Nữ Chủ, Phong Thái Của Cô Đâu Rồi

Chương 8: Đi con đường của nam chính, khiến nam chính không còn đường để đi (8)



Ban đêm gió lạnh bắt đầu nổi lên, nhiệt độ dần hạ thấp...

Người cuộn tròn trên ghế dài chậm rãi mở mắt, quanh quẩn bên mũi cậu có hương đồ ăn thơm phức, thân thể khẽ nhúc nhích phát hiện đụng phải thứ gì phía sau, cậu ngồi dậy thì thấy ở trên ghế dài có một cái túi.

Cậu nhìn chằm chằm cái túi hồi lâu, mắt hơi chớp, vươn tay ra nhấc cái túi lên tính xem thử. Trong túi là vài quả trứng lòng đỏ và một bình nước.

Cái túi này rất sạch sẽ, lòng đỏ trứng được gói trong túi cẩn thận, nắp bình cũng đóng chặt, nếu nói đây là một trò đùa dai thì chẳng phải là quá hao tổn tâm sức rồi sao?

Ánh mắt cậu dừng lại ở trên chiếc móc khóa nhỏ nằm trong túi, một tay cầm lấy chiếc móc chìa khóa kia rồi cậu ngước mắt lên nhìn nhưng lọt vào tầm mắt chỉ có màn đêm vô tận, cũng không nhìn thấy được thứ gì khác.

Ninh Mông từ rất sớm đã rời khỏi giường, cô sửa soạn đơn giản một chút liền ra cửa, tuy chẳng muốn cùng nam chủ giả Lãnh Vân Đình chơi trò ngược luyến tình thâm, nhưng cô có chính sự bắt buộc phải làm.

Tại bồn hoa, ánh mắt cô không tự chủ được dừng lại ở ghế dài, nam sinh cuộn tròn trên ghế dài đã biến mất thay vào đó là một đóa cúc dại trắng muốt.

Đóa cúc non tựa lưng vào ghế ngồi, bộ dạng thật đáng yêu...

Ninh Mông do dự trong chốc lát một lúc sau vẫn quyết định đi qua, cô đưa tay cầm lấy đóa hoa rồi lại ngẫm nghĩ, một lát sau mới gật đầu nói: "Cũng khá là đẹp, cái này coi như là quà cảm ơn vậy."

Cô đặt hoa vào trong xe, rồi lái xe tới trung tâm thành phố, lúc ấy đã là 9 giờ sáng.

"Thế nào đại biên kịch, chúng ta hoàn toàn có thể lấy nơi này làm cảnh quay chụp chứ?" Mai Lao Phách xoa bụng bia cười tủm tỉm nói: "Nghe nói nơi này trước kia là trường học cũ của cô, ở đây quay chụp cảnh vườn trường, khẳng định rất tuyệt."

Mai Lao Phách là một trong những đạo diễn nổi tiếng, thường xuyên quay một ít bộ phim truyền hình tình yêu máu chó, sau khi ratings phim công bố, người ta thường khinh thường nói hắn quay cảnh không có chiều sâu, nhưng lại hâm mộ ratings phim truyền hình của hắn.

Ninh Mông nhìn một vòng phong cảnh trường học, cô gật đầu: "Có thể."

Ở trong giới, kịch bản của Ninh Mông rất nổi, bởi kịch bản của cô đầy cảnh máu chó, đã thế lại có một phong cách riêng, rất cuốn người, rất hấp dẫn. Ví dụ như cô có đang viết kịch bản có hai nữ chính.

Nữ chính một là thực tập sinh trong công ty nhỏ, lại được tổng tài để mắt coi trọng, nhưng xui thay vị tổng tài này đã có hôn thê chính là nữ chính hai, hơn nữa gia đình lại kịch liệt phản đối. Nữ chính một vì thế mà ra nước ngoài. Nhiều năm sau, nữ chính một thông minh xinh đẹp cùng long phượng thai về nước, còn ở nước ngoài thông đồng với nam phụ đẹp trai nhiều tiền.

Cuộc hôn nhân giữa tổng tài cùng nữ chính hai có nguy cơ đứng trên bờ vực tan vỡ, lại bởi vì việc kinh doanh của gia tộc bị tổng tài thâu tóm, cô ấy không còn chỗ dựa liền ấm ức sinh bệnh mà nằm liệt giường, được nuông chiều từ nhỏ tới lớn con gái ở trước giường cô ấy khóc thút thít, nữ chính hai bỗng nhiên tỉnh lại, cô ấy ôm lấy con gái kiên nghị nói: "Mẹ tuyệt đối sẽ không để con theo hướng ấy, không để con có kết cục đáng buồn như vậy!"

Nữ chính hai đã sớm trọng sinh, không chỉ muốn chinh phục bắt tra nam tổng tài quỳ xuống, mà ngay cả anh em tốt của tổng tài, cậu của tổng tài cũng đều bị nữ chính hai hấp dẫn, đang giữa lúc nữ chính một và nữ chính hai đại chiến thì tận thế đến!

Tang thi vây thành, một cuộc khảo nghiệm nhân tính huyết nhục bay tứ tung đã bắt đầu rồi!

Mai Lao Phách dùng chính kinh nghiệm quay phim của mình tưởng tượng để quay kịch bản bá đạo tổng tài yêu tôi, mommy ôm bảo bảo chạy, còn có nữ phụ trọng sinh phản công, cộng thêm xác không hồn thời mạt thế..... Đây đương nhiên sẽ là một kịch bản bùng nổ!

Re: Có bộ phim này chắc phải đội mũ bảo hiểm trước để đề phòng tác giả cua khét lẹt:v

Hiện tại bọn họ đang ở trường cao trung(*) xem cảnh, đang có ý muốn ở trường học này chụp cảnh tang thi đột kích.

(*) trường cấp 3

Ninh Mông đối với chính kịch bản của mình rất theo đuổi sự hoàn mỹ, cô vẫy tay với Mai Lao Phách, "Anh giúp tôi yên tĩnh trong chốc lát, tôi phải ngẫm lại kịch bản xem phương diện xử lý như nào mới là tốt nhất."

Mai Lao Phách cũng không dám gây cản trở đến việc đại biên kịch sắp xếp kịch bản, nên đã mau chóng mang người đi tới nơi khác làm việc.

Ninh Mông vừa đi tới rừng cây vừa vuốt cằm, cuối cùng dừng chân trước một thân cây lớn. Cô hắng giọng, giương nanh múa vuốt nói: "A! Tôi không thể khống chế được chính mình nữa rồi! Mấy người mau đi mau! Không cần lo cho tôi!"

Cô nhếch môi, nhe răng từ sau lùm cây thấy được một nam sinh cùng với mèo.

Trên tay nam sinh đang vỗ về mèo có vết thương mới cũng có vết thương cũ, tay còn lại của cậu thì đang cầm một chiếc bánh quy nhỏ, đồng phục cậu mặc trên người rất to và rộng, điều đó chỉ làm cậu trông càng trở nên gầy ốm. Lúc này, cậu đang ở dưới gốc cây ngây ngốc nhìn Ninh Mông, khuôn mặt có dấu vết xanh, tím không lộ ra cảm xúc nào.

Tóc mái màu đen hơi che mắt lại, cậu nhẹ chớp mắt một chút, không thể hiện ra nhiều cảm xúc.

Ninh Mông rụt rè rút tay lại, vừa đoan trang vừa bình thản ung dung cười, "Buổi sáng tốt lành nha, nhóc đáng yêu."

Lông mi cậu khẽ run.

Nhóc đáng yêu mà cô đang nói rốt cuộc đang chỉ là mèo hay là người đây?