Nụ Cười Của Hoa Hướng Dương

Chương 42: Thiên luôn bận nhưng nếu với Huyền Anh thì không!



- Sao ngươi biết ta không được lòng khách hàng?

Ra là vậy, tôi cũng giải thích cho ông ta hiểu:

- Nhìn xem, lời lẽ thô kệch, đã thế tính tình còn hung hăng. Ai lại muốn đầu tư cũng người như thế?

Được thể, ông ta gật đầu, tôi tiếp tục:

- Cho thằng Thiên lên chức quản lý vì rất hút khách hàng, uy tín thôi chưa đủ, thứ là cần là cởi mở và thực sự được tin dùng và hài lòng.

Có lẽ mấy lời lẽ ấy khiến ông ta có cái nhìn thiện cảm hơn về tôi.

- Sao ngươi biết? Người từng làm trong lĩnh vực này à?

À không, truyện nó bảo thế đấy! Nhưng tôi đâu thể tra lời điên rồ tới vậy:

- Chỉ cần quan sát cử chỉ và thái độ là có thể phát hiện rồi. Nếu muốn thì ta có thể giúp ngươi.

Ông ta chăm chú nhìn tôi, như cách tôi đang làm giáo viên vậy đang chỉ bài cho ông ta vậy:

- Thứ nhất, cần kiềm chế cơn giận và cố bình tĩnh trong mọi chuyện. Việc kiểm soát cơn giận là rất khó, nhưng đừng biến nó thành thói quen.

- Thứ hai, cần phải biết nói 'cảm ơn' và 'xin lỗi'. Làm nhiều việc tốt như quyên góp và ủng hộ người có hoàn cảnh. Nếu quá áp lực về công việc thì có thể dành chút thời gian khuây khoả bên gia đình và bạn bè.

Chăm chú nghe lý thuyết thôi chưa đủ, tôi bắt ông ta ra làm mẫu với thằng Thiên.

Lúc đầu thì ngại lắm cơ, ngập ngừng:

- Tao...à không...bố...bố xin lỗi con. Vì bố...bố giận quá, ờm...mong con sẽ tha thứ cho bố.

Thôi thì cũng có cố gắng, thằng Thiên trợn tròn mắt vì màn thao túng tâm lý quá là tuyệt vời của Trương Ngọc Huyền Anh tôi đây.

Thằng Thiên cũng gật đầu:

- Con chỉ mong có thời gian bên mọi người nhưng con vẫn sẽ cố làm một người giúp đỡ bố trong công việc.

- Xong vậy là hoà thuận rồi nha!

Bố thằng Thiên cũng chịu ngồi xuống nói chuyện:

- À, Huyền Anh nhỉ?

- Vâng, rất vinh hạnh!

Ông ta gác chân lên, ra yêu cầu:

- Người làm thử chỗ ta đi, ta thấy ngươi rất có năng khiếu!

Tôi lịch sự từ chối, con đường tôi chọn không phải là cái này. Chính xác là đâu rảnh hơi đâu mà ngồi trên công ty như thằng Thiên?

Ngay ngày hôm sau chúng tôi đã đi học. Chiến dịch cũ thôi, Thiên đau thì các bạn nữ thương chứ sao.

Em Trà còn mang cơm cho, hở ra đến giờ ra chơi là anh Thiên ơi, anh Thiên à nghe rõ ghét! Nhưng một người dễ thương như Trà có ghét cũng không ghét nổi, ai biểu đẹp quá làm chi.

Con Phương lắc đầu nhìn tình trang của tôi:

- Sơ hở thế có ngày mất bồ như chơi.

- Chứ mày giữ bồ thế nào?

Ơ hơ hơ, còn thế nào nữa? Y trang chứ có khác miếng nào đâu. Nghe đến đây, nó kéo tôi đi:

- Không bàn về chuyện này nữa, đi ăn với tao!

- Từ từ tao cầm bài tập xuống.

- Đm suốt ngày bài tập!

Xong thay vì nó chuyện thì hai đứa lại cũng làm bài. Lát ra về sẽ đi học Toán, chúng tôi học cùng một chỗ nên sẽ cũng nhau đi.

Con Phương thắc mắc đủ điều:

- Tìm sai lầm trong lập luận sau: Ta có ln e2=2lne = 2.1 = 2 và ln(2e) = lne + lne = 1+ 1 = 2. Từ đó suy ra e2=2e mà e ≠ 0 nên e = 2. Khó hiểu vl!!!

- Cho một khối tứ diện đều, hãy chứng minh rằng. a) Các trọng tâm của các mặt của nó là các đỉnh của một khối tứ diện đều. b) Các trung điểm của các cạnh của nó là các đỉnh của một khối tám mặt đều.

- Mày im coi.

Con Phương chỉ đọc đề chứ có làm đâu. Tôi dí vào mặt nó cho nó làm.

- Thôi tao từ bỏ!

Đấy, hở ra là kêu từ bỏ rồi, tôi nói:

- Từ bỏ cái mẹ gì, lát còn nộp bài cho cô đấy!

- Tao không muốn học đâu huhu.

Chịu luôn cái cô này, không có ý chí quyết tâm cái chi hết á.

- Nào, tao hướng dẫn mày Gọi A', B', C', D' lần lượt là trọng tâm của các tam giác BCD, ACD, ABD, ABC...

- Không, tao không muốn nghe!!!

Mệt ghê vậy á! Tôi ép nó phải làm hết bài 12 mới cho ngồi uống. Tôi ngu đã chớ không ngờ có đứa ngu hơn. Nhưng bây giờ quan trọng là khó khăn ở bài 15.

"Cho tam giác ABC vuông tại A, AB = c, AC = b. Tính thể tích của khối tròn xoay sinh bởi tam giác đó (kể cả các điểm trong) khi quay quanh đường thẳng BC."

"Thôi dẹp, lát tìm thằng Thiên vậy"- Tôi ngán ngẩm nghĩ ngợi.

Cuộc sống lớp 12 cứ quay như chong chóng ý, các đề IELTS, SAT,... Rồi loay hoay đề Toán, Văn, Lý, Hoá,...

Thực sự như đang chiến tranh thế giới thứ hai đang xảy ra vậy! Loằng ngoằng!

Con Phương thì giơ tay đầu hàng mặc kệ biến cố cuộc đời luôn rồi! Nhưng tôi vẫn cố gắng, sau cơn mưa trời nhất định sẽ hửng nắng mà!

- Anh Thiên à! Bài này khó quá à! Anh chỉ em với!

- Đi mà, nha! nha! nha! Em mời anh ăn cơm!

Ai lại đi từ chối một cô gái xinh đẹp đang cầu khẩn chứ? Nhưng thẳng Thiên vừa tới nước cho cây hoa, vừa lắc đầu nói:

- Không rảnh!

À, trồng lại cây mới rồi nha, đẹp hơn cả hai cây trước nữa cơ, nhưng lấy làm tiếc kinh khủng. Mình thì thích hoa hướng dương thì khỏi nói, giờ đây mình cần phải chăm tới cẩn thẩn!

Dặn lòng là thế, nhưng loay hoay với biển đề thì đành gác lại cho ông cụ non chăm sóc hộ thôi.

Mà cái vẻ bận rộn khiến mình cứ không dám mở lời xin chỉ bài thế nào ấy.

Loay hoay mới ấp úng:

- Mày bận lắm hả?

- Ừ, nhưng với mày thì không.

Tôi vui sướng chìa bài của mình ra, nhờ vả:

- Giúp!

Thằng Thiên cần mẫn chỉ từng chi li từng tí một, tốt bụng lắm nha:

- Gọi H là hình tạo bởi tam giác ABC (kể cả các điểm trong) khi quay quanh đường thẳng BC (như hình vẽ).

Tôi gật đầu chăm chú nghe giảng.

- Áp dụng định lí Pytago và hệ thức về cạnh và đường cao trong tam giác vuông ta có...

Tôi nhìn ra, chặn họng nó trước. Trả lời đúng mà còn được xoa đầu nữa. Khoái lắm nha!

Rồi cứ thế, cứ thế cũng làm được bài. Làm xong nhìn lại thực ra cũng không có gì là quá khó.

Ra về, tôi nhanh nhảu:

- Phương ơi, đi thôi.

- Hớ, tao không muốn đi...

Trông vẻ mặt 'tình nguyện' của nó thì tôi vẫn phải kéo xềnh xệch đi.

Cầm quyển vớ học thêm, tung tăng vung tay. Ấy thế mà ai đó cơ hội lắm cơ, hôn chụt lên một phát.

Khiếp, từ giật mình xong mặt đỏ ửng lên vậy á! Còn dặn dò:

- Tay cứ vung vẩy lung tung nhá, láo!

Ngại quá nên chẳng biết nói gì hết trơn. Rồi kẻ về cứ về, kẻ học cứ học.

À, kẻ ra tín hiệu cầu cứu thì Huyền Anh lấp tín hiệu rồi nhá, ngoan ngoãn chép bài trong đau khổ.