Nụ Cười Của Nàng Tựa Nắng Mai

Chương 2: Bị ép "ăn chùa"



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

- Về đến nhà rồi! Nguyệt vào đây, Văn về cẩn thận nhé!

Nói xong Nguyệt chạy thẳng vào nhà gõ cửa gọi người. Cô Thủy ra mở cửa cho Nguyệt. Chắc hôm nay cô không phải đến xưởng thiết kế, cô là nhà thiết kế thời trang mà. Nguyệt chào mẹ rõ to rồi chạy thẳng lên cầu thang, tôi đoán là đi về phòng. Tôi thấy Nguyệt vào nhà rồi thì chào cô ra về. Cô cứ cười cười rồi nhìn tôi mãi. Chắc cô thấy tôi đẹp trai.

- Hay Văn để xe ngoài sân rồi vào đây chơi tý rồi về. Không cần phải ngại đâu.

- Dạ thôi, cháu còn về nấu cơm. Cũng mười một mười hai giờ rồi cô ạ, hôm nào rảnh cháu lại qua chơi.

- Thôi hay trưa nay Văn ở lại nhà cô mà ăn cơm, cô gọi điện xin mẹ Tình cho. Ôi cái con bạn tôi, ai lại để thằng bé nấu cơm thế này bao giờ không.

Cô ôm mặt lắc đầu ngao ngán. Tôi ngại quá nên cứ xua tay lắc đầu nguầy nguậy. Ba Nghĩa dạy là lớn rồi thì nên giúp đỡ ba mẹ việc nhà, san sẻ gánh nặng trong gia đình. Tôi thấy mấy việc đấy cũng có to tát gì đâu, với lại tôi cũng làm quen tay rồi mà.

Vả lại tôi cũng thấy phiền phiền sao ấy. Về cái chuyện ăn cơm nhà Nguyệt cũng chẳng phải lần đầu. Mẹ Tình với cô Thủy là bạn bè thân thiết từ lâu. Ba mẹ tôi cứ hễ bận không về được nhà là lại gửi tôi ở nhà cô Thủy chú Chung. Từ nhỏ đã thế rồi. Vậy nên tôi với Nguyệt trở thành bạn.

Tôi thuyết phục cô Thủy hết nước hết cái rồi, ấy thế mà cô vẫn cứ bấm điện thoại gọi cho mẹ tôi.

- Này mẹ của Văn, nay cho thằng bé ăn cơm trưa nhà tui nha bà.

Cô còn cố tình bận loa ngoài lên cho tôi nghe nữa chứ. Mẹ tôi đồng ý là cái chắc luôn rồi. Mẹ Tình chỉ thích được ở riêng với ba Nghĩa thôi. Có tôi ở đó cản trở họ không tiện nói chuyện tâm tình.

- Ừ thôi thế cũng được. Dù sao nay tui với ba nó cũng muốn được cùng nhau ăn cơm riêng. Lâu rồi hai tụi tui chẳng được chút riêng tư.

- Eo ơi lãng mạn thế nhở! Nhất bà rồi đấy nhé! Thôi tui tắt máy nha bà! Yêu bà!

Cô còn chu môi lên kiểu như thơm ai đấy. Mẹ tôi chắc cũng thế, con gái mà. Thôi tôi cũng đã biết trước kết quả là như thế rồi. Giờ tôi vào rửa tay rồi ra xếp bát đũa dần thôi.

Nghĩ là như thế nhưng chưa kịp thực hành thì tôi thấy chú Chung từ trong nhà đi ra.

- Anh xếp bát đũa với bày đồ ăn lên hết rồi nhé! Mẹ nó vào ăn cơm đi!

- Cảm ơn chồng yêu nha!

Hai cô chú rõ tình cảm, cơ mà chắc chú Chung thấy tôi ở đó nên cũng tiết chế lại. Tôi chào chú rồi vào trong nhà.

Vào trong nhà tôi thấy Nguyệt đã ngồi sẵn vào bàn ăn rồi. Hôm nay cô chú nấu nhiều món ngon lắm. Có sườn xào chua ngọt, rau muống xào tỏi kèm canh chua, có cả cà pháo cô tự muối nữa, rồi đậu rán chấm mắm chanh. Chao ôi, nay lại được cô Thủy chú Chung chiêu đãi toàn món ngon rồi.



- Dạ cháu mời cô chú ăn cơm, mời Nguyệt ăn cơm.

Tôi mở lời mời cả nhà Nguyệt ăn cơm. Ở các gia đình khác tôi không rõ nội quy trên bàn ăn thế nào. Thế nhưng, riêng ở nhà tôi thì dù thế nào trước khi ăn cũng phải mời. Mẹ Tình bảo rằng đó là phép lịch sự tối thiểu. Thế nên từ nhỏ ăn cơm ở nhà hay ở đâu tôi cũng quen miệng mời.

Chẳng hiểu hôm nay mặt trời mọc ở đằng nào mà Nguyệt hôm nay ngoan đến lạ. Nguyệt cũng mời ba mẹ Nguyệt ăn cơm, xong còn mời cả tôi ăn cơm ngon miệng nữa chứ. Cô Thủy chú Chung chắc cũng bất ngờ lắm.

- Ôi đúng là con gái yêu của mẹ lớn rồi có khác, ngoan đáo để.

- Chắc là học hỏi không ít từ bạn Văn nhỉ? Các cụ chẳng bảo "Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng" còn gì.

Chú Chung nói câu đấy mà tôi thấy nó cứ ngại ngại sao ấy. Chắc ai được khen cũng như vậy.

- Nay ba cái Nguyệt văn vở quá nhỉ?

- Ôi mẹ nó cứ khen.

Nguyệt cười cười rồi quay sang gắp miếng sườn xào chua ngọt cho tôi. Đúng là Nguyệt giờ trưởng thành hơn rồi.

- Cảm ơn Nguyệt!

- Văn không cần khách sáo, cứ ăn tự nhiên nhé! Văn ăn hết được thì càng tốt.

Ừ thì đúng là Nguyệt giờ tốt tính hơn thật nhưng cách nói chuyện vẫn cần phải học nhiều lắm.

Mà giờ tôi mới để ý. Em Nhi đâu rồi nhỉ? Nhi là em gái Nguyệt, năm nay hình như ba tuổi rồi. Bé Nhi dễ thương mà thảo tính lắm. Mỗi tội nghiện ăn kẹo khủng khiếp. Nhưng trẻ con mà, đứa nào chẳng thích bánh kẹo. Tôi nhớ hồi nhỏ Nguyệt cũng mê kẹo lắm. Xong ăn nhiều quá sún hết cả răng.

- Cô ơi, em Nhi đâu rồi ạ?

- À hôm nay cô gửi đi mẫu giáo, đến chiều em mới về.

- Nhưng mà hôm nay là thứ bảy mà cô, bình thường học đến thứ sáu là có phiếu bé ngoan mà.

- Ơ Văn bị sao thế? Văn không nhớ cái bài hát "Cả tuần đều ngoan" à... Thứ Sáu rồi đến thứ Bảy, cô cho bé phiếu bé ngoan. Chủ Nhật cả nhà đều vui. Vì bé ngoan suốt tuần.

Ơ thế là thứ bảy mới có phiếu bé ngoan? Do tôi học nhiều quá nên quên ngày xưa học mẫu giáo một tuần mấy buổi hay là do giờ tăng thêm buổi thứ bảy nhỉ. Tôi nhớ rõ là học đến thứ sáu thứ bảy nghỉ mà.

- Ừ thì đúng là thứ bảy nhẽ ra là được nghỉ. Nhưng mà bé Nhi cứ đòi đi học. Nó thích đi học mẫu giáo để chơi với các bạn. Với lại bây giờ các cô trông trẻ cũng hay nhận trông thêm cả thứ bảy nữa vì có nhiều ba mẹ bận đi làm.

Nghe cô Thủy giải thích xong thì giờ tôi đã hiểu rồi.

Ăn cơm xong tôi định rửa bát hộ cô chú. Chẳng nhẽ mình ăn xong lại phủi áo đi về, thế thì mất lịch sự lắm. Tôi định là thế, mà Nguyệt hôm nay ngoan đến lạ kỳ cứ nhất quyết đòi rửa bát nên thôi tôi xin phép chào cô chú ra về. Tôi sợ ở lâu quá ba Nghĩa mẹ Tình lại lo lắng. Với lại tôi còn phải về bảo ba mẹ cho đi khám nữa, sáng nay lúc gặp bạn Vân bị mấy hiện tượng lạ mà. Nhỡ lại bị mắc bệnh hiểm nghèo thì dở.