Nụ Cười Của Hoa Hướng Dương

Chương 21: Nguyễn Hoàng Anh Thiên, thích Dương Ngọc Huyền Anh, rất rất lâu rồi...



Cai lệ Thiên Thiên tát vào mặt chị một cái bốp, rồi hắn cứ nhảy vào cạnh con Khuê đang xám mặt, tôi chuyển sang thế chủ động:

- Mày trói ngay chồng bà đi, bà cho mày xem!

Thời khắc này chị chờ lâu lắm rồi, chị sẽ hành hạ hai đứa bay ra bã.

Tôi sấn đến, bốp vào mặt thằng Hoàng một phát, đá vào chân rồi vứt bên xó.

Thằng Thiên bị tôi tóm tay, lẳng đè lên thằng Hoàng. Phối hợp ăn ý, tiếng hai tiểu cô nương thất thanh:

- A, chị Dậu đáng yêu, chị tha em.

- Hic, loại đàn bà đanh đá!

Rồi 'anh Dậu' lên tiếng:

- Ê, đanh đá thế? Nó quẳng mày vô tù thì sao?

- Bố mày dúi hai thằng ấy vô cùng chứ sao.

Haha, tôi nghĩ khoảng 2 giây, nói:

- Đi thôi mình ơi.

- Đi đâu hả mình?

- Cao chạy xa bay, bỏ trốn giữa cuộc đời gian khổ!

Tôi khẳng định chắc nịch. Rồi hai đứa đưa nhau chạy biến trước sự ngỡ ngàng của bàn dân thiên hạ.

- Và thế là, hai chúng nó chạy được, hạnh phúc về sau. Con Thương lên lời kết.

Vl, cái kết này khiến dân tình ngớ người, xong lại cười vỡ lên.

Vì sự thông minh, lanh lợi của ta nên vác về Giải Nhất, lượng vote cao ngất trời.

Các thầy cô đánh giá hết lời:

- Có sáng tạo, rất thông minh!

Thay quần áo, chúng tôi cũng chung một hướng sau khi nhận tiền:Quán ăn mới mở.Ngon luôn, quán này chuyên nhiều đồ ăn và đồ lưu niệm nữa. Nhân dịp đá thầy Khánh thì phải ăn chơi thật hoành tráng.

Rút kinh nghiệm lần trước, hôm nay sẽ không rượu bia nữa.

- Cho ly trà sữa, chị chủ quán xinh đẹp ơi!!!

- Ly cam ép nào, con này mày uống nước dâu tây đi.

- Đĩa hướng dương, 35 cái đùi gà, mấy gói đồ ăn vặt ạ!!!

Con Hồng đứng lên, nói:

- Tao vô phụ chị. Ăn nó vừa vừa thôi, nhà tao không cung cấp đủ.

Uầy, hoá ra quán nhà con Hồng, giờ mới biết nha.

- Người quen có giảm giá không nàng ơi?

- Có cái đầu gối!!!

Ăn uống vui vẻ lắm, đông đủ lắm. Thoải mái ghê, mấy khi có thời gian tâm sự vậy. Chúng tôi ngồi tầng hai, chỉ có đúng lớp 11C, nói lại vụ kịch Tắt Đèn ấy.

- Đcm thằng Hoàng bị con Huyền Anh lôi đầu đi sủa hài vãi.

- Ờ, con Thương xông vô nói câu hãi hết cả người.

- Đừng có nói chị gái xinh đẹp như vậy chứ!

Nói chung là vui, tôi có công nhiều nhất, chúng nó ép lên phát biểu.

- Nói chung là vui rồi, kịch diễn ra xuất sắc, chỉ có điều...

Chúng nó nhao nhao nghe như fan nghe idol nói.

- "ánh chưa đã!

Chúng nó chê ỏng eo, nói mình đanh đá, ghê gớm.

Tội nghiệp hai tên cai lệ, đứa bị bầm tay, đứa bầm chân. Nói chung hy sinh vì nghệ thuật.

Cái Giải Nhất này đã kéo thành tích thi đua lên vun vút. Thầy Khánh được hôm tự tin, oai phong, lẫm liệt đi lên phòng hội đồng. Mỗi tội đi được chừng hai mươi, ba mươi bước thì ngã, chúng tôi cười như được mùa.

Này, chụp lại khoảng khắc đáng nhớ ấy, ghim ngay lên group trường.

Trong này, chỉ cần đăng bài xin ảnh dìm một thầy cô nào đó, ngay ngày mai bạn sẽ có rất rất nhiều ảnh độc và bựa. Kể cả học sinh.

Tôi thì dành dung lượng lưu truyện rồi, rảnh hơi đâu mà lưu mấy cái đó. Nhưng thầy Khánh, cô Thanh, cô Lê là ngoại lệ, lưu nào lưu nào.

Được hôm bạn Quốc xuất hiện, hẹn mình gặp ở phòng thay đồ. Ra về rồi, gặp nhau làm méo gì?Tôi ậm ừ, suy nghĩ rồi đồng ý. Nhìn thằng Quốc kéo tay tôi theo ngay sau nó.

Đến phòng thay đồ, chợt nó đẩy tôi vô trong, khoá trái.

Tôi bất ngờ lắm, không kịp phản ứng, nằm ra sàn.

Đứng dậy, đập cửa, cứu vãn tình hình.

- Anh Quốc anh làm gì vậy, thả em ra.

Tiếng cười của rất nhiều người sau tấm cửa sắt, tiếng thắng Quốc vang lên, rõ mồn một:

- "Loại con gái như em chỉ biết bám thằng Thiên thôi, không có nó thì cũng chỉ là con ăn hại."

Bám mả cha mày, tôi quát:

- Mau mở cửa, nếu tôi thoát ra, đừng trách!

- Trời ơi! Sợ quá Huyền Anh ạ. Em cứ vui vẻ mà tận hưởng nhé!

Rồi tiếng bước chân xa dần, mặc cho tiếng hét và tiếng đập phá của tôi.

Trong này nóng vãi, vã mồ hôi. Cái cửa sắt cứng bỏ mẹ, phá thế éo nào được.

Chẳng thể trong này mãi, tôi đành suy nghĩ. Mà nóng quá, mệt nữa, đầu óc cứ lung tung beng lên.

Chợt,tôi nghĩ suy: Khoá gập, là đẩy lên là được, có cái khe, cần thứ gì đó chắc và mỏng để luồn qua. Nhưng có cái gì mà qua cái khe nhỏ ấy, rồi đẩy lên???

Lục cặp sách, không có gì giúp. Nhìn lại, kẹp giấy?

Ừ, kẹp giấy nhỏ, may ra luồn được.

Tôi cố gắng tưởng tượng ra cái chốt hạ ấy rồi kéo theo đúng hướng.

Cạch, mở ra rồi. Nhưng cũng rất không may, cái kẹp giấy bị ghì chặt, gãy đôi.

Hic, tiếc quá! Đẹp vậy mà gãy đúng là phí phạm.

Chưa kịp lết cái người ra thì có bóng người chạy lại. Cứu rồi, IQ mình cũng gọi là năm chữ số mới thoát ra khỏi cái lò di động này.

Nhưng người ta vô thì mình cũng thoải mái ngất tới nơi, chỉ nghe tiếng gọi nhỏ bên tai:

- Tỉnh, này!

- Cố lên, tao xin mày...

Rồi, còn lại là một màu đen...

Tỉnh dậy, không phải phòng y tế, nơi này, lạ quá!

Đặt chân xuống thì cánh cửa mở ra. Một cô trông khá già nhìn tôi, nói vọng xuống:

- Bà chủ, cậu chủ ơi, cháu ấy tỉnh rồi.

Ủa, chẳng lẽ mình nhầm, mình ngất trong trường chứ có phải giữa đường đâu?

Mẹ thằng Thiên xuất hiện, phong bật máy lạnh, mát mẻ vô cùng, nghĩ lại cái lò vi sóng khổng lồ ấy. Đáng sợ, quá đáng sợ!!!

Mẹ nó ân cần ngồi trên giương, cầm tay tôi. Ngay sau là thằng Thiên. Mẹ nó ân cần, dịu dàng hỏi tôi:

- Cháu có sao không, thằng Thiên đưa cháu về, xe cháu được để dưới nhà. Tôi lắc đầu, lễ phép:

- Dạ, cháu không sao, cảm ơn bác!

Mẹ nó cười hiền, thằng Thiên bấy giờ lên tiếng:

- Mẹ ra đi, tụi con có chuyện.

Mẹ nó gật đầu, trước lúc đi ra khỏi phòng còn không quên nháy mắt với tôi một cái. Tôi tạm thời chưa hiểu chuyện gì cả.

- Mày sao thế? Tôi hỏi.

- Ổn không?

Tôi gật đầu lia lịa, không ổn cũng phải gật. Hiếm khi bạn ý mới kiệm lời như này, vẻ mặt còn bực bực, tôi dỗ dành:

- Trời ơi, bé Xuân Xuân khó chịu hả? Chị thương, chị thương.

Nó quát lên, kệ lời nói của tôi:

- Mày sao thế? Nguy hiểm không biết ứng cứu, nguy hiểm không biết gọi tao? Sao mày có ngu ngốc, dại khờ vậy chứ?

Tôi bắt đầu cảm thấy không đúng, nó là cái quần đùi gì mà dám nói vậy?

- Này chính mày kêu không để chuyện đó xảy ra mà vẫn để tao gặp nguy hiểm. Tao cũng phải tự nát óc suy nghĩ cách thoát ra chứ, chờ mày tao thành heo quay bảy món hay gì?

Nó khựng lại, thì đúng. Nó là người hứa, nó cũng chính là người thất hứa...

Tôi can đảm nói ra một câu, cả cuộc đời chưa bao giờ thiếu suy nghĩ như vậy:

- Rốt cuộc mày coi tao là bạn, hay thích tao luôn rồi?

Chợt nhận ra, tôi đã ngu xuẩn nói lên cái mẹ gì vậy. Lời nói thì như cốc nước hắt đi, không thể hứng lại được...

Tôi chữa cháy:

- Xin lỗi, tao...

Nhưng chưa kịp làm gì, có người lao vào tôi, nói nhỏ, nhỏ lắm, nhỏ kinh khủng, nhưng đủ để nghe:

- Ừ, tao thích mày...

Mùi bạc hà và sữa quấn quanh đầu chóp mũi, lời nói cửa nó cũng quấn chặt lấy trái tim tôi. Tiếng tim đập của nó rất to và rõ, rất dễ nghe. Nhưng chuyện là, Huyền Anh đang mê man lời nói ấy, mặt đỏ lên.

Nóng quá, điều hoà chạy vù vù mà vẫn nóng, nóng chết đi được. Nó nói lên, bám chặt tôi thêm nữa. Tôi ấp úng:

- Mày nói gì thế? Tao...

Tuy nghe rõ nhưng xem xem tai mình có bị gì không. Nhưng lời khẳng đinh ấy đã nói lên:

- Tôi, Nguyễn Hoàng Anh Thiên, thích Dương Ngọc Huyền Anh, rất rất lâu rồi!!!

Ngày ấy, câu từ chối cất lên, một kẻ bực tức thẳng tay đuổi tôi ra ngoài. Trời mưa, đớn đau làm sao!