Nụ Cười Em Đẹp Như Nắng Mai

Chương 3: Cảm Giác Được Yêu Thương



Đông Quân định thụt tay lại nhưng khi nghĩ đến hậu quả mà quản gia vừa nói nên anh đành rút điẹn thoại ra gọi cho thư kí

"Hôm nay tôi bận phần còn lại cậu lo nốt nhé, mai tôi sẽ kiểm tra"

Nói xong anh cúp máy ngay lập tức. Mộng Dao nhìn anh yêu thương, trên khoé mắt như rưng rưng sắp khóc. Cô chưa bao giờ dám nghĩ rằng anh sẽ vì cô mà làm bất cứ việc gì, Mộng Dao tay nắm lấy chăn cố nặn ra một nụ cười như thường ngày rồi nói bằng giọng yếu ớt của mình

"Cảm ơn anh Đông Quân"

Đông Quân chỉ nhìn Mộng Dao một cái rồi xoay người đi ra ngoài và nói thêm

"Em cứ nghỉ ngơi đi, anh có chút chuyện"

Vừa mở cửa thì Hạo Hiên đã đứng sẵn ở đấy như thể anh đã đứng đây nghe được tất cả mọi thứ xảy ra trong đó. Đông Quân nhìn Hạo Hiên không nói gì rồi ngồi xuống hàng ghế cạnh cánh cửa

"Cậu cần phải đối xử với Mộng Dao như một người vợ chứ không phải một người giúp việc dọn dẹp biệt thự không công"

Đông Quân vẫn không nói gì, nhìn quanh hồi lâu rồi quay sang nhìn Hạo Hiên nói

"Như một người vợ sao? Chuyện này nằm ngoài khả năng của mình rồi"

"Ý cậu là sao Đông Quân? Cậu và cô ấy là vợ chồng, cô ấy thì coi cậu là chồng còn cậu thì coi cô ấy là gì?. Cậu hãy rủ chút lòng thương hại cho cô ấy đi Đông Quân, cậu không thể máu lạnh như kẻ sát nhân vậy được"

Đông Quân nhìn Hạo Hiên rồi lại đảo mắt nhìn xung quanh. Có lẽ anh đang suy nghĩ về lời nói của Hạo Hiên và cũng như những gì mà Mộng Dao đã đánh đổi. Cô như một nút thắt giữa nhà họ Đông và nhà họ Chu, nếu nút thắt ấy bị kéo cắt đứt thì không biết sẽ hỗn loạn thế nào mà anh chính là cây kéo đã tự cắt đứt nút thắt này

Anh cần phải làm Mộng Dao khỏi bệnh trầm cảm này trước khi Chu Sa Hạnh trở về.

"Chỉ ba tháng thôi được không?"

"Bao nhiêu cũng được nhưng cái chính là cậu phải khiến Mộng Dao khỏi bệnh trầm cảm vì cậu không thể tưởng tượng nổi hậu quả của nó là gì đâu"

..

Bước vào phòng bệnh của Mộng Dao, anh vẫn thấy cô ngồi trên giường bệnh ánh mắt thì vô hồn nhìn xa xăm. Sâu thẳm trong đôi mắt bồ câu đó có lẽ là những kí ức quá khứ tồi tệ mà cô đã từng trải qua. Ánh mắt thẫn thờ đảo mắt khắp nơi cho đến khi nhìn thấy anh thì nó bỗng sáng rực lên như vì sao. Gương mặt vô cảm kia cũng theo đó mà nở một nụ cười tươi tắn và nói lời ngọt ngào

"Anh xong công chuyện rồi hả?"

"Ừm"

Anh tiến đến ngồi cạnh bên giường cô. Nhìn thấy bát cháo vẫn chưa đụng vào vẫn còn chút hơi ấm

"Em không ăn gì sao Dao Dao?"

Cô lắc đầu tươi cười nói - "Em chưa muốn ăn nên để đấy thôi"

Đông Quân nhìn vào đôi tay run lẩy bẩy của Mộng Dao vì đói bởi đã ba tuần rồi cô chưa bỏ gì vào bụng cả. Nhìn cô vẫn cười tươi như hoa thì anh cầm bát cháo lên nói

"Nếu em không ăn thì anh ăn đấy nhé vì dù sao anh cũng chưa bỏ gì vào bụng cả sáng nay rồi"

Nhìn ánh mắt thèm thuồng mà vẫn phải kiềm chế của Mộng Dao mà Đông Quân cười thầm. Khi anh đưa thìa cháo gần đến miệng thì một tiếng cồn cào từ chiếc bụng rỗng của Mộng Dao phát ra. Cô đỏ mặt xấu hổ quay ra chỗ khác, Đông Quân đưa thìa cháo nóng trước mặt Mộng Dao

"Anh giỡn thôi, chắc em đói lắm nhỉ mau ăn đi"

"Em có thể tự ăn được" - Mộng Dao thẹn thùng nhìn Đông Quân

"Tay run rẩy thế này làm sao mà cầm nổi cái thìa chứ, ngoan nào mau ăn đi"

Mộng Dao bỗng chốc mở to mắt. Trong suốt khoảng thời gian trước đó anh chưa bao giờ làm bất cứ hành động yêu thương nào với cô cả, tất cả Mộng Dao chỉ nhận được trong suốt chín năm yêu anh và kết hôn chỉ là ánh mắt sắc lạnh đến đáng sợ của anh mà thôi

"Em sao vậy Dao Dao"

"Em..làm sao chứ?"

Hoá ra vì quá xúc động nên khoé mắt cô tự nhiên rơi vài giọt nước mắt. Đã quá lâu rồi cô chưa cảm nhận được sự hạnh phúc từ tình yêu là gì, cả cuộc đời Mộng Dao đã trải qua biết bao sự tuyệt vọng nên cô cũng dần quên cảm giác được yêu thương là như thế nào

"Em không sao, anh không cần lo"

Đông Quân nhìn cô trong lòng có chút gì đó đau nhói và như bị xát muối vậy. Anh chưa từng có cảm giác này bao giờ bởi Đông Quân chẳng khác nào tảng băng ngàn năm, cứng và rất lạnh. Bất giác anh giơ tay lai đi hai hàng nước mắt còn đọng lại trên má Mộng Dao rồi nhẹ nhàng nói

"Vậy à, làm anh lo lắm đấy"