Nữ Chủ, Phong Thái Của Cô Đâu Rồi

Chương 27: Đi con đường của nam chính khiến nam chính không còn đường để đi (27)



Cuối cùng cũng đưa mèo con ra khỏi bệnh viện, Ninh Mông nhìn thiếu niên ôm chuồng mèo, lại nhìn con mèo đen nằm bơ phờ trong chuồng một hồi rồi hỏi: "Cậu định làm gì với nó?"

Vết thương của mèo con còn chưa khỏi hoàn toàn, nếu cứ để nó ở bên ngoài tự sinh tự diệt thì chẳng khác nào giết chết nó.

Thẩm Dạng khẽ mỉm cười: "Tôi sẽ mang nó về."

"Mẹ cậu có đồng ý cho cậu nuôi mèo không?"

"Tôi nghĩ là có." Cậu nở nụ cười thân thiện và thỏa mãn: "Bởi vì tôi là đứa con mẹ thích nhất."

Ninh Mông gật đầu: "Được rồi, nếu cậu muốn mang con mèo này về nhà nuôi dưỡng thì cậu phải chịu trách nhiệm, cũng không thể cảm thấy phiền phức mà bỏ mặc được."

"Tôi sẽ chăm sóc tốt cho nó, chị không cần lo lắng." Nụ cười của cậu vô cùng chân thành, vẻ mặt dịu dàng khiến người ta muốn tin tưởng cậu.

Ninh Mông thu hồi ánh mắt, giả vờ giấu đi, lấy điện thoại ra xem giờ, cô lại đổi chủ đề: "Đã hơn 11 giờ rồi, tôi mời cậu ăn cơm trưa nha."

"Được." Cậu gật đầu không từ chối, cũng không hề xấu hổ, dường như cậu đã xác định một ngày nào đó, cậu sẽ đền đáp thời gian và tiền bạc mà cô đã bỏ ra cho cậu bằng cách tốt hơn.

Ninh Mông dẫn Thẩm Dạng vào một nhà hàng, bỗng có một cơn gió thổi tới, cô đột nhiên có dự cảm không lành, quả nhiên người đàn ông đang vội đi tới chính là người đàn ông giả vờ kia.

"Ninh Mông!" Khi Lãnh Vân Đình nhìn thấy cô, khuôn mặt điển trai giống như băng sương hòa tan, vô cùng thâm tình và quyến rũ, anh ta đứng trước mặt Ninh Mông, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.

Trợ lý Giang cũng theo sau Lãnh Vân Đình.

Ninh Mông nhìn người đàn ông đang nghiêng mặt về phía mình, cô thấy anh ta cứ nâng nửa khuôn mặt lên, giống như đang cố ý khoe khoang thứ gì đó, tất nhiên đó là Lãnh Vân Đình đã đi chăm sóc da mặt. Đánh giá theo sự tự nhận thức của anh ta sau nhiều ngày soi gương, thật khó để tìm ra điểm không hoàn hảo ở trên người anh ta, nhưng anh ta cảm thấy điều đẹp nhất chính là đường cong sườn mặt hoàn hảo của anh ta.

Ninh Mông chỉ cho rằng anh ta bị sái cổ, cô nắm tay Thẩm Dạng định vòng qua những vị khách không mời mà đến kia để rời đi nhưng Lãnh Vân Đình lại nhanh chóng đi tới.

"Mông Mông, chúng ta cần nói chuyện một chút."

"Chó ngoan không cản đường."

Lãnh Vân Đình không để ý tới sự châm chọc mỉa mai của Ninh Mông, anh ta nhìn chằm chằm vào tay Ninh Mông đang nắm tay Thẩm Dạng, khuôn mặt phủ đầy sương giá: "Mông Mông, cậu ta là gì của em?"

Lãnh Vân Đình cảm thấy vô cùng căng thẳng, dù sao Ninh Mông cũng đã trực tiếp nói rằng cô thích đàn ông trẻ tuổi.

Ninh Mông còn chưa kịp nói gì thì Lãnh Vân Đình đã nghiến răng nghiến lợi nói với Thẩm Dạng: "Cậu đừng tưởng Mông Mông sẽ thích cậu, cậu chẳng qua chỉ nhỏ hơn tôi mấy tuổi mà thôi, một ngày nào đó cậu cũng sẽ hoa tàn ít bướm."

Những gì anh ta nói giống như người vợ nguyên phối bị cặn bã bỏ rơi đang nói chuyện gay gắt với tiểu tam.

Thái độ của Thẩm Dạng rất thân thiện, cậu thậm chí còn cười nói: "Chào chú."

Sắc mặt của Lãnh Vân Đình lập tức tối sầm: "Cậu!"

"Được rồi." Ninh Mông lập tức nói: "Đừng dùng mấy lời nói làm ô uế lỗ tai của trẻ nhỏ, anh muốn nói chuyện, cũng được, hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng với anh."

Cô đi đến một góc đường, sau khi Lãnh Vân Đình liếc nhìn Thẩm Dạng thì đi theo Ninh Mông, hiển nhiên, Ninh Mông cảm thấy thế giới của người trưởng thành đối với Thẩm Dạng tới nói còn quá xa xôi, cũng không muốn Thẩm Dạng bị liên lụy đến.

Giờ phút này tại chỗ, cũng chỉ còn dư lại trợ lý Giang và Thẩm Dạng, trợ lý Giang đẩy đẩy mắt kính trên mũi, cảm thấy có chút xấu hổ.

Nhưng hình như Thẩm Dạng lại không cảm thấy dạng xấu hổ này, cậu thong thả mở miệng: "Thật ra rất nhiều thời điểm, thế giới đều là không công bằng."

Trợ lý Giang hơi đơ người, ánh mắt dừng ở trên mặt Thẩm Dạng.

Trên mặt thiếu niên hiện ra một mạt tươi cười thú vị: "Rõ ràng người điều hành quốc sự, bảo vệ quốc gia là kỵ sĩ, nhưng lại chỉ có quốc vương tùy hứng là có thể ngồi ở trong vương cung hưởng thụ tất cả và sự quỳ bái của người khác."

"Một quốc gia muốn tồn tại, cần thiết phải có chế độ." Trợ lý Giang thu hồi tầm mắt, lúc nói chuyện trong giọng nói còn rất khách khí.

"Nhưng kỵ sĩ không thử đội vương miện của quốc vương lên trên đầu thì làm sao biết được hắn không thể thành lập một chế độ mới chứ? Hay là nói.. Kỵ sĩ vĩnh viễn chỉ nghĩ làm một nhân vật nhở không có tên tuổi."

Tim trợ lý Giang đập nhanh hơn, khi anh lại lần nữa nhìn lại, thiếu niên mặt mỉm cười mang theo nụ cười vô hại nhưng trong ánh mắt đen láy kia lại phảng phất như dang lập loè ánh sáng yêu dã, giọng nói của cậu tuỳ tiện giống như chỉ là đang nói giỡn, lại giống như dựng lên một cái vực sâu vô hình, một chút một chút cắn nuốt lý tính của con người.

Trợ lý Giang bỗng nhiên khẩn trương trước thiếu niên trẻ tuổi trước mặt này, anh ta hoảng loạn quay đầu đi, khi nhìn thấy bóng dáng Lãnh Vân Đình, anh ta hoảng hốt cảm thấy lý tính của mình đang từ từ trở về, theo sau lại càng cảm thấy kinh hãi hơn.

Dăm ba câu là có thể kích thích lòng người của thiếu niên kia, giống như chính là người trời sinh đã có năng lực dụ người phạm tội vậy.