Nữ Hầu Câm, Em Đứng Lại Đó!

Chương 13: Cưỡng hôn



Cô gái loli kia đã cởi bỏ hết đồ trên giường, uốn éo rên rỉ đủ kiểu giống như thật sự đang làm "việc đó" khiến Bạch Tử Thanh đã sợ lại còn ngượng đến chín mặt. Hơn nữa, Hoắc Đình đang ở ngay sau cô, rất rất gần.

Hiếm khi, Hoắc Đình cảm nhận nhịp tim hình như đập nhanh hơn bình thường, nơi ngực có chút rộn rạo, trên mặt cảm giác có chút nóng, không biết là do rượu hay do thứ gì khác.

Hắn mở cửa kéo phắt Bạch Tử Thanh ra khỏi căn phòng toàn tiếng kêu kia, một đường lôi cô đến thư phòng, đóng sập cửa lại, ép cô gái nhỏ lên tường, hai bàn tay chống sát bên má cô. Thấy cô giữ khư khư chiếc giỏ làm ngăn cách, hắn ngứa mắt đưa tay giật lấy quăng xuống đất.

Bạch Tử Thanh rụt cổ, co rúm dựa sát lưng về phía sau, hai tay bám lấy tường hòng ma sát giữ vững cơ thể, nếu như đào được tường thì cô nhất định sẽ ẩn sâu vào trong đó.

Cái vẻ sợ sệt này của cô làm hắn thấy có chút thích thú, muốn bắt nạt con thỏ nhỏ bé đang run rẩy trước mặt. Hắn nhớ bàn tay lành lạnh mịn mịn của cô, thật muốn biết làn môi đỏ kia có như vậy hay không.

Nghĩ là làm, Hoắc Đình cúi cuống chiếm lấy môi cô, thậm chí còn chạm lên rất mạnh. Sự đột ngột xâm chiếm không báo trước này khiến Bạch Tử Thanh trợn tròn mắt không kịp phản ứng.

Cái... cái gì đang xảy ra thế này? Hoắc Đình hắn ta... hắn ta hôn cô?

Mất mấy giây để hoàn hồn, Bạch Tử Thanh vội vàng đưa tay đẩy hắn ta, nhưng tay vừa đặt trên ngực hắn thì eo và gáy đã bị chế ngự, hắn giữ chặt lấy cô.

Môi hắn ấm rực, hơi rượu từ miệng hắn phả lên mũi và miệng cô, cánh môi hơi thô ban đầu chỉ đơn giản đặt trên môi cô, sau khi thấy cô có ý chống cự đã dần chuyển thành mút mát khống chế.

Hôn cô, hắn nhớ lại những cuốn phim đen từng bị ông nội bắt xem vài năm trước. Bắt chước một vài động tác, hắn mạnh bạo dây dưa từ môi trên xuống môi dưới, cảm giác man mát mềm mịn đàn hồi khiến hắn thích thú.

Quả nhiên là còn thú vị hơn đôi tay kia!

Hắn muốn nhiều hơn, liếm lên đôi môi hồng run rẩy, bắt đầu đưa lưỡi muốn xâm chiếm, nhưng hàm răng kia cứng đầu nhất quyết không chịu tách ra. Bàn tay to khoẻ dưới eo khẽ bóp một cái, cô gái nhỏ vì đau mà há miệng, thuận lợi cho lưỡi hắn thần tốc tiến vào lấy đi ngọt ngào, mạnh mẽ khuấy đảo.

Bạch Tử Thanh bị hắn làm cho quay cuồng, vừa sợ vừa ngại ngùng, mắt nhắm tịt, đến thở cũng không dám thở, cả người đều không còn sức lực, mười đầu ngón tay run run đẩy ngực hắn, nhưng hình như chỉ khiến cho hắn thêm điên cuồng.

Một tay siết lấy eo cô, tay kia nâng gáy, hắn hôn cho đến khi cô gái trong lòng không chịu nổi vì thiếu dưỡng khí, lịm đi trong vòng tay rắn chắc.

Được rồi, có lẽ Bạch Tử Thanh cô là người đầu tiên ngất đi vì bị hôn đến cạn kiệt ô xy.

Hoắc Đình nhìn cô gái yếu đuối trong vòng tay bị mình hôn đến ngất, đôi má còn ưng ửng, môi cũng sưng lên óng ánh đỏ hồng, con thú trong người mới tan đi lại bắt đầu trỗi dậy. Nếu không phải cô đã ngất đi, có lẽ hôm nay hắn sẽ không tha cho cô dễ dàng như thế.

Hoắc Đình bế cô gái trở về phòng nhỏ bên cạnh phòng ngủ của hắn, đặt cô nằm lên giường, để lại điện thoại cho cô, còn bản thân nhanh chóng mang theo giỏ trở về phòng để tránh bị lộ tẩy.

Cô gái loli kia đã lịm đi vì tác dụng của thuốc, hai mươi phút sau cô ta mới tỉnh dậy. Nhìn thấy Hoắc Đình ngồi trên sô pha quay lưng về phía mình, cô ta rất biết điều mặc lại quần áo tử tế. Vừa định rời khỏi, Hoắc Đình lên tiếng:

"Mang chăn ga gối đem bỏ, tôi cho cô gấp đôi."

Cô gái kia dù có chút không hài lòng nhưng cũng không từ chối, tự mình đem bỏ hết đồ vào giỏ rồi rời đi.

Cô hầu của hắn ngất rồi, đêm nay không ai dọn phòng cho hắn cả.

Bạch Tử Thanh giật mình tỉnh giấc, bỗng chốc tỉnh như sáo sậu ngồi bật dậy trên giường. Những gì diễn ra trước lúc ngất đi cô đều nhớ cả.

Hoắc Đình... tên bá đạo đó... hắn dám cưỡng hôn cô!

Nhưng tại sao hắn lại làm như vậy? Hàng tuần đều là các mỹ nhân vô vàn tạo hình, xinh đẹp mỹ miều, không kể cô gái hôm nay còn vô cùng đáng yêu. Không phải người ta nói "ông chú" như hắn thích nhất mấy cô bé loli cỏ non dễ thương như vậy sao? Vậy nguyên nhân gì mà hắn không đến với cô ta mà lại kéo cô vào?

Bạch Tử Thanh vẫn còn uất ức. Hắn ta vậy mà cướp mất nụ hôn đầu của cô, đã thế còn hôn cô đến mức ngất xỉu rồi ném ở đây. Hơn nữa, hắn là ông chủ của cô, sáng sớm mai lại phải chạm mặt hắn rồi, cô phải đối phó thế nào cho đúng đây?

Trằn trọc một hồi, Bạch Tử Thanh rón rén mở cửa phòng, lách thân mình bé nhỏ qua khe cửa, bước chân nhẹ như mèo từng bước từng bước đi xuống cầu thang. Vừa qua khỏi cửa nhà chính, cô chạy vèo về phòng mình, đóng cửa cái rầm, dựa lưng vào cửa mà thở hổn hển.

"Tên đáng ghét!"

Giọng nói thiếu nữ khàn khàn vang lên trong căn phòng bé xíu.

Phía bên kia.

Sau khi tắm lại vì thấy cơ thể nóng bức, Hoắc Đình mở cửa căn phòng nhỏ kế bên nhưng đã không còn thấy người đâu nữa. Chạy cũng nhanh đấy!

Sau khi dội nước lạnh hắn đã bình tĩnh lại, nhớ về khoảnh khắc một tiếng trước, Hoắc Đình cảm thấy thật hoang đường vô lý. Không có lẽ nào hắn lại có cảm giác với một cô hầu đã câm lại còn ngốc như vậy, có lẽ là do lâu rồi không chạm vào phụ nữ, cũng có thể là vì cô ta gần gũi với hắn suốt thời gian qua nên hắn bớt bài xích hơn.

Hoắc Đình trở lại giường nằm gác tay lên trán. Đúng rồi, chỉ là như vậy thôi.

"Ông chủ, tôi xin nghỉ..."

Sáng sớm, Bạch Tử Thanh với đôi mắt thâm quầng đang hí hoáy ngồi soạn tin, nhưng tin nhắn còn chưa kịp soạn xong, bên kia ông chủ đã gọi đến, nói xong ba chữ "Đến đây ngay" rồi lập tức ngắt máy như bao lần.

Rồi xong, hắn có lẽ biết cô định trốn đây mà.

Bạch Tử Thanh chậm rì rì thay quần áo.

Hôm nay có vẻ Hoắc Đình không đi làm, đã bảy giờ mà vẫn còn mặc quần áo ở nhà ngồi bệ vệ trước bàn ăn. Bạch Tử Thanh chậm chậm đi tới, óc vắt đủ cách xem nên đối phó như thế nào. Nhưng mà hình như cách tốt nhất vẫn là xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Vẫn như thường lệ, cô tiến tới cúi đầu chào Hoắc Đình rồi cắm cúi gắp đồ ăn vào đĩa, một chút cũng không dám ngẩng lên nhìn hắn.

Vào lúc cô đưa đĩa thức ăn đã thử xong tới gần hắn, đột nhiên cổ tay nhỏ bị tóm lấy, một giây sau thân hình nhỏ bé đã bị khoá chặt giữa chiếc bàn dài và khối cơ thể cứng cáp của hắn. Giọng người đàn ông đối diện trầm trầm:

"Chuyện hôm qua..."

Bạch Tử Thanh run lên, lập tức đưa ba ngón tay lên thề thốt, ngẩng khuôn mặt vô cùng nghiêm túc và trung thành lên hòng lấy được sự tin tưởng của hắn.

Hắn nhìn đôi mắt to tròn đen lay láy của cô gái trước mặt, một lúc sau mới đứng thẳng dậy quay lại chỗ ngồi, cầm đũa lên bắt đầu thưởng thức bữa sáng.

Rồi rốt cuộc hắn đã tin cô chưa, đã chịu tha cho cô chưa vậy?

Bạch Tử Thanh nơm nớp lo sợ đứng một bên chờ đợi phản hồi của hắn, vậy mà hắn vẫn chậm rãi ăn uống không màng gì đến cô cả.

"Hôm qua là cảnh cáo."

Hắn thốt lên như vậy sau khi lau miệng xong, rồi quay đầu đi thẳng lên thư phòng.

Bạch Tử Thanh đứng ngơ ngác. Vậy là hắn đã tha cho cô rồi đúng không? Việc hôm qua là do hắn muốn cảnh cáo cô, nếu cô dám tiết lộ thì sẽ không đơn giản là ngất xỉu nữa, mà có thể sẽ là làm cô mãi mãi không tỉnh lại được luôn.

Cô gái nhỏ rùng mình, nhanh chóng thu dọn bát đĩa.