Nữ Chủ, Phong Thái Của Cô Đâu Rồi

Chương 41: Cuộc đời Thẩm Dạng (Ngoại truyện) (2)



Những gì giáo viên dạy cậu quá lý tưởng và sẽ không bao giờ thành hiện thực, cái gọi là "lòng tốt" chỉ là để người khác nghĩ rằng cậu "tốt bụng" mà thôi, nếu là người bị người khác bắt nạt, mà lại nhu nhược không nơi nương tựa yếu đuối, bất lực thì càng có thể khơi dậy sự đồng cảm của một người, vậy tại sao cậu không thể dùng một số thủ đoạn nhỏ để khiến cô nhúng tay can thiệp từ từ và lún sâu hơn vào chuyện của cậu chứ?

Người ta nói con người phải nỗ lực để thay đổi vận mệnh của mình, đây không phải là một loại nỗ lực khó khăn sao? Nhưng cố tình, nếu cậu muốn cô có thể mạnh dạn đặt chân vào cuộc sống của cậu, thì cậu phải từ bỏ một số giam cầm cùng trói buộc không cần thiết.

Đó là một đêm không trăng, ánh đèn trong phòng đã mất đi hơi ấm.

Con dao bếp sắc bén rơi xuống đất, người phụ nữ choáng váng đột nhiên căng thẳng ngồi xổm xuống, hoảng sợ nhìn người nằm trên vũng máu, không kiềm chế được mà hét lên: "Tiểu Dục.. Mẹ không phải cố ý! Tiểu Dục!"

Thẩm Dục chỉ có thể há hốc mồm thở dốc, một chữ cũng nói không nên lời.

"Mẹ ơi, phải gọi 120."

Bên cạnh có người đưa điện thoại di động đến trước mặt cho bà ta, người phụ nữ dường như đã tỉnh táo lại, bà ta cầm lấy điện thoại di động, cuống quít vội vàng bấm số, tuy nhiên, khi bà ta đang định bấm nút gọi thì lại có một giọng nói yếu ớt vang lên bên cạnh tai bà ta..

"Khi Tiểu Dục khỏe lại, sẽ rời bỏ chúng ta như ba sao?"

Bàn tay người phụ nữ cầm điện thoại dừng lại cho đến cuối cùng, dưới ánh mắt tuyệt vọng của Thẩm Dục, bà ta đặt điện thoại xuống, dùng giọng bình tĩnh khác thường thì thầm: "Không, Tiểu Dục sẽ không rời xa chúng ta."

Chỉ sau đêm đó qua đi, rất nhiều chuyện đã thay đổi, Thẩm Dục bỏ nhà đi ra ngoài, Thẩm Dạng trở thành con trai yêu quý nhất của Thẩm Thanh, Thẩm Thanh càng ngày càng mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ.

Mỗi ngày nhắm mắt lại, bên tai bà ta dường như đều nghe thấy giọng nói của Thẩm Dục, khi tỉnh dậy, bà ta luôn có thể nhìn thấy đồ đạc của Thẩm Dục đặt ở đầu giường của bà ta, cho đến một ngày, bà ta nhìn thấy một tờ giấy nhắn.

"Mẹ đã hứa sẽ đưa con đi bơi trong kỳ nghỉ lễ. Mẹ quên rồi à?"

Đó là nét chữ của Thẩm Dục.

Cho dù là do bị kích thích mà phát điên cũng tốt, hay do bị bệnh tâm thần ngay từ đầu cũng vậy, tóm lại là sau đó bà ta đã chết và chìm xuống đáy nước cùng với thi thể của đứa con trai yêu quý nhất của mình.

Thời gian trôi qua, tin tức nhỏ nhặt này chẳng mấy chốc giống như một hòn đá chìm xuống đáy biển mà không tạo ra một gợn sóng nào.

Điều mà mọi người quan tâm nhất lúc này chính là cuộc cạnh tranh bí mật giữa Lãnh Vân Đình, chủ tịch xí nghiệp Lãnh thị và Nghê Lưu Bích, người đứng đầu nhà họ Nghê, cả hai ngấm ngầm cùng tranh giành một người phụ nữ.

Lãnh Vân Đình mắng Nghê Lưu Bích là một kẻ què không thể đứng dậy, Nghê Lưu Bích cười và chế nhạo Lãnh Vân Đình là đồ cũ không thể bán được. Bọn họ đấu võ mồm, đấu tới đấu lui túi bụi, một phóng viên giải trí cố ý tìm cơ hội phỏng vấn đượng sự Tô Thiên Thiên, một trong những người có liên quan.

"Không biết cô Tô nghĩ gì về chủ tịch Lãnh Vẫn Đình và anh Nghê Lưu Bích?"

Tô Thiên Thiên hừ lạnh một tiếng: "Nếu bọn họ có thể trở nên có trách nhiệm với xã hội giống như Ninh Mông, tôi nghĩ bọn họ sẽ càng đáng được người khác tôn trọng hơn."

Tô Thiên Thiên nói xong liền chuẩn bị rời đi, phóng viên theo sát nói: "Cô Tô, xin nói thêm một hai câu.."

Tô Thiên Thiên lấy ra một tấm thẻ ném vào tay phóng viên, cô ấy lạnh lùng nói: "Nếu không tiêu hết tiền trong thẻ thì đừng đến làm phiền tôi."

Phóng viên choáng váng, nhịp tim chậm lại vài giây rồi bắt đầu tăng tốc, anh ấy ngơ ngác cầm micro và nói dứt khoát: "Một người phụ nữ ngầu như vậy thì cần đàn ông làm gì?"

Sau khi tắt đoạn video đang được tìm kiếm nóng bỏng này, Ninh Mông lười biếng nghiêng người nằm trên ghế sô pha, tựa đầu vào lòng người đàn ông, chán nản nhìn chằm chằm vào tay Thẩm Dạng đang cầm bút, như bị ma quỷ ám ảnh, cô cầm lấy tay cậu.

Thẩm Dạng ngừng động tác, cậu cúi đầu nhìn cô.

Ninh Mông bĩu môi hỏi cậu: "Chị là người đẹp hơn hay là luận văn đẹp hơn?"

"Đây là bài tập ngày mai phải nộp." Cậu dùng một tay vuốt tóc bên tai cô, thì thầm: "Chờ em làm xong, em sẽ chơi với chị."

"Chị không cần em chơi với chị." Ninh Mông nhìn chằm chằm tờ giấy trên bàn một lúc, mới ngồi dậy nói: "Viết một bản luận văn còn chưa đủ sao? Tại sao em lại viết ba bốn bản sao? Em lại làm bài tập về nhà cho người khác à?"

Sau khi Thẩm Dạng vào đại học, thỉnh thoảng cậu sẽ làm bài tập cho người khác, theo cậu nói, những tên giàu có thế hệ thứ hai trong trường có quá nhiều tiền để nhờ người làm bài tập cho họ. Thu nhập của cậu rất đáng kể, mặc dù Ninh Mông nói có thể nuôi nổi cậu nhưng cậu nói muốn kiếm được hũ vàng đầu tiên, ít nhất tiết kiệm một ít tiền mua sữa bột cho con sau này.

Ninh Mông biết Thẩm Dạng có rất nhiều ý tưởng, ví dụ như hiện tại cậu đang nghiên cứu khoa học máy tính, đối với thị trường trò chơi di động rất lạc quan, cô biết tương lai chờ khi cậu có đủ tài chính, sẽ gây dựng sự nghiệp cùng với những người có cùng chí hướng.

Khóe môi Thẩm Dạng hơi nhếch lên: "Em có tài bắt chước chữ của người khác, sao lại không dùng chứ?"

"Nhưng chị không nghĩ em cần phải mệt mỏi đến thế."

"Em không thấy mệt." Cậu cười nói: "Trước tiên em phải tiết kiệm đủ tiền mua sữa bột cho con đã."

Cậu lại nói những lời này, Ninh Mông bất đắc dĩ thở dài: "Bây giờ em còn trẻ, chị cũng không già lắm, đối với chuyện trẻ con này, chúng ta nên có kế hoạch lâu dài."

"Kế hoạch lâu dài?" Khóe mắt Thẩm Dạng hơi cong lên, cậu cúi người xuống, đặt đôi môi mỏng lên tai cô, hạ giọng nhẹ nhàng hỏi: "Mông Mông, chị thích lâu dài sao?"

Khuôn mặt già của Ninh Mông đỏ bừng, cậu luôn rất kiêu ngạo khi nói đến phim khiêu dâm nhưng cô cũng không chịu thua, cô đẩy cậu ngồi xuống ghế sô pha. Ninh Mông vuốt cằm cậu, quyến rũ cười nói: "Loại chuyện này thăm dò sâu cạn không phải sẽ biết được rất rõ sao?"

Ánh mắt của Thẩm Dạng dường như sáng hơn một chút, cậu tự giác nằm yên cũng không giãy giụa, bộ dáng vô cùng hợp tác.

Có vẻ như hôm nay bọn họ sẽ lại có một trận chiến cả ngày.