Nữ Chủ Hắc Tâm Liên, Nam Chủ Ngốc Bạch Ngọt

Chương 62



“Ồn ào cái gì ồn ào cái gì! Các người quỳ thì quỳ đi, nếu còn ồn ào tôi sẽ đuổi ra ngoài!” Một cánh cửa ở cuối hành lang bị mở ra, một người mặc áo blouse trắng đi ra.

Phó Thuấn ôm Tống Địch vào lòng, anh rõ ràng cảm thấy cô khóc đến nổi không đứng vững, thân thể cô run rẩy dựa vào anh.

Mẹ Tống Địch lôi kéo ba của cô nói vài câu, vài người nhìn Phó Thuấn cùng Tống Địch, rồi lại trở về quỳ xuống.

Ba cứ nhìn chằm chằm vào Tống Địch, ánh mắt những người khác nhìn vào trong mắt của Phó Thuấn, đúng là không khác gì đang nhìn kẻ thù giết người.

Phó Thuấn hỏi người mặc áo blouse trắng: “Bác sĩ, nơi nào có nước ấm? Tôi muốn cho bạn gái uống một ngụm.”

Áo blouse trắng đẩy cặp kính nặng trĩu, nhìn Phó Thuấn: “Cuối cùng cũng có người bình thường tới đây. Đi đi đi, đi theo tôi…”

Phó Thuấn định bế Tống Địch, cô co rúm trong vòng tay anh, hai mắt đẫm lệ.

Anh chỉ đơn giản cúi người xuống, choàng tay xuống chân cô, đem cô ôm lên, nói người mặc áo blouse trắng: “Bác sĩ, anh có thể giúp tôi kéo vali được không?”

Bác sĩ mặc áo blouse trắng sảng khoái gật đầu nói: “Đi thôi.”

Tiến vào phòng y tế, áo blouse trắng chủ động đẩy  ghế mềm cho bọn họ: “Ngồi đi.” Sau đó nói với nữ y tá đang nhìn chằm chằm bọn họ: “Tiểu Đinh, lấy chút nước ấm.”

“Ừm ừm.” Y tá gọi Tiểu Đinh tìm một chiếc cốc nhựa trong suốt dùng một lần để rót nước.

Phó Thuấn ôm Tống Địch ngồi ở trên đùi mình, mấy lần định nói chuyện nhưng anh đều ngăn lại: “Đừng nói chuyện, đừng nói những lời tức giận, nghỉ ngơi đi.”

Anh cũng không rõ ràng lắm, bởi vì anh muốn đi lên, sẽ có cảnh tượng như vậy.

Cảm giác được vấn đề trong lòng ngực, có lẽ trước kia Tống Địch đã đoán được cho nên mới chần chừ.

Nghĩ đến đây, Phó Thuấn hôn lên trán cô, sau đó anh cảm thấy dường như cô đang sốt cao, hỏi: “Bác sĩ có nhiệt kế không? Bạn gái tôi có hơi nóng.” Anh nhanh chóng chạm vào tay Tống Địch, cũng lạnh, chỉ có cái trán là cực kỳ nóng.

Y tá lấy ra  hộp thiếc, nhanh chóng lấy ra nhiệt kế búng, đi tới, nói: “A”, há miệng ra.

Tống Địch khóe miệng run lên, mắt ứa nước, ngoan ngoãn để y tá đưa nhiệt kế vào.

Bác sĩ cũng uống một chút nước trước khi nhìn Phó Thuấn: “Anh đến từ thành phố khác sao? Con rể của họ?”

Phó Thuấn gật đầu, lúc này không cần quan tâm quá nhiều.

Bác sĩ nhìn cô gái trong vòng tay anh, rồi nhìn anh, sau đó nhìn y tá: “Tiểu Đinh, cô nói cho anh ấy biết gia đình bọn họ phiền phức như thế nào.”

Phó Thuấn cảm thấy Tống Địch vặn vẹo, rưng rưng quay mặt vào vòng tay anh, như thể cô không muốn đối mặt với tất cả.

Tiểu Đinh không nói hai lời trực tiếp vén tay áo, chỉ cho bọn họ: “Nhìn xem, ông ta nhéo tôi, tôi có làm gì đâu? Ta vừa mới đi lấy thuốc, mẹ tôi ơi, ông ta liền nhéo tôi, nói tôi muốn con của ông ta chết…”

Phó Thuấn nhìn lại, quả nhiên có một vài vết đỏ trên tay, có thể để lại vết hằn sâu như vậy, lúc đó đối phương đã dùng sức mạnh như thế nào? Anh im lặng, một lúc sau mới hỏi: “Vì sao?”

Tiểu Đinh lắc đầu và nói: “Nói là nữ nên xúi quẩy. Thế kỷ hai mươi mốt rồi, đây là thời đại nào rồi mà nói phụ nữ chúng tôi xúi quẩy? Tôi chưa bao giờ thấy một người đàn ông như thế này. Đây là bệnh viện! Nhiều cô gái là y tá! Thiên thần áo trắng cứu sống! Thực sự là…”

Con thỏ trắng trong vòng tay của Phó Thuấn lặng lẽ khóc, anh vội vàng xoa đầu cô, khẽ nói nói: “Bé con đừng khóc nữa, ôm chặt anh được không?”

Tiểu Đinh cảm thấy đầu óc choáng váng, nói: “Anh để cô ấy khóc đi, có người ba như vậy, đừng nói khóc, tôi cũng có thể xông lên mắng chửi.”

Bác sĩ vội vàng ngăn cản: “Được rồi, cô nói những lời này liền không giống như thiên thần áo trắng.”

Tiểu Đinh tức giận nói: “Tôi cũng ủy khuất mà, tôi đã làm gì, tôi là phụ nữ, tôi dễ dàng sao? Tôi…” Nói rồi cô quay đầu đi, đẩy ghế sang một bên và ngồi xuống.

Bác sĩ vừa thấy, liền nhanh chóng nói: “Ôi, sao cô còn khóc vậy? Phụ nữ các cô thật là…” Thấy Tiểu Đinh trừng mắt nhìn, lập tức đổi lời: “Tôi sai rồi, phụ nữ là nửa bầu trời, các cô đặc biệt vĩ đại. Thiếu phụ nữ làm nghề y đồng nghĩa với việc thiếu một chân!”

“Cút ngay!”

Thấy Phó Thuấn yên lặng an ủi cô gái trong lòng, bác sĩ nói: “Người nhà bệnh nhân này khá là vô lý, thường không dùng tiếng phổ thông để nói chuyện, rất khó giao tiếp và…” Anh ta nhìn Tiểu Đinh: “Kỳ thị phụ nữ nghiêm trọng.”

Tiểu Đinh cả giận nói: “Này, anh nói ông ta không phải do phụ nữ sinh ra sao? Vợ ông ta không phải phụ nữ? Ông ta còn có một con đứa con gái…”

Giọng nói đột ngột dừng lại và đột ngột im lặng.

Bác sĩ nói: “Hãy để tôi nói ra sự thật này, cô đem sự ủy khuất nói ra, ngày qua này, tai của tôi muốn mọc kén.”

Tiểu Đinh nhanh chóng trợn mắt.

Bác sĩ hắng giọng và nói lại với Phó Thuấn: “Tôi cũng nghĩ anh là người nhạy cảm nên đã nói với anh. Từ khi con trai nhập viện, ông ta rất ít xuất hiện, đều là người vợ chăm sóc. Thế nhưng, mỗi lần ông ta đến đây là mỗi lần tìm chúng tôi gây phiền phức, không cho phụ nữ lại gần, nói phụ nữ không sạch sẽ…”

Lần này Tiểu Đinh không lên tiếng, cô chỉ nặng nề đập cái cốc xuống bàn, tỏ vẻ tồn tại.

Bác sĩ nói: “Bạn gái của anh… cô gái nhỏ này hôm nay cũng tới đây. Thật ra khi cô ấy đến, đứa trẻ đang hấp hối, và sau đó cô ấy nhìn ra cửa và không có cách nào vào được…”

Phó Thuấn ôm Tống Địch mà cảm thấy cô run rẩy, anh nhíu mày, không thể tưởng tượng được cảnh tượng lúc đó.

“Sau đó, trong khi ba cô đến gặp chúng tôi, vợ ông ấy chính là mẹ của cô ấy, đã đưa cô ấy vào và xem xét đứa trẻ. Đại khái không bao lâu đứa trẻ liền qua đời.”

Nói đến đây, anh lại đột nhiên im lặng.

Bác sĩ đẩy một nắm khăn giấy trên bàn cho hai người ngồi đối diện, Phó Thuấn rút hai tờ: “Bé con, nhiệt kế đã xong rồi, để anh kiểm tra nhiệt độ.”

Tống Địch quay mặt lại, Phó Thuấn trực tiếp lấy khăn giấy che mặt cô rồi lấy nhiệt kế từ trong miệng ra.

Y tá Tiểu Đinh đi tới tiếp nhận, nhìn: “Ba mươi tám, chắc cô ấy sợ lắm.” Nhìn Phó Thuấn: “Anh kiểm tra trên người cô ấy xem, tôi thấy ba cô ấy đánh cô ấy hồi chiều.”

“Ừm.” Phó Thuấn gật đầu: “Cảm ơn.”

Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, vừa rồi còn giả vờ đưa mình vào khách sạn coi như không có chuyện gì xảy ra, con thỏ nhỏ này thật sự rất ngốc.

“Không, không.” Tống Địch nắm lấy quần áo của Phó Thuấn, trầm giọng nói: “Đừng nhìn, đừng, anh…”

Phó Thuấn ôm cô: “Có cái gì khó chịu?”

“Không phải, chỉ là đầu em hơi choáng váng.” Giọng Tống Địch gần như không nghe được, cô ôm chặt lấy anh.

“Vậy thì uống thuốc cảm trước đi.” Tiểu Đinh đi xem xét tủ của mình.

Phó Thuấn nói: “Tôi nên đi đăng ký hay trả tiền?”

Tiểu Đinh cầm một đĩa thuốc và nói với bác sĩ: “Ồ, quả nhiên là đến từ một thành phố lớn, còn đặc biệt chú ý chuyện đó nữa.” Cô đưa thuốc: “Riêng tôi, cứ ăn như thế này, nửa đêm đừng lăn lộn.”

“Cảm ơn.”

“Chúng ta đi chơi nhé?” Tống Địch khẽ nói hỏi Phó Thuấn.

Phó Thuấn áp má cô: “Anh hỏi em, em luôn nói dối anh. Em biết hai người rất khó tạo dựng lòng tin, nhưng nếu muốn phá vỡ lòng tin này, em chỉ cần nói dối một lần.”

Tống Địch nghe giọng điệu của anh rất nghiêm túc, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh, nước mắt không kìm được rơi xuống, nói: “Xin lỗi anh…”

“Nói nhiều lần cũng không hiểu được. Anh không thích ba chữ này.”

Phó Thuấn thì thầm và kiên nhẫn nói: “Anh không trách em, anh chỉ nói cho em biết những gì anh nghĩ. Em có thể không chấp nhận, thậm chí bác bỏ, nhưng em không thể nói xin lỗi. Em hiểu không?”

Bác sĩ và y tá nghe vậy, hai mắt ngạc nhiên nhìn nhau.

Phó Thuấn ôm lấy người đó, hỏi bác sĩ: “Vậy họ định làm gì bây giờ? Bệnh nhân vẫn luôn đặt ở đó sau khi qua đời sao?”

Bác sĩ gật đầu: “Tôi muốn nói chuyện với trưởng khoa của chúng tôi. Tôi không biết phải nói gì… chiều mai trưởng khoa của chúng tôi sẽ từ tỉnh trở về. Ông ấy có một cuộc phẫu thuật.”

“Tôi còn có thể nói gì nữa? Có quá nhiều phụ nữ trong bệnh viện của chúng tôi, quá đen đủi, dẫn tới con của ông ta…”

Tiểu Đinh còn chưa nói xong, nhưng bác sĩ đã nhìn và ép cô trở về.

Phó Thuấn nói: “Lúc đó không có nhắc tới chuyện chuyển viện sao?”

Bác sĩ nhìn sau đầu Tống Địch, thấy cô gái nhỏ như đà điểu dường như không muốn đối mặt, liền nói: “Tôi nghĩ cô thực sự hiểu được một chút sự thật, vậy để tôi nói cho cô biết điều này… đối với con người, loại động vật này rất phức tạp.”

Anh ta nhặt hai cây bút trên bàn, một màu đen và một màu xám. “Ông ta thể hiện ở bên ngoài là một màu đen, thật ra nội tâm là màu xám… Ông ta quát mắng những người yếu hơn mình, chẳng hạn như phụ nữ, khinh thường và thậm chí là phân biệt đối xử, Nhưng trong lòng ông ta là gì? Ông ta biết rõ đó chỉ là cái cớ để chửi bới và trút bầu tâm sự là không đúng. Ông ta cũng biết tình trạng của con mình, nhưng ông ta cần  lỗ để phát tiết.”

“Như vậy có xứng đáng với phụ nữ sao?” Tiểu Đinh nói thêm.

Phó Thuấn nói: “Giận chó đánh mèo.” Anh nhìn Tống Địch rồi kìm lại nửa câu sau mà không nói ra.

Bác sĩ cầm bút gõ lên bàn.

“Ông ta không thấy mình trông như thế nào? Tôi đã nghe người vợ nói rằng ông ta từng đánh bạc.”

Tống Địch ngơ ngác ngẩng đầu lên nói: “Đừng nói lung tung, được không? Anh, chúng ta đi ra ngoài nhé?”

Phó Thuấn nói: “Được.”

Phó Thuấn nói với bác sĩ: “Cảm ơn anh.” Sau đó với y tá đang nhìn anh: “Cảm ơn.”

Tiểu Đinh chỉ vào thuốc cảm trên bàn, nói: “Uống thuốc đi, sáng mai uống một viên khác.”

“Được rồi, cảm ơn cô.”

Tống Địch bước xuống từ trên người Phó Thuấn, nói: “Em sẽ tự đi.”

“Ừm.” Phó Thuấn rút thêm vài tờ khăn giấy cho cô, nói: “Cầm lấy đi, bé con hay khóc nhè.”

Tống Địch nhếch miệng, ủy khuất gì đó cũng mất hết, bận bịu giữ chặt lấy tay anh.

Phó Thuấn đẩy va li đưa Tống Địch ra khỏi phòng bệnh.

Tống Địch thấy anh rẽ trái, theo hướng thang máy, cô khựng lại.

Phó Thuấn nói: “Đi thôi, tìm khách sạn rồi cùng anh nghỉ ngơi một chút, đừng đến đó.”

Tống Địch vặn vẹo: “Không, có thể ông ta sẽ đánh mẹ em.”

“Em đến đó có phải sẽ càng ồn ào? Em không có ở đó không phải hiện tại cũng không có việc gì?” Phó Thuấn nói: “Ngoan ngoãn, đừng đi.”

Tống Địch nhìn bên kia mấy lần, không ai ngoái lại, cũng chẳng ai quan tâm đến bản thân vừa rồi đã rời đi rất lâu…

Phó Thuấn nhìn cô lại khóc, cô gái này thật sự được làm bằng nước, nước mắt nhiều như thế này, anh chỉ vỗ vai cô rồi dẫn đi.

Trong thang máy, Tống Địch cúi đầu không nói gì.

Phó Thuấn vuốt tóc cô mà không nói thêm câu nào.

Dù như thế nào thì lời cảm thông nói thì đơn giản nhưng làm được thì rất khó.

Khi cô rời khỏi bệnh viện cũng đã hơn hai giờ.

Phó Thuấn bắt taxi đến một khách sạn bốn sao gần đó, tìm một phòng liền đi tắm.

Lúc đi ra đã thấy Tống Địch ngây người nhìn về hướng phòng tắm, duy trì động tác cứng đờ không nhúc nhích

“Nghĩ gì vậy?” Phó Thuấn lấy khăn lau tóc, lấy chút nước ấm uống: “Nằm nghỉ ngơi đi, ngày mai cảm mạo thì tốt rồi.”

“Thật ra em cũng không hiểu ba em nghĩ gì.” Tống Địch lắc đầu nhìn khăn trải giường màu trắng, nói: “Em không hiểu mẹ em nghĩ gì nữa.”

“Em đã không ở với họ từ khi còn nhỏ? Đúng là quá bình thường khi em không hiểu.” Phó Thuấn tìm thấy một bộ quần áo trong vali và đi vào phòng tắm để mặc quần dài và áo thun.

Ra tới lại nói: “Anh không hiểu tại sao em lại gửi tiền cho gia đình như vậy.”

Tống Địch nhìn anh: “Bởi vì như thế em sẽ không nợ họ nữa.”

“Nhiều thứ không thể được đo lường theo cách này.” Phó Thuấn nói: “Ít nhất, không có chuyện đó giữa cha mẹ và con cái…”

Sau khi suy nghĩ, tình hình của Tống Địch khác hẳn, nên anh ngừng nói.

Bước tới, quỳ một gối bên cạnh cô rồi ôm cô vào lòng: “Không tắm thì cứ thế này ngủ đi.”

Anh đẩy người vào trong chăn bông, còn anh thì đi sấy tóc.

Tống Địch quay người lại, quấn chăn bông, cuộn tròn người, che mặt.

Phó Thuấn xuống giường, ôm qua chăn bông: “Ngủ đi, đừng nghĩ lung tung. Binh đến tướng đỡ, nước đến nâng nền, không có rào cản nào có thể vượt qua.”

Tống Địch nghẹn họng: “Anh biết không? Bâygiờ em làm như thế nào, cũng đều là sai.”

“Ý em là gì?” Phó Thuấn hỏi.

“Em rất muốn phát cáu với anh, em muốn nói với anh là anh không cần lo cho em, không cần tốt với em như vậy, bởi vì em vẫn không thể từ bỏ tình cảm này.” Tống Địch nói từng chữ một: “Nhưng em không thể tức giận. Bởi vì anh đối với em quá tốt, nếu em phát cáu với anh, lý trí nói em biết điều này không đúng.”

“Em muốn ôm anh khóc, muốn nói cho anh biết rằng em rất uất ức, rất khó chịu. Nhưng lý trí nói em biết như vậy là không đúng, em không thể dùng sự yếu ớt của bản thân để tranh thủ sự thông cảm của anh, em cùng không muốn biến bản thân thành gánh nặng đối với anh. Anh đã nói rằng, xuất thân gia đình không phải là cái cớ… em không thể dùng những thứ này đến để trói chặt anh.”

“Còn nữa không? Em tiếp tục nói đi.” Phó Thuấn nói.

“Em không biết phải đối mặt với anh như thế nào.” Tống Địch nói: “Lúc này em rất xấu hổ. Em nghĩ chuyện này còn xấu hổ hơn em tưởng tượng, xấu hổ gấp ngàn lần, mười ngàn lần, mười triệu lần…”

Cô nói: “Anh đối xử tốt với em, em cảm thấy rất áp lực, vô duyên vô cớ liền có một người đối xử với em tốt như vậy, em…” Cô hung hăng lau nước mắt: “Hơn nữa em không biết làm thế nào để đáp trả lại anh, anh không cần cái gì cả, thật sự không cần bất cứ thứ gì…. như vậy thật không công bằng.”

“Vậy em nghĩ thế nào là công bằng?”

“Em không biết.” Tống Địch nói: “Nếu em hiểu được thì em đã không lưỡng lự lâu như vậy.”

“Không phải bây giờ em rất tỉnh táo sao?” Phó Thuấn nói: “Lúc ở bệnh viện em nói với anh rằng, thời điểm em cùng với mẹ và em trai được giải thoát, anh nghĩ em cũng rất tỉnh táo.”

“Đúng vậy, em rất tỉnh táo.” Tống Địch lắc lắc đầu nói: “Thế nhưng tỉnh táo cũng vô dụng thôi, đó là đối với gia đình em, không phải đối với anh.”

“Vậy em muốn thế nào? Tống Địch? Em muốn thế nào đây? Anh chưa từng trách em yếu đuối, chưa từng xem thường gia đình em, thậm chí anh cũng không bắt em phải làm như vậy. Em cũng không phải là gánh nặng của anh.” Phó Thuấn nói.

“Đó là lý do mà làm em càng kém cỏi hơn, anh hiểu không?!”

Tống Địch nghẹn ngào nói: “Anh rất hoàn hảo, anh rất tốt, anh không có khuyết điểm nào cả, ai cũng yêu thích anh, ngay cả dì cũng khen anh, nói anh tính cách tốt, làm việc gì cũng nhẫn nại và chu đáo.”

Phó Thuấn lần đầu tiên nghe những lời này cho nên không tránh khỏi có chút chậm chạp.

“Anh không hỏi một lời liền chạy đến. Khi đến cũng không hỏi gì cả… không chút do dự đã đứng về phía em, em thừa nhận em thật sự vui vẻ, nhưng điều này lại làm em không hiểu được, tại sao anh không mắng em? Không giận em?”

“…”

Phó Thuấn không biết phụ nữ lại suy nghĩ tinh tế đến như vậy, anh làm không đúng sao?

Anh cho rằng với tư cách là bạn trai của cô, anh nên tin tưởng cô không chút do dự: “Không đúng, Tống Địch, anh không đồng ý với suy nghĩ của em.”

Phó Thuấn đột nhiên ngồi xuống: “Chuyện này phải nói rõ ràng, nếu không nói rõ, vĩnh viễn sẽ có vướng mắc.”

Anh nhìn chiếc chăn đang phồng ra, anh nói tiếp: “Em đã đánh giá quá cao sự tin tưởng của anh đối với em, không phải anh tin em. Chính xác mà nói thì anh tin vào bản thân anh.”

“Em không hiểu em không hiểu!” Tống Địch cáu kỉnh.

“Anh luôn tin rằng anh có thể chịu trách nhiệm. Cho dù hôm nay “anh ở đây” là một quyết định sai lầm thì anh cũng có thể tự gánh chịu hậu quả, vì vậy khi anh đưa ra quyết định phải dựa vào việc anh có thể chịu trách nhiệm hay không… Nó giống như một ván bài, anh đánh cược với chính mình, không phải em, em hiểu không?”

“Không hiểu!”

“Này, em thật sự còn quá trẻ.” Phó Thuấn nói: “Lời anh nói có lẽ làm em không vui nhưng đây là sự thật.”

“Anh nói em, anh luôn luôn nói em.”

“Đó không phải là chuyện gì xấu.”

Phó Thuấn hít sâu: “Em xem, hai chúng ta còn rất nhiều bất đồng về nhận thức nhưng may mắn là chúng ta cũng có nhiều thời gian để nói rõ. Tuổi còn trẻ không phải là chuyện xấu, em có thể cố gắng, em có thể thử và mắc sai lầm, em có thể quay đầu ngay lập tức hoặc thậm chí có thể đổi một hướng khác.”

Dừng một chút lại nói: “Đương nhiên là em không cần phải đổi một mối quan hệ tình cảm.”

Tống Địch không nói tiếng nào.

Phó Thuấn đưa tay vòng qua chăn ôm cô: “Khi em đưa ra quyết định hay lựa chọn, có phải theo bản năng mà dự đoán trước hay không? Chẳng hạn như dự đoán hậu quả đấy? Nếu kết quả không tốt, em nên làm gì? Còn nếu có kết quả tốt, em đối mặt thế nào với nó?”

“Em không có, em chưa từng nghĩ nhiều đến như thế.”

“Vì vậy em đừng giận nữa.” Phó Thuấn nói: “Anh tin rằng đến ngày hôm nay em đã có dự tính cho riêng em, em trai em có thể cứu được hay không, bao gồm việc trong tương lai em và ba mẹ sẽ đối mặt như thế nào, ở trên đường em cũng đã nghĩ qua.”

“Đúng vậy.”

“Tại sao anh và em đến được với nhau, em có nghĩ đến chưa?”

Phó Thuấn nói: “Em mới vừa nói lý trí mách bảo rằng em không thể làm được điều này, không thể làm điều kia, nhưng nó có nói với em làm sao để đối mặt với anh không?”

“Em không biết.” Tống Địch nói.

Phó Thuấn hơi khó thở, anh muốn đánh vào mông cô.

Tống Địch lại nói: “Em thật sự không biết mà, một mớ hỗn độn. Hoàn toàn không giống với chuyện trong nhà, em đã suy nghĩ khi đến đây, nếu em trai em ổn thì em thăm một chút sẽ trở về. Nếu em trai em không ổn thì em giúp mẹ xử lý hậu sự. Em còn muốn… em muốn đưa mẹ đi và để mẹ sống với em.”

“Còn anh thì sao? Thật ra thì rất nhiều chuyện không phải lúc nào đều cũng tốt hoặc cũng xấu cả.”

“Thế nhưng em chưa chuẩn bị khi anh đến. Nhưng anh đến rồi, anh là chính điều ngoài ý muốn.”

Phó Thuấn nở nụ cười: “Ngốc nghếch.”

“Chuyện ngoài ý muốn thì sao có thể đoán trước được, em đừng dùng đạo lý mà lừa anh.”

Tống Địch tức vùng lên để nói chuyện, nhưng chỉ được ba giây, cô lại nhụt chí: “Anh xem, khi em hơi oán giận, phàn nàn anh, thì lý trí ở trong đầu nhắc nhở em, anh đối xử với em tốt như thế, sao em có thể giận anh được chứ?”

“Vì vậy mà em tức giận. Em có thể trách anh, anh không nên đến bởi vì suy nghĩ lý trí ảnh hưởng đến việc xử lý vấn đề của em, làm em không biết phải làm sao. Tại sao lại không làm như thế?” Phó Thuấn nói.

Tống Địch nói khẽ: “Hoàn toàn không thể suy nghĩ bằng lý trí được! Anh luôn như vậy, luôn luôn là như vậy! Sao em có thể trách anh được cơ chứ? Anh từ chỗ xa đến như vậy mà em còn trách anh, em không thể nói được! Hơn thế nữa anh vì muốn tốt cho em nên mới làm thế!”

“Có quan hệ gì, một việc thì tính một việc. Anh đột nhiên tới, dẫn đến xảy ra những rắc rối không cần thiết, vấn đề này là của anh. Đương nhiên, em phải nói ra nếu em nhận thấy được, nếu như em không nói cho anh, anh cũng ý thức được không đến, sau này anh luôn như vậy, luôn xảy ra bất ngờ thì làm sao?”

“Ôi chao, anh thật sự nói không rõ, anh chính là…”

Phó Thuấn  lắc đầu: “Anh cũng không biết em nghĩ như thế nào, em nghĩ mọi chuyện quá phức tạp, quá cảm tính, quá rối rắm và cứ như vậy mà lặp đi lặp lại. Đến bây giờ, trong đầu của em còn phân cái gì lý trí với không lý trí à, em không mệt sao?”

Nói xong, Tống Địch đột nhiên bật người ra khỏi chăn, tóc tai cùng với khuôn mặt bù xù rối tung, đôi mắt to đỏ rực nhìn Phó Thuấn chằm chằm: “Vậy thì phải làm sao bây giờ, em cũng rất muốn tùy hứng, rất muốn nói không sao, anh luôn bảo vệ em và thoải mái chấp nhận, nhưng không được!”

“Dừng lại!” Phó Thuấn nói: “ Bây giờ, em hãy chấm dứt cách suy nghĩ như một cuộn chỉ rối tự sát đi.”

Tống Địch bò trở về, dùng sức kéo kéo chăn.

“Trước hết, chúng ta hãy giải quyết những vấn đề thực tế và gạt những ý tưởng rối loạn lung tung của em sang một bên đi.” Phó Thuấn nói: “Bây giờ anh cần hiểu chìa khóa cho vấn đề của em là gì và em muốn làm điều đó như thế nào, bây giờ em phải cho anh biết ý kiến của em.”

Thấy Tống Địch không trả lời, Phó Thuấn lại nói:

“Lãnh tụ vĩ đại có nói đến một câu, muốn phân rõ mâu thuẫn giữa ta với địch vẫn là mâu thuẫn nội bộ trong nhân dân. Chúng ta không thể gây mâu thuẫn nội bộ vì mâu thuẫn giữa ta và địch, điều này không có lợi cho việc xây dựng quê hương hài hòa.”

“…” Tống Địch dùng mông ủi ủi anh, đặc biệt dùng sức!

Trẻ con đến đáng yêu.