Nụ Hôn Cháy Bỏng

Chương 49: Đều là em



Edit+beta: LQNN203

Hứa Phương Phỉ thề rằng vào giờ phút này, hoàn toàn không có ngôn ngữ nào trên thế giới có thể diễn tả được tâm trạng vô cùng xấu hổ của cô.

Đặc biệt cách đó nửa mét, đôi mắt hoa đào đen như mực của Trịnh Tây Dã vẫn đang nhìn thẳng vào cô, ánh mắt như cười mà như không, ý tứ không rõ ràng.

Hứa Phương Phỉ sững sờ, đầu óc trống rỗng, điều duy nhất cô có thể cảm nhận rõ ràng, chỉ có hai má nóng bừng, nhiệt độ cực kỳ choáng ngợp.

Một lúc sau, cô dời tầm mắt xuống nhìn chùm hoa nhỏ nhắn hồng tím trong tay, lời giải thích trầm tĩnh của anh vang vọng bên tai - hương diệp thiên trúc quỳ, mùi thơm nhẹ, có tác dụng đuổi muỗi thần kỳ.

Đuổi muỗi, hiệu quả thần kỳ.

"..." A, cô còn tưởng anh tặng cô bó hoa là bởi vì thấy hoa đẹp.

Còn rất thẹn thùng nữa chứ.

Trời ạ, hóa ra chú hề kia lại chính là cô!

Hứa Phương Phỉ không dám nhìn Trịnh Tây Dã nữa. Cô cúi thấp đầu, mặt đỏ bừng như lửa đốt, ngón chân ngượng ngùng cuộn lại trong đôi bốt quân đội.

"Sao không nói gì?"

Trịnh Tây Dã nhìn cô chằm chằm với giọng điệu lười biếng: "Hỏi em đó. Em mong đợi điều gì?"

"Không, không có gì." Đầu Hứa Phương Phỉ đã bắt đầu choáng váng, nếu ở cùng anh thêm một giây, cô sợ mình sẽ ngất đi. Cô cố hết sức hắng giọng, giả vờ cực kỳ bình tĩnh, nói: "Mọi người đều đã đi hết rồi, chúng ta mau đuổi theo thôi, nếu không đội trưởng Cố nhất định sẽ sốt ruột."

Khóe miệng Trịnh Tây Dã không rõ cong lên, biết cô gái nhỏ này từ nhỏ da mặt mỏng dễ thẹn thùng nên không nói nữa, xoay người tiếp tục lên đường.

Thấy anh không hỏi, Hứa Phương Phỉ siết chặt vòng tay, trái tim nhỏ bé của cô lặng lẽ thả lỏng, phồng má thở ra một hơi. Ôm đoá hoa nhỏ vào lòng tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng mà mới đi được hai bước, bóng người cao lớn phía trước lại đột nhiên dừng lại.

Hứa Phương Phỉ khó hiểu, bối rối chớp mắt, cũng dừng lại.

Trịnh Tây Dã quay đầu nhìn cô, sau đó đưa tay phải về phía cô, lòng bàn tay hướng lên trên, các ngón tay xòe ra, thản nhiên nói: "Đưa tay cho tôi."

Hứa Phương Phỉ: "...?"

Hứa Phương Phỉ sửng sốt, hỏi: "Làm gì ạ?"

Giọng điệu của Trịnh Tây Dã rất bình tĩnh: "Với tốc độ của em, chúng ta không thể quay lại trong vòng mười phút. Tôi dẫn em đi sẽ nhanh hơn."

Mặt Hứa Phương Phỉ vốn đã đỏ bừng, nghe anh nói vậy, hai má cô càng nóng hơn. Một mặt hối hận vì đã làm anh chậm lại, mặt khác có chút tủi thân, thầm nghĩ, huấn luyện viên, chân anh dài như vậy, lại thẳng và khỏe như hai cây dương, em theo không kịp anh cũng không có gì đáng trách.

Hứa Phương Phỉ khẽ cắn môi, đứng tại chỗ do dự, thật lâu không lấy được dũng khí vươn tay.

Thấy cô không nhúc nhích, Trịnh Tây Dã nhíu mày: "Sao vậy?"

Hứa Phương Phỉ bĩu môi, tự hỏi hai người dắt tay nhau đi như vậy có phải không tốt lắm không? Tuy rằng hiện tại hoàn cảnh đặc biệt gấp gáp... Nghĩ kỹ lại, hình như anh cũng đã nắm tay cô trước đây...

Hứa Phương Phỉ trong đầu tràn ngập những suy nghĩ lung tung.

Trong vài giây vừa qua, Trịnh Tây Dã đã nhìn thấu tâm trí của cô gái nhỏ. Anh trầm mặc, dời tầm mắt khỏi khuôn mặt thanh tú đỏ bừng kia, nói: "Nếu ngại, em cũng có thể nắm tay áo của tôi."

Hứa Phương Phỉ hơi giật mình, nhưng lần này cô cuối cùng cũng có dũng khí vươn năm ngón tay mảnh khảnh ra, nhẹ nhàng nắm tay áo ngụy trang của anh.

Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng cảnh báo: "Con đường này có gai, tôi sẽ cố gắng tránh hết mức có thể, em cũng cẩn thận một chút."

Hứa Phương Phỉ gật đầu, cười với anh với đôi mày cong: "Vâng, huấn luyện viên."

*

Khi Hứa Phương Phỉ và Trịnh Tây Dã vội vã quay trở lại đội huấn luyện, Cố Thiếu Phong và những người khác đã đến lưng chừng núi Vân Quan. Nhìn xung quanh, núi rừng xanh um đầy sương mù, xa xa có hai pho tượng Phật bằng đá đỏ ngồi trên vách núi, không biết được xây dựng vào triều đại nào, trải qua mưa gió đã vô cùng loang lổ, gương mặt tượng Phật nhìn không rõ, nhưng lại tăng thêm một phần thần bí đến vùng núi này.

Trông giống như tiên sơn động phủ trong thần thoại và truyền thuyết.

Trịnh Tây Dã và Hứa Phương Phỉ lặng lẽ hòa vào cuối hàng dài đội thông tin.

Thấy hai người bọn họ quay lại, Cố Thiếu Phong hạ giọng nói với Hứa Phương Phỉ: "Em thật may mắn, vừa rồi hoàn cảnh địa lý tương đối đơn giản, nếu đi xa hơn, quanh đây có đầm lầy, báo cáo muộn một chút, dù em có kéo quần tôi cũng không thể cho em rời khỏi đội ngũ."

Hứa Phương Phỉ nghe thấy vậy giật mình, chưa kịp trả lời thì Bùi Nhất Hằng ở hàng trước đã quay người lại, nhỏ giọng hỏi Cố Thiếu Phong: "Đội trưởng Cố, trên núi này còn có đầm lầy? Đầm lầy có phải rất nguy hiểm không?"

Cố Thiếu Phong lườm cậu ta một cái, khiển trách: "Quay lên! Ai cho phép cậu nhìn xung quanh!"

Bùi Nhất Hằng xấu hổ, vội vàng thu lại vẻ mặt hứng thú, quay đầu đi về phía trước.

Đối với nhóm tân binh này, Cố Thiếu Phong răn dạy thì răn dạy, nghiêm khắc thì nghiêm khắc, nên trả lời những nghi hoặc hay nên giải thích cũng sẽ không để họ không biết gì.

Anh ta nói: "Đầm lầy đầy bùn và nước, mặt đất mềm, mật độ cơ thể con người lại cao, nếu rơi vào sẽ chìm xuống. Càng vùng vẫy càng chìm nhanh. Cậu nói xem có nguy hiểm không?"

Bùi Nhất Hằng phía trước nghe xong gật đầu hiểu ý.

Hứa Tĩnh đối với đề tài này cũng tương đối hứng thú, thấp giọng hỏi: "Người đó nếu như rơi vào trong đầm lầy, chung quanh không có người trợ giúp, chẳng phải là chết chắc sao?"

"Vậy cũng không đến mức." Cố Thiếu Phong nói đến đây, dừng một chút, nhìn Trịnh Tây Dã một cái, hếch cằm nói: "Đội trưởng Trịnh của các bạn trước đây từng ở trong đầm lầy, không phải còn sống khỏe như trâu đấy sao."

Khi nói xong, đôi mắt của Hứa Phương Phỉ mở to. Cô quay đầu nhìn bên cạnh, vừa kinh ngạc vừa sợ, buột miệng nói: "Huấn luyện viên, sao anh lại rơi vào đầm lầy?"

Trịnh Tây Dã liếc xéo cô, lười biếng trả lời: "Đi xuống sờ cua."

Hứa Phương Phỉ: "..."

Hứa Phương Phỉ sững sờ, cằm suýt chút nữa rơi xuống đất: "Trong đầm lầy sao có thể sờ cua? Nhiều nguy hiểm!"

"Phụt."

Thấy nữ quân nhân nhỏ bé ngây thơ này thế mà tin tưởng không nghi ngờ, ở sau lưng cô, Cố Thiếu Phong không nhịn được bật cười sảng khoái, nói: "Sờ cua cái gì, đội trưởng Trịnh đang trêu em đấy, em tin thật à? Anh Dã đang làm nhiệm vụ."

Sau khi nghe Cố Thiếu Phong nói xong, Hứa Phương Phỉ vô thức nhìn Trịnh Tây Dã lần nữa.

Tên khốn xinh đẹp này sắc mặt lạnh lùng, nhưng đôi môi mỏng rõ ràng hơi nhếch lên một vòng cung, nhìn nghiêng đẹp như tranh vẽ, vô cùng thiếu đánh.

Nhận ra mình lại bị Trịnh Tây Dã lừa, Hứa Phương Phỉ không nói nên lời. Cô có chút tức giận lại có chút xấu hổ, nhỏ giọng lầm bầm oán trách: "Chốc chốc giả làm người xấu, chốc chốc chui vào trong đầm lầy, công việc hàng ngày của huấn luyện viên anh sao lại kỳ kỳ quái quái như vậy."

Nhắc đến thần tượng của mình, fan boy Cố Thiếu Phong không ngớt lời. Lại nói nữ quân nhân này không biết trời cao đất dày, nói cái gì? Vậy mà thực sự nói thần tượng của mình thực hiện nhiệm vụ "kỳ kỳ quái quái"? Cố Thiếu Phong cảm thấy mình không thể nhẫn nhịn được.

Cố Thiếu Phong trầm mặt xuống: "Học viên Hứa Phương Phỉ, tôi muốn phê bình em, sao em có thể dùng từ 'kỳ quái' để mô tả đồng chí huấn luyện viên? Em có biết đồng chí huấn luyện viên đã thực hiện bao nhiêu nhiệm vụ không? Em có biết anh ấy có bao nhiêu thành tích không? Biết anh ấy đã nỗ lực và hy sinh biết bao nhiêu cho sự nghiệp bảo vệ Tổ quốc không?"

Một câu lẩm bẩm thuận miệng đã thu hút hờn dỗi của cán bộ đội, đây là điều Hứa Phương Phỉ không bao giờ ngờ tới.

Cô rất áy náy khi bị phê bình, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi đội trưởng Cố, lẽ ra em không nên nói như vậy, em sai rồi."

Cố Thiếu Phong: "Em xin lỗi với tôi làm gì? Xin lỗi đội trưởng Trịnh."

"Ồ." Hứa Phương Phỉ đành phải quay đầu lại nhìn về phía Trịnh Tây Dã bên cạnh, thấp giọng nói: "Xin lỗi đội trưởng Trịnh, mong anh tha lỗi cho em."

Nhìn thấy tình cảnh này, trên mặt Cố Thiếu Phong dần dần lộ ra một tia nhẹ nhõm. Anh ta gật đầu hài lòng, mắt sáng ngời nhìn Trịnh Tây Dã, ánh mắt rực cháy như đuốc, vội tranh công:

Nhìn đi! Thần tượng! Tiểu Cố sùng bái bảo vệ và ủng hộ anh biết bao nhiêu! Anh thực sự không cần quá cảm động đâu!

Tuy nhiên, Cố Thiếu Phong không bao giờ ngờ rằng thần tượng của mình sẽ phản ứng như sau khi nghe lời xin lỗi chân thành từ nữ quân nhân.

Trịnh Tây Dã: "Em xin lỗi cái gì?"

Hứa Phương Phỉ ngẩn ngơ, gãi đầu, thành thật trả lời: "Bởi vì vừa rồi em đã nói xấu anh."

Trịnh Tây Dã: "Tôi có trách em không? Có giận em không? Có không vui vì lời em nói không?"

Hứa Phương Phỉ sững sờ trước những câu hỏi thờ ơ và lặp đi lặp lại của lão đại, không biết phải trả lời sao.

Ngay sau đó, Trịnh Tây Dã lạnh lùng liếc mắt nhìn Cố Thiếu Phong phía sau, giọng điệu không tốt nói: "Vừa rồi cậu hung dữ với cô ấy như vậy làm gì?"

Cố Thiếu Phong: "..."

Cố Thiếu Phong: "...???"

Cố Thiếu Phong thực sự bị sốc. Anh ta đầu tiên là vẻ mặt không thể tin được, sau đó là cảm thấy tủi thân, mấp máy môi đang định nói gì đó, ánh mắt xếch lên, liền nhìn thấy Hứa Tĩnh đứng bên cạnh.

Thiếu niên mặc quân phục cao lớn đẹp trai đang chăm chú nhìn mình, vẻ mặt "Tôi muốn ăn dưa, dưa rất ngon" với ánh mắt hóng chuyện.

Cố Thiếu Phong bị mắc kẹt. Thanh âm của anh ta trầm xuống dưới không độ, lạnh lùng mà hung ác uy hiếp: "Nhìn cái gì?"

Hứa Tĩnh ho khan hai tiếng, quay mặt đi chỗ khác, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, hạ quyết tâm giả bộ mình là không khí, sẽ không can dự vào đội trưởng Cố và đội trưởng Trịnh.

Cố Thiếu Phong lại nhìn Trịnh Tây Dã, nhỏ giọng nói: "Anh Dã, cô gái nhỏ này vừa rồi nghi ngờ anh! Em đây là bênh vực anh! Sao anh lại hướng cùi chỏ ra bên ngoài!"

Trịnh Tây Dã mặt không biểu tình: "Tôi nhớ không nhầm, khi khai giảng chúng ta đã phân công, cậu phụ trách nam sinh, tôi phụ trách nữ sinh."

Cố Thiếu Phong không hiểu: "Ý gì?"

Trịnh Tây Dã: "Có nghĩa là mâu thuẫn giữa tôi và Hứa Phương Phỉ là mâu thuẫn nội bộ, chúng tôi tự xử lý. Không làm phiền đội trưởng Cố lo lắng."

Cố Thiếu Phong: "..." 666*.

*Trong tiếng Trung cụm số 666 được viết là 六 六六 và cách phát âm của từ này sẽ là /liùliùliù/. Tuy nhiên cách đọc của từ này lại có phần tương đồng với chữ 牛 phát âm là /Niú/. Hàm ý của từ này là để khen ngợi 1 người quá giỏi, khả năng cực kỳ "trâu bò".

Con mẹ nó mâu thuẫn nội bộ.

Cố Thiếu Phong thâm trầm nheo mắt lại, trong lúc nhất thời, anh ta cũng có cùng nghi ngờ với Tô Mậu: Đầu óc của đại lão Lang Nha này không phải thực sự bị lừa đá chứ!

Lúc này, người chỉ huy dẫn đầu giơ loa, phát lệnh kiểm đếm tất cả.

Bắt đầu từ hàng đầu tiên, tất cả sinh viên đếm to từ trước ra sau, tiếng đếm lanh lảnh vang cả núi rừng.

Chỉ huy hạ lệnh, nói hôm nay mọi người phải trở về nhà ăn căn cứ ăn tối, vì vậy báo cáo quân số xong, đại đội vòng qua khu vực đầm lầy, đi bộ xuống núi.

Thanh niên trao đổi chất nhanh và cũng hay đói, cả ngày tập luyện, buổi trưa nấu nướng nơi hoang dã, mùi vị không ngon, trai gái đói đến mức ngực dính cả vào lưng. Vừa mới trở lại căn cứ, mọi người đều nóng lòng chạy đến sân thể dục tập hợp hát quân ca, hưng phấn chờ đợi cơm tối.

Nhưng trong đó không bao gồm Hứa Phương Phỉ.

Có thể là do uống quá nhiều nước hay gì khác, Hứa Phương Phỉ lại muốn đi vệ sinh từ một giờ trước. Trở lại căn cứ, cô lập tức báo cáo với Cố Thiếu Phong, sau đó chạy 100 mét về ký túc xá nữ theo hướng ngược đám đông.

Sau khi đi vệ sinh rửa tay, cô đang định xuống căn tin ăn tối thì cửa mở ra kẽo kẹt.

Hứa Phương Phỉ vẫn đang ở trong nhà vệ sinh, khi cô nghe thấy tiếng động, cô thò đầu ra và nhìn thấy một cô gái của đội ngôn ngữ.

Cô gái cao gầy, bộ dáng thanh tú, ngủ bên cạnh giường Lương Tuyết. Hứa Phương Phỉ nhớ cô gái này tên là Từ Tình San.

Hứa Phương Phỉ không nghĩ nhiều, cô dùng khăn giấy sạch lau khô tay, đang định ra ngoài chào hỏi Từ Tình San.

Nhưng vừa bước ra một bước, thân hình của cô đột nhiên cứng đờ.

Trong tầm nhìn, vẻ mặt của Từ Tình San rõ ràng là hoảng hốt và căng thẳng. Cô ta nhìn xung quanh, như để chắc chắn rằng không có ai quanh đây, sau khi không thấy bóng dáng nào khác, cô ta cúi xuống và bắt đầu lấy đồ trong ba lô ra.

Ba túi bánh mì, hai túi bánh ngọt, một túi xúc xích ăn liền... Chỉ trong vài giây, Từ Tịnh Sản đã lôi ra rất nhiều đồ ăn như có phép màu.

Ngay sau đó, như thể đói đã lâu cuối cùng cũng nhìn thấy đồ ăn, cô ta mở túi bánh mì và ngấu nghiến ăn.

Hứa Phương Phỉ không khỏi khẽ nhíu mày.

Cô thấy rõ ràng Từ Tình San chỉ mất chưa đến mười giây để ăn hết túi bánh mì đầu tiên.

Rất nhanh, Từ Tình San bắt đầu ăn túi bánh mì thứ hai, xúc xích và bánh ngọt.

Trên khuôn mặt thanh tú và trẻ trung đó, Hứa Phương Phỉ không nhìn thấy một chút thưởng thức đồ ăn ngon nào. Ngược lại, Từ Tình San ăn uống rất máy móc, cũng điên cuồng bệnh hoạn, đồ ăn đều bị cô ta nhét vào miệng, nhai nuốt rất nhanh.

Một lúc sau, đống đồi đồ ăn cứ như vậy đều bị cô ta ăn hết.

Hứa Phương Phỉ vô cùng sốc. Bởi vì lượng thức ăn của Từ Tình San tuyệt đối không phải lượng thức ăn bình thường của con gái, quá trình này thống khổ như vậy, hơn nữa ánh mắt cũng rất kỳ quái, thoạt nhìn là lạ, thậm chí có chút đáng sợ...

Rõ ràng, Từ Tình San không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng của cô ta lúc này.

Hứa Phương Phỉ hết lần này đến lần khác đấu tranh, lựa chọn lẳng lặng ở trong phòng vệ sinh, lẳng lặng chờ cô ta rời đi. Tuy nhiên, mọi thứ đã phản tác dụng----

Lúc Từ Tình San nuốt xuống miếng bánh cuối cùng, khóe mắt Từ Tình San ươn ướt, cổ họng phát ra âm thanh nghẹn ngào buồn nôn. Rõ ràng, toàn bộ dạ dày của cô ta đã bị thức ăn kéo căng đến cực hạn.

Từ Tình San chạy như điên vào phòng vệ sinh, nôn vào bồn cầu.

Vừa vào dạ dày, chưa tiêu hóa hết, bánh mì và bánh ngọt trộn lẫn với nhau, bị cô ta nhổ ra. Cô ta đau đớn rên rỉ, giống như bụng bị trướng đến cực điểm, vươn ngón trỏ móc cổ họng, kích thích thực quản, khiến nôn mửa càng kịch liệt...

Khi mọi chuyện lắng xuống, Từ Tình San như bị rút hết sức lực. Cô ta đứng thẳng dậy, mặt mũi rối bời, từ bên cạnh lấy ra mấy tờ khăn giấy lau mặt, chợt phát hiện ra cái gì, đột nhiên quay đầu lại.

Nhìn thấy Hứa Phương Phỉ, Từ Tình San trợn to hai mắt kinh hãi, thanh âm gần như run lên: "Hứa, Hứa Phương Phỉ?"

Hứa Phương Phỉ nhìn cô ta với vẻ mặt phức tạp, nhưng không nói.

Từ Tình San nhận ra điều gì đó. Hốt hoảng và sợ hãi, cô ta cầu xin: "Làm ơn đừng nói cho ai biết chuyện vừa xảy ra! Làm ơn, cầu xin cậu!"

Hứa Phương Phỉ trong lòng đã có phán đoán: "Cậu mắc chứng rối loạn ăn uống sao?"

Từ Tình San rơi nước mắt, chậm rãi khó khăn gật đầu.

Hứa Phương Phỉ khó hiểu: "Nhưng có một bài kiểm tra tâm lý trước khi vào Công nghiệp Quân sự Vân Thành, làm thế nào cậu có thể vượt qua?"

"Mình điều trị đã lâu, lúc làm kiểm tra mình đã khỏi bệnh rồi, không biết vì sao lại thành như vậy..." Thần sắc Từ Tình San đau khổ đến nghẹn ngào. Cô ta hít sâu một hơi, thở ra một hơi, tiếp tục nói: "Tháng thứ hai trong quân doanh mình phát hiện, chứng cuồng ăn hình như lại tái phát, có thể là áp lực quá nhiều, hoặc là quá mệt mỏi."

Hứa Phương Phỉ cau mày, nói: "Cán bộ và huấn luyện viên trong đội của cậu có biết chuyện này không?"

"Không biết." Từ Tình San khổ sở cầu xin, "Học viện quân sự không thu nhận người mắc bệnh tâm lý, nếu như cán bộ đội bọn họ biết mình mắc chứng cuồng ăn, có lẽ mình sẽ xong đời... Không thể để họ biết."

Hứa Phương Phỉ: "Bạn cùng phòng của cậu có biết không?"

Từ Tình San gật đầu, nức nở nói: "Bọn họ đều hứa sẽ giữ bí mật cho mình."

Hứa Phương Phỉ cụp mắt suy nghĩ gì đó rồi im lặng.

Từ Tình San lại khóc, nói: "Hứa Phương Phỉ, mình thấy được cậu rất tốt, cậu là người tốt. Mình cầu xin cậu, đừng để người khác biết mình mắc chứng cuồng ăn. Từ nhỏ mình đã mơ ước trở thành quân nhân, mình không muốn bị đuổi khỏi trường, xin cậu!"

Hứa Phương Phỉ nhướng mắt, trong lòng do dự. Cô nhìn Từ Tình San, trầm giọng nói: "Học viên có bệnh tâm lý, căn bản không có khả năng đảm đương rất nhiều nhiệm vụ. Cậu không chỉ vô trách nhiệm với bản thân mà còn vô trách nhiệm với tổ chức, là đang lừa dối tổ chức."

Từ Tình San: "Sẽ không, mình sẽ dùng kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè đi trị liệu, nhất định sẽ khỏi bệnh! Chỉ cần cậu giúp mình lần này, được không?"

Hứa Phương Phỉ mím chặt môi.

Từ Tình San bật khóc, nói: "Cầu xin cậu, được không?"

Hứa Phương Phỉ bất lực, cuối cùng khẽ gật đầu.

Từ Tình San lập tức nín khóc mỉm cười, vui vẻ nói: "Cảm ơn cậu!"

Hứa Phương Phỉ thở dài một hơi, nói: "Cậu tắm rửa sạch sẽ trước đi, mình giúp cậu thu dọn rác trên giường, nếu không mọi người trở về sẽ không kịp."

Từ Tình San lấy mu bàn tay lau nước mắt: "Ừm, được!"

Sau đó, Từ Tình San nói với Hứa Phương Phỉ rằng lý do khiến cô ta mắc chứng rối loạn ăn uống vô độ là từ một lần giảm béo ba năm trước. Khi đó Từ Tình San mới 15, 16 tuổi, cao 1m68, nặng hơn 150 cân, vừa cao vừa to con, nam nữ sinh trong lớp đều thích cười nhạo cô ta, thậm chí còn đặt cho cô ta biệt danh: "Heo Bát muội".

Từ Tình San cảm thấy tự ti vì béo phì, cô ta lao vào con đường ăn kiêng giảm cân. Nhưng càng nhịn ăn, cô ta lại càng muốn ăn, thường thì sau năm ngày ăn kiêng, cô ta sẽ ăn như điên một lần. Sau đó, Từ Tình San sụt cân, nhưng cô ta cũng mắc chứng rối loạn ăn uống nghiêm trọng, ăn quá nhiều thì nôn, ăn quá nhiều thì nôn, một vòng tuần hoàn ác tính.

Vào thời điểm phát bệnh, cô ta giống như một con nghiện, ăn điên cuồng lấp đầy dạ dày của mình, không thể kiểm soát được.

Trời sinh tính tình lương thiện, Hứa Phương Phỉ cũng đồng cảm với hoàn cảnh Từ Tình San, Từ Tình San hứa với cô rằng cô ta sẽ sử dụng kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè để chữa chứng rối loạn ăn uống, vì vậy cô đã đồng ý giữ bí mật cho Từ Tình San.

Vì bí mật nhỏ này mà mối quan hệ giữa hai cô gái dần trở nên thân thiết hơn.

Cho đến khi kết thúc khóa huấn luyện ở núi Vân Quan, sau khi trở lại trường học Công nghiệp Quân sự Vân Thành, Từ Tình San thường đến thăm phòng 307 mà Hứa Phương Phỉ ở.

Hôm nay mang một ít kẹo cho Hứa Phương Phỉ, ngày mai mang hộp sữa chua cho Hứa Phương Phỉ.

Số lần nhiều, tặng những món quà nhỏ thường xuyên, ngay cả Trương Vân Tiệp đĩnh đạc cũng không khỏi ôm chầm lấy Hứa Phương Phỉ, chua ngoa nói đùa: "Bây giờ cô gái xinh đẹp đã có bạn mới, tụi mình không còn đứng đầu trong danh sách nữa."

Thật không may, thời gian tốt đẹp đã không kéo dài lâu.

Hôm nay là ngày cuối tuần đầu tiên sau đợt huấn luyện quân sự.

Các cô gái đã mệt mỏi trong ba tháng, cuối cùng cũng có một ngày nghỉ ngơi, định ngủ và thức dậy một cách tự nhiên, ôm điện thoại đã mất từ lâu xem phim truyền hình, ai biết rằng mới đến bảy giờ rưỡi, tiếng còi báo thức đặc biệt vào thứ bảy và chủ nhật đã vang lên đúng giờ. Mọi người lại kêu gào ầm ĩ, đành phải nhanh chóng mặc quần áo xuống lầu tập hợp hô khẩu hiệu.

Khi xếp hàng ăn sáng, Hứa Phương Phỉ mang đi một phần cháo gạo kê từ cửa sổ, đang ăn, cô chợt nghe thấy hai nam sinh nhỏ giọng trò chuyện ở bàn bên cạnh.

Cậu A: "Này, cậu nghe chưa? Một nữ sinh của đội ngôn ngữ bị phát hiện có vấn đề."

Cậu B: "Có vấn đề gì?"

Cậu A: "Nói là tâm lý có vấn đề."

Cậu B kinh ngạc: "Hả? Vậy cô ấy sắp bị đuổi học à?"

Cậu A thở dài, nói: "Tình huống này, kết quả tệ nhất đương nhiên là thôi học, nhưng nếu tình trạng của cô ấy không nghiêm trọng, cũng có thể bị đình chỉ học tập để chữa bệnh, khi nào khỏi bệnh thì quay lại?"

Cậu B lại hỏi: "Ngôn ngữ học, ai vậy?"

Cậu A cười nhạo: "Nói tên cậu cũng không biết."

Cậu B: "Ý cậu là sao, lỡ mình biết thì sao?"

Cậu A trả lời: "Hình như tên là Từ Tình San."

Hứa Phương Phỉ trượt tay, ngay lập tức làm đổ cháo lên bàn, thu hút các học sinh xung quanh tò mò nhìn sang một bên.

Cô bồn chồn không muốn ăn nên vội vàng lấy khăn giấy ra dọn dẹp bàn ăn, sau đó rời khỏi căng tin chạy thẳng đến phòng 312 tòa nhà số 5 nơi Từ Tình San ở.

Rầm rầm rầm. Cô gõ cửa.

Một lúc sau, cửa mở ra. Người mở cửa nhìn thấy cô, khuôn mặt trở nên lạnh lùng, không chút nghĩ ngợi định đóng cửa lại.

Hứa Phương Phỉ khó hiểu, cô đưa tay chặn cửa, nói: "Chu Thiến, mình tìm Từ Tình San."

Chu Thiến mở cửa là lớp trưởng phòng 312. Chu Thiến vai rộng cổ dài, cao hơn Hứa Phương Phỉ nửa cái đầu.

Cô ấy nhìn xuống Hứa Phương Phỉ, chế nhạo: "Cậu còn không biết xấu hổ đến tìm Từ Tình San?"

Hứa Phương Phỉ và Từ Tình San trở nên thân thiết, cũng cùng mấy cô gái trong phòng 312 thỉnh thoảng gặp nhau trò chuyện. Ngày thường Chu Thiến luôn mỉm cười với cô, hòa khí tốt bụng, thay đổi thái độ lớn như vậy khiến Hứa Phương Phỉ rất bối rối.

Cô mơ hồ đoán được điều gì đó, liền hỏi: "Có phải các cậu hiểu lầm gì rồi không?"

Chu Thiến mấp máy môi đang định nói, nhưng giọng nói của một cô gái khác phía sau đã vang lên trước, cô ta thản nhiên nói: "Lớp trưởng, đóng cửa lại đi, chúng ta còn nói gì với loại người này."

Hứa Phương Phỉ nhận ra đó là giọng nói của Từ Tình San, vì vậy cô đã nâng cao âm lượng, nói một cách nghiêm túc: "Từ Tình San, chắc chắn cậu đã hiểu lầm mình. Chúng ta nói rõ ràng đi."

Nghe những lời này, Từ Tình San trong phòng tựa hồ không thể chịu đựng được nữa, cô ta đứng dậy, trực tiếp lao ra cửa phòng ký túc xá.

Đôi mắt Từ Tình San đỏ hoe, tức giận nói: "Tôi coi cậu là bạn tốt, cậu đã hứa sẽ giữ bí mật cho tôi, nhưng cậu vẫn nói cho đội trưởng Trương về chứng rối loạn ăn uống của tôi. Hứa Phương Phỉ, sao cậu có thể làm như vậy?"

Hứa Phương Phỉ thở dài: "Cậu bình tĩnh chút đi. Đội trưởng Trương làm sao biết chuyện này, mình cũng không biết, mình sẽ không tiết lộ bí mật."

"Tôi và bạn cùng phòng ngày đêm ở chung với nhau, chuyện này chỉ có một mình cậu biết." Từ Tình San cảm thấy cô ngụy biện, càng thêm tức giận: "Không phải cậu thì còn là ai nữa?"

Mấy chữ này đã hừng hực lửa giận, âm lượng cao vút, truyền khắp toàn bộ tầng lầu. Rất nhiều nữ sinh lặng lẽ mở cửa ký túc xá, tò mò đứng ở cửa nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Trước phòng 312.

Đối mặt với những lời buộc tội không chính đáng này, Hứa Phương Phỉ mấp máy môi muốn giải thích, rầm một tiếng, Từ Tình San tức giận không thể không đóng cửa lại.

Hứa Phương Phỉ: "..."

Trong một khoảnh khắc, đau khổ và bất lực đánh úp Hứa Phương Phỉ.

Đứng trước cửa phòng 312, cô cảm thấy chân mình như đông cứng lại như bị đổ xi măng, không thể nhúc nhích nổi một phân. Loại mùi vị không thể chối cãi này khó chịu đến mức không thể diễn tả bằng lời.

Một lúc lâu sau, Hứa Phương Phỉ mới hồi thần lại, là điện thoại di động vang lên.

Cô hoàn hồn và lấy điện thoại ra. ID người gọi là một chuỗi số lạ.

Hứa Phương Phỉ trượt nút trả lời, nói một cách lịch sự: "Alo, xin chào. Ai vậy?"

Từ trong ống nghe truyền đến thanh âm, trong trẻo lạnh lùng, âm cuối có chút kéo dài, nghe có vẻ lười biếng vô kỷ luật. Nói, "Là tôi."

Vừa nghe giọng nói này, sắc mặt Hứa Phương Phỉ hơi đỏ lên.

Tất nhiên cô nhận ra chủ nhân giọng nói là ai. Cô cũng vì bị Từ Tình San hiểu lầm mà phiền muộn, nói với giọng điệu chán nản, ngoan ngoãn nói: "Chào huấn luyện viên. Anh tìm em có chuyện gì không?"

Người gọi nhàn nhạt nói: "Tôi ở dưới lầu ký túc xá của em."

*

Cuối tuần là ngày nghỉ, Công nghiệp Quân sự Vân Thành không áp đặt các yêu cầu và quy định nghiêm ngặt về cách ăn mặc của sinh viên và cán bộ, bởi vậy, khi Hứa Phương Phỉ từ toà nhà 5 đi xuống nhìn thấy Trịnh Tây Dã, trên người anh là bộ đồ thể dục màu xanh biển.

Hứa Phương Phỉ cũng có bộ đồ này, trang phục thể dục chuyên nghiệp nằm trong đồng phục 21 của PLA.

Nhưng......

Nhìn bóng dáng mảnh khảnh cách đó vài bước, tâm trạng sáng sớm của Hứa Phương Phỉ bị sương mù bao phủ, nháy mắt chuyển từ u ám sang nắng trong. Cô chớp mắt, một ngôi sao lấp lánh được phản chiếu trong đồng tử của cô.

Tuy nhiên, khi cô mặc thử bộ đồ này, nhìn vào gương cảm thấy mình bà cụ non, giống như một cán bộ già, nhưng bây giờ khi mặc trên người Trịnh Tây Dã, lại có một cảm giác đặc biệt sảng khoái và tỏa nắng.

Sau khi âm thầm kinh ngạc trong lòng, cô lon ton chạy đến trước mặt anh, đứng yên, chào theo kiểu quân đội, lớn tiếng chào: "Chào buổi sáng, huấn luyện viên."

Trịnh Tây Dã đối diện dẫm trên đôi giày thể thao tiêu chuẩn màu đen, đứng tùy tiện, hai tay đút vào túi quần, các đường nét sống lưng không thẳng tắp như khi anh mặc quân phục mà lộ ra một đường cong lười biếng và cố chấp. Nhìn qua hơi lười biếng côn đồ.

Anh cụp mắt nhìn tiểu cô nương ngoan ngoãn trước mắt, bị bộ dáng nghiêm túc của cô làm cho buồn cười, nhẹ giọng nói: "Cuối tuần không huấn luyện, không cần chào."

"Ồ." Hứa Phương Phỉ vẫn rất nghiêm túc, "Vâng!"

Trịnh Tây Dã hỏi: "Em đã ăn sáng chưa?"

Hứa Phương Phỉ gật đầu: "Ăn rồi ạ."

"Tôi còn chưa ăn." Trịnh Tây Dã nói, vừa lúc anh nhìn thấy trên đỉnh đầu cô có một sợi tóc đáng yêu chỉa lên, vì vậy thuận tay xoa xoa cho cô, giọng điệu lười biếng, "Muốn cùng tôi đi mua hai cái bánh bao không?"

Sự đụng chạm này rất thân mật và tự nhiên, trực tiếp biến lỗ tai nhỏ của Hứa Phương Phỉ chuyển sang màu hồng.

Hứa Phương Phỉ xấu hổ, không biết anh đang làm gì, theo bản năng cô hơi quay đầu để tránh tay anh.

Trịnh Tây Dã nhướng mày: "Em trốn cái gì?"

Hứa Phương Phỉ xấu hổ lẩm bẩm: "Anh làm gì vậy?"

"Tóc của em dựng lên." Trịnh Tây Dã nói: "Cho rằng tôi chiếm tiện nghi em?"

Hứa Phương Phỉ: "."

Ai lại tự mình đa tình đến chết, ôi, vẫn là cô.

Hứa Phương Phỉ muốn khóc, nhưng trong lòng cô lại gạt đi những suy nghĩ màu hồng trong lòng, thầm nói: "Em đi mua bánh bao cùng anh."

Con ngươi lạnh lẽo của Trịnh Tây Dã hiện lên một tia ý cười ấm áp, nâng cằm, lịch sự ra hiệu cô đi trước một bước. Hai người sánh bước đi về phía căn tin.

Vừa đi, Hứa Phương Phỉ như nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn anh, nghi ngờ nói: "Huấn luyện viên, sáng sớm anh tới tìm em, là tới để em cùng anh mua bánh bao sao?"

Trịnh Tây Dã bình tĩnh nói: "Bánh bao chỉ là thứ hai, nguyên nhân chủ yếu là tối hôm qua tôi ngủ không ngon, cả đêm nằm mơ, đều là em."

Hứa Phương Phỉ: "..."

Vù một tiếng, toàn bộ khuôn mặt Hứa Phương Phỉ đỏ bừng.

Anh ấy......

Anh ấy đang nói gì!

Làm sao có người nói lời mập mờ lại thản nhiên bình tĩnh như vậy!

Trịnh Tây Dã nói đến đây, liền hướng ánh mắt nhìn về phía cô, thần sắc vẫn như cũ bình tĩnh ôn hòa: "Cho nên sáng nay tỉnh lại mở mắt ra, liền mau chóng tới gặp em."

Hứa Phương Phỉ gần như vô thức đỏ mặt, không khỏi cắn môi, ngước mắt nhìn anh, siết chặt nắm đấm nhỏ, hạ giọng chỉ để anh nghe thấy: "Trịnh Tây Dã, anh đã dạy em. Chú ý kỷ luật."

"Tôi không đủ kỷ luật sao?"

Trịnh Tây Dã nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt thẳng thắn, bình tĩnh tự nhiên. Anh điềm nhiên nói tiếp: "Cuối tuần không làm gì. Chẳng lẽ nhìn cũng không cho tôi nhìn?"