Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 181



Nhìn dáng vẻ này của Nguyễn Mỹ, tôi thật sự muốn lên giọng mỉa mai cô ta.

Thiên kim tiểu thư của tập đoàn Aliba sao? Giờ mà có Nguyễn

Trung Quân ở đây, cũng chưa chắc cứu được cô ta. “Huỳnh Bảo Nhi, cô hãy chờ đấy, tôi nhất định sẽ không tha cho cô đâu, Huỳnh Bảo Nhi, cứ chờ đấy.” Lúc Nguyễn Mỹ bị người ta bắt đi, cô ta vẫn kiêu ngạo vênh mặt lên gầm thét với tôi. Tôi căm phẫn nhìn Nguyễn Mỹ bị bắt đi, sau đó lập tức rời khỏi nhà họ Huỳnh.

Sau khi giải quyết xong Nguyễn Mỹ và Huỳnh Sang, tôi vẫn còn một số chuyện phải điều tra rõ. “Giấy khai sinh mà mẹ cháu làm cho cháu năm đó sao?” Tôi đi tới nhà dì, mặc dù quan hệ trước kia giữa hai người chúng tôi không được tốt, nhưng giờ tôi đã có chút danh tiếng ở cái thành phố này rồi, cho nên bọn họ không đối xử thô lỗ với tôi được, ngược lại còn nhiệt tình tiếp đón. Sau khi tôi nói rõ ý định của mình, dì tôi có hơi giật mình, dường như dì không ngờ rằng tôi sẽ hỏi vấn đề này. “Đúng vậy, cháu không tìm thấy giấy khai sinh của mình đâu, nên muốn hỏi thử.” “À, chuyện này, cháu có thể đi hỏi mẹ cháu mà.” “Mẹ cháu không nhớ là đã để nó ở đâu, không phải lúc trước dì và mẹ cháu thân thiết lắm sao, dì à, chắc dì vẫn còn nhớ chuyện lúc cháu sinh ra đúng không?” “Nói thật, dì cũng không nhớ rõ lắm đâu, sao tự nhiên cháu lại hỏi vấn đề này?” Di nhìn chằm chằm tôi, nghi ngờ hỏi.

Tôi chỉ lấy ngẫu nhiên một cái cớ để qua dò hỏi thử xem sao, nhưng dì lại không đưa ra cho tôi được câu trả lời nào hợp lý, rơi vào đường cùng, tôi chỉ còn cách đến bệnh viện. “Cô muốn làm xét nghiệm máu sao?” Lê Hoàng Long vừa nghe rõ những lời tôi nói thì lập tức hỏi lại với bộ dạng cực kì kinh ngạc. “Ừm, giúp tôi kiểm tra thử nhé, sau đó gửi báo cáo đến cho tôi.” “Được.” Lê Hoàng Long dẫn tôi đi lấy máu xét nghiệm, đợi khoảng một tiếng thì có kết quả. Sau khi đưa bản báo cáo xét nghiệm cho tôi, anh ta lập tức rời đi.

Tôi cầm bản báo cáo về nhà, sau đó lôi bản báo cáo xét nghiệm bệnh của bố ra xem.

Sau khi so sánh nhóm máu của bố và nhóm máu của mình, tôi phát hiện ra một sự thật kinh người.

Tôi… không phải người nhà họ Huỳnh?

Nhóm máu của bố tôi là nhóm máu A, còn của mẹ là nhóm máu B, trong khi đó tôi lại mang nhóm máu O RH, cả kể có kết hợp hai loại máu này lại với nhau, thì cũng không thể sinh ra một người con có nhóm máu như tôi được.

Hóa ra, tôi thật sự không phải người nhà họ Huỳnh, cho nên mẹ mới đối xử với tôi như vậy?

Nếu tôi không phải người nhà họ Huỳnh, vậy thì… tôi là con ai? Tôi ôm đầu, không thể hình dung được chuyện gì đang xảy ra với mình.

Nguyễn Mỹ cũng không phải người nhà họ Nguyễn? Từ những gì mẹ tôi nói hôm nay, tôi chỉ có thể đưa đến kết luận này. Nghĩ đến chuyện Trịnh Phương Thảo và Nguyễn Trung Quân chỉ có một cô con gái, nhưng cuối cùng đó lại không phải con của họ? Biết được chuyện này họ sẽ đau lòng đến mức nào đây.

Hiện giờ toàn bộ suy nghĩ của tôi chủ yếu là đang phỏng đoán, chứ thực chất thì chưa có bằng chứng gì chứng minh Nguyễn Mỹ không phải máu mủ nhà họ Nguyễn. Nhưng tôi phải chứng minh chuyện này như thế nào đây?

Đúng lúc tôi đang rầu rĩ không biết làm sao để chứng minh

Nguyễn Mỹ không phải con nhà họ Nguyễn, thì chuông Tôi nghi hoặc, ai lại đến tìm tôi giờ này chỉ? Không lẽ là Diệu vang lên.

Hoa? cửa lại

Khi tôi mở cửa ra, người đứng trước mặt tôi không phải là Diệu Hoa, mà chính là quản gia của biệt thự Phú Quốc. “Cô Bảo Nhi, xin lỗi vì đã làm phiền cô nghỉ ngơi.” “Xin hỏi, ông có chuyện gì không ạ?”

Tôi giật mình, nhìn người quản gia lịch lãm trước mặt nói. “Có thể phiền cô bảo Nhi đây đến biệt thự một chuyến không?” “Hà?” Tôi bị lời nói của quản gia dọa sợ, há hốc miệng kinh ngạc.

Tôi và người của tập đoàn Phú quốc, hình như đầu có quan hệ gì? Ngoại trừ… Bánh Gạo? “Cậu chủ nhỏ lúc nào cũng khóc lóc, chúng tôi đã làm đủ mọi cách nhưng vẫn không được, ông chủ nói có lẽ phải mời cô qua đó, cô chắc chắn sẽ có cách.”

Quản gia nói với tôi. “Bánh Gạo khóc sao? Tại sao đang êm đẹp như vậy lại khóc chứ?”

Nghe quản gia nói Bánh Gạo lúc nào cũng khóc lóc, tôi sốt sắng nhìn ông hỏi. “Từ chiều đến giờ cậu chủ nhỏ cứ khóc lóc sướt mướt cả, chúng tôi không có cách nào khiến cậu ấy dừng lại được, sợ nếu cậu ấy vẫn cứ khóc dai như vậy sẽ mất giọng, nên chỉ biết đến đây mời cô Bảo Nhi sang đó an ủi cậu chủ. Hơn nữa cô và cậu chủ nhà chúng tôi hình như là có duyên với nhau, cậu ấy cũng rất thích cô, cho nên xin phép làm phiền cô?” “Được, tôi sẽ qua đó ngay.”

Nghe thấy câu Bánh Gạo khóc, tôi không rảnh để tâm bất cứ việc gì nữa, chỉ biết đóng cửa cho kĩ, sau đó cùng lên xe với quản gia. “Quản gia, tôi có chuyện muốn hỏi ông.”

Ngồi trên xe, nhìn quản gia lái xe, tôi không kìm được mở miệng hỏi. “Cô Nhi có chuyện gì cứ nói.” Quản gia nhìn tôi nói với thái độ cực kì hòa nhã.

Tôi liếm liếm môi, ngẫm một lúc, cuối cùng vẫn quyết định hỏi. “Cái đó, chủ nhân của mọi người, chính là… Ông Thanh đúng không, có một lần tôi thấy ông gọi ông ấy bằng tên tiếng Việt là Thanh đúng không?” “Đúng vậy.” Quản gia quay đầu lại, nhìn tôi gật đầu nói. “Vậy mẹ của Bánh Gạo, không có ở đó sao?”

Bánh Gạo khóc lóc như vậy, mẹ cậu bé không dỗ được sao? Quản gia trầm ngâm liếc mắt nhìn tôi một lúc, lắc đầu nói: “Xin lỗi, đây là chuyện của ông chủ, chúng tôi không tiện hỏi.”

Không lẽ đã có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra với mẹ của Bánh Gạo sao? Hoặc là… Đầu tôi bắt đầu đau nhức vì những chuyện kiểu như này. “Tới rồi, cô Bảo Nhi.” Đúng lúc trong đầu tôi đang nghĩ không biết mẹ Bánh Gạo mất từ lúc nào, vì sao bà ấy mất, thì đột nhiên nghe thấy quản gia trầm giọng nói.

Tôi lấy lại tinh thần, xấu hổ nhìn ngôi nhà trước mắt, mở cửa xe bước xuống.

Lần thứ hai tới biệt thự Phú Quốc, tâm trạng tôi có hơi phức tạp. “Cậu chủ đang ở trên lầu, mời cô Nhi đi theo tôi.” “Được.” Tôi liếc mắt nhìn quản gia một cái, gật đầu đi theo sau ông.

Căn biệt thự vẫn không có gì khác biệt so với lần đầu tôi đến, hai bên là những người hầu được đào tạo bài bản, cầu thang sang trọng mang theo chút lạnh lẽo, tạo cho người ta một áp lực rất lớn. “Oa oa oa… Me… me oi…”

Tiếng khóc thút thít của một đứa trẻ vang lên, đứa trẻ này nói còn chưa rõ chữ, nhưng vẫn cố gân cổ lên khóc thật to. “Cậu chủ à, xin cậu đừng khóc nữa.” “Cậu chủ, tới đây, đây là sữa tươi mới được chuyển về từ nông trại ở Đà Lạt, là loại sữa mà trước đây cậu rất thích uống.” “Mẹ… Oa oa oa…” “Bánh Gạo.” Nghe thấy tiếng khóc như xé lòng của cậu bé, tôi không kìm được nữa, đẩy cửa đi vào, đập vào mắt là hình ảnh

Bánh Gạo đang ngồi trên giường, khóc rất thảm thiết. Cậu bé khóc đến mức khuôn mặt sưng đỏ, bàn tay nho nhỏ nắm chặt, đôi mắt sưng húp, trông rất đáng thương. “Mẹ… mẹ.” Sau khi Bánh Gạo nhìn thấy tôi, cậu bé vươn tay, làm động tác muốn được tôi ôm.

Tôi lập tức tiến lên, ôm Bánh Gạo vào lòng. “Mẹ tới rồi, Bánh Gạo ngoan, không khóc nữa. Bánh Gạo vùi mặt vào ngực tôi, gương mặt vẫn dán chặt vào ngực tôi không chịu rời.

Tôi có hơi bất đắc dĩ, quay đầu lại nhìn mấy cô người hầu đang mắt trợn mồm há hốc nhìn tôi, nói: “Chuyện này, mọi người cứ xuống trước đi, tôi sẽ có cách dỗ Bánh Gạo.”

Chỉ sợ là Bánh Gạo đang muốn uống sữa mẹ, nhưng giờ đang có nhiều người ở đây như vậy, sao tôi có thể cả gan phát sóng trực tiếp được chứ. “Vâng.”

Những cô người hầu đó nhìn tôi với ánh mắt quái dị, sau đó lập tức rời khỏi phòng.

Tôi nhìn đám người hầu rời đi, thở phào một hơi.

Tôi cúi đầu, vuốt ve khuôn mặt sưng đỏ của Bánh Gạo, nhìn cặp mắt phượng xinh đẹp của cậu bé, tôi mềm lòng: “Có lẽ kiếp trước cô nợ con gì đó thì phải.”

Mỗi lần nhìn thấy cậu bé này, tôi sẽ không giữ được tự chủ mà mềm lòng, hơn nữa đôi mắt của đứa trẻ này lại cực kì giống Trần Thanh Vũ. “Ăn đi” Tôi vén áo lên, vuốt tóc mai bị nước mắt làm ướt nhẹp của Bánh Gạo.

Bánh Gạo thực sự ngậm miệng vào ngực tôi, sau khi ngậm cậu bé nắm chặt tay, bắt đầu mút. Hành động này của Bánh Gạo khiến hai má tôi ửng đỏ, nói thật, đối với mấy loại chuyện này tôi hơi xấu hổ.

Thực sự tôi không có sữa, vậy mà lại muốn cho cậu bé ăn như thế này, trong lòng tôi vẫn không thể vượt qua được rào cản ấy. Bánh Gạo ngậm rất lâu, đến khi cậu bé yên tĩnh trở lại, tôi mới cúi xuống hôn lên mặt cậu bé, bất lực nghĩ, rõ ràng tôi không có sữa cho cậu bé uống, vậy tại sao cậu bé vẫn không chịu rời bộ ngực của tôi dù chỉ một giây? Chẳng lẽ Bánh Gạo vừa sinh ra, đã không được uống sữa mẹ hay sao?

Không phải chứ? Mẹ của Bánh Gạo chết khi vừa sinh ra cậu bé sao?

Tôi vỗ vỗ mặt mình, nhìn Bánh Gạo đang say giấc ngủ với ánh mắt dịu dàng. Thấy cậu bé đã ngủ say, tôi mới đặt cậu bé nằm xuống, nhưng hình như Bánh Gạo biết tôi sắp rời đi thì phải, cậu bé đột nhiên mở to đôi mắt ra.

Tôi nhìn hai mắt đang mở thao láo của cậu bé, không kìm được thấp giọng hỏi: “Sao vậy?” “Mẹ.” Bánh Gạo trợn tròn mắt nhìn tôi, bàn tay nho nhỏ của cậu bé nắm một ngón tay tôi, nhắm mắt lại, miệng phun bong bóng, lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Nhìn bộ dạng đáng yêu này của cậu bé, tôi khẽ nở nụ cười.

Nếu con tôi còn sống, có lẽ nó cũng bằng tuổi với cậu bé này “Cô Bảo Nhi.” Tôi dựa vào mép giường, im lặng nhìn Bánh Gạo nhi? một lúc lâu, mãi đến khi quản gia bước vào, đằng sau ông ta là một người hầu đang bưng khay gì đó. Tôi ngửi thấy mùi thức ăn thoang thoảng, bụng tôi lại bắt đầu nhảy loạn lên.

Tôi liếm liếm môi, cười mỉa nói: “Quản gia, ông có thể giúp tôi gỡ tay cậu bé ra được không?”

Tôi vốn định gỡ tay cậu bé ra, thật không ngờ, Bánh Gạo tuy nhỏ nhưng sức lực lại không hề nhỏ.

Tôi không đành lòng gỡ tay cậu bé ra, nên kêu quản gia tới giúp.

Quản gia cười tủm tỉm nói: “Cô Nhi đói bụng rồi sao? Tôi kêu đầu bếp làm cho cô một bát canh, mời cô nếm thử.”

Đúng là tôi đang đói bụng, lại ngửi thấy hương vị thơm ngọt như vậy nữa, nên bụng tôi cũng bắt đầu phát ra những âm thanh ục ục.

Tôi cũng không làm giá, thấy quản gia bưng đồ ăn đến nên ăn một cách thỏa thích, lúc ăn xong thì thấy quản gia đang mắt trợn mồm há hốc nhìn tôi.

Có lẽ là ông chưa bao giờ gặp qua kiểu phụ nữ hành động thô lỗ như thế này. “Thật xấu hổ quá.” Mặt tôi đỏ lên, giả bộ bình tĩnh nói với quản gia. “Không, cô Nhi đừng nói như thế, đêm nay cô ngủ lại đây đi, phòng của cậu chủ rất lớn, cô cũng đã mệt rồi, có thể ngủ lại đây một đêm cũng không sao hết.” “Cũng chỉ còn cách này. Tôi cười khổ một tiếng, quay đầu lại nhìn cậu bé nhỏ nãy giờ vẫn luôn nằm chặt ngón tay tôi.

Nếu giờ tôi đi, không chừng Bánh Gạo sẽ làm loạn lên mất, cứ nghĩ đến hình ảnh vừa nãy cậu bé gào khóc thảm thương, tôi lại đau lòng: “Bố cậu bé đâu? Con khóc như vậy mà vẫn không chịu xuất hiện dỗ con hay sao?”

Tôi giống như một bà cô nghiêm khắc, nhìn quản gia nói.

Quản gia có hơi lúng túng nói: “Ông chủ… Ông ấy không biết dỗ trẻ con, ông ấy nói chúng tôi chỉ cần mời cô đến là được.” Tôi đã tới nơi này hai lần rồi, nhưng vẫn chưa nhìn thấy chủ nhân căn biệt thự này. Không lẽ, tổng giám đốc của tập đoàn Phú Quốc lại thần bí như vậy sao?