Nụ Cười Em Đẹp Như Nắng Mai

Chương 18: Tha Thứ Cuối Cùng



"Tuy vậy nhưng cậu ấy vẫn phải ở lại viện theo dõi vài ngày" Hạo Hiên lại gần đến giường bệnh của Đông Quân. "Nhưng mình vẫn còn một số chuyện quan trọng cần phải giải quyết ngay bây giờ, mình đã phí quá nhiều thời gian ở đây" Đông Quân vừa nói vừa rút kim tiêm từ tay ra rồi đứng dậy thay quần áo, anh cần phải giải quyết chuyện giữa Mộng Dao và mẹ kế ngày đó. "Anh cần phải nghỉ ngơi thêm chút nữa đi nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao" Mộng Dao lo lắng chạy đến cạnh Đông Quân

Anh lấy tay nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi nói "Sẽ không sao đâu, vết thương này chỉ là những thứ cỏn con với anh thôi". Đônh Quân khoác áo rồi quên không nói một câu "Hạo Hiên, chăm sóc Dao Dao giúp mình, mình sẽ đi hơi lâu đấy", "Cứ giao cho mình" Hạo Hiên gật đầu

..

"Uỳnh!"

Tiếng như đạp cửa xông vào của Đông Quân khiến ai nấy trong nhà đều hoàng hồn. Bao quanh anh là một làn sát khí đến rợn người, những người làm trong biệt thự nhà họ Chu ai nấy đều tái xanh mặt

"Tôi muốn gặp Chu phu nhân, mau gọi bà ấy đến đây" Đông Quân mặt nghiêm trọng khoang tay nói "Đông thiếu gia, ngọn gió nào đã đưa cậu đến nhà họ Chu chúng tôi vậy" Chu Nam Tử - bố của Mộng Dao nghiêm nghị tiến đến trước mặt Đông Quân. "Người tôi muốn gặp không phải ông Chu Nam Tử, người tôi muốn gặp là bà Chu phu nhân!". "Hiện tại vợ tôi không có ở đây chi bằng cậu nói chuyện với tôi đi" Nam Tử mời Đông Quân vào nhà nói chuyện

Ông rót hai tách trà đen nóng rồi đưa một tách cho Đông Quân "Mời cậu dùng ít trà rồi ta nói chuyện". Anh chỉ nhìn tách trà bốc khói nghi ngút nhưng chẳng thèm động tới rồi nói "Chắc ông cũng biết về chuyện Chu phu nhân hành hung Mộng Dao rồi chứ?". Chu Nam Tử mặt chẳng biến sắc đổi lại còn rất thản nhiên đáp "Tôi biết chứ nhưng có điều khiến tôi thắc mắc là việc Mộng Dao làm sao thì có liên quan gì đến cậu"

Đông Quân vẫn giữ vẻ lạnh lùng của mình nói "Có liên quan chứ, vậy hãy giải thích tôi nghe việc vì sao Chu phu nhân lại có mặt ở biệt thự của tôi và giở trò hành hung", "Đó không phải là hành hung, vợ tôi chỉ là đang muốn Mộng Dao trở về nhà mà thôi, không phải việc chị dâu lại ở chung với vợ chồng em gái của mình là rất kì cục sao". "Nhưng không có nghĩa là ông có quyền đáng đập cô ấy nhất là ở ngay trước mặt tôi" Đông Quân nghiêm giọng làm nó trầm như mười tám tầng địa ngục

Nam Tử thản nhiên đáp "Có lẽ cậu đã hiểu lầm chúng tôi rồi, lúc đầu vợ tôi đã nhẹ nhàng khuyên nhủ nhưng nó vẫn cứng đầu nên phải dùng đến bước này mà thôi và nó cũng đã gây nên thương tích cho vợ của tôi nữa mà". Đông Quân nhếch miệng "Ông nghĩ tôi mù hay sao hay nghĩ những người làm của tôi mù mà không thấy, những lời ông vừa nói chẳng lọt lỗ tai tôi chút nào"

Nói xong Đông Quân đứng dậy trước mặt Nam Tử rồi ra về và cũng ném lại một câu

"Đừng để tôi phải nhìn thấy sự việc này diễn ra lần nữa và mong ông hãy dạy dỗ lại vợ mình Chu Nam Tử"

Nói xonh anh hiên ngang bước ra khỏi nhà họ Chu. Những lời kia cũng chính là lần tha thứ cuối cùng cho nhà họ Chu

..

"Tình trạng bệnh của em cũng có chút tiến triển nên anh sẽ kê cho em đơn thuốc, nhớ về nhà uống đấy" Hạo Hiên đưa gói thuốc cho Mộng Dao, "Cảm ơn anh nhé" Mộng Dao vui vẻ nhận lấy gói thuốc từ tay Hạo Hiên. Cô như đứa trẻ hồn nhiên vui tươi lại còn đong đưa chân nữa, Hạo Hiên chỉ biết nhìn người con gái mình yêu năm xưa giờ đã thuộc về người khác mất rồi

"Anh sao vậy?" Mộng Dao chợt ngừng đong đưa chân hỏi "Mặt anh trông buồn lắm, có chuyện gì à?". "À không có gì, chỉ là anh nhớ lại một chút chuyện mà thôi" Hạo Hiên nhẹ nhàng trả lời. Anh cũng không ngờ vẻ u buồn của mình lại thể hiện rõ như vậy