Nữ Chủ, Phong Thái Của Cô Đâu Rồi

Chương 6: Đi con đường của nam chính, khiến nam chính không còn đường để đi (6)



Trợ lí đứng ở bên cạnh vội vàng đỡ lấy ông rồi vỗ nhẹ lưng, "Ông chủ, ngài bình tĩnh! Bình tĩnh!"

Lão gia tử thật vất vả mới ổn định được hơi thở, ông đưa ngón tay ra chỉ thẳng vào mũi của Ninh Mông rồi không hề có chút khách khí mắng: "Cô, cái người phụ nữ này qua nhiều năm vẫn chua ngoa cay nghiệt như vậy!"

Nhớ năm đó, ông ta tìm tới Ninh Mông, cũng giống như hôm nay muốn dùng tiền ép cô rời xa Lãnh Vân Đình, thời điểm đó Ninh Mông còn chưa có xuyên qua, nữ chính "Ninh Mông" thật ra cũng chỉ như một công cụ không có linh hồn, không có ý thức thuận theo cốt truyện mà thôi.

Dựa theo cốt truyện, cô ấy cự tuyệt khoản tiền kia, nhưng vẫn biết mình đối với Lãnh Vân Đình có quá nhiều chênh lệch, cho nên cuối cùng quyết định rời khỏi Hoa Hạ. Sau đó lại theo sát sự phát triển của kịch bản, nhờ vận khí tốt cộng thêm bản thân ngày ngày cố gắng không ngừng nghỉ, cuối cùng "Ninh Mông" đã vịt hóa thiên nga, thành công vẻ vang trở về nước.

Lãnh lão gia luôn tự tin mình có đủ bản lĩnh để trừ khử những kẻ ôm ảo mộng chim sẻ hóa phượng hoàng, ông không phải không biết Lãnh Vân Đình đang bao nuôi phụ nữ, nhưng là đàn ông mà, có tiền có quyền, lại không uống rượu hút thuốc lá, có một người đàn bà bên cạnh làm trò tiêu khiển không phải rất bình thường sao?

Cho nên ông ta mấy năm nay đối với chuyện của Lãnh Vân Đình đều là mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng Lãnh Vân Đình lại bởi vì người phụ nữ Tô Thiên Thiên này mà dính dáng tới đồn cảnh sát, luật pháp không phải là chuyện có thể dễ dàng giải quyết, lão gia tử lúc này mới ý thức được chuyện nghiêm trọng, gần đây quản lí rất nghiêm, ngày ngày nghĩ cách đuổi Tô Thiên Thiên bên người cháu trai đi.

Nhưng có lẽ hôm nay ra ngoài Lãnh lão gia quên không xem vận hạn hoàng lịch nên hết lần này tới lần khác mới đụng phải kẻ đã thoát thai hoán cốt Ninh Mông!

Ninh Mông lạnh lùng "A" một tiếng, ánh mắt băng lãnh cao ngạo tựa như không có tiêu cự, "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo."

Mái tóc dài đen nhánh tán loạn sau lưng, dưới ánh trăng trong trẻo như được mạ lên một tầng sáng bạc hệt như thần nữ, Tô Thiên Thiên nhất thời không kìm được giơ tay lên ôm ngực mình.

Ninh Mông mặc một thân váy dài màu trắng đơn giản mà hào phóng, gương mặt tinh xảo không mang chút biểu tình nào, khí khái nam nhi kiêu căng cuối cùng lấn át toàn bộ đám đàn ông xung quanh... Đợi một chút, khí khái nam nhi?

Cánh tay Lãnh lão gia run run chỉ Ninh Mông, "Cô... Cô làm sao có thể..."

Trợ lí vội ở một bên khuyên nhủ, "Ông chủ bình tĩnh!"

"Cô làm sao có thể lấn át khí thế của tôi!!!?"

Hả???

Ánh mắt của trợ lí nghi vấn nhìn ông chủ của mình.

Đúng vậy, ông chủ chính là đang quan tâm cái này!

Nhớ trước đây, Lãnh lão gia từng mua hẳn một hòn đảo nhỏ tặng cho em gái nhỏ, dùng phi cơ tư nhân vận chuyển nước đá lên dãy Hi Mã Lạp Sơn làm mì lạnh cho em gái nhỏ ăn. Hơn thế nữa còn dùng bom nguyên tử tạo điện để bắn tràng pháo hoa lấy lòng người đẹp, ông ta một mực tin chắc mình là bảo đao chưa già, cho nên ông ta làm sao có thể bị khí thế của một con nhãi ranh lấn át!

Ninh Mông vén sợi tóc trước ngực ra sau ót, bướng bỉnh bất tuân liếc nhìn lão gia tử, "Chờ dáng dấp ông đẹp như tôi thì hẵng thắc mắc."

Mặt Lão gia tử chợt đỏ bừng, từng người từng người gặp qua ông đều nói ông còn như năm đó anh tuấn mê người, ai ngờ trực tiếp tạo ra cho ông một nhận thức sai lầm về bản thân mình, câm nín hồi lâu, lão gia tử cuối cùng phun ra một câu, "Rất tốt, cô nhóc, cô đã thành công thu hút sự chú ý của tôi."

Tiếng nói vừa dứt, Lãnh lão gia liền xoay người lên xe, có vẻ vô cùng tức giận. Qua một lúc, cửa kính xe bỗng kéo xuống, ông ta hung tợn nói: "Cô chờ đó!"

Cái giọng điệu kia cùng câu "Tan học chớ chạy, tao gọi ba tao tới đánh mày" không khác lắm.

Ninh Mông lãnh đạm "Ồ" một tiếng.

Cửa kính xe đóng lại, xe xé gió mà đi, nhìn dáng dấp tài xế có chút vội vã.