Nụ Cười Em Đẹp Như Nắng Mai

Chương 5: Về Lại "Nhà"



Khi Đoing Quân tỉnh dậy thì vẫn thấy Mộng Dao nằm cuộn tròn như chú mèo nhỏ trong lòng. Vì hơi ấm từ người Đông Quân như chiếc lò sưởi nên cô chỉ muốn nằm thế này mãi

Anh bất giác lấy tay xoa đầu Mộng Dao. Trong lòng anh nổi lên cảm giác như muốn che chở và bảo vệ. Nhưng rõ ràng người anh yêu chỉ có Chu Sa Hạnh mà thôi nhưng chẳng hiểu sao nhìn Mộng Dao mà lòng anh có chút lay động không lẽ chỉ là do chị em với nhau nên Đông Quân mới có cảm giác thế

Có lẽ Đông Quân cũng dần có cái nhìn khác tốt đẹp hơn với cô gái yếu đuối và mong manh này

..

Khi Mộng Dao tỉnh dậy không thấy hơi ấm nào nữa. Hoá ra Đông Quân đã thức dậy và đi đến công ty làm việc. Cô ngồi dậy trên ghế sofa rồi dụi dụi mắt của mình, cô cứ nghĩ đến chuyện tối qua mà trong lòng lâng lâng vui sướng. Mộng Dao nghĩ 9 năm qua của cô thật không hề uổng phí chút nào, Đông Quân cuối cùng cũng yêu thương mình thật lòng như một người vợ thật sự. Nhưng cô đâu biết đằng sau sự yêu thương ân cần đó là một sự thật không ngờ được và Mộng Dao nếu biết được thì chắc chắn cô sẽ lặp lại thói quen uống thuốc của mình vì sự thật kia quá khắc nghiệt với cô

Thay vì chọn cách đối mặt thì Mộng Dao luôn chọn cách trốn tránh tất cả

Xuống tầng tất cả người hầu và quản gia đều hỏi thăm về sức khoẻ của Mộng Dao rất kĩ càng. Cô cảm thấy rất vui vì mọi người đều quan tâm lo lắng cho mình đến vậy. Khi cô còn tươi cười như hoa thì một tiếng gọi từ cô người hầu gần đó

"Thưa phu nhân, phu nhân có điện thoại từ nhà họ Chu ạ"

Dứt lời bông hoa nở trên môi Mộng Dao bỗng chốc héo mòn và vụt tắt ngay lập tức. Vẻ mặt còn đầy sức sống ban nãy giờ chỉ còn lại vẻ u ám như lần trước. Tay cô run rẩy nhấc chiếc điện thoại kề bên tai rồi nói giọng như thì thầm

"Alo, con nghe đây"

Bỗng một giọng tức giận từ điện thoại - "Mày đúng là cái thứ vô dụng, đã 3 năm kết hôn với tên kia mà chả moi được cái gì, hợp đồng gửi từ đời nào rồi mà hắn còn chưa kí, mày muốn tao tức chết hả!!!"

Hoá ra là bà mẹ kế của Mộng Dao. Bà ta tức sôi máu vì đã 3 năm mà cô chẳng giúp ích gì cho công ty của họ. Họ gả cô đi không chỉ là thay thế tạm thời cho Sa Hạnh mà còn coi Mộng Dao như công cụ để khiến Đông Quân kí hợp đồng giúp công ty nhà họ Chu phát triển hơn

Gọi là kí hợp đồng có lợi cho đôi bên nhưng thực ra lại là thủ đoạn lừa nhà họ Đông đầu tư một khoản tiền lớn vào công ty nhà họ Chu

Mộng Dao thừa biết kế hoạch này nhưng đã nhắm mắt làm ngơ. Cô không thể để mấy con người voi nhân tính kia đạt được mục đích của họ được

Mộng Dao mặt u tối nghe từng câu chửi rủa của mẹ kế. Những lời chửi mắng, sỉ nhục này cô nghe đã quen rồi vì thà nghe vậy còn hơn là bị đánh "bán sống bán chết". Cuối cùng bà ta nói

"Bây giờ mày mau về nhà ngay cho tao!!"

"Vâng, con về ngay đây"

Nói xong Mộng Dao dập máy. Cô không muốn quay về lại căn nhà đáng sợ kia nhưng nếu không về thì chắc chắn bà ta sẽ làm ầm lên rồi đến tận đây lôi đầu cô về nên Mộng Dao chẳng còn lựa chọn nào tốt hơn

"Phu nhân định đi đâu thế ạ?"

"Tôi sẽ về nhà của tôi một chút nếu có ai hỏi thì cứ bảo tôi đi mua đồ hoặc gì đó cũng được"

"Vâng"

Mộng Dao mặt không giọt máu bước lên xe ô tô để về nhà, cái nơi như địa ngục kia còn chẳng xứng đáng để nói là nhà nữa kìa

"Đã đến rồi thưa phu nhân"

"Ừm có ai hỏi thì đừng nói là tôi về nhà họ Chu nhé"

"Vâng thưa phu nhân"

Vừa bước đến cửa của biệt thự xa hoa nhà họ Chu thì đã thấy bà mẹ kế đã đứng sẵn ở đó. Bà ta mặc một bộ sườn xám màu đen cùng chiếc quạt cũng màu tương tự

"Con chào mẹ" - Mộng Dao cúi đầu thấp xuống mức có thể vì nếu không làm vậy thì sẽ bị chửi vì thiếu tôn trọng

Vừa ngẩng đầu cô đã bị tát một cái mạnh rồi ngã xuống sàn. Trên má cô ửng đỏ rồi dần tím bầm lại nhanh chóng

"Cái loại rác rưởi như mày đúng là chẳng làm ăn được cái gì, ba tháng nữa là Tiểu Hạnh về rồi nên mày chuẩn bị nhường lại vị trí Đông phu nhân cho nó đi là vừa"