Nữ Chưởng Môn Mao Sơn: Anh Nhi Oán

Chương 1



1.

Tôi tên là Lý Tương Liễu, là truyền nhân đời thứ 432 của phái Mao Sơn.

Sư phụ của tôi ra biển rồi mất tích, vậy là tôi đã trở thành chưởng môn phái Mao Sơn đời tiếp theo.

Gần đây bởi vì nghèo đến mức không còn cách nào khác cho nên tôi đã thuê một căn nhà ma ở vùng ngoại ô thành phố.

Tôi dựa vào việc làm thầy bói trên phát sóng trực tiếp mới miễn cưỡng sống sót được.

Lúc tôi không nghĩ và cũng không để ý đến chuyện này lắm thì có người đã tìm tới cửa.

Sáng sớm, tôi mở phòng phát sóng trực tiếp với đôi mắt đẫm lệ, vừa mới chào hỏi mấy người hâm mộ cú đêm thức cùng tôi thì đột nhiên cửa chính bị người ta đập mạnh.

Âm thanh rất lớn khiến cho tôi giật bắn cả mình, tỉnh ngủ luôn.

Tiếp theo, một giọng nói the thé thét lên!

“Mở cửa! Ai cho phép cô sống ở đây? Cô có biết cô sống ở đây đã gây ra bao nhiêu tổn thương tâm lý cho trẻ con nhà tôi hay không hả?"

2.

Tôi nghe đến đây liền đứng hình và nói với mọi người đang trong phòng phát sóng trực tiếp:

"Sao giọng có thể to đến thế? Buổi tối ngủ không ngáy phải không?"

Bellamy: [Ha ha ha, Streamer* đừng nhây nữa~]

* Streamer là những người thực hiện phát sóng trực tiếp (streaming) trên các nền tảng online như mạng xã hội (Facebook, Instagram, Tik Tok, Twitter) hoặc Youtube. Nội dung họ truyền tải khi streaming thường là về cách chơi game (Liên Minh Huyền Thoại, Liên quân Mobile, PUBG,...), cover các bài hát, bình luận về một chủ đề nào đó đang “hot” trên mạng xã hội hay chỉ đơn giản là trò chuyện với nhau qua hình thức online.

Những người khác đang xem trực tiếp cũng nghe được.

[Thật đáng sợ, sáng sớm người này làm như vậy không phải là đang làm phiền người khác hay sao?]

[Đúng rồi, người này quá khoa trương rồi. Tôi ghét nhất loại hàng xóm như vậy, còn không cho Streamer sống ở đây nữa, bà ta nghĩ rằng mình là ai chứ?]

[Streamer, cô nghĩ lại xem có làm gì mất lòng người ta không? Nghe giọng chắc là một người già, không có lý do gì mà người ta vô duyên vô cớ nhằm vào Streamer có phải hay không?]

Tôi xoa xoa mặt.

Tôi vừa nghĩ không nợ tiền người ta, vừa liếc nhìn hoàng lịch.

...Hôm nay nên ra ngoài.

Lúc này tôi mới hiểu.

"Quả nhiên, không ra khỏi cửa, không nhìn hoàng lịch thì sẽ gặp chuyện không may...”

Tôi đứng dậy chuẩn bị đi mở cửa, suy nghĩ một chút lại rút điện thoại di động đang phát sóng trực tiếp xuống nhét vào túi áo trước ngực.

Nếu tôi nhớ không nhầm người đang ngoài cửa là bà lão nhà bên cạnh.

Nghe chủ nhà nói, người ở nhà số 8 khu 10 trấn nhỏ Hà Đường nổi tiếng khó chọc.

Bổn chưởng môn phải thận trọng.

Bà ta còn đang gõ cửa, mấy câu nói tục tĩu làm cho người ta không thể tin được đây là những lời mà một bà lão có thể nói ra.

"Cô đã có gan ở nơi này thì phải có bản lĩnh đi ra! Có biết kính già yêu trẻ hay không, có biết thông cảm cho người già một chút..."

Tôi kéo cửa ra, bà lão đang gõ cửa sửng sốt, thoáng một cái không đứng vững, lảo đảo ngã về phía trước.

Tôi sợ tới mức vội vàng đỡ lấy: "Cẩn thận, cẩn thận, bộ xương già này của bà mà té vào chỗ tôi thì sẽ thật lãng phí.”

Bà lão khoảng 50 - 60 tuổi, mặt mày hung dữ, môi ngắn mà mỏng, lúc này nghẹn đỏ mặt tức giận nói: "Tránh ra!"

Bà ta đẩy tôi ra rồi chống nạnh định mắng tiếp.

Tôi giơ điện thoại lên nhắm ngay vào bà ta!

“Ôi chao! Bà ơi, bà có chuyện gì thế?”. Google‎ 𝐭ra𝗇g‎ 𝗇à𝐲,‎ đọc‎ 𝗇ga𝐲‎ khô𝗇g‎ quả𝗇g‎ cáo‎ ++‎ 𝘛r𝗨‎ 𝓶𝘛ru𝐲e𝗇.v𝗇‎ ++

"Bà nói đi, tôi đang phát sóng trực tiếp, có hơn mười nghìn fan, chúng tôi cùng nhau nghĩ cách cho bà nhé!"

Bà lão thoáng cái đã nghẹn họng, sắc mặt nghẹn đến tím tái.

Phòng phát sóng thì vui đến điên rồi, độ nổi tiếng đột nhiên tăng vọt!

[Ha ha ha ha! Vẫn là hương vị ban đầu, bà lão này thoáng cái đã bị nghẹn chết rồi, mắng không ra lời!]

[Streamer được đấy, ha ha tôi đã học được, nhưng mà tôi không có fan thì phải làm sao bây giờ?]

[Tôi muốn xem Streamer đoán mệnh, mấy đại ca hãy tặng một nghìn pháo hoa, để Streamer tính một chút mệnh của bà lão kia nào!]

[Đồng ý! Đồng ý!!!]

Cũng là lúc này, có thông báo nhận được quà tặng.

[Gia Lam Thụ Chi Hoa đã tặng 50 tên lửa!]

Tôi thấy sau gáy mình tê dại, thoáng cái đã tràn đầy sức sống!

Lúc này bà lão cũng kịp phản ứng, đẩy điện thoại di động của tôi ra.

"Cô dọn ra ngoài đi, phòng này không cho người ở!"

“Tại sao? Tôi nhớ chủ nhà này là ông chủ Cố lương thiện của tôi mà? Bà là...?”

Bà ta dường như đã nổi giận:

"Cô có biết trước đây từng có kẻ giết người ở trong căn phòng này hay không?"

"Biết chứ, tôi bắt đấy, anh ta rất béo nặng khoảng một trăm cân, vậy thì sao?"

Bà lão ngẩn người: "Cô bắt?”

"Đúng vậy, bà muốn trao thưởng cho tôi sao?"

Bà ta cuống lên:

“Thật là vớ vẩn! Cô nói bậy bạ cái gì thế?!”

“Bảo cô chuyển thì cô chuyển đi!”

"Cô có biết chỉ cần cô ở trong cái phòng này làm ra một chút tiếng động nào thì cháu ngoan của tôi sẽ cho rằng tên tội phạm giết người đã về, cả đêm nó sẽ không thể ngủ ngon được hay không?"

"Cháu ngoan của tôi nếu như không ngủ ngon được thì cô bảo nó làm sao phát triển thân thể đây?"

"Nó không lớn được, sau này đi học, đi làm, tìm vợ, như thế không phải tất cả mọi chuyện đều do cô làm lỡ hết à?"

"Cô có thể có chút lương tâm được hay không? Suy nghĩ cho nhà chúng tôi một chút đi!"

Bà ta nói xong thì thở hổn hển, tôi mở to hai mắt nhìn.

Đánh chết tôi cũng không nghĩ tới bà ta không cho tôi ở đây là vì lý do này.

Tôi có làm phiền người khác sao?

Tôi nhớ vách tường này có cách âm, dép lê đi cũng không có tiếng động, khi cười tôi cũng che miệng. Nhà ai có một người hàng xóm như tôi không mà tới cửa dập đầu một cái?

Phòng phát sóng trực tiếp giờ khắc này cũng không nhìn thấy bình luận nào.

Bà lão sát vách, kinh khủng như vậy, một chiêu trực tiếp làm tất cả mọi người không nói nên lời.

Bà lão thấy tôi không nói lời nào, hỏi:

"Sao vậy? Có phải là đã chột dạ không dám nói gì nữa hay không?”

Tôi nhìn bầu trời quang đãng ngoài cửa sổ, chán nản nói:

"Mấy ngày nay trời hanh khô, dù sao cũng không mưa. Tôi vốn tưởng rằng đã đến mùa hạn hán rồi chứ, tuyệt đối không ngờ... Thì ra là do bà khiến tôi hết chỗ nói rồi."

Bà lão nghe không hiểu, vênh váo hống hách nói: "Tóm lại, cô mau chóng dọn ra ngoài cho tôi!"

Tôi ho khan một tiếng, vẫn quyết định giải thích một chút.

Sau khi sắp xếp từ ngữ hoàn chỉnh, đảm bảo bà lão có thể nghe hiểu được, tôi nói:

"Bà à, là như vậy, cháu trai của bà bao nhiêu tuổi rồi?"

Nhắc đến cháu trai của mình, rõ ràng tâm trạng của bà ta đã tốt lên, hừ một tiếng nói:

"Một tuổi, đây chính là cháu trai độc đinh của Điền gia chúng tôi, rất quý giá~"

“Độc đinh? Nhà bà chỉ có một đứa bé?”

Bà ấy kiêu ngạo nói:

"Đương nhiên, đó là cháu đích tôn bảo bối của tôi!"

Tôi kinh ngạc:

"Vậy cháu gái lớn bị bà dìm chết không tính sao?"

Phòng phát sóng trực tiếp đứng hình một chút rồi bùng nổ!

Mà cũng không đợi bọn họ lên tiếng, bà lão nhảy dựng lên và chửi rủa!

“Cô nói bậy bạ cái gì đấy! Ai dìm chết nó chứ? Là tự nó rơi xuống! Cô cũng đừng vu oan cho tôi!”

Phòng phát sóng trực tiếp nổ tung!

[Trời ơi, bà ta thừa nhận rồi! Bà ta thật sự có cháu gái lớn, thật sự là bị chết đuối! Làm thế nào mà Streamer tính được vậy? Đỉnh dã man!]

[Mọi người xem vẻ mặt của bà ta đi, cô bé bị dìm chết thật à? Bà ta độc ác quá! Tôi thậm chí không thể tưởng tượng nổi!]

[Đây không phải là kịch bản chứ? Thật không thể tưởng tượng nổi. Làm thế nào mà Streamer nhìn ra được vậy???]

Tôi khó hiểu nói:

“Không phải bà dìm chết sao? Không thể nào?”

"Bà nhìn bà đi, lông mày ngắn, xương mày nhô ra, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn nhưng lại bị lông mày chặn lại, cái này gọi là che nắng tụ âm, lòng dạ độc ác sẽ tự hiện."

"Còn có xương gò má của bà nhô cao. Người có xương gò má cao sẽ mang lòng đố kỵ, của bà cao như vậy, bà muốn có con trai như nhà người ta đến điên rồi?”

"Mà quan trọng nhất là hai hàng lông mày mệnh cung của bà có hai đường nếp nhăn thẳng đứng. Đường nhăn dựng thẳng là đường con cái, bà có hai con trai, nhưng một đường nhăn phía dưới lại bị cắt ngang. Đây cũng là một người con cháu của bà sẽ chết sớm. Sao bà lại nói tôi đang nói bậy được?"

Bà lão mở to hai mắt: "Cô câm miệng."

Bà lão xoay người hốt hoảng chạy về nhà, kéo cửa mấy lần mới mở ra được.

Cảnh tượng này không chỉ có mình tôi mà người trong phòng phát sóng trực tiếp cũng nhìn ra có điều không đúng.

[Trời ạ! Phản ứng này của bà ta! Chẳng lẽ thật sự là bà ta đã dìm chết cháu gái của mình à?]

[Làm sao bây giờ? Có cần báo cảnh sát không?]

[Gọi cảnh sát làm gì! Loại chuyện này tôi thấy nhiều rồi, chính là bọn lừa đảo giang hồ hù dọa bà lão mà thôi, mọi người đừng bị Streamer lừa gạt!]

[Đúng vậy, ai có thể chỉ nhìn mặt mà đã biết đối phương từng giết người? Vậy thì sẽ thật đáng sợ, không chừng hai người này còn quen biết nhau, đang diễn cùng nhau đấy!]

Một đám người bên dưới phụ họa đồng ý theo.

Tôi không nói gì, xoay người quay về phòng.

Khi tôi về đến nhà thì đóng cửa lại.

Đột nhiên trong phòng vang lên tiếng mèo kêu.

Những người không tin tôi lại bình luận lần thứ hai.

[Các người nhìn xem, nhất định là mèo của Streamer làm phiền người xung quanh. Bà lão vừa rồi mới đến đuổi người, nếu không một người già sống lâu như vậy rồi làm sao có thể không khoan dung với người khác như vậy chứ?]

[Đúng vậy, tôi phiền nhất là người nuôi thú cưng trong khu chung cư!]

Người hâm mộ giúp tôi giải thích: [Streamer xưa giờ chưa từng nuôi mèo, đây nhất định là của người khác.]

“Không, không, không, không.”

Tôi đong đưa ngón tay phủ nhận.

Fan trong phòng phát sóng trực tiếp không tin, tôi cười quỷ dị nói:

“Đó cũng không phải là tiếng mèo kêu đâu...”

"Đó là tiếng khóc của cháu gái lớn nhà họ Điền đấy!”

Âm thanh vừa rồi phát ra từ nhà bà lão bên cạnh.