Nụ Cười Em Đẹp Như Nắng Mai

Chương 47: Mọi Chuyện Đã Kết Thúc Rồi



Thế rồi cuối cùng Đông Quân và Mộng Dao cũng an toàn thoát khỏi đám cháy. Mộng Dao dù mệt lả nhưng vẫn tươi cười

“Em đã nói rồi, chúng ta rồi sẽ thoát ra ngoài sớm thôi”

“Ừm…em nói rất đúng Dao Dao”

Hạo Hiên chạy đến hớt hải hỏi thăm cả hai

“Cậu không sao chứ Đông Quân? Cả em nữa Mộng Dao”

“Chúng tôi không sao hết, có điều chút nữa tôi sẽ phải bàn bạc với cậu một số chuyện”

“Ừm tôi biết rồi”

Băng Nghi khi nhìn thấy Mộng Dao thì mừng đến khóc oà chạy ào đến ôm chầm lấy cô mà sướt mướt

“Tiều Dao Dao, em không sao rồi…hức…chị lo cho em lắm đấy”

“Đúng rồi đấy, anh chị đều rất lo lắng cho em”

Tử Du vừa nói vừa xoa đầu Mộng Dao đang lấm lem bụi bẩn

Đông Quân cởi chiếc áo khoác của mình choàng cho Mộng Dao để cô đỡ lạnh rồi ấm áp nói

“Cảm ơn em rất nhiều Dao Dao, anh yêu em”

Nói rồi anh kéo gần Mộng Dao lại và trao cho cô nụ hôn ngọt ngào coi như đó là một món quà đặc biệt dành riêng cho “Đông phu nhân”

Mọi người xung quanh ai cũng mắt chữ A mồm chữ O kinh ngạc. Băng Nghi cũng lấy hai tay che mắt nhưng vẫn hé một chút để xem, thật đúng là một cảnh lãng mạn. Hạo Hiên cũng cười nhẹ nói với Mộng Dao

“Hãy thật hạnh phúc nhé Mộng Dao”

Mộng Dao cũng gật đầu rồi cười tưoi như hoa. Anh bình minh sáng rọi như một cảnh phim. Nó thật ấm áp và đẹp đẽ làm sao. Và ngọn lửa kia cũng đã được dập tắt ngay sau đó

Lúc này Chu Sa Hạnh cũng từ phía cánh cửa đằng đi ra với vẻ luộm thuộm rất ghê tởm. Trên tay còn cầm theo khẩu súng ban nãy nữa. Cô ta hét lớn

“Hạnh phúc quá ha, lãng mạn quá ha, các người đừng có mà trách tôi!!!”

Rồi cô ta giơ khẩu súng lên khiến ai cũng sợ hãi. Đông Quân muốn ngăn lại nhưng vì kiệt sức nên chẳng làm gì được nữa, Mộng Dao thấy vậy liền bước lại gần Chu Sa Hạnh đang nổi đoá

“Chu Sa Hạnh mọi chuyện nên kết thúc ở đây rồi, cô còn định gây thêm tội ác sao? Đừng suy nghĩ ngu ngốc như vậy chứ”

Mộng Dao ra kí hiệu cho Băng Nghi và Tử Du chuẩn bị hành động vì một mình cô không thể áp chế con “quái vật” này được

“Chị im mồm đi!! Tất cả, tất cả là tại chị, tại chị mà tôi phải làm đến bước đường này, tôi sẽ không để bất cứ ai tận hưởng hạnh phúc vốn dĩ thuộc về tôi đó!!!”

Nói rồi cô ta định bóp cò nhưng Tử Du đã nhanh chân đá bay khẩu súng đấy đi thật xa. Băng Nghi cũng phối hợp từ đằng sau nhẩy bổ lên người Sa Hạnh mà đè cô ta xuống. Cùng lúc đó những chiếc xe cảnh sát do Đông Quân gọi cũng đã đến, vậy là mọi chuyện có thể kết thúc tại đây

“Kết thúc ở đây thôi Chu Sa Hạnh, cô sẽ phải chịu hình phạt thích đáng của pháp luật vì những tội ác của mình”

Mộng Dao nhìn Chu Sa Hạnh bằng ánh mắt tăm tối, hệt như mối thù khắc ghi bấy lâu. Chu Sa Hạnh hoảng loạn gào thét

“Không! Không!!! Tao không muốn vào tù đâu!! Chu Mộng Dao, mày sẽ phải trả giá khi đẩy tao vào tù, tao sẽ không bao giờ tha thứ cho mày đâu!!! Không bao giờ!!!”

Thật may là cảnh sát đã còng tay kịp thời cô ta lại trước khi cô ta lại nổi cơn điên lên và sẽ làm những chuyện điên rồ hơn. Chính vì bản tính đố kị, bất chấp mọi thủ đoạn của bản thân nên cô ta đã tự đẩy chính mình vào nơi tăm tối nhất

Đông Quân và Hạo Hiên cũng chạy đến xem tình hình. Mộng Dao lúc này tay chân bủn rủn như cọng bún mệt mỏi dựa vào người của Đông Quân mà thở phào nói

“Cuối cùng…tất cả cũng đã có thể…kết thúc rồi, thật nhẹ nhõm”

Giờ đây chẳng còn một cơn ác mộng nào mang tên “nhà họ Chu” nữa rồi. Tất cả đã phải chịu sự hình phạt thích đáng, Lý Chu Sa thì bị bắn chết, Chu Nam Tử thì chết cháy còn Chu Sa Hạnh thì bị tống vào tù. Có lẽ Mộng Dao đã trả được mối thù cho mình và cũng như để người mẹ quá cố của cô có thể an tâm ở thế giới bên kia bởi những người đã đẩy bà vào con đường chết cuối cùng cũng trả giá đắt