Nữ Chủ, Phong Thái Của Cô Đâu Rồi

Chương 1: Đi con đường của nam chính, khiến nam chính không còn đường để đi (1)



"Cô Ninh! Lãnh tổng thực sự không có ở đây!"

"Cô Ninh... Hộc... Xin cô hãy bình tĩnh... Bình tĩnh một chút!"

"Cô Ninh... Đừng quá kích động!"

Mặc kệ mấy gã đàn ông đi ở phía sau, dùng thanh âm hèn mọn ngăn cản, Ninh Mông vẫn tiếp tục mắt ngơ tai điếc trèo tới tầng 20. Cô quay đầu lại nhìn mấy gã đàn ông đỡ tay vịn thở dốc, hoặc những người đang quỳ rạp trên mặt đất. Cô thật sự không kiên nhẫn bèn "Chậc" một tiếng, sau đó mặt không đỏ thở không gấp leo lên hai tầng tiếp theo...

Thang máy trong tòa nhà khách sạn đúng lúc đang được bảo trì, nhưng mà hiện tại đang có việc gấp, cô không thể không lựa chọn leo cầu thang.

Nếu có người hỏi cô một câu tại sao lại liều mạng đến vậy thì phải quay lại một giờ trước, cô bỗng phát hiện bản thân mình thế mà lại xuyên qua rồi.

Ninh Mông, một người bình thường, chưa bao giờ trải qua sự phản bội của đàn ông cặn bã, hoặc trải qua việc bị một cô bạn đâm sau lưng, lại càng không có loại chuyện máu chó mình là chị gái hoặc em gái bị một lũ tính kế cướp mất vị hôn phu. Bỗng nhiên cứ như vậy sau khi mở mắt ra, cô liền phát hiện mình ngoại trừ vẫn còn giữ lại tên cùng khuôn mặt thì thân phận cùng thế giới của mình đã bị thay đổi.

Sau khi cô giật mình... Không, phải là cười run rẩy hết cả người thì cũng đã bình tĩnh nghĩ. Nếu như dựa theo kịch bản thì chờ sau khi cô xuyên qua sẽ xuất hiện hệ thống sai đi làm nhiệm vụ, rồi lại mang cô đi công lược đại vai ác siêu cấp. Cuối cùng mỗi ngày cùng đại vai ác làm không biết bao nhiêu chuyện xấu hổ. Nhưng ý tưởng thì đầy đủ mà hiện thực lại phũ phàng.

Cô đã đợi rất lâu rồi mà vẫn không thấy bất kì hệ thống nào xuất hiện, ngược lại trong đầu lại xuất hiện một giọng nói. Nó nói rằng ở trong mỗi thế giới, chỉ cần cô sống thọ và có cái kết chết tại nhà thì đến một ngày nào đó cô sẽ trở lại thế giới của mình.

Mỗi một lần bắt đầu đều sẽ xóa đi mọi ký ức ở thế giới trước. Giống như truyền thuyết trồng hoa, khi một người muốn đi luân hồi thì phải uống canh Mạnh Bà để quên đi mọi chuyện trước kia của mình.

Ninh Mông không biết mình đã bắt đầu đến lần thứ mấy rồi, điều duy nhất cô biết là mỗi một thế giới cô xuyên qua không phải là thế giới tiểu thuyết mà là thế giới trò chơi điện ảnh. Và mỗi một thân phận của cô đều là nữ chủ.

Nói chính xác hơn thì đó là nữ chủ trong thế giới nữ phụ phản công nữ chủ.

Một giờ trước khi Ninh Mông tiến vào trong thế giới << Sau khi xuyên vào thế thân, đại lão vai ác bỗng yêu tôi >> này. Tuy tên thì là nữ phụ nhưng thật sự Tô Thiên Thiên mới là nữ chủ. Cô ấy nguyên bản là thế thân của bạch nguyệt quang (1) của tổng tài bá đạo Lãnh Vân Đình. Sau khi một người phụ nữ có cùng tên là Tô Thiên Thiên xuyên vào << Bá đạo tổng tài yêu tôi >> trở thành nữ phụ Tô Thiên Thiên rồi nữ phụ phản công vả mặt thì cốt truyện bắt đầu. (2)

(1) ánh trăng sáng = mối tình đầu.

(2) Nói đơn giản thì trước khi Tô Thiên Thiên đến thì tên <> sau khi Tô Thiên Thiên xuyên vào làm thay đổi cốt truyện thì thành << Sau khi xuyên vào thế thân, đại lão vai ác bỗng yêu tôi >>

Mà người bị vả mặt là nữ chủ giả, cô ấy sẽ mất đi hậu cung của mình, không những thế, cuối cùng cô ấy còn bị nam chủ thật sự, cũng chính là đại lão vai ác trong thế giới này ném đi đào quặng ở Châu Phi, cuối cùng chết ở Châu Phi xa xôi ấy.

Ninh Mông không muốn đào quặng, vì vậy cô phải ngăn chặn một số việc sẽ xảy ra. Ví dụ, nam chủ giả Lãnh Vân Đình hiện giờ muốn cưỡng gian nữ chủ Tô Thiên Thiên. Mà chính vì điều này khiến nam chủ đại lão vai ác cuối cùng đi tiêu diệt Lãnh Vân Đình, cũng nhân tiện giận chó đánh mèo tới bạch nguyệt quang của Lãnh Vân Đình là Ninh Mông.

Trước cánh cửa phòng 221, Ninh Mông điên cuồng đập vào cánh cửa, "Lãnh Vân Đình, anh đi ra ngay cho tôi, tôi biết anh đang ở trong phòng! Anh có bản lĩnh cưỡng gian thì phải có bản lĩnh mở cửa!"

Ninh Mông hoá thân thành dì Tuyết (3) hò hét nhưng phía sau cánh cửa một chút cũng không đáp lại.

(3) là người mẹ kế Vương Tuyết Cầm nổi tiếng ác độc trong phim Tân dòng sông ly biệt.

Gã giám đốc nhấc cái thân thể bụ bẫm của mình từ cầu thang của tầng bò ra được đúng nửa cái thân, cả người ướt đẫm mồ hôi, giọng nói đứt quãng như đang kéo dài hơi tàn: "Cô Ninh... Khách sạn của chúng tôi... Hiệu quả cách âm rất tốt... Dù cô có đập nữa thì cũng vô ích thôi, hơn nữa... Hơn nữa Lãnh tổng thật sự không có ở đây..."