau giết người. Chúng ta làm về an toàn ô tô, không phải tất thảy đều lấy an toàn làm tiêu chuẩn sao? Không chấp nhận dù chỉ một sai sót nhỏ nhất à? Nếu không thì sẽ mất một sinh mệnh.”

Lời vừa dứt, cây gậy rơi xuống.

Lại “bốp” cái nữa.

Ngô Bình kịch liệt giãy dụa, gần như là vùng vẫy cả cơ thể, kích động hét lên: “Phó Thuấn!”

Phó Thuấn nhấc chân ngồi lên trên mặt bàn, co một chân đặt lên trên, nâng gậy lên, rơi xuống mép bàn, lại nhấc lên…

Những âm thanh bang bang liên tiếp phát ra, nhưng anh không hề nói thêm câu nào.

Những lời nên nói đều đã nói hết rồi, phần còn lại là chờ Ngô Bình.

Trong không gian chật hẹp, kín mít ấy, bên tai là nhưng tiếng nổ lớn vang vọng, làm người ta không tự chủ được mà run rẩy.

Ngô Bình cảm giác mình có thể phát điên rồi.

Anh ta không đổ một giọt máu nào, nhưng anh ta cũng không chịu đựng nổi nữa.

Phó Thuấn dùng một tay gõ bàn từng cái, lại nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói: “Đã mười giờ rưỡi rồi, Ngô Bình, kiên nhẫn của tôi không nhiều đâu.”

Lời này vừa nói ra, một cây gậy nện thẳng xuống, so với lúc trước còn nhanh và dữ dội hơn.

Hai chân của Ngô Bình điên cuồng đá loạn, như con cá rời khỏi nước, thở hổn hển.

Trên thực tế, anh ta đã không còn nghe thấy Phó Thuấn đang nói cái gì, trong óc chỉ còn tiếng dõ dữ dội.

Vừa đến mười giờ bốn mươi phút, giọng nói thê lương, trống rỗng của người đàn ông vang lên: “Kỹ sư trưởng Trần, là kỹ sư trưởng Trần! Là kỹ sư trưởng Trần…”

Phó Thuấn không động đậy, ngừng cây gậy lại, đợi qua vài phút, mới hỏi tiếp: “Vì sao?”

“Kỹ sư trưởng Trần muốn hất phó viện trưởng Trương xuống!” Ngô Bình vừa khóc vừa hét lên: “Thả tôi đi, Phó Thuấn, thả tôi ra đi.”

Phó Thuấn nhảy xuống đất, đá văng cái bàn đi, chỉ thấy Ngô Bình đã giàn giụa nước mắt, hai mắt đỏ bừng, dựa lưng vào ghế giống như người sắp chết.

Phó Thuấn rũ mắt nhìn anh ta, một lúc lâu sau mới rời đi.

Ở cửa kho hàng, một luồng gió lạnh mang theo vị thuốc lá thổi tới, Phó Thuấn nói với người đàn ông đang đứng hút thuốc ở đối diện cửa: “Người bên trong đưa đến thế nào thì trả về như thế đấy.”

“Vâng, Anh Phó.”

Phó Thuấn gật đầu, đi ra bên ngoài, ngồi vào chiếc Santana của anh, nghênh ngang lái đi.

Vài người đi vào trong, có người ngạc nhiên nói: “Đã thành thế này mà lại không bị thương không đổ máu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Băng phun ra một hơi khói thuốc, nhìn cảnh tượng này, lại liếc qua Ngô Bình: “Đọc nhiều sách không có gì xấu.”

“Hả?” Đàn em sửng sốt, nhanh chóng cởi trói cho Ngô Bình.

Lúc lên lầu, đã là mười một giờ ba mươi phút, Phó Thuấn đi thực chậm, bình thường giờ này Tống Địch đã ngủ say.

Anh đẩy cửa phòng mình, vừa cởi quần áo vừa đi đến phòng tắm.

Chờ xua đi một thân khí lạnh, anh mới khoác áo tắm đi ra.

Còn đang mặc quần áo ở trong phòng, có tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.”

Tống Địch đẩy cửa, lộ ra một khuôn mặt nho nhỏ trắng nõn: “Anh đang làm gì thế?”

Phó Thuấn nhìn qua quần áo dưới chân: “Thu dọn một chút.”

Tống Địch đi vào, cúi người giúp anh nhặt quần áo lên.

Phó Thuấn kéo cánh tay của cô: “Đừng nhặt, bẩn lắm.”

“Giặt đi là được mà?” Tống Địch khó hiểu.

“Không cần giặt, vứt đi.” Phó Thuấn hôn lên mái tóc dài mềm mại và vành tai của cô.

Tống Địch không nói gì, Phó Thuấn có thói quen cuộc sống của riêng anh, cô đương nhiên biết điều đó.

Bé thỏ trắng vừa trắng vừa mềm, Phó Thuấn ôm người trong lồng ngực, vô cùng thân thiết hỏi: “Quả anh đào giữ lại cho anh đâu?”

“À.” Tống Địch không mở mắt: “Ở trong phòng em, anh muốn ăn không? Em đi lấy.”

Phó Thuấn nắm lấy đôi vai thanh tú của cô: “Đi thôi, đi ăn anh đào nhỏ của Bé thỏ trắng nào.” Nói xong, anh còn thản nhiên cười.