Nụ Hôn Cháy Bỏng

Chương 46: Ướt át



Edit+beta: LQNN203

Thời gian đóng băng, không khí cũng đột nhiên im lặng.

Hứa Phương Phỉ loạng choạng không thể ổn định cơ thể, ngã xuống và lao tới, cứ như vậy, đột nhiên không kịp phòng ngừa, cô lao vào vòng tay của Trịnh Tây Dã với tư thế cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa còn hôn lên chiếc cằm góc cạnh rõ ràng của người đàn ông.

Hứa Phương Phỉ: "."

Trịnh Tây Dã: "."

Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột khiến cả hai bên đều không kịp phản ứng, đồng thời bị hóa đá.

Tích tắc, tích tắc, thời gian tích tắc trôi qua.

Giây thứ năm, cô gái nhỏ trong lòng người đàn ông rốt cuộc như trong mộng tỉnh lại. Cô sợ ngây người cũng bị doạ cho choáng váng, nhanh chóng rút đầu lại, lùi lại ba bước cách người đàn ông một khoảng cách giao tiếp xã hội an toàn với tốc độ cực nhanh.

Sau khi đứng yên, Hứa Phương Phỉ ngẩng cổ nhìn Trịnh Tây Dã, đôi mắt to trừng tròn xòe, giơ tay phải lên che miệng, vẻ mặt đầy khó tin.

Trời ơi, trời ơi!

Vừa rồi cô đã làm gì với huấn luyện viên!!!

Hai đám mây đỏ nho nhỏ xinh đẹp bay lên mặt cô gái, Hứa Phương Phỉ mặt đỏ tai hồng, hai mắt đầy sao, xấu hổ suýt nữa thì ngất đi.

Hai người đối mặt, yên lặng nhìn nhau, bầu không khí thực sự rất khó xử.

Hứa Phương Phỉ cảm thấy cô nên nói gì đó. Nhưng lúc này, cô còn đang đắm chìm trong suy nghĩ "Mình thế mà cưỡng hôn huấn luyện viên, mình quá cầm thú a a", đầu óc choáng váng, không khống chế được dây thanh quản phát ra âm thanh.

Cho nên đôi môi của cô gái mấp máy, đóng mở nhiều lần nhưng hoàn toàn không phát ra âm thanh nào.

Một lúc sau thì ngược lại, Trịnh Tây Dã ra tay trước.

Đầu tiên bóng tối dâng lên trong sâu thẳm đôi mắt đen láy của anh, anh nhìn thẳng vào cô, sau đó giơ tay lên, có chút không chắc chắn, dùng đầu ngón tay thon dài chạm nhẹ vào làn da cằm mà cô đã hôn.

Cuối cùng, anh nhướng mày, bình tĩnh tự nhiên nói: "Em nói khuôn mặt tôi đẹp, nên dưỡng. Đây là em kiến nghị tôi dưỡng như thế nào?"

Hứa Phương Phỉ: "..."

Lần này, không chỉ mặt, cổ và tai đỏ bừng, Hứa Phương Phỉ thậm chí còn co quắp ngón chân vì xấu hổ. Cô một mặt xấu hổ, một mặt lại khóc không ra nước mắt, chân thành nói: "Vừa rồi em trượt chân không đứng vững, không phải cố ý hôn anh. Xin lỗi huấn luyện viên."

Trịnh Tây Dã dời mắt khỏi mặt cô, nhìn nơi khác, giọng điệu vẫn bình tĩnh: "Xin lỗi cái gì. Bị em hôn một cái, tôi cũng không có hại."

Hứa Phương Phỉ càng xấu hổ hơn khi nghe những lời đó. Cô cúi đầu, gần như vùi đầu vào ngực, khẽ cắn môi không biết nên nói gì.

Sau đó nghe thấy mấy chữ yếu ớt vang trên đỉnh đầu: "Có va vào đâu không?"

Hứa Phương Phỉ lắc đầu.

Trịnh Tây Dã lại hỏi: "Trán, mũi và vai thì sao, có khó chịu gì không?"

Hứa Phương Phỉ vẫn lắc đầu.

Khi đó Trịnh Tây Dã mới cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó anh cúi xuống nhặt bao lớn bao nhỏ bị rơi cho cô.

Hứa Phương Phỉ vừa rồi ngại ngùng mà hoàn toàn quên nhặt đồ, thấy vậy liền ảo não vỗ trán, vội vàng duỗi tay muốn lấy đồ trong tay anh, nói: "Cảm ơn cảm ơn, mau đưa em đi......"

Không ngờ, đồng chí huấn luyện viên hơi nghiêng người, không chút dấu vết chặn hai móng vuốt nhỏ đó.

Ánh mắt Hứa Phương Phỉ khẽ động: Hả?

Trịnh Tây Dã cụp mắt nhìn cô gái trước mặt, sau khi đợi một lúc, thấy bé con này vẫn đứng ngây ngốc, dáng vẻ không biết phải làm gì, anh nhắc nhở: "Chiến sĩ ra trận, không đầy đủ trang bị là không được."

Hứa Phương Phỉ vẫn không hiểu, bối rối nhìn.

Trịnh Tây Dã chỉ còn cách thở dài, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: "Vừa rồi đồ đạc của em rơi hết ra ngoài, tôi giúp em cầm, em kiểm tra toàn bộ xem có thiếu thứ gì không."

"Ồ ồ. Được!" Hứa Phương Phỉ lúc này mới hoàn hồn, gật đầu liên tục, sau đó nhìn qua tay anh kiểm tra ba lô của mình và những vật dụng khác.

Sau khi kiểm tra cẩn thận, thật sự thiếu một cái gì đó.

Hứa Phương Phỉ lẩm bẩm một mình, "Kỳ lạ. Băng cầm máu của mình đâu."

Trịnh Tây Dã nghe vậy, nói: "Thứ đó khi được cất giữ có hình tròn, rất có thể đã lăn đến một góc nào đó. Em ôm đi, tôi tìm cho em."

Hứa Phương Phỉ vươn tay nhận lấy tất cả đồ vật, khoanh tay ôm chặt trong lòng.

Trịnh Tây Dã cúi đầu, đi vòng quanh tìm kiếm trong bóng tối.

Sắc trời như mực, mấy canh giờ trước còn sáng, mặt trăng hoàn toàn ẩn sau tầng mây dày đặc, khu vực sinh hoạt của căn cứ tối đen như mực, chỉ có một tia sáng trắng của tháp canh xa xa chiếu vào, ánh sáng đã rất yếu khi xuyên qua đây, hầu như không đáng kể.

Hứa Phương Phỉ ở bên cạnh đợi một lúc, suy nghĩ một chút rồi nói: "Huấn luyện viên, bây giờ trời tối như vậy, có lẽ khó tìm được, nếu không trời sáng em sẽ tự mình đến tìm, anh mau trở về nghỉ ngơi đi."

Trịnh Tây Dã trả lời mà không ngước mắt lên: "Những thứ khác có mất hay không thì dễ nói, nhưng băng cầm máu nhất định phải tìm được."

Hứa Phương Phỉ khó hiểu: "Tại sao?"

"Khi hành quân và chiến đấu, mỗi quân nhân sẽ được trang bị dụng cụ y tế, điều kiện tốt hơn một chút thì có thể trang bị bệnh viện dã chiến, nhưng trên chiến trường ai có thể nói rõ, sát khí ở khắp mọi nơi, thay đổi nhanh chóng, đạn của địch không có mắt, nhiều trường hợp thương binh không thể chờ được đồng đội đưa mình đến khu vực an toàn, giao cho cán bộ y tế cứu chữa."

Trịnh Tây Dã nói, anh ngồi xổm xuống bên cạnh một vườn rau, vừa dùng mắt tìm kiếm chính xác, vừa thuận miệng nói với cô gái phía sau: "Em có biết trên chiến trường, nguyên nhân dẫn đến tỉ lệ tử vong cao nhất của quân nhân là gì không?"

Hứa Phương Phỉ ôm chăn suy nghĩ một chút, sau đó thành thật trả lời: "Không biết ạ."

Trịnh Tây Dã: "Là do mất máu quá nhiều."

Hứa Phương Phỉ gật đầu: "Ồ."

"Vì vậy xử lý chấn thương là một kỹ năng cần phải có của mỗi người lính, băng cầm máu là một trang bị phải có của quân nhân, không bao giờ được rời khỏi người."

Nói xong, Trịnh Tây Dã nhướng mày, đưa tay gạt đám rau nhặt cuộn băng quân dụng, phủi bùn và tro, quay đầu nhìn cô, tiếp tục: "Đừng xem thường món đồ này, ở thời khắc nguy cấp, nó có thể cứu mạng em và đồng đội."

Hứa Phương Phỉ cẩn thận lắng nghe lời giảng của Trịnh Tây Dã, anh nói từng lời từng chữ, cô đều ghi tạc vào lòng mình. Cuối cùng, khóe môi cô hướng về phía anh cong lên: "Cảm ơn huấn luyện viên. Em sẽ ghi nhớ!"

Trịnh Tây Dã đứng thẳng người đi tới, đem băng cầm máu trả lại cho tiểu nữ binh, thản nhiên nói: "Cất đi, đừng lại đánh mất."

Nghe vậy, Hứa Phương Phỉ theo bản năng muốn hành lễ với anh, nhưng hai tay không rảnh, đành phải ngẩng cổ nhỏ đứng thẳng, lớn tiếng đáp: "Vâng!"

Trịnh Tây Dã đem phản ứng vừa buồn cười vừa đáng yêu của cô gái nhỏ thu vào trong mắt, bình tĩnh cong môi.

Vào lúc này, cơn gió đêm chờ đợi lâu không đến cuối cùng cũng chậm rãi đến muộn.

Sau một làn gió, mây mù dày đặc tán đi, ánh trăng rốt cục chiếu rọi không còn trở ngại, bao phủ toàn bộ căn cứ một tầng sa bạc nhẹ nhàng uyển chuyển.

Tầm mắt sáng trở lại, Hứa Phương Phỉ theo bản năng ngửa đầu nhìn ánh trăng trên trời, không khỏi thấp giọng nói: "Vừa rồi lúc tụi tao tìm đồ mày không lộ diện, hiện tại tìm được rồi mày lại chạy ra."

Sau khi phàn nàn, cô ôm chăn quay đầu nhìn lại, thật trùng hợp, tầm mắt cô dừng trên mặt Trịnh Tây Dã.

Người đàn ông vẫn bình tĩnh tự nhiên không chút để ý, có vẻ bình tĩnh lạ thường. Nhưng......

Hứa Phương Phỉ:?!

Hứa Phương Phỉ sững sờ, một giây sau, cô mở to mắt kinh ngạc, buột miệng thốt lên: "Oa. Huấn luyện viên anh sao vậy? Mặt anh đỏ quá!"

Trịnh Tây Dã ở một bên vẻ mặt thờ ơ, anh đi về phía trước với đôi chân dài, không lên tiếng.

Hứa Phương Phỉ ngạc nhiên và khó hiểu, đi theo Trịnh Tây Dã cẩn thận quan sát khuôn mặt của anh dưới ánh trăng. Sau đó phát hiện, người đàn ông này tuy thần sắc như thường, nhưng không chỉ hai gò má lạnh lùng trắng nõn như ngọc ửng đỏ, còn có hai vành tai xinh đẹp cũng đỏ bừng.

Chuyện gì thế nhỉ?

Nghi ngờ nảy sinh, Hứa Phương Phỉ cau mày vắt óc suy nghĩ, vài giây sau, trong đầu cô hiện lên một suy đoán. Tim cô thắt lại, vội vàng lo lắng hỏi: "Anh không khỏe sao?"

Khi giọng nói rơi xuống, bước chân Trịnh Tây Dã đột ngột dừng lại, anh nhắm mắt lại, đưa tay lên véo giữa hai lông mày. Sau đó, thình lình tự giễu cười.

Anh là nhân vật gì, đường đường là chiến vương Lang Nha, một thân cường tráng oai phong, lúc hai mươi tuổi được cử đến Côn Luân làm nhiệm vụ, gãy xương sườn cũng không kêu một tiếng. Mọi người đều nói xương cốt của anh làm bằng sắt, trái tim như đá, có thể bình tĩnh đối mặt với sự sụp đổ của núi Thái Sơn mà không thay đổi nét mặt.

Mà bây giờ.

Vì một tiểu cô nương mười chín tuổi, bởi vì cô vô tình hôn lên mặt anh, anh mẹ nó liền kích động đến phát điên, mặt đỏ tim đập, nhảy loạn khẩn trương, giống như một tên 250 (ngốc) chưa hiểu sự đời, mới bắt đầu yêu đương.

Sợ cô sẽ nhìn ra manh mối, Trịnh Tây Dã cố tình tỏ ra bình tĩnh và thờ ơ như không có chuyện gì, nghĩ rằng có thể lừa được cô.

Không nghĩ tới, mẹ kiếp không hiểu sao lại xui xẻo, trăng đột nhiên ló ra sáng trưng, trắng trong như nước, chiếu rọi cả khuôn mặt như đít khỉ của anh.

Giờ phút này, Trịnh Tây Dã hận không thể há miệng nuốt trọn mặt trăng trong một ngụm.

Anh trầm mặc, sau đó quay đầu lại, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái, nói: "Đương nhiên là vì em mà tôi đỏ mặt."

Hứa Phương Phỉ: "..."

Trịnh Tây Dã: "Vừa rồi em đột nhiên nhào vào trong lòng tôi, còn hôn tôi, tôi xấu hổ, tôi thẹn thùng."

Hứa Phương Phỉ: "..."

Sau khi nói xong, Trịnh Tây Dã cố gắng quay mặt đi, cố gắng không nhìn cô. Anh âm thầm hít một hơi thật sâu, thở ra, lúc nói chuyện lại bình tĩnh nói: "Tới rồi, ký túc xá nữ ở phía trước mấy mét. Tôi cho em nửa phút, lập tức đi tới, gõ cửa, vào phòng."

Hứa Phương Phỉ vẫn chưa hoàn hồn sau bài phát biểu "mãnh nam thẹn thùng" vừa rồi. Nghe được những lời này, cô sửng sốt một chút, có chút khó hiểu, thấp giọng nghi hoặc nói: "Tại sao chỉ có nửa phút?"

Lạ lùng.

"Bởi vì tôi nhiều nhất chỉ có thể khống chế chính mình ba mươi giây." Trịnh Tây Dã nhìn ánh trăng, rất bình tĩnh nói: "Sau đó, nếu lại ở cùng với em, tôi không biết mình sẽ làm gì với em."

Hai giây sau, cô hoàn hồn lại, Hứa Phương Phỉ đỏ mặt, cô không dám ở lại với anh nữa, ôm đồ trong lòng như trốn mà chạy đi.

Trong lồng ngực, trái tim đập loạn xạ, loạn nhịp không theo tiết tấu.

Hai má cũng đang bốc cháy, như thể được ngâm trong một hũ mật.

Cho đến khi gõ cửa ký túc xá nữ, bước vào, nhìn thấy cán bộ đội Ngô Mẫn và bạn cùng phòng, đầu Hứa Phương Phỉ vẫn còn choáng váng.

Anh ấy rõ ràng luôn trong trạng thái điềm nhiên và bình tĩnh.

Thế mà cũng xấu hổ giống như cô...

Suy nghĩ của Hứa Phương Phỉ đang bay loạn. Cuối cùng vẫn là thanh âm Ngô Mẫn lọt vào trong tai, cô mới đột nhiên tỉnh lại ——

A. Đây là huấn luyện dã ngoại! Trong đầu cô đang nghĩ cái gì vậy!

Hứa Phương Phỉ hổ thẹn và xấu hổ, cô vội vàng lắc đầu, ra lệnh cho mình không được suy nghĩ những chuyện hoang đường tràn đầy bong bóng màu hồng nữa.

Cán bộ đội Ngô Mẫn hoàn toàn không chú ý đến sự khác thường của cô gái nhỏ. Cô ấy mở miệng, khó hiểu hỏi: "Hứa Phương Phỉ, sao em đến đây muộn như vậy?"

Hứa Phương Phỉ vội vàng giải thích: "Là như này, Ngô đội. Lúc đầu em không biết ký túc xá của mình ở đây, cho nên đã đến tòa nhà ký túc xá số 1. Trên đường đến đây em đánh mất đồ, phải tìm rất lâu ạ."

"Em là nữ, đương nhiên không thể sắp xếp cho em ở chung với nam sinh." Ngô Mẫn bị tiểu cô nương ngây thơ này chọc cười, không hỏi thêm gì nữa. Cô ấy chỉ vào một chiếc giường trống, thuận miệng nói: "Chúng ta ít nữ sinh, ký túc xá lớn cũng ở không hết, giường tầng trên Trương Vân Tiệp còn trống, nếu em cảm thấy phiền có thể ngủ giường dưới bên cạnh em ấy."

Hứa Phương Phỉ gật đầu: "Vâng, Ngô đội."

Tổng cộng có bảy đại đội tân binh trong công nghiệp Quân sự Vân Thành, trong đó chuyên ngành ngôn ngữ học có nhiều nữ sinh nhất, nhưng cũng chỉ có chín người, vì vậy rất nhiều giường trong ký túc xá đều trống, không gian rất rộng rãi.

Lúc này, hầu hết các nữ quân nhân đã rửa mặt xong, thay quần áo ngắn tay và nằm trên giường, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Mắt Hứa Phương Phỉ vòng quanh hai chiếc giường, cuối cùng chọn chiếc giường dưới bên cạnh Trương Vân Tiệp.

Cô để tất cả đồ đạc dưới gầm giường và sắp xếp gọn gàng, sau đó lấy từ trong đống đồ ra bàn chải đánh răng, cốc, khăn mặt, còn có một bộ đồng phục nhà trường phát thống nhất.

Chuẩn bị thay giày.

Cô đang cởi giày quân đội, Trương Vân Tiệp đang ngồi trên giường mình đi tới ngồi cạnh Hứa Phương Phỉ, nhỏ giọng nói: "Ở đây chỉ có thể đánh răng rửa mặt và chân, tắm cũng không được."

Hứa Phương Phỉ nhận ra trong giọng điệu lớp trưởng có chút u oán không dễ nhận ra, thở dài, thấp giọng trả lời: "Cũng không còn cách nào. Không tắm thì không tắm, hôm nay dùng khăn tắm lau người, tạm như vậy đi."

"Lau người thôi không sạch."

Trương Vân Tiệp cau mày, vừa nói chuyện, vừa cẩn thận nhìn vào chiếc giường ở cửa của cán bộ đội, sợ lời phàn nàn của mình bị nghe thấy: "Sau khi ngồi trên tàu hơn 30 giờ, xuống tàu lại đi bộ lâu như vậy, mình ngửi thấy mình gần như bốc mùi rồi! Một ngày thì không sao, nhưng còn cả tháng sau đó, sẽ có rất nhiều hạng mục huấn luyện trong tương lai, nếu chúng ta thực sự không được phép tắm, đừng nói là Lương Tuyết, mình cũng sẽ không thể chịu đựng được."

Hứa Phương Phỉ nghe thấy Trương Vân Tiệp nhắc tới cái tên này, hai mắt nhảy dựng, vội vàng hỏi: "Lương Tuyết bây giờ thế nào rồi? Tâm trạng tốt hơn chưa?"

"Khá hơn rồi." Trương Vân Tiệp thở dài, nói, "Vừa rồi Ngô đội thấy tâm trạng Lương Tuyết không tốt nên đã trò chuyện với cậu ấy, thậm chí còn đặc biệt mời một nhân viên tâm lý đến tư vấn tâm lý cho Lương Tuyết."

Hứa Phương Phỉ: "Giường của cậu ấy ở đâu?"

Trương Vân Tiệp hếch cằm sang bên trái: "Ở đó. Cậu muốn nói chuyện với cậu ấy thì nói đi. Nói xong mau đi rửa mặt, đèn sắp tắt rồi."

Hứa Phương Phỉ gật đầu, đặt tất cả đồ vệ sinh vào chậu rửa màu vàng, sau đó đi đến cạnh giường của Lương Tuyết với cái chậu rửa trong tay.

Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ, Lương Tuyết quay đầu lại. Nhìn thấy Hứa Phương Phỉ, cô ấy khẽ cong môi, nói: "Sao vậy, tìm mình có chuyện gì không?"

"Lương Tuyết." Hứa Phương Phỉ cẩn thận nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người này, thấy tâm trạng cô ấy so với trước ổn định rất nhiều, hơi yên tâm, nói: "Cậu không sao là tốt rồi, vừa rồi mình thấy cậu khóc thảm như vậy, mình thậm chí không biết phải làm gì."

Lương Tuyết điều chỉnh tư thế ngồi, co chân lên, hai tay ôm lấy đầu gối. Cô ấy trầm mặc vài giây, đột nhiên nói: "Cậu biết không, trước kia ở nhà, mỗi ngụm sữa bò mình uống đều được trực tiếp vắt ở đồng cỏ New Zealand, mỗi bộ quần áo mình mặc đều có giá hơn bốn con số. Khi sinh nhật mười tám tuổi của mình, bố đã tặng mình một chiếc Audi A5, mẹ tặng mình một món quà, là túi Hermes da cá sấu lindy. Từ khi còn nhỏ, mình thực sự không phải chịu khổ sở gì."

Mặc dù Hứa Phương Phỉ và Lương Tuyết có gia cảnh rất khác nhau, nhưng cô thường lướt Internet, tất nhiên đã nghe nói về "Audi" và "Hermes".

Cô đưa tay lay nhẹ cánh tay Lương Tuyết, nhẹ giọng khen ngợi: "Vậy cậu có thể kiên trì ở đây cho đến bây giờ, thật sự rất lợi hại."

"Bố mình luôn nói tính cách mình rất yếu đuối, không mưu trí quyết đoán như ông và mẹ. Sau đó, ông ấy bắt mình nộp đơn vào Đại học Công nghiệp Quân đội, nói, để xem đồ nhu nhược là mình có thể chịu đựng được bao lâu." Lương Tuyết lau mặt, hít một hơi thật mạnh, "Mình thực sự muốn chứng minh bản thân mình, muốn bố mình biết mình mạnh mẽ hơn những gì ông ấy tưởng tượng."

Hứa Phương Phỉ: "Bố cậu nghiêm khắc với cậu bởi vì ông ấy yêu cậu."

Lương Tuyết khịt mũi: "Mình thà không có bố, ai thèm quan tâm."

Khúc Tất Trác Mã vừa tắm xong trở về thì nghe thấy những lời của Lương Tuyết. Ánh mắt cô ấy khẽ thay đổi, vội vàng hắng giọng một cái, vẫy tay thúc giục: "Hứa Phương Phỉ, cậu ngồi ở đây làm gì? Mau đi rửa mặt, vòi nước nóng còn chỗ đấy."

Hứa Phương Phỉ trông rất bình tĩnh, gật đầu, an ủi Lương Tuyết thêm vài câu, quay người đi vào phòng tắm.

Khi bóng dáng mảnh khảnh đi xa, Khúc Tất Trác Mã cau mày, nhỏ giọng nói với Lương Tuyết: "Bố Hứa Phương Phỉ mất rất sớm, cậu nói như vậy với cậu ấy có thích hợp không?"

Lương Tuyết sững sờ, sau khi hoàn hồn lại cảm thấy áy náy, cô ấy nhỏ giọng nói: "Mình quên mất, không phải cố ý đâu. Sao cậu lại hung dữ như vậy."

"Thật phục cậu đấy đại tiểu thư." Khúc Tất Trác Mã trợn mắt lên trời, "Sau này nói chuyện cẩn thận một chút."

Thời gian tắt đèn của căn cứ và Công nghiệp Quân sự Vân Thành giống nhau, đều là mười giờ rưỡi tối.

Đơn giản rửa mặt xong, Hứa Phương Phỉ nằm trở lại trên giường mình, nhìn khung giường sắt trên đỉnh đầu suy nghĩ thất thần.

Lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên, kinh ngạc vui vẻ: "Oa, Ngô đội, đây là con gái chị sao? Xinh quá!"

Người nói chuyện là một nữ sinh của đại đội ngôn ngữ. Cô ấy vừa dứt lời, các cô gái khắp phòng ngồi dậy, vừa tò mò vừa ngạc nhiên, đồng thanh nói:

"Đội trưởng Ngô hóa ra làm mẹ rồi!"

"Em cũng muốn nhìn ảnh em bé."

"Đội trưởng Ngô cho chúng em nhìn một chút đi!"

"Phải đó, cho chúng em xem với!"

Mọi người nhốn nháo muốn xem công chúa nhỏ của cán bộ đội.

Cởi bỏ quân phục, ngũ quan Ngô Mẫn được chiếu sáng dưới ánh đèn so với ban ngày dịu dàng hơn nhiều. Cô ấy ngượng ngùng cười cười, đem điện thoại đưa cho nữ quân nhân bên cạnh, nói: "Ảnh này, truyền xem đi."

Không lâu sau, điện thoại đến tay Hứa Phương Phỉ.

Cô chớp mắt.

Điện thoại của Ngô Mẫn là một thương hiệu trong nước, mép miếng dán cường lực màn hình đã hơi mòn. Trên màn hình, ảnh là một bé gái khoảng ba tuổi, khuôn mặt tròn trịa và đôi mắt to tròn, mặc váy hồng công chúa, đứng trước cầu trượt có hình xoắn, rất đáng yêu.

Trương Vân Tiệp thuận miệng cười hỏi: "Đội trưởng Ngô, con gái chị đã ba tuổi chưa?"

Ngô Mẫn nói: "Ba tuổi rưỡi."

Một cô gái khác hỏi: "Vậy chị ở đây cùng chúng em huấn luyện một tháng, trong thời gian này là bố em ấy chăm sóc em ấy sao ạ?"

"Ông bà nội và ông bà ngoại thay phiên nhau chăm sóc." Ngô Mẫn đáp.

Khúc Tất Trác Mã nghi hoặc: "Đội trưởng Ngô, chồng chị đâu?"

Ngô Mẫn nói: "Anh ấy cũng là quân nhân, đóng quân ở Thanh Hải, một năm chỉ có thể trở về hai lần."

Khúc Tất Trác Mã mở to mắt không thể tin được: "Vậy hai người vẫn luôn sống xa nhau?"

Ngô Mẫn nói đúng.

Lý Vi lại hỏi: "Ở Thanh Hải, là Tây Thành sao ạ?"

Ngô Mẫn bình tĩnh, nói: "Ở trạm gác Côn Luân."

"Trời ơi." Lý Vi thì thào.

Hứa Phương Phỉ chuyển điện thoại có ảnh em bé cho bạn học bên cạnh. Nhìn thấy phản ứng của Lý Vi, cô rất hiếu kỳ, nhẹ giọng hỏi: "Trạm gác Côn Luân là ở đâu vậy?"

Ngô Mẫn cầm cốc lên và uống một ngụm nước, sau đó nhún vai nói một cách bình tĩnh: "Cột sống của châu Á, tổ tiên của hàng ngàn ngọn núi, theo truyền thuyết, nơi đó là long mạch của nước chúng ta. Bầu trời xanh mây trắng phong cảnh như tranh, rất xinh đẹp, chỉ trừ việc không phải chỗ cho người ở thì cái gì cũng rất tốt."

Mọi người: "..."

Mọi người đều xấu hổ: Không phải chỗ cho người ở, ai còn dám.

Ngô Mẫn sau khi nói xong, nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên nhìn Hứa Phương Phỉ một lần nữa, nói: "Đúng rồi, đội trưởng Trịnh của em trước kia đã ở đó. Nếu em thực sự tò mò, có thể hỏi cậu ấy khi có thời gian, để cậu ấy kể cho em nghe."

Hứa Phương Phỉ nghe thấy lời này liền ngẩn ra, vung tay lên vẫy, cười khan: "Bỏ đi đội trưởng Ngô, em nghe chị nói là được."

"Xem cậu nhát gan chưa kìa." Trương Vân Tiệp cố ý làm ra vẻ mặt ghét bỏ, cười lạnh nói: "Cậu sợ huấn luyện viên của các cậu vậy sao?"

Hứa Phương Phỉ vẻ mặt nghiêm túc, thấp giọng nói: "Không chỉ có mình đâu, trong đội không ai không sợ anh ấy."

Ngô Mẫn phì một tiếng: "Trịnh đội của các em chính là chiến vương toàn năng, không hung dữ trên chiến trường không thể trấn áp kẻ thù, các em phải hiểu."

Hứa Phương Phỉ 囧囧: "Em biết, đội trưởng Trịnh là một người tốt, nhưng sợ anh ấy... Tụi em không thể kiểm soát được."

Các cô gái cười thích thú, bầu không khí trong ký túc xá lập tức thoải mái không ít.

Thấy bầu không khí trở nên tốt hơn, Trương Vân Tiệp hắng giọng lấy hết can đảm, ngập ngừng hỏi: "Đội trưởng Ngô, em vừa kiểm tra, trong phòng tắm không có chỗ để tắm. Ở căn cứ núi Vân Quan có nhà tắm không ạ?"

Ngô Mẫn trầm mặc nói: "Có. Nhưng các em không gặp may rồi, tôi vừa đi hỏi, trong khoảng thời gian này nhà tắm của nữ sinh đang bảo trì."

Mọi người kinh ngạc: "Khi nào thì sửa xong ạ?"

"Cái đó cũng không chắc." Ngô Mẫn nói, "Nghe chiến sĩ ở đây nói, vấn đề chính là chất thải ở cống thoát nước sẽ trào ngược lên trên, khơi thông mấy lần cũng không ích gì. Các bạn muốn đi tắm cũng được, nhưng đoán sẽ đạp trúng phân trong ao."

Nghe vậy, các cô gái cảm thấy sượng ngang, không còn tâm trạng trò chuyện và đùa giỡn. Đúng lúc này, tiếng còi tắt đèn vang lên, căn phòng chìm trong bóng tối, tiếng cảm thán nối tiếp nhau vang lên, mọi người mang tâm trạng ủ rũ chìm vào giấc ngủ.

*

Ngày hôm sau, các cô gái dậy sớm, thu dọn ba lô, mang theo trang bị, bắt đầu bài huấn luyện dã ngoại kéo dài 20 km.

Vào buổi trưa, Hứa Phương Phỉ đang bưng bát cơm cố gắng nhai thức ăn thì lớp trưởng đến chỗ cô.

Khóe mắt đuôi mày lớp trưởng Trương Vân Tiệp chảy ra niềm vui, cô ấy nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý đến họ, mới hạ giọng nói một cách thần bí: "Chuyện đi tắm có cách rồi."

Hứa Phương Phỉ: "Cái gì?"

Trương Vân Tiệp ghé môi vào tai Hứa Phương Phỉ: "Đội trưởng Ngô nói với mình có một con sông nhỏ cách cửa sau của căn cứ 500 mét, rất gần, chất lượng nước rất tốt, sau khi trời tối chúng ta có thể lặng lẽ đến đó đi tắm. Nhưng cô ấy không khuyên, vì bây giờ thời tiết mùa thu có hơi lạnh, có lẽ sẽ bị cảm."

"Ngoài cách này ra còn cách nào khác không?"

"Ừm." Trương Vân Tiệp nói, "Còn một cách khác là mượn nhà tắm của nam sinh. Đội trưởng Ngô hôm nay đã đi thảo luận với chỉ huy, có lẽ không phải là vấn đề lớn."

Giải quyết xong chuyện quan trọng là đi tắm, Hứa Phương Phỉ vui mừng khôn xiết, đôi mắt to sáng ngời: "Thật tốt quá!"

Trương Vân Tiệp cũng cười: "Chúng ta đợi tin tốt của Ngô đội đi."

"Ừm ừm."

Sau khi đại quân trở về căn cứ huấn luyện vào ngày hôm đó, Ngô Mẫn gọi tất cả các nữ quân nhân tổ chức một cuộc họp nhỏ, nói với mọi người: "Nhu cầu của mọi người, tôi đã báo lên rồi. Sau khi thảo luận, chúng tôi quyết định từ tối mai nhà tắm nam sẽ mở cửa trong 20 phút cho các sinh viên nữ. Trong thời gian này, tất cả nam sinh không được phép vào."

Giọng nói vừa dứt, ký túc xá lập tức hoan hô lên.

Những ngày này cường độ luyện tập rất lớn, thường xuyên chưa đến nửa ngày mọi người đã đổ mồ hôi đầm đìa. Đám nam sinh thô kệch còn không chịu nổi, huống chi là một đám cô gái nhỏ thích sạch sẽ.

Các nữ quân nhân phấn khởi. Tám giờ tối hôm sau, mọi người thu dọn quần áo lao vào nhà tắm nam.

Tuy nhiên, khi thực sự bước vào nhà tắm nam, các cô gái mới phát hiện ra vấn đề mới: Không biết người thiết kế nhà tắm này cho rằng con trai bản chất không yêu sạch sẽ, cần tắm rửa chiếm số ít, hay lý do là gì, mà nhà tắm nam chỉ có một vài vị trí gắn vòi hoa sen.

Hứa Phương Phỉ và Trương Vân Tiệp chạy chậm hơn một chút, xếp ở cuối hàng.

Một số lượng lớn sinh viên nam, nhà tắm thì chỉ có thể mở cho sinh viên nữ 20 phút mỗi ngày, chờ đợi các nữ sinh phía trước tắm xong, thời gian đã sớm hết.

Trương Vân Tiệp xoa cằm suy nghĩ, hỏi hai người bạn cùng phòng: "Hình như hơi muộn rồi, hôm nay các cậu nhất định phải tắm sao?"

Lương Tuyết trừng to mắt: "Lớp trưởng ơi, cậu không phải đang nói vô nghĩa sao. Đã mấy ngày rồi, không tắm rửa sẽ bốc mùi đó! Mình phải tắm! Nhất định!"

Hứa Phương Phỉ suy nghĩ một giây, sau đó đột nhiên nhớ tới một chuyện, đề nghị: "Nếu không chúng ta đến bờ sông đội trưởng Ngô nói xem sao? Nếu không lạnh lắm, chúng ta tắm ở sông."

Đề xuất này đã được Trương Vân Tiệp và Lương Tuyết đồng ý.

Thảo luận xong, cả ba quay người rời khỏi phòng tắm nam. Nhưng vừa đi cửa sau ra khỏi căn cứ, Lương Tuyết đột nhiên kêu lên một tiếng, dừng lại giậm chân nói: "Không xong không xong. Mình quên mang mặt nạ dưỡng tóc!"

Trương Vân Tiệp giơ tay nhéo nhéo chính giữa lông mày, gần như phát điên: "Cậu đủ rồi. Là huấn luyện dã ngoại đấy! Đơn giản tắm cho xong là được, dùng mặt nạ dưỡng tóc làm gì!"

Nhưng Lương Tuyết lại cau mày, vẻ mặt thê lương cầu xin làm nũng, nói: "Đi mà, mình mà gội đầu xong không đắp mặt nạ dưỡng tóc, ngày hôm sau tóc nhất định sẽ xù lên. Vốn dĩ tóc ngắn, xù lên thành Kim Mao Sư Vương thì làm sao. Lớp trưởng, cùng mình trở về lấy đi!"

Lớp trưởng Trương Vân Tiệp không có cách nào lay chuyển đại tiểu thư này, đành phải để Hứa Phương Phỉ đi trước, cô ấy cùng Lương Tuyết trở lại ký túc xá lấy đồ.

Sau tám giờ, bầu trời núi Vân Quan đầy ánh trăng và những vì sao lấp lánh, có thể nhìn thấy hình dạng của dải Ngân hà.

Hứa Phương Phỉ đang đi trên con đường quê với một chiếc chậu rửa mặt trên tay, cô có ảo giác được trở về quê hương của mình ở Lăng Thành.

Không biết mẹ và mọi người dạo này thế nào. Mẹ đỡ đau lưng chưa? Trời trở lạnh ông ngoại lại đến đợt viêm họng rồi, còn cô bé Tiểu Huyên đó càng ngày càng lớn, không biết có nghịch ngợm không...

Hứa Phương Phỉ đang nghĩ đâu đâu trong đầu.

Đến khi cô nghe thấy tiếng nước, đẩy cành cây che tầm nhìn sang một bên, nhìn chăm chú phía trước, quả nhiên một dòng sông nhỏ xuất hiện trước mắt cô.

Mặt sông ngập tràn trăng sao, sóng nước lấp lánh và trong vắt. Xung quanh có nhiều cây cối, xen lẫn với tiếng chim sơn ca hót líu lo, tiếng dế kêu, quả đúng là một thiên đường.

Mắt Hứa Phương Phỉ sáng lên.

Cô đi vòng qua con đường nhỏ, bước lên bãi sông, dẫm lên những hòn đá nhỏ bị nghiền nát và ẩm ướt đến bờ sông, ngồi xổm xuống, đưa tay ra thử nhiệt độ nước.

Nhưng, vào lúc này, Hứa Phương Phỉ không ngờ tới, một màn xuất hiện——

Trên mặt sông trước mắt cô đột nhiên dâng lên một đạo sóng lớn, ào ào ào ào, giữa tiếng nước có một bóng người xuyên qua mặt nước, lọt vào trong tầm mắt của cô.

Người đàn ông được bao phủ bởi nước, dáng người cao lớn đĩnh bạt, đột nhiên bọt nước chảy dọc theo đường viền cứng rắn đi xuống, mô tả cơ thể thon dài có lực, cũng miêu tả vân da sôi sục mạnh mẽ, tràn ngập một cảm giác nguyên thủy và hoang dã, không giống như một thứ có thật, càng giống như một bức tượng tác phẩm nghệ thuật.

Dưới mái tóc ngắn ẩm ướt màu đen, là một đôi mắt đen cũng ướt át không kém, nhìn thẳng vào cô với vẻ ngạc nhiên.

"..." Hứa Phương Phỉ ngẩn ra.

Làm sao cô có thể nghĩ mình chỉ tới bờ sông tắm rửa sẽ gặp ông lớn này!

"Huấn, huấn luyện viên!" Hai mắt cô mở to, thanh âm run lên vì kinh ngạc nói: "Sao anh lại ở trong sông?!"

Trịnh Tây Dã tùy ý lau nước trên mặt, nhàn nhạt nói: "Giờ này không phải nhà tắm để cho nữ quân nhân các em dùng sao? Tôi nóng quá, tới sông tắm."

Tắm......

Tắm rửa???

Không nói cũng không sao, nhưng khi nói ra lời này, Hứa Phương Phỉ chớp đôi mắt to hai lần, ánh mắt không tự chủ được nhìn theo cơ ngực anh trượt xuống...

Hứa Phương Phỉ cảm thấy mình không thể nhìn nữa. Nhưng đôi mắt của cô có suy nghĩ của riêng mình, hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.

Cơ bụng, một hai ba bốn năm sáu bảy tám múi. Kết cấu của từng khu vực rõ ràng, cơ bắp cân đối, là hình dạng sô cô la.

Đường nhân ngư, nằm bên dưới cơ bụng khoảng một inch, có hình số tám ngược, hội tụ mượt mà về phía giữa.

Xuống chút nữa là một chiếc quần đùi màu đen, rộng thùng thình và ướt sũng.

Phát hoạ mờ nhạt hình dáng một con trăn dày và khỏe.

"..."

A!!!

Đây là cái gì??! Cô đã thấy gì!!!

Chỉ trong vài giây, mặt Hứa Phương Phỉ như lửa đốt, vội vàng giơ tay che mắt, xấu hổ nói: "Ai tắm rồi còn mặc quần! Đều ướt sũng kìa!"

Trịnh Tây Dã: "."

Trịnh Tây Dã nhướng mày: "Em hy vọng tôi không mặc?"

Hứa Phương Phỉ: "... Cái gì! Ý em không phải vậy!"

Đầu óc cô rối bời, lời nói càng ngày càng sai, không biết nên diễn đạt như thế nào cho rõ ràng, tuyệt vọng quay đầu lại muốn trốn.

Nhưng vào lúc này, hướng đường nhỏ truyền đến một trận thanh âm, cười cười nói nói.

Hứa Phương Phỉ sững người.

Cô nghe ra tiếng cười nói đó, là lớp trưởng bọn họ!!

Hứa Phương Phỉ luống cuống. Trong lòng cô rất lo lắng. Mắt nhìn thoáng qua người nào đó ở phía sau, lại nhìn tầng tầng lớp lớp cành lá lay động, sau một khắc, động tác thân thể so với đại não còn nhanh hơn, thế mà làm ra một hành động khiến cho chính mình cũng kinh ngạc ——

Hứa Phương Phỉ nhanh chóng quay người lại, không nói một lời lao tới, giơ hai bàn tay nhỏ bé lên ôm lấy cổ Trịnh Tây Dã.

Trịnh Tây Dã ngẩn ra, cúi đầu nhìn ôn hương nhuyễn ngọc nho nhỏ đột nhiên chui vào trong lòng mình, chợt cảm thấy miệng khô khốc, đồng tử tối sầm.

Anh vô thức vươn hai bàn tay to ra, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon thả của cô.

Ngay sau đó, Trịnh Tây Dã cảm thấy một áp lực đi xuống, áp lực đến từ vai và cổ của anh——

Bé con này không biết có tính toán gì. Thực sự treo trên cổ anh, dùng hết sức lực làm cho thân hình cao lớn của anh lại bị đẩy trở lại trong nước.

"..."

Dưới mặt nước, Trịnh Tây Dã dùng đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, nhưng không có âm thanh nào phát ra, chỉ có một chuỗi bọt nước trong suốt nổi lên.

"Suỵt!"

Trên mặt nước, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái mềm mại thanh tú, nhưng thần sắc lại rất nghiêm túc, thấp giọng và bá đạo nói với anh: "Không được nói chuyện, không được lộn xộn, không cho phép anh ra ngoài! Không thể để các cô gái khác nhìn thấy bộ dáng anh không mặc quần áo, biết không?"